Chương 582
Linh Dạ
05/04/2024
Đột nhiên anh nhẹ nhàng cười: “Giọng nói của em thật dễ nghe!”
Ôn Noãn phải mất ba giây mới hiểu được ý của anh, không nhịn được đá anh một cái: “Anh thả tôi ra!”
Không ngờ Hoắc Minh lại buông cô ra.
Anh xoay người sang một bên, hàm dưới căng chặt, yết hầu quyến rũ lên xuống, giọng nói trở nên trầm khàn hơn: “Đi ngủ đi!”
Ôn Noãn hoảng loạn bỏ chạy.
Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào nắm cửa, Hoắc Minh khẽ nói: “Mấy năm nay, anh thật sự nhớ em!”
…
Sáng sớm, khi Tiểu Hoắc Tây tỉnh dậy, đầu giường đã được đặt một con gấu phiên bản giới hạn.
Lẽ ra cô bé nên vui vẻ.
Nhưng hôm nay cô bé không thể nào vui nổi.
Cô bé ôm gấu nhỏ chạy tới phòng dành cho khách tìm Hoắc Minh, sáng sớm Hoắc Minh còn chưa tỉnh, một cô bé lông xù đã chui vào trong chăn.
Anh mở mắt, vuốt ve mái tóc xoăn màu trà.
Tiểu Hoắc Tây áp mặt vào lòng anh, im lặng không nói gì, Hoắc Minh nhéo má cô bé hỏi: “Có nhớ bố không?”
Tiểu Hoắc Tây vẫn không nói gì.
Hoắc Minh cũng không ép buộc, ôm cái đầu nhỏ của cô bé vào trong lòng.
Hoắc Tây không giống đứa trẻ khác, cô bé có khuynh hướng tự kỷ, cho nên khi cô bé không muốn nói, anh cũng không bao giờ ép, người làm bố như anh rất đau lòng, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để Tiểu Hoắc Tây của anh được hạnh phúc.
Nhưng đôi khi, hạnh phúc cũng không thể mua được bằng tiền!
Ôn Noãn đặc biệt làm trứng suối nước nóng và viên bạch tuộc chay chỉ để dỗ dành đứa nhỏ. Cô tìm thấy Hoắc Tây, cô bé đang chui trong chăn, chỉ lộ ra một xíu mái tóc xoăn màu trà.
Hoắc Minh cho cô một ánh mắt trấn an.
Anh ôm Hoắc Tây từ bảy giờ sáng tới gần chín giờ.
Giữa chừng thư ký Trương gọi tới, Ôn Noãn nhận hộ anh, bảo cô ấy dời cuộc họp sang buổi chiều.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh chăm chú.
Ánh mắt anh cũng thâm trầm.
Cũng may đến chín giờ, cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng chịu chui từ trong chăn ra, ôm gấu nhỏ trong tay đòi đi học.
Ôn Noãn và Hoắc Minh cùng đưa cô bé đi.
Chờ khi cô bé tới trường mầm non, Ôn Noãn không nỡ, hôn cô bé liên tục.
Lúc ngồi lại trong xe, tâm trạng của họ đều hơi nặng nề.
Hoắc Minh châm một điếu thuốc, nói nhỏ: “Đây vẫn còn nhẹ!”
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Cả người cô bất lực, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây như vậy, vì trước đây Hoắc Tây luôn hoạt bát đáng yêu, vốn dĩ không giống đứa trẻ bị bệnh.
Cô khóc thầm.
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, đưa khăn giấy cho cô: “Em đừng khóc!”
Ôn Noãn lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều…
Ôn Noãn phải mất ba giây mới hiểu được ý của anh, không nhịn được đá anh một cái: “Anh thả tôi ra!”
Không ngờ Hoắc Minh lại buông cô ra.
Anh xoay người sang một bên, hàm dưới căng chặt, yết hầu quyến rũ lên xuống, giọng nói trở nên trầm khàn hơn: “Đi ngủ đi!”
Ôn Noãn hoảng loạn bỏ chạy.
Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào nắm cửa, Hoắc Minh khẽ nói: “Mấy năm nay, anh thật sự nhớ em!”
…
Sáng sớm, khi Tiểu Hoắc Tây tỉnh dậy, đầu giường đã được đặt một con gấu phiên bản giới hạn.
Lẽ ra cô bé nên vui vẻ.
Nhưng hôm nay cô bé không thể nào vui nổi.
Cô bé ôm gấu nhỏ chạy tới phòng dành cho khách tìm Hoắc Minh, sáng sớm Hoắc Minh còn chưa tỉnh, một cô bé lông xù đã chui vào trong chăn.
Anh mở mắt, vuốt ve mái tóc xoăn màu trà.
Tiểu Hoắc Tây áp mặt vào lòng anh, im lặng không nói gì, Hoắc Minh nhéo má cô bé hỏi: “Có nhớ bố không?”
Tiểu Hoắc Tây vẫn không nói gì.
Hoắc Minh cũng không ép buộc, ôm cái đầu nhỏ của cô bé vào trong lòng.
Hoắc Tây không giống đứa trẻ khác, cô bé có khuynh hướng tự kỷ, cho nên khi cô bé không muốn nói, anh cũng không bao giờ ép, người làm bố như anh rất đau lòng, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để Tiểu Hoắc Tây của anh được hạnh phúc.
Nhưng đôi khi, hạnh phúc cũng không thể mua được bằng tiền!
Ôn Noãn đặc biệt làm trứng suối nước nóng và viên bạch tuộc chay chỉ để dỗ dành đứa nhỏ. Cô tìm thấy Hoắc Tây, cô bé đang chui trong chăn, chỉ lộ ra một xíu mái tóc xoăn màu trà.
Hoắc Minh cho cô một ánh mắt trấn an.
Anh ôm Hoắc Tây từ bảy giờ sáng tới gần chín giờ.
Giữa chừng thư ký Trương gọi tới, Ôn Noãn nhận hộ anh, bảo cô ấy dời cuộc họp sang buổi chiều.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh chăm chú.
Ánh mắt anh cũng thâm trầm.
Cũng may đến chín giờ, cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng chịu chui từ trong chăn ra, ôm gấu nhỏ trong tay đòi đi học.
Ôn Noãn và Hoắc Minh cùng đưa cô bé đi.
Chờ khi cô bé tới trường mầm non, Ôn Noãn không nỡ, hôn cô bé liên tục.
Lúc ngồi lại trong xe, tâm trạng của họ đều hơi nặng nề.
Hoắc Minh châm một điếu thuốc, nói nhỏ: “Đây vẫn còn nhẹ!”
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Cả người cô bất lực, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây như vậy, vì trước đây Hoắc Tây luôn hoạt bát đáng yêu, vốn dĩ không giống đứa trẻ bị bệnh.
Cô khóc thầm.
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, đưa khăn giấy cho cô: “Em đừng khóc!”
Ôn Noãn lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.