Chương 574
Linh Dạ
04/04/2024
Hoắc Minh nói rất nhẹ: “Ôn Noãn, ba năm nay anh không có cuộc sống riêng tư! Ngay cả thời gian nhớ em cũng rất có hạn, những lúc đêm khuya thường nhớ tới em, nhưng chỉ một cuộc điện thoại gọi đến anh sẽ lập tức mặc quần áo chạy tới phòng thí nghiệm, bởi vì Hoắc Tây đang ở đó…”
Ôn Noãn sửng sốt.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Anh nói điều này không phải để lấy lòng thương cảm của em, mà anh muốn nói với em rằng khi em về làm mẹ của Hoắc Tây… có thể em sẽ giống anh, không có cuộc sống riêng tư!”
“Bây giờ em vẫn còn muốn làm mẹ của Hoắc Tây chứ?”
…
Lời nói khiến Ôn Noãn cảm thấy ươn ướt trong lòng.
Sao cô có thể không cần Hoắc Tây?
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trái tim cô đập mạnh, lúc này cô không biết nên nói gì.
Hoắc Minh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô!
Anh biết trong lòng cô cảm thấy không tốt, nhưng anh vẫn phải nói với cô điều này, bởi vì nuôi bé Hoắc Tây thực sự rất khổ, anh sợ cô trách móc.
Lần đó, nếu anh không sang Anh, có lẽ cô vẫn còn ngủ trên lầu.
Có lẽ sau khi sinh Hoắc Tây ra, cơ thể sẽ không yếu ớt như vậy!
Ôn Noãn hồi lâu không nói gì, cô cũng không đẩy anh ra, người làm cha mẹ như lúc này, bọn họ cần trao cho nhau chút hơi ấm.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới thu tay lại, rất nhẹ nhàng nói: “Lên đi! Lát nữa anh có cuộc họp, hôm khác quay lại, chiều em đi đón Hoắc Tây, tối anh đón nó về! “
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Cô giống như đang chạy trốn giữa đồng hoang, cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì!
Là sự dịu dàng của Hoắc Minh, hay là quá khứ đau thương không thể chịu nổi khi nhìn lại…
*
Ôn Noãn lộ vẻ thẫn thờ!
Lúc gọt trái cây còn suýt cắt vào tay.
Dì Nguyễn dựa vào giường bệnh mỉm cười: “Bỏ xuống đi! Cứ tiếp tục như vậy sẽ cắt trúng tay đấy!”
Ôn Noãn hạ tay xuống, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ!”
Dì Nguyễn gọi cô lại, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Năm nay mẹ cũng mới biết sự tồn tại của Hoắc Tây! Hoắc Minh đã dẫn nó đến thành phố C, con nhóc đó cứ làm cho mọi người lo lắng, bà ngoại con đã khóc rất lâu, Hoắc Minh quỳ suốt một đêm!”
Ôn Noãn ghé sát đầu vào dì Nguyễn.
Dì Nguyễn vuốt ve đầu cô, nhỏ giọng nói: “Cậu của con nói, mong con có nhiều sự lựa chọn hơn, chứ không phải vì đứa trẻ mà sống chung với Hoắc Minh, cho nên nhà họ Hạ nhờ ông ấy giới thiệu ông ấy không hề từ chối! Ý của mẹ là… theo trái tim, nhưng đừng vội đưa ra quyết định, các con chia tay rồi tái hợp mấy lần rồi.”
Ôn Noãn gật đầu: “Mẹ, con sẽ cẩn thận!”
Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cô chỉ muốn nuôi dạy bé Hoắc Tây nên người.
Dì Nguyễn mỉm cười: “Ngày mai đưa đứa nhỏ tới đây, mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nó, đúng là rất nhớ… đứa trẻ đó giống con hồi nhỏ y như đúc, nhưng tính cách lại rất giống Hoắc Minh, lớn lên ghê gớm lắm đây!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Anh nói điều này không phải để lấy lòng thương cảm của em, mà anh muốn nói với em rằng khi em về làm mẹ của Hoắc Tây… có thể em sẽ giống anh, không có cuộc sống riêng tư!”
“Bây giờ em vẫn còn muốn làm mẹ của Hoắc Tây chứ?”
…
Lời nói khiến Ôn Noãn cảm thấy ươn ướt trong lòng.
Sao cô có thể không cần Hoắc Tây?
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trái tim cô đập mạnh, lúc này cô không biết nên nói gì.
Hoắc Minh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô!
Anh biết trong lòng cô cảm thấy không tốt, nhưng anh vẫn phải nói với cô điều này, bởi vì nuôi bé Hoắc Tây thực sự rất khổ, anh sợ cô trách móc.
Lần đó, nếu anh không sang Anh, có lẽ cô vẫn còn ngủ trên lầu.
Có lẽ sau khi sinh Hoắc Tây ra, cơ thể sẽ không yếu ớt như vậy!
Ôn Noãn hồi lâu không nói gì, cô cũng không đẩy anh ra, người làm cha mẹ như lúc này, bọn họ cần trao cho nhau chút hơi ấm.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới thu tay lại, rất nhẹ nhàng nói: “Lên đi! Lát nữa anh có cuộc họp, hôm khác quay lại, chiều em đi đón Hoắc Tây, tối anh đón nó về! “
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Cô giống như đang chạy trốn giữa đồng hoang, cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì!
Là sự dịu dàng của Hoắc Minh, hay là quá khứ đau thương không thể chịu nổi khi nhìn lại…
*
Ôn Noãn lộ vẻ thẫn thờ!
Lúc gọt trái cây còn suýt cắt vào tay.
Dì Nguyễn dựa vào giường bệnh mỉm cười: “Bỏ xuống đi! Cứ tiếp tục như vậy sẽ cắt trúng tay đấy!”
Ôn Noãn hạ tay xuống, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ!”
Dì Nguyễn gọi cô lại, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Năm nay mẹ cũng mới biết sự tồn tại của Hoắc Tây! Hoắc Minh đã dẫn nó đến thành phố C, con nhóc đó cứ làm cho mọi người lo lắng, bà ngoại con đã khóc rất lâu, Hoắc Minh quỳ suốt một đêm!”
Ôn Noãn ghé sát đầu vào dì Nguyễn.
Dì Nguyễn vuốt ve đầu cô, nhỏ giọng nói: “Cậu của con nói, mong con có nhiều sự lựa chọn hơn, chứ không phải vì đứa trẻ mà sống chung với Hoắc Minh, cho nên nhà họ Hạ nhờ ông ấy giới thiệu ông ấy không hề từ chối! Ý của mẹ là… theo trái tim, nhưng đừng vội đưa ra quyết định, các con chia tay rồi tái hợp mấy lần rồi.”
Ôn Noãn gật đầu: “Mẹ, con sẽ cẩn thận!”
Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cô chỉ muốn nuôi dạy bé Hoắc Tây nên người.
Dì Nguyễn mỉm cười: “Ngày mai đưa đứa nhỏ tới đây, mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nó, đúng là rất nhớ… đứa trẻ đó giống con hồi nhỏ y như đúc, nhưng tính cách lại rất giống Hoắc Minh, lớn lên ghê gớm lắm đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.