Chương 549
Linh Dạ
29/03/2024
Thư ký Trương cười vui vẻ: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc!”
Để tự thưởng cho mình, cô ấy đã chọn một chiếc vòng cổ trị giá mười sáu vạn! Cô ấy từ một nhân viên hợp pháp trở thành một gian thương, cô ấy xứng đáng.
Thư ký Trương rời đi.
Một mình Hoắc Minh đi đến cửa sổ trong suốt sát đất, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Khoảng mười phút sau, tay anh run rẩy rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa.
Hít một hơi thật sâu, anh khẽ nhắm mắt lại.
Cuối cùng cô đã trở về…
*
Tối thứ sáu.
Tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cảnh Sâm và Bạch Vi.
Lần đầu tiên Ôn Noãn lộ diện.
Cô và Bạch Vi đã lâu không gặp, vừa đi đến hai người đã ôm lấy nhau.
Bạch Vĩ kéo Ôn Noãn xem xét kỹ lưỡng, cô đã bình phục rất tốt, vẫn mảnh mai tinh xảo nhưng lại có hương vị trưởng thành hơn so với quá khứ, hấp dẫn hơn trước,
Mắt Bạch Vi rưng rưng: “Con nhóc thối! Đi xa như vậy!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tạm thời sẽ chưa đi!”
Bạch Vi vừa khóc vừa cười: “Cậu còn chạy nữa tớ sẽ đánh gãy chân cậu!”
Khi họ đang nói chuyện thì Cảnh Sâm đi đến, dắt theo Cảnh Thụy con trai của bọn họ, năm nay Tiểu Cảnh Thụy đã năm tuổi, đang đi học mẫu giáo, thằng bé lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh.
Cảnh Sâm để con trai lại.
Cảnh Thủy rất ngoan ngoãn cho nên Ôn Noãn rất thích, thậm chí cô còn đem theo quà.
Bạch Vi nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không muốn buông tay của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu thích trẻ con như vậy, lại có nhiều người theo đuổi nhưng cũng không thấy cậu động lòng!”
Ôn Noãn khẽ cười: “Không có duyên!”
Bạch Vi đang định nói gì đó, ngoài cửa có tiếng ồn ào…
Ôn Noãn tự nhiên nhìn sang, sau đó cô giật mình.
Là Hoắc Minh!
Rõ ràng, Hoắc Minh cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, giống như mọi thứ xung quanh mình đều biến mất.
Nếu là vợ chồng bình thường, thời gian ba năm đủ để hòa tan tất cả mọi thứ.
Thế nhưng bọn họ từng có con, lại bi thảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy được?
Cuối cùng vẫn là Ôn Noãn tỉnh táo lại trước, nở một nụ cười nhẹ với anh rồi xoay người đi vào trong bữa tiệc.
Ánh mắt Hoắc Minh rất sâu.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, vô cùng tham lam… Ôn Mạn khác với lúc trước!
Anh rất muốn giả vờ vô ý nói chuyện với cô, nhưng bọn họ không ngồi cùng bà, chỗ anh ngồi đều là những ông chủ kinh doanh mà Cảnh Sâm tốn rất nhiều tâm tư mời đến, Hoắc Minh không yên lòng giao lưu và nói chuyện làm ăn với họ.
Để tự thưởng cho mình, cô ấy đã chọn một chiếc vòng cổ trị giá mười sáu vạn! Cô ấy từ một nhân viên hợp pháp trở thành một gian thương, cô ấy xứng đáng.
Thư ký Trương rời đi.
Một mình Hoắc Minh đi đến cửa sổ trong suốt sát đất, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Khoảng mười phút sau, tay anh run rẩy rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa.
Hít một hơi thật sâu, anh khẽ nhắm mắt lại.
Cuối cùng cô đã trở về…
*
Tối thứ sáu.
Tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cảnh Sâm và Bạch Vi.
Lần đầu tiên Ôn Noãn lộ diện.
Cô và Bạch Vi đã lâu không gặp, vừa đi đến hai người đã ôm lấy nhau.
Bạch Vĩ kéo Ôn Noãn xem xét kỹ lưỡng, cô đã bình phục rất tốt, vẫn mảnh mai tinh xảo nhưng lại có hương vị trưởng thành hơn so với quá khứ, hấp dẫn hơn trước,
Mắt Bạch Vi rưng rưng: “Con nhóc thối! Đi xa như vậy!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tạm thời sẽ chưa đi!”
Bạch Vi vừa khóc vừa cười: “Cậu còn chạy nữa tớ sẽ đánh gãy chân cậu!”
Khi họ đang nói chuyện thì Cảnh Sâm đi đến, dắt theo Cảnh Thụy con trai của bọn họ, năm nay Tiểu Cảnh Thụy đã năm tuổi, đang đi học mẫu giáo, thằng bé lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh.
Cảnh Sâm để con trai lại.
Cảnh Thủy rất ngoan ngoãn cho nên Ôn Noãn rất thích, thậm chí cô còn đem theo quà.
Bạch Vi nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không muốn buông tay của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu thích trẻ con như vậy, lại có nhiều người theo đuổi nhưng cũng không thấy cậu động lòng!”
Ôn Noãn khẽ cười: “Không có duyên!”
Bạch Vi đang định nói gì đó, ngoài cửa có tiếng ồn ào…
Ôn Noãn tự nhiên nhìn sang, sau đó cô giật mình.
Là Hoắc Minh!
Rõ ràng, Hoắc Minh cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, giống như mọi thứ xung quanh mình đều biến mất.
Nếu là vợ chồng bình thường, thời gian ba năm đủ để hòa tan tất cả mọi thứ.
Thế nhưng bọn họ từng có con, lại bi thảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy được?
Cuối cùng vẫn là Ôn Noãn tỉnh táo lại trước, nở một nụ cười nhẹ với anh rồi xoay người đi vào trong bữa tiệc.
Ánh mắt Hoắc Minh rất sâu.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, vô cùng tham lam… Ôn Mạn khác với lúc trước!
Anh rất muốn giả vờ vô ý nói chuyện với cô, nhưng bọn họ không ngồi cùng bà, chỗ anh ngồi đều là những ông chủ kinh doanh mà Cảnh Sâm tốn rất nhiều tâm tư mời đến, Hoắc Minh không yên lòng giao lưu và nói chuyện làm ăn với họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.