Chương 601
Linh Dạ
09/04/2024
613
Anh không dám làm càn, anh thò tay vào trong váy ngủ bằng lụa của cô, trêu ghẹo cô để cô thoải mái… Tình huống này thật sự nguy hiểm, Ôn Noãn không nhịn được mà cắn vào vai anh: “Hoắc Minh, dừng lại!”
Anh dịu dàng dỗ dành cô: “Xấu hổ à? Ngoan… Đừng lên tiếng!”
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Mồ hôi của Hoắc Minh rơi từng giọt xuống cần cổ của cô…
Yết hầu của anh lên xuống mê người, kìm nén bản thân!
Nhưng kìm nén đã nhiều năm, người phụ nữ mà anh hằng mong muốn giờ đây lại ở ngay dưới người, còn trong trạng thái khêu gợi như vậy, nếu vẫn nhịn tiếp được thì anh cũng không còn là đàn ông nữa.
Hoắc Minh nằm sấp bên tai Ôn Noãn, sốt ruột dỗ dành: “Có thể không?”
Ôn Noãn cũng có cảm giác.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cũng có nhu cầu, nếu bình thường thì thôi, nhưng bây giờ lại bị anh trêu ghẹo thành ra như này… Tuy nhiên cô vẫn kìm nén, thì thầm: “Không được!”
Cô sợ, sợ lại có thêm đứa con…
Hoắc Minh đoán được cô đang nghĩ gì, vươn tay mở tủ đầu giường ra, bên trong có một chiếc hộp nhỏ mới toanh.
Anh dùng một tay mở nó ra, hơi lạ lẫm…
Ôn Noãn nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy: “Hoắc Minh!”
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm mang nét quyến rũ riêng của một người đàn ông trưởng thành!
Ôn Noãn gần như không nhịn được nữa.
Hoắc Minh nhịn không được, đang chuẩn bị buông thả bản thân hoàn toàn, làm một màn dây dưa sau nhiều ngày không gặp… Tiểu Hoắc Tây trở mình rồi ngồi thẳng dậy: “Bố, con muốn đi vệ sinh!”
Cả người Hoắc Minh cứng đờ.
Anh xoay người nằm sang một bên, mọi suy nghĩ mây mưa đều biến mất!
Ôn Noãn cũng vậy. . Ngôn Tình Nữ Phụ
Cô đỏ mặt, chỉnh lại váy ngủ rồi muốn xuống giường rời đi.
Hoắc Minh đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khàn giọng nói: “Bình thường con bé đều tự mình đi vệ sinh, nhưng tối qua ngủ được ít lại mơ màng nên bây giờ sẽ rất dính người!”
Anh giải thích nhiều như vậy là vì anh muốn giữ cô lại.
Mặc dù sau đó không thể làm gì được nữa, nhưng bây giờ Ôn Noãn trông rất ngoan và nhu thuận, đã lâu rồi anh không được nhìn thấy.
Anh muốn cô nằm trên giường anh.
Ôn Noãn không rời đi bởi vì dáng vẻ của cô lúc này cũng không thích hợp ra ngoài.
Lỡ như để người giúp việc nhìn thấy…
Hoắc Minh đoán được suy nghĩ của cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ thêm một lát đi!”
Nói xong, anh đứng dậy bế Tiểu Hoắc Tây vào phòng tắm.
Tiểu Hoắc Tây đi vệ sinh xong, tự mình kéo quần áo lên rồi chạy ra ngoài, ngã vào trong ngực Hoắc Minh, làm nũng một lúc!
Hoắc Minh hôn cô bé: “Tự mình đánh răng rửa mặt đi!”
Tiểu Hoắc Tây có khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, cô bé chạy về phòng trẻ em đã được thợ sửa xong.
Hoắc Minh ngồi bên mép giường.
Ôn Noãn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhìn anh chăm chú.
Anh cũng vậy.
Vừa rồi chỉ cọ xát một chút thôi đã cướp cò bén lửa, giờ phút này trong ánh mắt của cả hai đều có chút mê mang. Nhưng bây giờ họ đã làm bố làm mẹ trẻ con, không thể buông thả như lúc trước muốn làm gì thì làm, bất kể thời gian như trước đây.
Hoắc Minh có lời muốn nói.
Anh nhìn Ôn Noãn, nói nhỏ: “Tuần sau là lễ kỷ niệm thành lập công ty, em đi cùng anh nhé!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Đương nhiên cô biết ý nghĩa đằng sau nó, cô khẽ nói: “Tôi sẽ suy nghĩ!”
Hoắc Minh dịu dàng nói: “Vì sức khỏe tâm lý của Hoắc Tây! Ôn Noãn, em hãy cân nhắc kỹ!”
Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào anh.
Cô nói rất chân thành: “Tôi sợ khi Hoắc Tây khỏi bệnh rồi thì tâm lý của anh lại không khỏe mất!”
Hoắc Minh cười khẽ: “Em đau lòng sao?”
