Chương 545
Linh Dạ
29/03/2024
Cảnh tượng khi cô về sẽ như thế nào, bên cạnh cô còn có người nào khác hay không?
Hoắc Minh không biết.
Anh chỉ biết là, anh dùng chứng nhận ly hôn để đổi lấy một cơ hội ở tương lai, cho dù anh có yêu điên cuồng, cho dù có khó chịu hơn nữa, anh cũng phải nhìn cô rời đi, để cô được tự do.
Anh ngồi trước cây đàn dương cầm morning dew và chơi bài ‘Moonlight’ của ai đó.
Anh chơi rất lâu, không biết mỏi mệt!
Lúc chạng vạng tối, anh nhận được một cuộc điện thoại: “Anh Hoắc, con gái anh đã mở mắt rồi, tôi nghĩ tôi nên báo tin này cho anh biết đầu tiên! Có lẽ anh sẽ nhớ con bé, trao đổi với cô bé!”
Hoắc Minh cầm điện thoại.
Yết hầu của anh không ngừng di động, cuối cùng anh cũng kiềm chế được tâm trạng của mình: “Tôi sẽ đến ngay lập tức!”
Nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen đậu ở trước tòa cao ốc nhà thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm này là do một tiến sĩ người Mỹ xây dựng để phá được gen sinh vật của nhân loại, nửa tháng trước Tiểu Hoắc Tây được đưa tới đây, đương nhiên giá trị chữa trị rất đắt đỏ…
Được tính bằng giây!
Hoắc Minh vừa đẩy cửa kính ra, một người nước ngoài tóc vàng đưa cho anh một chiếc tàu vũ trụ nhỏ.
“Cô bé rất may mắn!”
“Tỷ lệ sống sót bây giờ là 50%, chỉ là anh Hoắc… Đứa trẻ này rất khó nuôi, bởi vì phương pháp trị liệu của chúng tôi không biết trong quá trình phát triển của cô bé sẽ phát sinh chuyện gì! Tóm lại… Trước khi tròn hai tuổi cô bé phải ở lại phòng thí nghiệm của chúng tôi để quan sát và theo dõi.”
Hoắc Minh ôm cái tàu vũ trụ nhỏ kia.
Bên trong, có một thứ nhỏ.
Cô bé trắng hơn trước, trên đỉnh đầu có lông tơ nhỏ màu trà, đôi mắt rất đẹp và sáng ngời, đuôi lông mày có một chút gân xanh được di truyền từ mẹ.
Tiểu Hoắc Tây nhìn chằm chằm vào những người phía trên.
Cô bé đột nhiên mỉm cười, để lộ ra cái rảnh thỏ đáng yêu.
Lúc này nội tâm đang nôn nóng của Hoắc Minh được xoa dịu, anh hôn lên vật nhỏ kia qua tàu vũ trụ.
Hoắc Tây, bố là… Bố của con!”
Ba năm sau.
Ôn Noãn và Khương Sinh đi ra khỏi sân bay.
Ở lối ra, Chu Mộ Ngôn đung đưa đôi chân dài, thấy hai cô đi ra, cậu ta lập tức tháo kính râm xuống, ôm lấy Khương Sinh rồi hôn cô ấy một cái thật mình.
Mặt Khương Sinh lập tức đỏ lên.
Ôn Noãn bất lực.
Khương Sinh mới 19 tuổi, Chu Mộ Ngôn đúng là cầm thú mà!
Mấy năm nay, trung tâm âm nhạc cơ bản được giao cho Chu Mộ Ngôn, dù sao cũng nhờ gen của Chu Truyền Nhân, Chu Mộ Ngôn đã mở rộng trung tâm đến thành phố H, làm cho nó lên như diều gặp gió.
Thường xuyên qua lại, cậu ta đã lừa gạt bắt được Khương Sinh.
Hoắc Minh không biết.
Anh chỉ biết là, anh dùng chứng nhận ly hôn để đổi lấy một cơ hội ở tương lai, cho dù anh có yêu điên cuồng, cho dù có khó chịu hơn nữa, anh cũng phải nhìn cô rời đi, để cô được tự do.
Anh ngồi trước cây đàn dương cầm morning dew và chơi bài ‘Moonlight’ của ai đó.
Anh chơi rất lâu, không biết mỏi mệt!
Lúc chạng vạng tối, anh nhận được một cuộc điện thoại: “Anh Hoắc, con gái anh đã mở mắt rồi, tôi nghĩ tôi nên báo tin này cho anh biết đầu tiên! Có lẽ anh sẽ nhớ con bé, trao đổi với cô bé!”
Hoắc Minh cầm điện thoại.
Yết hầu của anh không ngừng di động, cuối cùng anh cũng kiềm chế được tâm trạng của mình: “Tôi sẽ đến ngay lập tức!”
Nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen đậu ở trước tòa cao ốc nhà thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm này là do một tiến sĩ người Mỹ xây dựng để phá được gen sinh vật của nhân loại, nửa tháng trước Tiểu Hoắc Tây được đưa tới đây, đương nhiên giá trị chữa trị rất đắt đỏ…
Được tính bằng giây!
Hoắc Minh vừa đẩy cửa kính ra, một người nước ngoài tóc vàng đưa cho anh một chiếc tàu vũ trụ nhỏ.
“Cô bé rất may mắn!”
“Tỷ lệ sống sót bây giờ là 50%, chỉ là anh Hoắc… Đứa trẻ này rất khó nuôi, bởi vì phương pháp trị liệu của chúng tôi không biết trong quá trình phát triển của cô bé sẽ phát sinh chuyện gì! Tóm lại… Trước khi tròn hai tuổi cô bé phải ở lại phòng thí nghiệm của chúng tôi để quan sát và theo dõi.”
Hoắc Minh ôm cái tàu vũ trụ nhỏ kia.
Bên trong, có một thứ nhỏ.
Cô bé trắng hơn trước, trên đỉnh đầu có lông tơ nhỏ màu trà, đôi mắt rất đẹp và sáng ngời, đuôi lông mày có một chút gân xanh được di truyền từ mẹ.
Tiểu Hoắc Tây nhìn chằm chằm vào những người phía trên.
Cô bé đột nhiên mỉm cười, để lộ ra cái rảnh thỏ đáng yêu.
Lúc này nội tâm đang nôn nóng của Hoắc Minh được xoa dịu, anh hôn lên vật nhỏ kia qua tàu vũ trụ.
Hoắc Tây, bố là… Bố của con!”
Ba năm sau.
Ôn Noãn và Khương Sinh đi ra khỏi sân bay.
Ở lối ra, Chu Mộ Ngôn đung đưa đôi chân dài, thấy hai cô đi ra, cậu ta lập tức tháo kính râm xuống, ôm lấy Khương Sinh rồi hôn cô ấy một cái thật mình.
Mặt Khương Sinh lập tức đỏ lên.
Ôn Noãn bất lực.
Khương Sinh mới 19 tuổi, Chu Mộ Ngôn đúng là cầm thú mà!
Mấy năm nay, trung tâm âm nhạc cơ bản được giao cho Chu Mộ Ngôn, dù sao cũng nhờ gen của Chu Truyền Nhân, Chu Mộ Ngôn đã mở rộng trung tâm đến thành phố H, làm cho nó lên như diều gặp gió.
Thường xuyên qua lại, cậu ta đã lừa gạt bắt được Khương Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.