Chương 523
Linh Dạ
24/03/2024
Ôn Noãn bị anh ôm, sức lực cô không bằng anh, nhưng cô nghĩ cô nên nói rõ ràng với anh: “Hoắc Minh, lúc tôi cần anh, anh vĩnh viễn đều không có mặt, anh luôn bận rộn chuyện của Kiều An! Máu hiếm, kiện ly hôn… Rốt cuộc là cô ta không thể rời bỏ anh, hay là anh muốn đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho tình yêu đầu tiên của hai người? Nhưng chút tình cảm này của các người không nên lấy con của tôi ra làm bia đỡ đạn… Anh không đặt tôi ở vị trí thứ nhất thì anh dựa vào đâu mà muốn sống bên tôi cả đời?”
Cô bình tĩnh nói những lời này.
Hoắc Minh lại giống như bị hình phạt lăng trì.
Ôn Noãn không có nổi điên, cô không điên được, cô cũng không muốn nổi điên với anh.
Cô vẫn bình tĩnh nói với anh: “Anh yêu tôi, tôi yêu anh thì sao? Tôi phải có trái tim mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể ở bên anh? Nếu tôi tiếp tục ở bên anh, đó là có lỗi với chính mình, cũng có lỗi với đứa bé này!”
“Hoắc Minh, cứ như vậy đi!”
“Chuyện ly hôn, chờ đứa nhỏ khỏe hơn một chút rồi hẵng nói, bây giờ anh không có hơi sức nói với em những chuyện đó!”
…
Hoắc Minh ôm cô, như là ôm một tảng băng.
Lúc này, rèm cửa chớp lật phía trước được hạ xuống.
Ôn Noãn không nhìn thấy đứa bé.
Cô xoay người đối diện với anh: “Vì Hoắc Tây, chúng ta không thể tránh mặt mà còn phải gặp nhau, nhưng Hoắc Minh, đừng thốt ra những lời thâm tình khiến tôi buồn nôn nữa!”
Khuôn mặt Hoắc Minh tái nhợt như tờ giấy.
Đúng lúc này, Lục Khiêm đi tới.
Ông ấy cầm áo khoác trong tay, vừa nhìn thấy Ôn Noãn lập tức vội vàng khoác lên cho cô: “Cậu tìm con nãy giờ! Sao con ăn mặc phong phanh vậy, cảm lạnh thì phải làm sao?”
Ôn Noãn lặng lẽ đi theo ông ấy.
Từ đầu tới cuối, Lục Khiêm giống như không nhìn thấy Hoắc Minh, Hoắc Minh vội vàng kêu một tiếng: “Cậu!”
Lục Khiêm khựng lại.
Ông ấy quay người lại, khuôn mặt nho nhã trước giờ lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nói một câu cay độc giết người không dao: “Tôi tưởng cậu chỉ biết mỗi mình chú Kiều thôi chứ!”
Nói xong, ông ấy đỡ Ôn Noãn rời đi.
Hoắc Minh đứng tại chỗ, chậm rãi siết chặt ngón tay, nếu hỏi anh đời này hối hận nhất chuyện gì, thì đó chính là bỏ lại Ôn Noãn, đi Anh Quốc.
Người nhà họ Hoắc đi tới.
Trước mặt vợ con, Hoắc Chấn Đông ra tay đánh con trai hai bạt tai.
Ông đỏ mắt: “Thằng chó!”
Bà Hoắc rưng rưng muốn ngăn cản, nhưng lại bị Hoắc Chấn Đông đẩy ra.
Bệnh viện đông người, nhưng Hoắc Chấn Đông không quan tâm đến thể diện, cởi giày ra hung hăng quất đứa con trai độc nhất: “Mày có biết lúc đó vợ của mày rất nguy hiểm không? Con bé gọi cho mày, mày lại tắt máy, nếu con bé không gọi cho Lục Khiêm thì bọn tao cũng không biết nơi đó bị nổ, kết quả cuối cùng có thể là mất cả mẹ lẫn con, còn có dì của con bé và bảo mẫu trong nhà đều bị thương rất nặng, mày ở đâu? Hôm nay tao muốn đánh chết mày!”
Cô bình tĩnh nói những lời này.
Hoắc Minh lại giống như bị hình phạt lăng trì.
Ôn Noãn không có nổi điên, cô không điên được, cô cũng không muốn nổi điên với anh.
Cô vẫn bình tĩnh nói với anh: “Anh yêu tôi, tôi yêu anh thì sao? Tôi phải có trái tim mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể ở bên anh? Nếu tôi tiếp tục ở bên anh, đó là có lỗi với chính mình, cũng có lỗi với đứa bé này!”
“Hoắc Minh, cứ như vậy đi!”
“Chuyện ly hôn, chờ đứa nhỏ khỏe hơn một chút rồi hẵng nói, bây giờ anh không có hơi sức nói với em những chuyện đó!”
…
Hoắc Minh ôm cô, như là ôm một tảng băng.
Lúc này, rèm cửa chớp lật phía trước được hạ xuống.
Ôn Noãn không nhìn thấy đứa bé.
Cô xoay người đối diện với anh: “Vì Hoắc Tây, chúng ta không thể tránh mặt mà còn phải gặp nhau, nhưng Hoắc Minh, đừng thốt ra những lời thâm tình khiến tôi buồn nôn nữa!”
Khuôn mặt Hoắc Minh tái nhợt như tờ giấy.
Đúng lúc này, Lục Khiêm đi tới.
Ông ấy cầm áo khoác trong tay, vừa nhìn thấy Ôn Noãn lập tức vội vàng khoác lên cho cô: “Cậu tìm con nãy giờ! Sao con ăn mặc phong phanh vậy, cảm lạnh thì phải làm sao?”
Ôn Noãn lặng lẽ đi theo ông ấy.
Từ đầu tới cuối, Lục Khiêm giống như không nhìn thấy Hoắc Minh, Hoắc Minh vội vàng kêu một tiếng: “Cậu!”
Lục Khiêm khựng lại.
Ông ấy quay người lại, khuôn mặt nho nhã trước giờ lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nói một câu cay độc giết người không dao: “Tôi tưởng cậu chỉ biết mỗi mình chú Kiều thôi chứ!”
Nói xong, ông ấy đỡ Ôn Noãn rời đi.
Hoắc Minh đứng tại chỗ, chậm rãi siết chặt ngón tay, nếu hỏi anh đời này hối hận nhất chuyện gì, thì đó chính là bỏ lại Ôn Noãn, đi Anh Quốc.
Người nhà họ Hoắc đi tới.
Trước mặt vợ con, Hoắc Chấn Đông ra tay đánh con trai hai bạt tai.
Ông đỏ mắt: “Thằng chó!”
Bà Hoắc rưng rưng muốn ngăn cản, nhưng lại bị Hoắc Chấn Đông đẩy ra.
Bệnh viện đông người, nhưng Hoắc Chấn Đông không quan tâm đến thể diện, cởi giày ra hung hăng quất đứa con trai độc nhất: “Mày có biết lúc đó vợ của mày rất nguy hiểm không? Con bé gọi cho mày, mày lại tắt máy, nếu con bé không gọi cho Lục Khiêm thì bọn tao cũng không biết nơi đó bị nổ, kết quả cuối cùng có thể là mất cả mẹ lẫn con, còn có dì của con bé và bảo mẫu trong nhà đều bị thương rất nặng, mày ở đâu? Hôm nay tao muốn đánh chết mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.