Chương 653
Linh Dạ
20/04/2024
Hoắc Minh đưa Hoắc Tây xuống lầu.
Người giúp việc nhìn lên trên lầu, mỉm cười hỏi: “Bà chủ vẫn chưa dậy sao ạ?”
Hoắc Minh đặt Tiểu Hoắc Tây lên ghế, kéo bữa sáng tới đặt trước mặt cô bé rồi mới trả lời người giúp việc: “Bà chủ hơi khó chịu, tôi đưa Hoắc Tây đi rồi sẽ quay về đưa cô ấy tới bệnh viện!”
Người giúp việc cũng là người từng trải, vừa nghĩ kỹ một chút liền hiểu ra.
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê.
Không thêm đường, nhưng anh lại cảm nhận được hương vị ngọt ngào…
Tiểu Hoắc Tây cũng vô cùng vui vẻ.
Sáng sớm thức dậy, cô bé đang nằm trong lòng bố mình, mẹ cũng vậy.
Nhưng mà hình như mẹ vừa khóc thì phải. . truyện teen hay
Mí mắt sưng nhẹ, khóe mắt còn hơi ướt át, đây có lẽ chính là cái khó chịu mà bố nói rồi!
Tiểu Hoắc Tây có thể cảm nhận được bố đối xử với mẹ vô cùng dịu dàng, ánh mắt mỗi khi bố nhìn mẹ đều không giống với khi nhìn người khác, giống như ánh mắt của Trương Sùng Quang khi nhìn thấy một mâm thịt kho tàu vậy.
Tiểu Hoắc Tây không nhịn được nói: “Có phải bố cực kỳ thích mẹ không ạ?”
Trong lòng Hoắc Minh chợt mềm mại.
Anh rất yêu bé con mà Ôn Noãn đã sinh cho anh này, vô cùng thông minh.
Anh xoa xoa mái tóc xoăn màu nâu của cô bé, nở nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy! Mẹ và Hoắc Tây giống nhau, đều có mái tóc nâu, làn da mềm mại mịn màng này.”
Tiểu Hoắc Tây vui vẻ trong lòng.
Khi vui vẻ, cô bé liền cúi đầu bới bới bát cơm.
Bới một hồi, cô bé lại ngẩng đầu lên, nói: “Tóc của ông cậu (Lục Khiêm) khi chưa nhuộm cũng có màu nâu, da của ông cũng trắng… Có phải bố cũng thích ông ấy không ạ?”
Hoắc Minh:…
Tiểu Hoắc Tây lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà cô thích! Bố ơi, có phải người nhà bố đều thích người tóc nâu không ạ?”
Hoắc Minh thấy hơi đau đầu.
Chỉ số thông minh của Hoắc Tây cao tới 176, hoàn toàn đạt tới mức của một thiên tài.
Anh nghĩ, sau này phải là một chàng trai như thế nào mới xứng đôi với viên ngọc quý trong tay anh đây!
……
Ăn xong bữa sáng, anh đưa Tiểu Hoắc Tây đến trường sau đó lại trở về đón Ôn Noãn.
Ôn Noãn hơi mệt, nhưng cô vẫn phải rời giường.
Cô tự cảm thấy tối qua mình rất phóng túng, có lẽ người giúp việc cũng nghe thấy tiếng động trên lầu, cô sợ người ta bàn tán sau lưng mình.
Hoắc Minh vô cùng kiên nhẫn.
Cô rửa mặt thay quần áo, anh ở tầng dưới tranh thủ xử lý một số công việc qua điện thoại.
Tập đoàn Tây Á phát triển rất nhanh chóng, bình thường anh vô cùng bận rộn, thời gian ở cạnh Ôn Noãn vốn đã ít hơn, hơn nữa buổi tối Hoắc Tây lại ở nhà, vậy nên anh hy vọng ban ngày cô có thể ở cùng mình.
