Chương 27
Diep Son
15/01/2024
Mới sáng sớm Lương Ái Nhu đã chuẩn bị đầy đủ quà cáp đến Hoắc Gia, Trương Mịch Lam vừa nhìn thấy cô liền vui mừng kéo cô vào trong trò chuyện. Nhận được sự đãi ngộ nhiệt tình như vậy, trong lòng có chút đắc ý, hai người trò chuyện không có điểm dừng, khi Hoắc Kì Lâm xuất hiện cũng không phát hiện ra, cũng may cô tinh ý nhìn thấy liền nở nụ cười chào hỏi.
" Buổi sáng tốt lành bác Hoắc."
" Ừm, con về khi nào?"
" Dạ con về cũng gần 3 ngày rồi ạ!"
" Thôi hai người cứ trò chuyện đi, bác đi câu cá."
" Dạ bác đi cẩn thận."
Sau khi Hoắc Kì Lâm đi, Trương Mịch Lam nảy ra một ý liền kéo cô vào phòng bếp để làm bữa trưa cho Hoắc Mạc Niên, thế là hai người ở trong bếp suốt mấy tiếng đồng hồ mới làm xong, nhờ có Trương Mịch Lam nên cô mới hoàn thành suôn sẻ như vậy, cũng biết vài món anh thích ăn nhất.
Lương Ái Nhu cẩn thận đóng hộp lại để vào trong túi, đợi bà đi thay đồ rồi cùng đến tập đoàn, nhân lúc không có ai ở đó cô đi dậm lại một lớp trang điểm, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình thì vô cùng hài lòng.
Gần đến giờ ăn trưa Lâm Dịch Châu muốn mời Bạch Ngữ Ninh cùng ăn với mình tiện thể cảm ơn vì hôm qua đã chọn quà giúp mình, vừa định đóng thang máy thì gặp ngay Hoắc phu nhân và một cô gái hắn không quen biết cũng vừa đi tới, hắn vội tắp vào một bên cúi chào hỏi rồi cùng nhau lên tầng.
Lương Ái Nhu có chút hồi hộp khi nhìn con số nhảy lên từng cái, ngày hôm qua anh đã nói như vậy mà hôm nay cô vẫn đến tìm, tâm trạng phức tạp nghĩ anh có ghét cô hay không?
Cánh cửa thang máy vừa mở ra ba người đều lần lượt mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng suy nghĩ lại khác nhau hoàn toàn, Lâm Dịch Châu thì bất ngờ, Lương Ái Nhu thì đau lòng, còn Trương Mịch Lam thì thầm mắng chửi Bạch Ngữ Ninh đủ thể loại.
Bạch Ngữ Ninh nghe được tiếng động liền lập tức đẩy anh ra rồi giữ khoảng cách với anh, nhìn thấy ba người trước mắt cô không biết nên chào hỏi hay là giải thích nữa. Khi đến giờ cơm trưa Hoắc Mạc Niên muốn đưa cô đi ăn nhưng cô còn chưa giải quyết xong công việc, thế là hai người giằng co tranh luận, nhìn đôi môi đang chu lên cãi lời anh lại nhịn không nên đã cưỡng hôn.
" Bác con về trước đây!"
" Khoan đã, Ái Nhu chuyện này! Nè A Niên mau đuổi theo con bé đi nhanh lên."
Lương Ái Nhu đặt túi đựng cơm vào tay Trương Mịch Lam rồi quay người bỏ chạy khiến bà sốt ruột muốn giải thích, ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm gương mặt của Bạch Ngữ Ninh hận không thể đi đến đánh cô một trận.
" A Niên còn không mau đuổi theo con bé."
" Con không đi."
" Con…tức chết mà. Vì cô ta mà muốn chống lại mẹ sao?"
" Con đã nói rồi chuyện tình cảm của con mẹ đừng xen vào."
" Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện của hai đứa."
Thấy Trương Mịch Lam có ý định tiến thêm vài bước, Hoắc Mạc Niên nhanh chóng đứng trước mặt cô để tránh bà ra tay với cô. Thấy hành động bảo vệ của anh càng khiến bà tức giận thêm, không nói một lời liền quay người bỏ đi.
