Chương 672
Linh Dạ
23/04/2024
Về tình về lý, Ôn Noãn phải đích thân xuống dưới. Thế nhưng cô cúi đầu nhìn dấu hôn trên người mình, vẫn quyết định để người giúp việc đưa cho thư ký Trương, thay mặt xin lỗi giúp cô!
Ở dưới lầu, người giúp việc giao tài liệu cho thư ký Trương.
Thư ký Trương nhanh chóng ngồi vào xe rời đi.
Trở lại tập đoàn Tây Á, bước vào phòng Tổng Giám đốc, cô ấy đưa tài liệu cho Hoắc Minh, đồng thời cũng khó hiểu, rõ ràng phần tài liệu này chưa cần gấp, Tổng Giám đốc Hoắc nhất định muốn cô phải đi lấy ngày hôm nay!
Hoắc Minh mặc trên người bộ vest trắng đen kinh điển, ngồi sau bàn làm việc, trong tay nắm phần tài liệu kia, giống như hỏi tuỳ ý: “Ôn Noãn có nói gì hay không?”
Thư ký Trương nhìn sếp nhà mình, trên cổ của anh còn có hai vết cào rất rõ, chắc tối hôm qua kích thích lắm đây.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy không xuống lầu!”
Hoắc Minh cũng ý thức được, nhẹ nhàng phất tay, để thư ký Trương ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, anh dựa người vào lưng ghế xoay bằng da, thầm nghĩ: “Ôn Noãn hẳn đã nhìn thấy!”
Tối về nhà, không biết cô sẽ có phản ứng gì?
Buổi tối, Hoắc Minh trở về rất trễ, khoảng lúc chín giờ.
Ôn Noãn dạy Hoắc Tây đánh đàn.
Tiểu Hoắc Tây mặc chiếc váy nhỏ, ngồi thẳng lưng, rất ra dáng.
Hoắc Minh cởi áo khoác, thuận tay ném lên ghê sô pha, bước đến dựa vào bên người cô nhẹ nhàng nói: “Con bé mới xuất viện, sao không cho nó nghỉ ngơi thêm hai ngày?”
Anh xót cô bé, lại không nỡ trách Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Chính con bé muốn đàn!”
Cô ngửi được chút mùi rượu trên người anh, trầm giọng nói: “Anh lại đi xã giao à?”
Hoắc Minh cười rất nhẹ nhàng, khẽ vuốt sau lưng cô, khàn giọng nói: “Em nấu cho anh bát mì, buổi tối anh chưa ăn gì, chỉ uống mỗi rượu!”
Ánh mắt Ôn Noãn nói không nên lời.
Cô đứng dậy, chuẩn bị nấu cho anh tô mì gà xé sợi.
Mới đi được hai bước, thân thể bị anh ôm lấy, anh cúi đầu chống lên mũi cô: “Đúng là có gái trẻ ở đó, nhưng mà anh không để các cô ấy lại gần! Ôn Noãn… Anh sẽ không làm chuyện gì để em buồn!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Em cũng đâu nói gì!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu xa: “Thế nhưng anh muốn báo cáo cho em!”
Ôn Noãn không chịu nỗi loại ánh mắt này, vô cùng trong suốt, vẻ mặt người đàn ông đòi hỏi người phụ nữ trong lúc hoan ái, ánh mắt cô nhìn Tiểu Hoắc Tây, nhắc nhở anh kìm chế lại.
Lúc này Hoắc Minh mới buông tha cô!
Anh ngồi bên cạnh Hoắc Tây, sờ những sợi tóc quăn nhỏ của cô bé: “Sao Hoắc Tây của chúng ta lại đột nhiên chăm chỉ thế nhỉ?”
Hoắc Tây ngừng đàn.
Cô bé ngồi lên đùi Hoắc Minh, hôn bố một chút: “Hôm nay ở nhà trẻ, Lý Thanh Nhã đánh đàn, Trương Sùng Quang vẫn luôn nhìn bạn ấy!”
