Chương 690
Linh Dạ
27/04/2024
Ông xoa xoa tay, nhìn bụng của Ôn Noãn.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn ngồi xuống: “Mới có năm tuần, vẫn còn sớm!”
Đích thân Hoắc Chấn Đông rót một ly nước đun sôi rồi đặt trước mặt Ôn Noãn, quan tâm hỏi han vài câu.
Hoắc Minh nghiêng đầu cười với Ôn Noãn, nói: “Đứa bé này có mặt mũi lớn thật! Anh đã lớn đến từng tuổi này, cũng chưa được đối xử như vậy!”
Hoắc Chấn Đông cười mắng: “Bố đây là thương Ôn Noãn! Liên quan gì đứa bé chứ!”
Ông cười rồi thu lại ý cười: “Có thêm đứa con có lẽ sẽ khiến bệnh tình của Hoắc Tây tốt hơn!”
Chủ đề này hơi nặng nề.
Hoắc Minh nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Gần đây Hoắc Tây đã khá hơn nhiều, có lẽ là vì mỗi ngày đều có Ôn Noãn ở bên cạnh, không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn.”
Hoắc Chấn Đông gật đầu cảm thấy an ủi.
Mọi người đang nói chuyện, thì bà Hoắc đi từ phòng thờ cúng ra, dĩ nhiên cũng rất vui mừng.
Hoắc Chấn Đông nói với vợ: “Tôi nghĩ chúng ta nên làm lễ kết hôn càng sớm càng tốt! Lần trước bọn họ giận lẫy không làm đàng hoàng, dù sao cũng là điều đáng tiếc! Giờ Ôn Noãn đang mang thai… Bà và Minh Châu nên chú ý chăm sóc kỹ hơn, cũng để Minh Châu học hỏi thêm.”
Bà Hoắc tất nhiên đồng ý.
Bà ấy luôn yêu quý Ôn Noãn, cũng muốn nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới thật đẹp và kết hôn với Hoắc Minh.
Hoắc Chấn Đông đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện, nên nói đùa: “À mà… Vị sư thầy mà trước đó bà mời cũng chuẩn lắm đấy, nói rằng một nửa kia của Hoắc Minh là Tuổi Mèo, quả đúng là vậy thật! Hay là hôm nào nào bà dẫn bọn trẻ đi cúng bái, rồi sẵn xem cho Minh Châu luôn!”
Bà Hoắc cũng có ý định này.
Lần trước bà ấy đã đến đó cầu nguyện, bây giờ tâm nguyện đã được thực hiện, tất nhiên phải đi trả lễ.
Gần đây thời tiết mùa thu mát mẻ, quả là thời điểm tốt.
Bà Hoắc chọn được một ngày lành tháng tốt, dẫn theo bọn trẻ lên chùa để trả lễ, vị sư thầy đó tên thầy Thanh Thủy, không tùy tiện gặp người khác, tuy nhiên bà Hoắc đã cúng hương hỏa rất nhiều, nên thân phận địa vị dĩ nhiên có khác.
Trong căn phòng thiền đơn sơ, bà Hoắc thành kính dâng hương, cảm ơn hết lần này đến lần khác.
Vị sư thầy Thanh Thủy mời bọn họ ngồi xuống, tự mình pha lớp trà đầu tiên được hái trên núi, hương vị rất sảng khoái.
Bà Hoắc mỉm cười nói chuyện với ông ấy.
Sau một vài lời vòng vo đã nói đến Hoắc Minh Châu.
Thầy Thanh Thủy là một Phật tử nhưng lại biết rất rõ mọi chuyện trên đời này.
Sau khi hỏi về tử vi, ông ấy nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng như tuyết, mỉm cười nói: “Người có duyên là Tuổi Mùi!”
Tuổi Mùi?
Bà Hoắc nhanh chóng nghĩ đến các đối tượng giáo viên đại học gần đây, dường như đều không phải tuổi Mùi, bà ấy có phần thất vọng.
Lúc này Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu của con tuổi Mùi!”
Bà Hoắc: …
Thầy Thanh Thủy cười nói: “Người có duyên sẽ không bao giờ chia xa!”