Lâm Dịch Châu quan sát từ nãy đến giờ khiến hắn hoàn toàn sốc, không nghĩ đến hai người lại có tình cảm với nhau, thấy bản thân hiện tại quá dư thừa nên cũng nhanh chóng rời đi khỏi hiện trường.
" Chuyện này cứ để anh giải quyết em không cần lo lắng."
" Nhưng mà…"
" Đừng lo lắng, không sao đâu."
Bạch Ngữ Ninh không nghĩ bản thân lại sớm gặp được nữ chính thế này, khi nghe anh giải thích giải thích hôm qua cô rất bất ngờ. Hôm nay lại để nữ chính thấy cảnh này, cô rất muốn nói với anh kêu anh hãy đuổi theo nữ chính.
Hoắc Mạc Niên đưa cô đến một nhà hàng để dùng bữa, trải qua chuyện khi nãy khiến tâm trạng cô không tốt, ăn cũng không ngon miệng hơn, mọi biểu cảm của cô đều được anh thu vào tầm mắt. Cho dù mẹ anh có chấp nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô ở bên anh là được.
Lương Ái Nhu thất thần chạy ra khỏi Hoắc Thị, nước mắt cứ rơi xuống, từ khi thấy tấm hình trong bữa tiệc kia, cô đã có hơi nghi ngờ về mối quan hệ của hai người, bây giờ tận mắt chứng kiến hai người thân mật thì vô cùng đau lòng. Cô bắt xe đến nhà của Trình Nhiệt Bối để tâm sự với cô ta, trên đường đi điện thoại của cô vang lên là Trương Mịch Lam điện, cô chỉ nói vài lời rồi tắt máy.
" Cậu không thể bỏ cuộc như thế được?"
" Hai người đó đã ở bên nhau, tớ còn có thể xen vào sao?"
" Nhưng cậu là người đến trước kia mà với lại Hoắc gia mới xem cậu là con dâu."
" Nhưng tớ…"
" Cậu chấp nhận Hoắc Tổng thuộc về người khác sao?"
" Vậy tớ phải làm sao?"
" Tấn công từ từ những chuyện nhỏ nhặt trước, cậu cũng có thể xin vào làm ở đó như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn."
" Để tớ nói với gia đình chuyện này."
" Ừm, mỗi ngày cậu đều nhắn tin hỏi thăm quan tâm và làm cơm cho Hoắc Tổng, tớ đảm bảo mưa dầm thấm lâu, nhất định Hoắc Tổng sẽ rung động."
" Tớ cũng hy vọng như vậy."
" Buổi sáng tốt lành bác Hoắc."
" Ừm, con về khi nào?"
" Dạ con về cũng gần 3 ngày rồi ạ!"
" Thôi hai người cứ trò chuyện đi, bác đi câu cá."
" Dạ bác đi cẩn thận."
Sau khi Hoắc Kì Lâm đi, Trương Mịch Lam nảy ra một ý liền kéo cô vào phòng bếp để làm bữa trưa cho Hoắc Mạc Niên, thế là hai người ở trong bếp suốt mấy tiếng đồng hồ mới làm xong, nhờ có Trương Mịch Lam nên cô mới hoàn thành suôn sẻ như vậy, cũng biết vài món anh thích ăn nhất.
Lương Ái Nhu cẩn thận đóng hộp lại để vào trong túi, đợi bà đi thay đồ rồi cùng đến tập đoàn, nhân lúc không có ai ở đó cô đi dậm lại một lớp trang điểm, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình thì vô cùng hài lòng.
Gần đến giờ ăn trưa Lâm Dịch Châu muốn mời Bạch Ngữ Ninh cùng ăn với mình tiện thể cảm ơn vì hôm qua đã chọn quà giúp mình, vừa định đóng thang máy thì gặp ngay Hoắc phu nhân và một cô gái hắn không quen biết cũng vừa đi tới, hắn vội tắp vào một bên cúi chào hỏi rồi cùng nhau lên tầng.
Lương Ái Nhu có chút hồi hộp khi nhìn con số nhảy lên từng cái, ngày hôm qua anh đã nói như vậy mà hôm nay cô vẫn đến tìm, tâm trạng phức tạp nghĩ anh có ghét cô hay không?