Anh không dám làm càn, anh thò tay vào trong váy ngủ bằng lụa của cô, trêu ghẹo cô để cô thoải mái… Tình huống này thật sự nguy hiểm, Ôn Noãn không nhịn được mà cắn vào vai anh: “Hoắc Minh, dừng lại!”
Anh dịu dàng dỗ dành cô: “Xấu hổ à? Ngoan… Đừng lên tiếng!”
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Mồ hôi của Hoắc Minh rơi từng giọt xuống cần cổ của cô…
Yết hầu của anh lên xuống mê người, kìm nén bản thân!
Nhưng kìm nén đã nhiều năm, người phụ nữ mà anh hằng mong muốn giờ đây lại ở ngay dưới người, còn trong trạng thái khêu gợi như vậy, nếu vẫn nhịn tiếp được thì anh cũng không còn là đàn ông nữa.
Hoắc Minh nằm sấp bên tai Ôn Noãn, sốt ruột dỗ dành: “Có thể không?”
Ôn Noãn cũng có cảm giác.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cũng có nhu cầu, nếu bình thường thì thôi, nhưng bây giờ lại bị anh trêu ghẹo thành ra như này… Tuy nhiên cô vẫn kìm nén, thì thầm: “Không được!”
Cô sợ, sợ lại có thêm đứa con…
Hoắc Minh đoán được cô đang nghĩ gì, vươn tay mở tủ đầu giường ra, bên trong có một chiếc hộp nhỏ mới toanh.
Anh dùng một tay mở nó ra, hơi lạ lẫm…
Ôn Noãn nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy: “Hoắc Minh!”
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm mang nét quyến rũ riêng của một người đàn ông trưởng thành!
Ôn Noãn gần như không nhịn được nữa.
Hoắc Minh nhịn không được, đang chuẩn bị buông thả bản thân hoàn toàn, làm một màn dây dưa sau nhiều ngày không gặp… Tiểu Hoắc Tây trở mình rồi ngồi thẳng dậy: “Bố, con muốn đi vệ sinh!”
Cả người Hoắc Minh cứng đờ.
Anh xoay người nằm sang một bên, mọi suy nghĩ mây mưa đều biến mất!
Ôn Noãn cũng vậy. . Ngôn Tình Nữ Phụ
Cô đỏ mặt, chỉnh lại váy ngủ rồi muốn xuống giường rời đi.
Hoắc Minh đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khàn giọng nói: “Bình thường con bé đều tự mình đi vệ sinh, nhưng tối qua ngủ được ít lại mơ màng nên bây giờ sẽ rất dính người!”
Anh giải thích nhiều như vậy là vì anh muốn giữ cô lại.
Mặc dù sau đó không thể làm gì được nữa, nhưng bây giờ Ôn Noãn trông rất ngoan và nhu thuận, đã lâu rồi anh không được nhìn thấy.
Anh muốn cô nằm trên giường anh.
Ôn Noãn không rời đi bởi vì dáng vẻ của cô lúc này cũng không thích hợp ra ngoài.
Lỡ như để người giúp việc nhìn thấy…
Hoắc Minh đoán được suy nghĩ của cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ thêm một lát đi!”
Nói xong, anh đứng dậy bế Tiểu Hoắc Tây vào phòng tắm.
Tiểu Hoắc Tây đi vệ sinh xong, tự mình kéo quần áo lên rồi chạy ra ngoài, ngã vào trong ngực Hoắc Minh, làm nũng một lúc!
Hoắc Minh hôn cô bé: “Tự mình đánh răng rửa mặt đi!”
Tiểu Hoắc Tây có khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, cô bé chạy về phòng trẻ em đã được thợ sửa xong.
Hoắc Minh ngồi bên mép giường.
Ôn Noãn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhìn anh chăm chú.
Anh cũng vậy.
Vừa rồi chỉ cọ xát một chút thôi đã cướp cò bén lửa, giờ phút này trong ánh mắt của cả hai đều có chút mê mang. Nhưng bây giờ họ đã làm bố làm mẹ trẻ con, không thể buông thả như lúc trước muốn làm gì thì làm, bất kể thời gian như trước đây.
Hoắc Minh có lời muốn nói.
Anh nhìn Ôn Noãn, nói nhỏ: “Tuần sau là lễ kỷ niệm thành lập công ty, em đi cùng anh nhé!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Đương nhiên cô biết ý nghĩa đằng sau nó, cô khẽ nói: “Tôi sẽ suy nghĩ!”
Hoắc Minh dịu dàng nói: “Vì sức khỏe tâm lý của Hoắc Tây! Ôn Noãn, em hãy cân nhắc kỹ!”
Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào anh.
Cô nói rất chân thành: “Tôi sợ khi Hoắc Tây khỏi bệnh rồi thì tâm lý của anh lại không khỏe mất!”
Hoắc Minh cười khẽ: “Em đau lòng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.