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn ngồi xuống: “Mới có năm tuần, vẫn còn sớm!”
Đích thân Hoắc Chấn Đông rót một ly nước đun sôi rồi đặt trước mặt Ôn Noãn, quan tâm hỏi han vài câu.
Hoắc Minh nghiêng đầu cười với Ôn Noãn, nói: “Đứa bé này có mặt mũi lớn thật! Anh đã lớn đến từng tuổi này, cũng chưa được đối xử như vậy!”
Hoắc Chấn Đông cười mắng: “Bố đây là thương Ôn Noãn! Liên quan gì đứa bé chứ!”
Ông cười rồi thu lại ý cười: “Có thêm đứa con có lẽ sẽ khiến bệnh tình của Hoắc Tây tốt hơn!”
Chủ đề này hơi nặng nề.
Hoắc Minh nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Gần đây Hoắc Tây đã khá hơn nhiều, có lẽ là vì mỗi ngày đều có Ôn Noãn ở bên cạnh, không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn.”
Hoắc Chấn Đông gật đầu cảm thấy an ủi.
Mọi người đang nói chuyện, thì bà Hoắc đi từ phòng thờ cúng ra, dĩ nhiên cũng rất vui mừng.
Hoắc Chấn Đông nói với vợ: “Tôi nghĩ chúng ta nên làm lễ kết hôn càng sớm càng tốt! Lần trước bọn họ giận lẫy không làm đàng hoàng, dù sao cũng là điều đáng tiếc! Giờ Ôn Noãn đang mang thai… Bà và Minh Châu nên chú ý chăm sóc kỹ hơn, cũng để Minh Châu học hỏi thêm.”
Bà Hoắc tất nhiên đồng ý.
Bà ấy luôn yêu quý Ôn Noãn, cũng muốn nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới thật đẹp và kết hôn với Hoắc Minh.
Hoắc Chấn Đông đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện, nên nói đùa: “À mà… Vị sư thầy mà trước đó bà mời cũng chuẩn lắm đấy, nói rằng một nửa kia của Hoắc Minh là Tuổi Mèo, quả đúng là vậy thật! Hay là hôm nào nào bà dẫn bọn trẻ đi cúng bái, rồi sẵn xem cho Minh Châu luôn!”
Bà Hoắc cũng có ý định này.
Lần trước bà ấy đã đến đó cầu nguyện, bây giờ tâm nguyện đã được thực hiện, tất nhiên phải đi trả lễ.
Gần đây thời tiết mùa thu mát mẻ, quả là thời điểm tốt.
Bà Hoắc chọn được một ngày lành tháng tốt, dẫn theo bọn trẻ lên chùa để trả lễ, vị sư thầy đó tên thầy Thanh Thủy, không tùy tiện gặp người khác, tuy nhiên bà Hoắc đã cúng hương hỏa rất nhiều, nên thân phận địa vị dĩ nhiên có khác.
Trong căn phòng thiền đơn sơ, bà Hoắc thành kính dâng hương, cảm ơn hết lần này đến lần khác.
Vị sư thầy Thanh Thủy mời bọn họ ngồi xuống, tự mình pha lớp trà đầu tiên được hái trên núi, hương vị rất sảng khoái.
Bà Hoắc mỉm cười nói chuyện với ông ấy.
Sau một vài lời vòng vo đã nói đến Hoắc Minh Châu.
Thầy Thanh Thủy là một Phật tử nhưng lại biết rất rõ mọi chuyện trên đời này.
Sau khi hỏi về tử vi, ông ấy nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng như tuyết, mỉm cười nói: “Người có duyên là Tuổi Mùi!”
Tuổi Mùi?
Bà Hoắc nhanh chóng nghĩ đến các đối tượng giáo viên đại học gần đây, dường như đều không phải tuổi Mùi, bà ấy có phần thất vọng.
Lúc này Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu của con tuổi Mùi!”
Bà Hoắc: …
Thầy Thanh Thủy cười nói: “Người có duyên sẽ không bao giờ chia xa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.