Chương 62
Diep Son
06/03/2024
Cùng Hoắc Mạc Niên dùng bữa xong, anh muốn đưa cô về nhà nhưng cô đã từ chối. Chạy đi rồi chạy lại cũng mất nhiều thời gian, với công việc anh nhiều như vậy cô không nên làm phiền anh được. Sau 7749 lần làm nũng thì anh đã đồng ý cho cô đi về một mình, anh tay đưa cô lên xe rồi nhìn xe chạy đi mất mới chịu đi vào làm việc.
Trên đường về, Bạch Ngữ Ninh thấy một tiệm bánh ngọt liền ghé vào. Khi nãy vừa mới dùng bữa nhưng nhìn bánh ngọt trước mắt lại nhịn không được mà nuốt nước bọt. Ở đây không chỉ có bánh ngọt mà còn bán nhiều loại nước ngon.
Bạch Ngữ Ninh đang đứng lựa món thì bất ngờ khi nhìn thấy Cố Kiều, cả hai dường như sốc, cô tỏ ra không quen biết và tiếp tục chọn bánh và nước. Cô tìm một gốc để ngồi tiện thể ngắm đường phố một lát. Nhưng khoảng khắc tươi đẹp này không kéo dài bao lâu đã bị Cố Kiều phá vỡ.
" Lâu rồi không gặp cậu."
" ปท."
" Ha sau cậu lại quay về đây?"
"Chẳng lẽ tôi không được ở đây."
"Tớ không có ý đó."
" Ý cô thế nào tôi rất rõ không cần thiết phải giữ bộ mặt ngây thơ đó đâu."
" Cậu..Đừng ỷ bản thân được Hoắc Tổng sủng ái mà kiêu."
" Nhưng biết làm sao giờ, tính cách tôi là vậy đấy!"
"Sớm muộn hai người sẽ không hạnh phúc, cô nên biết điều mà rời khỏi Hoắc Tổng đi."
" Haiz, biết sao giờ tôi được đích thân anh ấy đến đón, anh ấy không ngại đường xa mà bay đến chỗ tôi. Người đàn ông vừa giàu vừa đẹp trai vừa yêu thương tôi như vậy, nếu bỏ qua thì rất tiếc."
Cố Kiều càng nghe càng tức nên bỏ vào trong, Bạch Ngữ Ninh nhìn gương mặt giận dữ kia thì vô cùng vui vẻ, tâm trạng hôm nay cũng không tệ lắm. Cô vừa thưởng thức bánh vừa ngắm cảnh đường phố, Cố Kiều nhìn phong thái sang chảnh của cô thì vô cùng căm ghét, hận không thể đi đến để bóp chết cô.
Đúng lúc này oan gia ngõ hẹp, Bạch Ngữ Ninh lại chạm mặt với Lương Ái Nhu và Trình Nhiệt Bối. Cô thầm mắng trong lòng, biết thế đã về thẳng nhà rồi. Không đợi cô mắng xong Lương Ái Nhu đã đi đến trước mặt cô.
" Chúng ta nói chuyện một lát được không?"
" Ái Nhu, chúng ta nên đi quán khác đi, ở đây bị ô nhiễm rồi ngồi không thoải mái."
" Nhiệt Bối cậu ra chỗ kia ngồi trước đi. Tớ muốn nói chuyện với cô ấy."
Trình Nhiệt Bối bước đi không quên liếc cô một cái, cô nhìn gương mặt trang nghiêm của Lương Ái Nhu thì có hơi khẩn trương.
"Xin lỗi vì mọi chuyện gây ra cho cô."
Nghe đến đây Bạch Ngữ Ninh đơ người ra, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, thấy cô vẫn thẩn thờ nên Lương Ái Nhu nhắc thêm một lần nữa.
"Xin lỗi."
" Cô..."
" Từ khi bị anh ấy phát hiện, tôi cũng bị cấm túc ở nhà, lúc đấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi rất hận cô và cũng rất hận chính mình. Tôi biết tôi đã làm nhiều lần sai trái với cô, cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi không?"
" Sao lại không chứ! Trong việc cả ba chúng ta đều sai cả chỉ vì xuất phát một từ yêu khiến chúng ta lạc lối không phân biệt đúng hay sai."
