Chương 566
Linh Dạ
02/04/2024
Anh nhìn cô chăm chú.
Sau đó ngay trước ánh mắt của cô, anh cúi đầu hôn cô, Ôn Noãn chưa kịp đề phòng đã bị anh tấn công, nhẹ nhàng đùa giỡn…
Lâu rồi không gặp.
Hiển nhiên Hoắc Minh cảm thấy không quen, anh dựa vào trí nhớ, trêu chọc cô để cô thoải mái.
Ôn Noãn đẩy anh.
Thế nhưng Tiểu Hoắc Tây ngủ ở một bên, tiếng động quá lớn sẽ khiến cô bé tỉnh giấc, cô không muốn để cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này, khi đang chần chờ Hoắc Minh nâng mặt của cô lên, bắt đầu cùng cô hôn sâu…
Ôn Noãn trốn không thoát, trong lúc nóng nảy đã cắn anh một cái.
Hoắc Minh lui ra.
Trong bóng tối, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, vừa rồi em có đáp lại! Em vẫn còn cảm giác với cơ thể anh!”
Hơi thở Ôn Noãn rối loạn.
Lúc này tình trạng của bọn họ rất quá quắt, thậm chí mỗi một hơi thở của cô đều phải kề sát vào thân thể anh, cô vừa thẹn vừa tức: “Hoắc Minh, không phải anh nói muốn đến phòng sách nói chuyện sao?
Thân thể anh đè xuống.
Khuôn mặt anh vùi vào bên gáy cô, một hồi lâu anh vẫn im lặng.
Thật lâu sau, anh rốt cục lên tiếng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em, anh thừa nhận rằng anh muốn em, muốn lên giường với em, có người đàn ông nào đã xa cách người phụ nữ mình thích suốt mấy năm mà không muốn làm đâu chứ?”
Đầu óc Ôn Noãn đã minh mẫn hơn một chút.
Cô đá anh: “Đi xuống! Chúng ta ly hôn rồi!”
Vốn tưởng rằng anh sẽ bất động, nào biết anh lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể, không có miễn cưỡng cô.
Dù sao thì suýt chút nữa họ đã lau súng cướp cò.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, lúc này mới đến phòng sách nói chuyện với anh.
Họ có quá nhiều điều để nói.
Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoắc Tây
Làm bố mẹ, cho dù là ly hôn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
…
Hiển nhiên, Hoắc Minh cũng đã sẵn sàng để nói chuyện với cô.
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, anh đang pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh rất tự nhiên nói: “Vẫn uống Mandheling chứ!”
Ôn Noãn gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng anh.
Gặp lại lần nữa, đây là lần đầu tiên cô đánh giá Hoắc Minh, anh vẫn đẹp như trước, chỉ là khí chất chững chạc hơn rất nhiều, đương nhiên ngoại trừ lúc anh không biết xấu hổ, khi đó thì vẫn giống như trước.
Hoắc Minh đặt cà phê trước mặt cô.
Anh lấy ra một tập tài liệu dày từ trên giá sách đưa cho cô xem, Ôn Noãn đã được Lục Khiêm nhắc nhở trước, nhưng khi cầm lấy tài liệu, ngón tay cô vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Ôn Noãn lật từng trang một, anh ở bên cạnh cô.
Sau đó ngay trước ánh mắt của cô, anh cúi đầu hôn cô, Ôn Noãn chưa kịp đề phòng đã bị anh tấn công, nhẹ nhàng đùa giỡn…
Lâu rồi không gặp.
Hiển nhiên Hoắc Minh cảm thấy không quen, anh dựa vào trí nhớ, trêu chọc cô để cô thoải mái.
Ôn Noãn đẩy anh.
Thế nhưng Tiểu Hoắc Tây ngủ ở một bên, tiếng động quá lớn sẽ khiến cô bé tỉnh giấc, cô không muốn để cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này, khi đang chần chờ Hoắc Minh nâng mặt của cô lên, bắt đầu cùng cô hôn sâu…
Ôn Noãn trốn không thoát, trong lúc nóng nảy đã cắn anh một cái.
Hoắc Minh lui ra.
Trong bóng tối, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, vừa rồi em có đáp lại! Em vẫn còn cảm giác với cơ thể anh!”
Hơi thở Ôn Noãn rối loạn.
Lúc này tình trạng của bọn họ rất quá quắt, thậm chí mỗi một hơi thở của cô đều phải kề sát vào thân thể anh, cô vừa thẹn vừa tức: “Hoắc Minh, không phải anh nói muốn đến phòng sách nói chuyện sao?
Thân thể anh đè xuống.
Khuôn mặt anh vùi vào bên gáy cô, một hồi lâu anh vẫn im lặng.
Thật lâu sau, anh rốt cục lên tiếng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em, anh thừa nhận rằng anh muốn em, muốn lên giường với em, có người đàn ông nào đã xa cách người phụ nữ mình thích suốt mấy năm mà không muốn làm đâu chứ?”
Đầu óc Ôn Noãn đã minh mẫn hơn một chút.
Cô đá anh: “Đi xuống! Chúng ta ly hôn rồi!”
Vốn tưởng rằng anh sẽ bất động, nào biết anh lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể, không có miễn cưỡng cô.
Dù sao thì suýt chút nữa họ đã lau súng cướp cò.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, lúc này mới đến phòng sách nói chuyện với anh.
Họ có quá nhiều điều để nói.
Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoắc Tây
Làm bố mẹ, cho dù là ly hôn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
…
Hiển nhiên, Hoắc Minh cũng đã sẵn sàng để nói chuyện với cô.
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, anh đang pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh rất tự nhiên nói: “Vẫn uống Mandheling chứ!”
Ôn Noãn gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng anh.
Gặp lại lần nữa, đây là lần đầu tiên cô đánh giá Hoắc Minh, anh vẫn đẹp như trước, chỉ là khí chất chững chạc hơn rất nhiều, đương nhiên ngoại trừ lúc anh không biết xấu hổ, khi đó thì vẫn giống như trước.
Hoắc Minh đặt cà phê trước mặt cô.
Anh lấy ra một tập tài liệu dày từ trên giá sách đưa cho cô xem, Ôn Noãn đã được Lục Khiêm nhắc nhở trước, nhưng khi cầm lấy tài liệu, ngón tay cô vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Ôn Noãn lật từng trang một, anh ở bên cạnh cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.