Chương 638
Linh Dạ
16/04/2024
Hoắc Minh liếc cô một cái.
Anh đạp nhẹ chân ga, đi được một đoạn mới cười cười: “Không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao? Hai tháng qua mà chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng lần nào, Ôn Noãn à… em gọi thế này là làm hòa sao?”
Ôn Noãn không nói gì.
Đấu võ mồm với anh chẳng có ích gì.
Hai người không nói gì nữa, bởi lẽ trong lòng mỗi người đều có cảm giác âm ỉ khó chịu vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Đến ngã tư đèn đỏ, Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô, thì thầm: “Mặc đẹp đi dự tiệc kỷ niệm một năm vì anh nhé, được không?”
Ôn Noãn khẽ dạ.
Cô không phải người vô tâm, vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Minh đã thay đổi rất nhiều.
Chờ cô, chờ con…
Kể cả đối diện với chuyện xảy ra giữa cậu của cô và Minh Châu, anh cũng rất kiềm chế.
Hai người sống cùng nhau, lại có con với nhau, Ôn Noãn cũng sẵn sàng chờ anh một thời gian, cho nên cô hiểu rõ anh muốn làm chuyện gì trong đêm tiệc kỷ niệm một năm đó, thế nhưng cô vẫn đồng ý!
Còn những chuyện đã qua, cứ để thời gian từ từ chữa lành.
Ôn Noãn không biết tiếng đáp lời nhẹ nhàng kia cực kỳ quan trọng với Hoắc Minh.
Không phải anh không thể nhẫn nại, ba năm qua anh không có người phụ nữ nào mà vẫn chờ cô, hơn nữa bây giờ mỗi ngày đều có thể thấy cô… điều quan trọng là cô bằng lòng trao cho anh.
Đồng ý, tức là đã mở lòng, đã tin tưởng anh!
Hai người đón được Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh lên xe, cài dây an toàn, anh bỗng nhớ ra: “Mấy hôm nay bận quá không trông nom Hoắc Tây được, giờ anh đưa hai mẹ con ra ngoài ăn cơm nhé!”
Ôn Noãn xoa xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Con muốn đi đâu?”
Tiểu Hoắc Tây đung đưa cặp chân trắng nõn, ngáp dài: “Bố muốn ăn bữa tối dưới ánh nến cùng mẹ.”
Bầu không khí bỗng trở nên quái dị.
Ôn Noãn thật sự không hiểu được tại sao Tiểu Hoắc Tây lại biết nhiều như vậy!
Mắt cô mở to, đối mắt với Hoắc Minh qua kính chiếu hậu, anh lười biếng nói: “Giờ làm gì có đứa con nít nào mà không hiểu? Em đừng lo lắng quá.”
Miệng nhỏ của Tiểu Hoắc Tây bắt đầu kể lể chuyện trên trời dưới biển.
Cô bé kể hết những lời mà mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo nói cho Ôn Noãn nghe.
Đương nhiên đứa nói nhiều nhất vẫn là Trương Sùng Quang.
Ôn Noãn không khỏi lo lắng.
Cô nghĩ khi nào có thời gian, nhất định phải nói chuyện với Hoắc Minh, cô sợ lời nói và việc làm thường ngày của anh có thể khiến Tiểu Hoắc Tây ra oai.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe.
Ôn Noãn xuống xe, lúc này cô mới phát hiện đây chính là nhà hàng Pháp mà mình đầu tư.
Cô nhìn sang Hoắc Minh.
Hoắc Minh dựa vào cửa xe, khẽ cười: “Anh thấy người khác ra ngoài đều là vợ tính tiền, Ôn Noãn à… Đừng nói một xíu của hời này em cũng không nhường anh được đó nhé?”
Anh đạp nhẹ chân ga, đi được một đoạn mới cười cười: “Không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao? Hai tháng qua mà chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng lần nào, Ôn Noãn à… em gọi thế này là làm hòa sao?”
Ôn Noãn không nói gì.
Đấu võ mồm với anh chẳng có ích gì.
Hai người không nói gì nữa, bởi lẽ trong lòng mỗi người đều có cảm giác âm ỉ khó chịu vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Đến ngã tư đèn đỏ, Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô, thì thầm: “Mặc đẹp đi dự tiệc kỷ niệm một năm vì anh nhé, được không?”
Ôn Noãn khẽ dạ.
Cô không phải người vô tâm, vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Minh đã thay đổi rất nhiều.
Chờ cô, chờ con…
Kể cả đối diện với chuyện xảy ra giữa cậu của cô và Minh Châu, anh cũng rất kiềm chế.
Hai người sống cùng nhau, lại có con với nhau, Ôn Noãn cũng sẵn sàng chờ anh một thời gian, cho nên cô hiểu rõ anh muốn làm chuyện gì trong đêm tiệc kỷ niệm một năm đó, thế nhưng cô vẫn đồng ý!
Còn những chuyện đã qua, cứ để thời gian từ từ chữa lành.
Ôn Noãn không biết tiếng đáp lời nhẹ nhàng kia cực kỳ quan trọng với Hoắc Minh.
Không phải anh không thể nhẫn nại, ba năm qua anh không có người phụ nữ nào mà vẫn chờ cô, hơn nữa bây giờ mỗi ngày đều có thể thấy cô… điều quan trọng là cô bằng lòng trao cho anh.
Đồng ý, tức là đã mở lòng, đã tin tưởng anh!
Hai người đón được Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh lên xe, cài dây an toàn, anh bỗng nhớ ra: “Mấy hôm nay bận quá không trông nom Hoắc Tây được, giờ anh đưa hai mẹ con ra ngoài ăn cơm nhé!”
Ôn Noãn xoa xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Con muốn đi đâu?”
Tiểu Hoắc Tây đung đưa cặp chân trắng nõn, ngáp dài: “Bố muốn ăn bữa tối dưới ánh nến cùng mẹ.”
Bầu không khí bỗng trở nên quái dị.
Ôn Noãn thật sự không hiểu được tại sao Tiểu Hoắc Tây lại biết nhiều như vậy!
Mắt cô mở to, đối mắt với Hoắc Minh qua kính chiếu hậu, anh lười biếng nói: “Giờ làm gì có đứa con nít nào mà không hiểu? Em đừng lo lắng quá.”
Miệng nhỏ của Tiểu Hoắc Tây bắt đầu kể lể chuyện trên trời dưới biển.
Cô bé kể hết những lời mà mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo nói cho Ôn Noãn nghe.
Đương nhiên đứa nói nhiều nhất vẫn là Trương Sùng Quang.
Ôn Noãn không khỏi lo lắng.
Cô nghĩ khi nào có thời gian, nhất định phải nói chuyện với Hoắc Minh, cô sợ lời nói và việc làm thường ngày của anh có thể khiến Tiểu Hoắc Tây ra oai.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe.
Ôn Noãn xuống xe, lúc này cô mới phát hiện đây chính là nhà hàng Pháp mà mình đầu tư.
Cô nhìn sang Hoắc Minh.
Hoắc Minh dựa vào cửa xe, khẽ cười: “Anh thấy người khác ra ngoài đều là vợ tính tiền, Ôn Noãn à… Đừng nói một xíu của hời này em cũng không nhường anh được đó nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.