" Phải, tôi rất vui khi gặp được cô ở trung tâm thương mại, tôi rất muốn nói xin lỗi cô ở đấy nhưng đã bị Bác Hoắc kéo đi không ngờ lại gặp nhau ở đây."
" Tôi cũng khá bất ngờ, có lẽ chúng ta có duyên với nhau."
" Chúng ta có thể làm bạn chứ."
" Tôi rất vui vì cô muốn làm bạn với tôi."
Cả hai nói chuyện một lúc cũng dừng lại, đến tối cô bắt đầu kể chuyện này cho anh nghe. Anh cảm thấy như vậy cũng tốt, miễn sao cô hạnh phúc và thấy vui là được, anh đều không cấm.
Tối hôm nay, Bùi Xuyên lại muốn ngủ cùng hai người. Ở trên giường cậu cùng cô ngồi xem phim cười khúc khích không để ý đến vẻ mặt khó chịu của người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia.
Thấy Bùi Xuyên cứ dựa vào người Bạch Ngữ Ninh, máu ghen lại bắt đầu nổi lên, anh không hiểu tại sao bản thân có thể ghen với một đứa con nít như thế nữa. Anh đứng dậy đi đến chắn cả màn hình tivi, lúc này hai người mới để ý đến anh.
" Không còn sớm nữa, chúng ta mau ngủ thôi."
" Cho con xem một ít nữa thôi."
" Không được, nếu muốn xem thì sang phòng ông bà nội ngủ."
"Con liền đi ngủ, nhưng mà con sẽ nằm ở giữa ba đừng hòng tranh giành mẹ với con."
" Không được, mẹ là vợ của ba thì để ba ôm."
" Thôi hai người đừng cãi nữa, để mẹ ngủ ở giữa là được."
Bạch Ngữ Ninh nhanh chóng nằm xuống ở giữa, bên phải là anh bên trái là cậu, cô không thể xoay tới xoay lui được. Bởi vì xoay mặt đi liền có một cuộc tranh giành nổ ra.
Đợi đến lúc Bùi Xuyên và cô đã ngủ say nhưng tay vẫn nắm chặt gốc áo của cô khiến anh gỡ mãi cùng chẳng xong, anh lại nghĩ ra một cách, cố gắng nhẹ nhàng đi lấy kéo cắt ra phần mà cậu đang nắm chặt kia, xong việc anh liền ôm cô vào lòng, để mặt cô đối diện với lòng ngực rắn chắc của mình, lúc này anh mới thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Trên đường về, Bạch Ngữ Ninh thấy một tiệm bánh ngọt liền ghé vào. Khi nãy vừa mới dùng bữa nhưng nhìn bánh ngọt trước mắt lại nhịn không được mà nuốt nước bọt. Ở đây không chỉ có bánh ngọt mà còn bán nhiều loại nước ngon.
Bạch Ngữ Ninh đang đứng lựa món thì bất ngờ khi nhìn thấy Cố Kiều, cả hai dường như sốc, cô tỏ ra không quen biết và tiếp tục chọn bánh và nước. Cô tìm một gốc để ngồi tiện thể ngắm đường phố một lát. Nhưng khoảng khắc tươi đẹp này không kéo dài bao lâu đã bị Cố Kiều phá vỡ.
" Lâu rồi không gặp cậu."
" ปท."
" Ha sau cậu lại quay về đây?"
"Chẳng lẽ tôi không được ở đây."
"Tớ không có ý đó."
" Ý cô thế nào tôi rất rõ không cần thiết phải giữ bộ mặt ngây thơ đó đâu."
" Cậu..Đừng ỷ bản thân được Hoắc Tổng sủng ái mà kiêu."
" Nhưng biết làm sao giờ, tính cách tôi là vậy đấy!"
"Sớm muộn hai người sẽ không hạnh phúc, cô nên biết điều mà rời khỏi Hoắc Tổng đi."
" Haiz, biết sao giờ tôi được đích thân anh ấy đến đón, anh ấy không ngại đường xa mà bay đến chỗ tôi. Người đàn ông vừa giàu vừa đẹp trai vừa yêu thương tôi như vậy, nếu bỏ qua thì rất tiếc."