Con gái buồn rầu!
Lý Thanh Nhà học đàn dương cầm một năm, đàn giỏi hơn cô bé!
Ở dưới lầu, người giúp việc giao tài liệu cho thư ký Trương.
Thư ký Trương nhanh chóng ngồi vào xe rời đi.
Trở lại tập đoàn Tây Á, bước vào phòng Tổng Giám đốc, cô ấy đưa tài liệu cho Hoắc Minh, đồng thời cũng khó hiểu, rõ ràng phần tài liệu này chưa cần gấp, Tổng Giám đốc Hoắc nhất định muốn cô phải đi lấy ngày hôm nay!
Hoắc Minh mặc trên người bộ vest trắng đen kinh điển, ngồi sau bàn làm việc, trong tay nắm phần tài liệu kia, giống như hỏi tuỳ ý: “Ôn Noãn có nói gì hay không?”
Thư ký Trương nhìn sếp nhà mình, trên cổ của anh còn có hai vết cào rất rõ, chắc tối hôm qua kích thích lắm đây.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy không xuống lầu!”
Hoắc Minh cũng ý thức được, nhẹ nhàng phất tay, để thư ký Trương ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, anh dựa người vào lưng ghế xoay bằng da, thầm nghĩ: “Ôn Noãn hẳn đã nhìn thấy!”
Tối về nhà, không biết cô sẽ có phản ứng gì?
Buổi tối, Hoắc Minh trở về rất trễ, khoảng lúc chín giờ.
Ôn Noãn dạy Hoắc Tây đánh đàn.
Tiểu Hoắc Tây mặc chiếc váy nhỏ, ngồi thẳng lưng, rất ra dáng.
Hoắc Minh cởi áo khoác, thuận tay ném lên ghê sô pha, bước đến dựa vào bên người cô nhẹ nhàng nói: “Con bé mới xuất viện, sao không cho nó nghỉ ngơi thêm hai ngày?”
Anh xót cô bé, lại không nỡ trách Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Chính con bé muốn đàn!”
Cô ngửi được chút mùi rượu trên người anh, trầm giọng nói: “Anh lại đi xã giao à?”
Hoắc Minh cười rất nhẹ nhàng, khẽ vuốt sau lưng cô, khàn giọng nói: “Em nấu cho anh bát mì, buổi tối anh chưa ăn gì, chỉ uống mỗi rượu!”
Ánh mắt Ôn Noãn nói không nên lời.
Cô đứng dậy, chuẩn bị nấu cho anh tô mì gà xé sợi.
Mới đi được hai bước, thân thể bị anh ôm lấy, anh cúi đầu chống lên mũi cô: “Đúng là có gái trẻ ở đó, nhưng mà anh không để các cô ấy lại gần! Ôn Noãn… Anh sẽ không làm chuyện gì để em buồn!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Em cũng đâu nói gì!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu xa: “Thế nhưng anh muốn báo cáo cho em!”
Ôn Noãn không chịu nỗi loại ánh mắt này, vô cùng trong suốt, vẻ mặt người đàn ông đòi hỏi người phụ nữ trong lúc hoan ái, ánh mắt cô nhìn Tiểu Hoắc Tây, nhắc nhở anh kìm chế lại.
Lúc này Hoắc Minh mới buông tha cô!
Anh ngồi bên cạnh Hoắc Tây, sờ những sợi tóc quăn nhỏ của cô bé: “Sao Hoắc Tây của chúng ta lại đột nhiên chăm chỉ thế nhỉ?”
Hoắc Tây ngừng đàn.
Cô bé ngồi lên đùi Hoắc Minh, hôn bố một chút: “Hôm nay ở nhà trẻ, Lý Thanh Nhã đánh đàn, Trương Sùng Quang vẫn luôn nhìn bạn ấy!”
Con gái buồn rầu!
Lý Thanh Nhà học đàn dương cầm một năm, đàn giỏi hơn cô bé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.