Chương 687
Linh Dạ
26/04/2024
Hoắc Minh vừa pha sữa xong, nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới, căng thẳng hỏi: “Em bị sao thế?”
Sắc mặt Ôn Noãn hơi xanh xao.
Thực ra trong lòng cô cũng đoán được vài phần, nhẹ nhàng lắc đầu với anh: “Không sao đâu! Em chỉ cảm thấy có chút buồn nôn thôi!”
Hoắc Minh đỡ cô ngồi sang một bên.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng nói: “Từ giờ trở đi em đừng làm việc nhà nữa, để người giúp việc làm, bằng không thì để anh hầu hạ em!”
Giờ phút này, anh đã ngang hàng với cô.
Ôn Noãn nhìn gương mặt anh tuấn của anh, hơi động lòng, Hoắc Minh chịu nghiêm túc an yên, thực sự là một người chồng tốt.
Cô chạm nhẹ vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn sinh thêm một đứa con sao? Hoắc Minh… Có lẽ sang năm Hoắc Tây sẽ có một em trai hoặc em gái!”
Hoắc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô: “Vui mừng đến ngốc rồi à?”
Họ làm thường xuyên như vậy, việc có con không phải là chuyện bình thường sao?
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng còn phẳng lì đó, vì vừa mới mang thai nên tất nhiên không thể cảm nhận được gì, nhưng anh chỉ muốn chạm vào, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé.
Sau đó, anh quỳ một chân xuống dựa sát vào cô.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn, không có người phụ nữ nào lại không thích một người đàn ông gần gũi với mình, anh không nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được anh rất vui mừng.
“Hoắc Minh, mau vớt mì ra, nếu không sẽ mềm hết!”
Hoắc Minh vẫn không nỡ rời xa.
Ngón tay thon dài của Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nếu em thật sự có thai rồi thì đừng bỏ lơ Hoắc Tây nhé!”
Hoắc Minh bật cười.
Anh nói: “Sao có thể thế chứ? Anh sẽ phục vụ cả ba mẹ con em!” Nói xong, anh bế Ôn Noãn lên, đặt cô lên ghế sô pha trong phòng khách lớn.
Sau khi đặt cô xuống, đôi mắt đen của anh háo hức nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Ôn Noãn vỗ tay hắn nói: “Đi vớt mì đi, còn nữa hâm nóng sữa cho Hoắc Tây!”
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô: “Ôn Noãn, cảm ơn em!”
Anh vào bếp làm xong mọi thứ thì xe của Hoắc Minh Châu tới.
Hoắc Minh Châu đã khóc rất nhiều…
Hoắc Minh lắc bình sữa: “Lại bị lão già kia ức hiếp à?”
Ôn Noãn không thể nghe tiếp được nữa, thúc giục nói: “Hẳn Hoắc Tây cũng sắp ngủ mất rồi, sao anh còn chưa mang sữa lên?”
Đôi mắt Hoắc Minh sâu thẳm, ít nhiều cũng mang ý gì đó.
Sau đó không nói thêm gì nữa, anh từ từ đi lên tầng hai và mang cả đứa bé lên theo.
Hoắc Minh Châu phàn nàn một hồi, sau đó cô ấy không nhịn được ngồi xuống bàn, ăn mì, vừa ăn vừa sụt sịt mũi.
Sắc mặt Ôn Noãn hơi xanh xao.
Thực ra trong lòng cô cũng đoán được vài phần, nhẹ nhàng lắc đầu với anh: “Không sao đâu! Em chỉ cảm thấy có chút buồn nôn thôi!”
Hoắc Minh đỡ cô ngồi sang một bên.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng nói: “Từ giờ trở đi em đừng làm việc nhà nữa, để người giúp việc làm, bằng không thì để anh hầu hạ em!”
Giờ phút này, anh đã ngang hàng với cô.
Ôn Noãn nhìn gương mặt anh tuấn của anh, hơi động lòng, Hoắc Minh chịu nghiêm túc an yên, thực sự là một người chồng tốt.
Cô chạm nhẹ vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn sinh thêm một đứa con sao? Hoắc Minh… Có lẽ sang năm Hoắc Tây sẽ có một em trai hoặc em gái!”
Hoắc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô: “Vui mừng đến ngốc rồi à?”
Họ làm thường xuyên như vậy, việc có con không phải là chuyện bình thường sao?
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng còn phẳng lì đó, vì vừa mới mang thai nên tất nhiên không thể cảm nhận được gì, nhưng anh chỉ muốn chạm vào, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé.
Sau đó, anh quỳ một chân xuống dựa sát vào cô.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn, không có người phụ nữ nào lại không thích một người đàn ông gần gũi với mình, anh không nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được anh rất vui mừng.
“Hoắc Minh, mau vớt mì ra, nếu không sẽ mềm hết!”
Hoắc Minh vẫn không nỡ rời xa.
Ngón tay thon dài của Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nếu em thật sự có thai rồi thì đừng bỏ lơ Hoắc Tây nhé!”
Hoắc Minh bật cười.
Anh nói: “Sao có thể thế chứ? Anh sẽ phục vụ cả ba mẹ con em!” Nói xong, anh bế Ôn Noãn lên, đặt cô lên ghế sô pha trong phòng khách lớn.
Sau khi đặt cô xuống, đôi mắt đen của anh háo hức nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Ôn Noãn vỗ tay hắn nói: “Đi vớt mì đi, còn nữa hâm nóng sữa cho Hoắc Tây!”
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô: “Ôn Noãn, cảm ơn em!”
Anh vào bếp làm xong mọi thứ thì xe của Hoắc Minh Châu tới.
Hoắc Minh Châu đã khóc rất nhiều…
Hoắc Minh lắc bình sữa: “Lại bị lão già kia ức hiếp à?”
Ôn Noãn không thể nghe tiếp được nữa, thúc giục nói: “Hẳn Hoắc Tây cũng sắp ngủ mất rồi, sao anh còn chưa mang sữa lên?”
Đôi mắt Hoắc Minh sâu thẳm, ít nhiều cũng mang ý gì đó.
Sau đó không nói thêm gì nữa, anh từ từ đi lên tầng hai và mang cả đứa bé lên theo.
Hoắc Minh Châu phàn nàn một hồi, sau đó cô ấy không nhịn được ngồi xuống bàn, ăn mì, vừa ăn vừa sụt sịt mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.