Cánh cửa thang máy vừa mở ra ba người đều lần lượt mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng suy nghĩ lại khác nhau hoàn toàn, Lâm Dịch Châu thì bất ngờ, Lương Ái Nhu thì đau lòng, còn Trương Mịch Lam thì thầm mắng chửi Bạch Ngữ Ninh đủ thể loại.
Bạch Ngữ Ninh nghe được tiếng động liền lập tức đẩy anh ra rồi giữ khoảng cách với anh, nhìn thấy ba người trước mắt cô không biết nên chào hỏi hay là giải thích nữa. Khi đến giờ cơm trưa Hoắc Mạc Niên muốn đưa cô đi ăn nhưng cô còn chưa giải quyết xong công việc, thế là hai người giằng co tranh luận, nhìn đôi môi đang chu lên cãi lời anh lại nhịn không nên đã cưỡng hôn.
" Bác con về trước đây!"
" Khoan đã, Ái Nhu chuyện này! Nè A Niên mau đuổi theo con bé đi nhanh lên."
Lương Ái Nhu đặt túi đựng cơm vào tay Trương Mịch Lam rồi quay người bỏ chạy khiến bà sốt ruột muốn giải thích, ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm gương mặt của Bạch Ngữ Ninh hận không thể đi đến đánh cô một trận.
" A Niên còn không mau đuổi theo con bé."
" Con không đi."
" Con…tức chết mà. Vì cô ta mà muốn chống lại mẹ sao?"
" Con đã nói rồi chuyện tình cảm của con mẹ đừng xen vào."
" Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện của hai đứa."
Thấy Trương Mịch Lam có ý định tiến thêm vài bước, Hoắc Mạc Niên nhanh chóng đứng trước mặt cô để tránh bà ra tay với cô. Thấy hành động bảo vệ của anh càng khiến bà tức giận thêm, không nói một lời liền quay người bỏ đi.
Lâm Dịch Châu quan sát từ nãy đến giờ khiến hắn hoàn toàn sốc, không nghĩ đến hai người lại có tình cảm với nhau, thấy bản thân hiện tại quá dư thừa nên cũng nhanh chóng rời đi khỏi hiện trường.
" Chuyện này cứ để anh giải quyết em không cần lo lắng."
" Nhưng mà…"
" Đừng lo lắng, không sao đâu."
Bạch Ngữ Ninh không nghĩ bản thân lại sớm gặp được nữ chính thế này, khi nghe anh giải thích giải thích hôm qua cô rất bất ngờ. Hôm nay lại để nữ chính thấy cảnh này, cô rất muốn nói với anh kêu anh hãy đuổi theo nữ chính.
Hoắc Mạc Niên đưa cô đến một nhà hàng để dùng bữa, trải qua chuyện khi nãy khiến tâm trạng cô không tốt, ăn cũng không ngon miệng hơn, mọi biểu cảm của cô đều được anh thu vào tầm mắt. Cho dù mẹ anh có chấp nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô ở bên anh là được.
Lương Ái Nhu thất thần chạy ra khỏi Hoắc Thị, nước mắt cứ rơi xuống, từ khi thấy tấm hình trong bữa tiệc kia, cô đã có hơi nghi ngờ về mối quan hệ của hai người, bây giờ tận mắt chứng kiến hai người thân mật thì vô cùng đau lòng. Cô bắt xe đến nhà của Trình Nhiệt Bối để tâm sự với cô ta, trên đường đi điện thoại của cô vang lên là Trương Mịch Lam điện, cô chỉ nói vài lời rồi tắt máy.
" Cậu không thể bỏ cuộc như thế được?"
" Hai người đó đã ở bên nhau, tớ còn có thể xen vào sao?"
" Nhưng cậu là người đến trước kia mà với lại Hoắc gia mới xem cậu là con dâu."
" Nhưng tớ…"
" Cậu chấp nhận Hoắc Tổng thuộc về người khác sao?"
" Vậy tớ phải làm sao?"
" Tấn công từ từ những chuyện nhỏ nhặt trước, cậu cũng có thể xin vào làm ở đó như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn."
" Để tớ nói với gia đình chuyện này."
" Ừm, mỗi ngày cậu đều nhắn tin hỏi thăm quan tâm và làm cơm cho Hoắc Tổng, tớ đảm bảo mưa dầm thấm lâu, nhất định Hoắc Tổng sẽ rung động."
" Tớ cũng hy vọng như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.