Chẳng sợ buồn chán, giữa lúc công việc bận rộn ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cô là anh cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Người giúp việc nhìn lên trên lầu, mỉm cười hỏi: “Bà chủ vẫn chưa dậy sao ạ?”
Hoắc Minh đặt Tiểu Hoắc Tây lên ghế, kéo bữa sáng tới đặt trước mặt cô bé rồi mới trả lời người giúp việc: “Bà chủ hơi khó chịu, tôi đưa Hoắc Tây đi rồi sẽ quay về đưa cô ấy tới bệnh viện!”
Người giúp việc cũng là người từng trải, vừa nghĩ kỹ một chút liền hiểu ra.
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê.
Không thêm đường, nhưng anh lại cảm nhận được hương vị ngọt ngào…
Tiểu Hoắc Tây cũng vô cùng vui vẻ.
Sáng sớm thức dậy, cô bé đang nằm trong lòng bố mình, mẹ cũng vậy.
Nhưng mà hình như mẹ vừa khóc thì phải. . truyện teen hay
Mí mắt sưng nhẹ, khóe mắt còn hơi ướt át, đây có lẽ chính là cái khó chịu mà bố nói rồi!
Tiểu Hoắc Tây có thể cảm nhận được bố đối xử với mẹ vô cùng dịu dàng, ánh mắt mỗi khi bố nhìn mẹ đều không giống với khi nhìn người khác, giống như ánh mắt của Trương Sùng Quang khi nhìn thấy một mâm thịt kho tàu vậy.
Tiểu Hoắc Tây không nhịn được nói: “Có phải bố cực kỳ thích mẹ không ạ?”
Trong lòng Hoắc Minh chợt mềm mại.
Anh rất yêu bé con mà Ôn Noãn đã sinh cho anh này, vô cùng thông minh.
Anh xoa xoa mái tóc xoăn màu nâu của cô bé, nở nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy! Mẹ và Hoắc Tây giống nhau, đều có mái tóc nâu, làn da mềm mại mịn màng này.”
Tiểu Hoắc Tây vui vẻ trong lòng.
Khi vui vẻ, cô bé liền cúi đầu bới bới bát cơm.
Bới một hồi, cô bé lại ngẩng đầu lên, nói: “Tóc của ông cậu (Lục Khiêm) khi chưa nhuộm cũng có màu nâu, da của ông cũng trắng… Có phải bố cũng thích ông ấy không ạ?”
Hoắc Minh:…
Tiểu Hoắc Tây lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà cô thích! Bố ơi, có phải người nhà bố đều thích người tóc nâu không ạ?”
Hoắc Minh thấy hơi đau đầu.
Chỉ số thông minh của Hoắc Tây cao tới 176, hoàn toàn đạt tới mức của một thiên tài.
Anh nghĩ, sau này phải là một chàng trai như thế nào mới xứng đôi với viên ngọc quý trong tay anh đây!
……
Ăn xong bữa sáng, anh đưa Tiểu Hoắc Tây đến trường sau đó lại trở về đón Ôn Noãn.
Ôn Noãn hơi mệt, nhưng cô vẫn phải rời giường.
Cô tự cảm thấy tối qua mình rất phóng túng, có lẽ người giúp việc cũng nghe thấy tiếng động trên lầu, cô sợ người ta bàn tán sau lưng mình.
Hoắc Minh vô cùng kiên nhẫn.
Cô rửa mặt thay quần áo, anh ở tầng dưới tranh thủ xử lý một số công việc qua điện thoại.
Tập đoàn Tây Á phát triển rất nhanh chóng, bình thường anh vô cùng bận rộn, thời gian ở cạnh Ôn Noãn vốn đã ít hơn, hơn nữa buổi tối Hoắc Tây lại ở nhà, vậy nên anh hy vọng ban ngày cô có thể ở cùng mình.
Chẳng sợ buồn chán, giữa lúc công việc bận rộn ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cô là anh cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.