Chương 568
Linh Dạ
02/04/2024
…
Anh ăn nói không đứng đắn, Ôn Noãn tức muốn chết.
Chết tiệt!
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, dù sao cũng không nói được gì!
Lúc này, tiếng chuông dưới lầu vang lên bảy lần.
Bảy giờ sáng rồi!
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói với Ôn Noãn: “Em đi tắm rửa thay quần áo, lát nữa chúng ta cùng nhau đưa Hoắc Tây đi học!”
Vẻ mặt anh ẩn chứa chút dịu dàng: “Con bé nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Chuyện liên quan đến con cái, phần lớn Ôn Noãn sẽ nghe theo.
Cô kiên trì tắm rửa ở phòng cho khách, nhưng cô cảm thấy không cần phải thay quần áo, nhưng sau khi tắm xong lại thấy xui tận mạng.
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt.
Trên chiếc váy màu vàng nhạt kia thấm chút vết máu.
Ôn Noãn ở trong phòng tắm rất lâu, Hoắc Minh đi tới gõ cửa: “Ôn Noãn, đã xong chưa? Lát nữa Hoắc Tây thức dậy, không nhìn thấy em, con bé chắc chắn sẽ tức giận…”
Nếu không cẩn thận còn phát bệnh tự kỷ nữa!
Ôn Noãn rất gấp.
Cô mặc quần áo ban đầu, đứng ở khe cửa, dù sao trước đây đã từng làm vợ chồng cho nên có một số việc cũng không khó nói như vậy: “Ngày ấy của tôi tới rồi, chỗ anh có băng vệ sinh hay không, với quần áo của phụ nữ nữa?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nhìn quét toàn thân cô, chậm rãi nói: “Chỗ anh sao lại có thứ đó, còn nữa… mấy năm nay bên cạnh anh không có phụ nữ, nên càng không có quần áo phụ nữ.”
Ôn Noãn cắn môi: “Không ai cần anh bày tỏ lòng thành! Bây giờ tôi ra ngoài thế nào đây?”
Hoắc Minh lại nhìn cô một hồi rồi nói: “Em chờ một lát!”
Dù sao trong nhà có người giúp việc chừng bốn mươi tuổi, có lẽ vẫn chưa mãn kinh.
Còn về quần áo, Hoắc Minh chọn một cái áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo của mình, lại cầm thêm một cái quần đùi thể thao.
Người giúp việc đưa băng vệ sinh của mình, nét mặt già nua ửng đỏ: “Không biết bà chủ có quen dùng loại này hay không!
Hoắc Minh nhìn một chút, là nhãn hiệu Ôn Noãn từng dùng trước đây.
Anh cười nhạt: “Cô ấy đã từng dùng!”
Nụ cười này của anh khiến người giúp việc rất kinh ngạc.
Trước kia nghe người ta nói khi ông bà chủ ly hôn, cãi nhau ầm ĩ, rất không thoải mái, các cô đều thầm cho rằng đôi vợ chồng này cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau, không nghĩ tới tối hôm qua bà chủ đến đây, tâm trạng của ông chủ lại tốt như thế.
Hoắc Minh đi thẳng vào phòng cho khách.
Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh, bụng hơi khó chịu. Sau khi sinh con, suy cho cùng sức khỏe không còn như trước kia, mỗi kỳ kinh nguyệt đều hơi đau nhói.
Cô cầm quần áo, nhanh chóng mặc vào.
Anh ăn nói không đứng đắn, Ôn Noãn tức muốn chết.
Chết tiệt!
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, dù sao cũng không nói được gì!
Lúc này, tiếng chuông dưới lầu vang lên bảy lần.
Bảy giờ sáng rồi!
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói với Ôn Noãn: “Em đi tắm rửa thay quần áo, lát nữa chúng ta cùng nhau đưa Hoắc Tây đi học!”
Vẻ mặt anh ẩn chứa chút dịu dàng: “Con bé nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Chuyện liên quan đến con cái, phần lớn Ôn Noãn sẽ nghe theo.
Cô kiên trì tắm rửa ở phòng cho khách, nhưng cô cảm thấy không cần phải thay quần áo, nhưng sau khi tắm xong lại thấy xui tận mạng.
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt.
Trên chiếc váy màu vàng nhạt kia thấm chút vết máu.
Ôn Noãn ở trong phòng tắm rất lâu, Hoắc Minh đi tới gõ cửa: “Ôn Noãn, đã xong chưa? Lát nữa Hoắc Tây thức dậy, không nhìn thấy em, con bé chắc chắn sẽ tức giận…”
Nếu không cẩn thận còn phát bệnh tự kỷ nữa!
Ôn Noãn rất gấp.
Cô mặc quần áo ban đầu, đứng ở khe cửa, dù sao trước đây đã từng làm vợ chồng cho nên có một số việc cũng không khó nói như vậy: “Ngày ấy của tôi tới rồi, chỗ anh có băng vệ sinh hay không, với quần áo của phụ nữ nữa?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nhìn quét toàn thân cô, chậm rãi nói: “Chỗ anh sao lại có thứ đó, còn nữa… mấy năm nay bên cạnh anh không có phụ nữ, nên càng không có quần áo phụ nữ.”
Ôn Noãn cắn môi: “Không ai cần anh bày tỏ lòng thành! Bây giờ tôi ra ngoài thế nào đây?”
Hoắc Minh lại nhìn cô một hồi rồi nói: “Em chờ một lát!”
Dù sao trong nhà có người giúp việc chừng bốn mươi tuổi, có lẽ vẫn chưa mãn kinh.
Còn về quần áo, Hoắc Minh chọn một cái áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo của mình, lại cầm thêm một cái quần đùi thể thao.
Người giúp việc đưa băng vệ sinh của mình, nét mặt già nua ửng đỏ: “Không biết bà chủ có quen dùng loại này hay không!
Hoắc Minh nhìn một chút, là nhãn hiệu Ôn Noãn từng dùng trước đây.
Anh cười nhạt: “Cô ấy đã từng dùng!”
Nụ cười này của anh khiến người giúp việc rất kinh ngạc.
Trước kia nghe người ta nói khi ông bà chủ ly hôn, cãi nhau ầm ĩ, rất không thoải mái, các cô đều thầm cho rằng đôi vợ chồng này cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau, không nghĩ tới tối hôm qua bà chủ đến đây, tâm trạng của ông chủ lại tốt như thế.
Hoắc Minh đi thẳng vào phòng cho khách.
Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh, bụng hơi khó chịu. Sau khi sinh con, suy cho cùng sức khỏe không còn như trước kia, mỗi kỳ kinh nguyệt đều hơi đau nhói.
Cô cầm quần áo, nhanh chóng mặc vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.