Chương 534
Linh Dạ
27/03/2024
Nhưng anh vẫn quyến luyến vùi đầu vào cổ cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, khiến anh nhớ đến nhiều chuyện đã qua, quá khứ tươi đẹp giữa anh và Ôn Noãn.
Rõ ràng anh yêu cô…
Cô là người phụ nữ đầu tiên anh quyến luyến đến thế.
Anh nuôi cô trong nhà, tặng cô đủ thứ quà để lấy lòng cô, tranh giành cô với Cố Trường Khanh, ghen tị với Khương Duệ, Cảnh Từ, Chu Mộ Ngôn… Mỗi lần cô khóc anh đều đau lòng, mỗi lần cô rời đi đều khiến anh hối hận.
Rõ ràng là anh yêu cô…
Hoắc Minh hôn lên tóc cô, giọng nói có chút run rẩy: “Ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cứng đờ.
Dù anh có yêu cô hay không thì điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với cô.
Cô không trả lời, anh khẽ nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn, như muốn dùng hết sức lực, sức mạnh đó khiến Ôn Noãn vô cùng đau đớn khó chịu, cô khàn giọng nói: “Anh làm tôi đau!”
“Anh cũng rất đau!”
“Ôn Noãn, anh cũng rất đau!”
Trước đây dù kiểu gì cô cũng xót anh, nhưng bây giờ dù anh có đau đớn đến đâu cô đều không quan tâm tới!
…
Y tá bưng thuốc đi vào, cảnh tượng này khiến cô ấy không biết làm sao cho phải.
Thế là cô ấy vội vàng đặt thuốc xuống rồi rời đi.
Hoắc Minh nhìn hai viên thuốc trên khay, là thuốc chống trầm cảm Ôn Noãn đã uống, nhưng thuốc hôm nay đã được thay thế bằng thuốc ngủ.
Chỉ cần Ôn Noãn uống vào, cô sẽ ngủ ngon hơn 10 tiếng.
Hoắc Minh từ từ buông cô ra.
Giọng nói của anh có chút run rẩy: “Ôn Noãn, đến giờ em uống thuốc rồi!”
Ôn Noãn không từ chối uống thuốc, cô biết mình có bệnh, sẵn sàng tiếp nhận chữa trị nên cô nhanh chóng uống hai viên thuốc với nước ấm.
Cơn mệt mỏi dần dần ập đến…
Cô cảm thấy mỏi mệt hơn bao giờ hết, như thể ngủ được một đời.
“Hoắc Minh…”
Vì sao tôi muốn ngủ?
Cơ thể cô dần mềm mại, được anh tiếp lấy, ôm vào lòng.
Anh đặt cô lên chiếc giường nhỏ, lặng lẽ nhìn.
Ôn Noãn trước khi sinh con nặng 55kg, nhưng hiện tại cô chỉ nặng 40kg, cơ thể như da bọc xương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhọn hoắc khiến người ta không khỏi xót xa.
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, cảm nhận được hơi ấm của cô.
Một lúc lâu sau, anh tháo chiếc vòng cổ trên cổ cô ra.
Trên đó có chiếc nhẫn anh tặng cô.
Vào lúc cô ngủ anh có thể nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
Cuối cùng anh và cô đã trở thành một đôi vợ chồng thực sự!
Rõ ràng anh yêu cô…
Cô là người phụ nữ đầu tiên anh quyến luyến đến thế.
Anh nuôi cô trong nhà, tặng cô đủ thứ quà để lấy lòng cô, tranh giành cô với Cố Trường Khanh, ghen tị với Khương Duệ, Cảnh Từ, Chu Mộ Ngôn… Mỗi lần cô khóc anh đều đau lòng, mỗi lần cô rời đi đều khiến anh hối hận.
Rõ ràng là anh yêu cô…
Hoắc Minh hôn lên tóc cô, giọng nói có chút run rẩy: “Ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cứng đờ.
Dù anh có yêu cô hay không thì điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với cô.
Cô không trả lời, anh khẽ nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn, như muốn dùng hết sức lực, sức mạnh đó khiến Ôn Noãn vô cùng đau đớn khó chịu, cô khàn giọng nói: “Anh làm tôi đau!”
“Anh cũng rất đau!”
“Ôn Noãn, anh cũng rất đau!”
Trước đây dù kiểu gì cô cũng xót anh, nhưng bây giờ dù anh có đau đớn đến đâu cô đều không quan tâm tới!
…
Y tá bưng thuốc đi vào, cảnh tượng này khiến cô ấy không biết làm sao cho phải.
Thế là cô ấy vội vàng đặt thuốc xuống rồi rời đi.
Hoắc Minh nhìn hai viên thuốc trên khay, là thuốc chống trầm cảm Ôn Noãn đã uống, nhưng thuốc hôm nay đã được thay thế bằng thuốc ngủ.
Chỉ cần Ôn Noãn uống vào, cô sẽ ngủ ngon hơn 10 tiếng.
Hoắc Minh từ từ buông cô ra.
Giọng nói của anh có chút run rẩy: “Ôn Noãn, đến giờ em uống thuốc rồi!”
Ôn Noãn không từ chối uống thuốc, cô biết mình có bệnh, sẵn sàng tiếp nhận chữa trị nên cô nhanh chóng uống hai viên thuốc với nước ấm.
Cơn mệt mỏi dần dần ập đến…
Cô cảm thấy mỏi mệt hơn bao giờ hết, như thể ngủ được một đời.
“Hoắc Minh…”
Vì sao tôi muốn ngủ?
Cơ thể cô dần mềm mại, được anh tiếp lấy, ôm vào lòng.
Anh đặt cô lên chiếc giường nhỏ, lặng lẽ nhìn.
Ôn Noãn trước khi sinh con nặng 55kg, nhưng hiện tại cô chỉ nặng 40kg, cơ thể như da bọc xương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhọn hoắc khiến người ta không khỏi xót xa.
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, cảm nhận được hơi ấm của cô.
Một lúc lâu sau, anh tháo chiếc vòng cổ trên cổ cô ra.
Trên đó có chiếc nhẫn anh tặng cô.
Vào lúc cô ngủ anh có thể nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
Cuối cùng anh và cô đã trở thành một đôi vợ chồng thực sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.