Cố Kiều càng nghe càng tức nên bỏ vào trong, Bạch Ngữ Ninh nhìn gương mặt giận dữ kia thì vô cùng vui vẻ, tâm trạng hôm nay cũng không tệ lắm. Cô vừa thưởng thức bánh vừa ngắm cảnh đường phố, Cố Kiều nhìn phong thái sang chảnh của cô thì vô cùng căm ghét, hận không thể đi đến để bóp chết cô.
Đúng lúc này oan gia ngõ hẹp, Bạch Ngữ Ninh lại chạm mặt với Lương Ái Nhu và Trình Nhiệt Bối. Cô thầm mắng trong lòng, biết thế đã về thẳng nhà rồi. Không đợi cô mắng xong Lương Ái Nhu đã đi đến trước mặt cô.
" Chúng ta nói chuyện một lát được không?"
" Ái Nhu, chúng ta nên đi quán khác đi, ở đây bị ô nhiễm rồi ngồi không thoải mái."
" Nhiệt Bối cậu ra chỗ kia ngồi trước đi. Tớ muốn nói chuyện với cô ấy."
Trình Nhiệt Bối bước đi không quên liếc cô một cái, cô nhìn gương mặt trang nghiêm của Lương Ái Nhu thì có hơi khẩn trương.
"Xin lỗi vì mọi chuyện gây ra cho cô."
Nghe đến đây Bạch Ngữ Ninh đơ người ra, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, thấy cô vẫn thẩn thờ nên Lương Ái Nhu nhắc thêm một lần nữa.
"Xin lỗi."
" Cô..."
" Từ khi bị anh ấy phát hiện, tôi cũng bị cấm túc ở nhà, lúc đấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi rất hận cô và cũng rất hận chính mình. Tôi biết tôi đã làm nhiều lần sai trái với cô, cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi không?"
" Sao lại không chứ! Trong việc cả ba chúng ta đều sai cả chỉ vì xuất phát một từ yêu khiến chúng ta lạc lối không phân biệt đúng hay sai."
" Phải, tôi rất vui khi gặp được cô ở trung tâm thương mại, tôi rất muốn nói xin lỗi cô ở đấy nhưng đã bị Bác Hoắc kéo đi không ngờ lại gặp nhau ở đây."
" Tôi cũng khá bất ngờ, có lẽ chúng ta có duyên với nhau."
" Chúng ta có thể làm bạn chứ."
" Tôi rất vui vì cô muốn làm bạn với tôi."
Cả hai nói chuyện một lúc cũng dừng lại, đến tối cô bắt đầu kể chuyện này cho anh nghe. Anh cảm thấy như vậy cũng tốt, miễn sao cô hạnh phúc và thấy vui là được, anh đều không cấm.
Tối hôm nay, Bùi Xuyên lại muốn ngủ cùng hai người. Ở trên giường cậu cùng cô ngồi xem phim cười khúc khích không để ý đến vẻ mặt khó chịu của người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia.
Thấy Bùi Xuyên cứ dựa vào người Bạch Ngữ Ninh, máu ghen lại bắt đầu nổi lên, anh không hiểu tại sao bản thân có thể ghen với một đứa con nít như thế nữa. Anh đứng dậy đi đến chắn cả màn hình tivi, lúc này hai người mới để ý đến anh.
" Không còn sớm nữa, chúng ta mau ngủ thôi."
" Cho con xem một ít nữa thôi."
" Không được, nếu muốn xem thì sang phòng ông bà nội ngủ."
"Con liền đi ngủ, nhưng mà con sẽ nằm ở giữa ba đừng hòng tranh giành mẹ với con."
" Không được, mẹ là vợ của ba thì để ba ôm."
" Thôi hai người đừng cãi nữa, để mẹ ngủ ở giữa là được."
Bạch Ngữ Ninh nhanh chóng nằm xuống ở giữa, bên phải là anh bên trái là cậu, cô không thể xoay tới xoay lui được. Bởi vì xoay mặt đi liền có một cuộc tranh giành nổ ra.
Đợi đến lúc Bùi Xuyên và cô đã ngủ say nhưng tay vẫn nắm chặt gốc áo của cô khiến anh gỡ mãi cùng chẳng xong, anh lại nghĩ ra một cách, cố gắng nhẹ nhàng đi lấy kéo cắt ra phần mà cậu đang nắm chặt kia, xong việc anh liền ôm cô vào lòng, để mặt cô đối diện với lòng ngực rắn chắc của mình, lúc này anh mới thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.