Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong
Chương 1
Nguyên Tiểu Trát
04/12/2024
Trường An tháng Chạp lạnh lẽo hơn ta tưởng tượng, gió rét như d.a.o cứa vào da thịt, đau đến buốt giá.
Ta khoác áo choàng dày cộm mà vẫn thấy khó chịu, nào biết đám dân đen đứng xem náo nhiệt bên pháp trường giữa trời đông giá rét này có nghị lực gì.
A Kiều chạy đến bên cạnh ta, nhét một chiếc lò sưởi vào tay ta, lại giúp ta chỉnh áo choàng, dựng cổ áo che kín mặt. Ta khẽ nói lời cảm tạ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đài hành hình không chớp mắt.
Đây là buổi xử trảm cuối cùng của mùa đông năm nay.
Người bị trói quỳ trên kia là gia gia, gia mẫu và huynh trưởng của ta. Người ngồi trên đài cao giám trảm chính là vị hôn phu cũ của ta - Lâm Ân Diễm.
Một sự kết hợp vừa kỳ lạ vừa nực cười, người nam nhân ta yêu nhất lại đích thân hạ lệnh xử tử người thân của ta.
Những kẻ hầu người hạ quen thuộc trước kia của ta, cùng đám quan lại Hoài Dương bị liên lụy vào vụ mưu phản này đã lần lượt bị c.h.é.m đầu, t.h.i t.h.ể không đầu không chiếu manh vứt lên bãi tha ma ngoài thành. Gia gia, gia mẫu và huynh trưởng của ta cũng sẽ không được đối xử tốt hơn họ.
Ánh mắt trống rỗng của ta rời khỏi người thân đang cúi đầu, rơi trên người Lâm Ân Diễm. Hắn như cảm nhận được điều gì, ngừng nói chuyện với thuộc hạ, quay đầu nhìn ta. Khi ánh mắt chạm nhau, ta thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, khẽ lắc đầu với ta. Ta biết ý hắn là muốn ta về phủ, đừng tự làm khổ mình ở đây.
Nhưng ta muốn nhìn người thân lần cuối, dù họ sợ ta khóc mà không dám nhìn ta lấy một lần.
Dưới ánh mắt như có hơi ấm của Lâm Ân Diễm, ta nhíu mày đau khổ. Hắn nghiêng đầu nói gì đó với thuộc hạ, lát sau, người nọ đi vòng lại gần, hành lễ trước mặt ta nói: "Ngự sử đại nhân thỉnh Vương chủ hồi phủ nghỉ ngơi, Vương chủ bệnh nặng chưa khỏi, không nên nhiễm lạnh."
Ta khẽ cười, giọng khàn khàn: "Hắn biết ta vì sao bệnh ư? Căn bệnh này của ta thuốc thang vô dụng, nhiễm lạnh hay không có khác gì nhau. Ngươi đi hồi bẩm, nếu Ngự sử đại nhân chịu hủy bỏ buổi hành hình này, ta sẽ nghe hắn một lần."
Người nọ mang vẻ mặt khó xử trở lại bên cạnh Lâm Ân Diễm.
Lâm Ân Diễm nghe xong lời hắn bẩm báo, cau mày, như đang thở dài nhìn ta. Ta thấy môi hắn khẽ mấp máy, là đang nói "Làm loạn".
Ta cười lạnh, đáp lại hắn một câu "Ta hận ngươi".
Ánh mắt hắn gần như ngay lập tức lóe lên, môi run run như muốn nói gì đó, cuối cùng lại tránh ánh mắt ta.
Giờ lành đã đến. Lâm Ân Diễm gật đầu với thuộc hạ, người nọ liền hô lớn: "Hành hình!"
Mà Lâm Ân Diễm không nhìn ta thêm một lần nào nữa, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh nhìn người thân của ta đầu lìa khỏi cổ.
Máu phun trào, tiếng kinh hô vang lên.
Ta nhắm mắt không dám nhìn nữa, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng bên môi vẫn nếm được vị mặn chát. A Kiều bên cạnh lo lắng gọi "Vương chủ", ta mở mắt ra liền thấy đầu gia mẫu không may rơi khỏi tay đao phủ lăn đến mép pháp trường, lập tức kinh hãi lùi lại hai bước.
Bà ấy nhắm mắt rồi.
Gia mẫu, sao người không nhìn A Ninh thêm lần nữa? A Ninh sẽ không khóc đâu, A Ninh không muốn người lo lắng mà.
Ta như bị ma nhập nhìn chằm chằm vào gia mẫu, cho đến khi bà ấy bị người ta nhặt lên một cách tùy tiện, còn A Kiều nhỏ giọng gọi sau lưng ta: "Ngự sử đại nhân."
Không biết từ lúc nào đám dân đen đứng xem náo nhiệt đã giải tán, còn Lâm Ân Diễm đã đi đến trước mặt ta. Ta mặc áo choàng dày cộm mà vẫn thấy lạnh thấu xương, còn hắn chỉ mặc áo bông mà thần sắc ung dung, bước đi vẫn như gió mát trăng thanh.
Hắn đến trước mặt ta, mắng A Kiều một trận xối xả: "Sao lại đưa Vương chủ ra ngoài? Hoàng thượng không phải đã nói Vương chủ nên an tâm dưỡng bệnh trong phủ sao?"
Ta nhíu mày.
A Kiều là cung nữ do Hoàng thượng thương hại ta cô đơn yếu đuối mà đặc biệt phái đến hầu hạ ta, đây không phải là một công việc tốt, lúc ta mới đến Trường An lại hay thay đổi tính tình thất thường, nhưng nàng vẫn luôn cung kính sợ sệt, hầu hạ rất chu đáo.
Ta biết nàng là tai mắt của Hoàng thượng, nhưng cũng không có nhiều bài xích, bởi vì nàng rất giống A Kiều - thị nữ đã c.h.ế.t của ta.
Giờ nghe Lâm Ân Diễm mắng nàng như vậy, lại biết hắn mượn cớ mắng A Kiều trách móc ta, liền có chút tức giận.
A Kiều căng thẳng trả lời: "Bẩm Ngự sử đại nhân, nô tỳ đã khuyên Vương chủ..."
Ta cắt ngang lời nàng, lạnh lùng nói: "Là ta tự muốn đến, Ngự sử đại nhân nếu bất mãn với ta cứ nói thẳng, không cần mượn cớ trách phạt nàng."
Lâm Ân Diễm dừng lại, thần sắc dịu xuống: "Ta chỉ lo lắng cho nàng. Nàng xem sắc mặt mình kém như vậy, còn cố chấp đến nơi ô uế này."
Hắn đưa tay vuốt ve má ta, ta giật mình vì hơi ấm từ đầu ngón tay hắn, vội vàng lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: "Ngự sử đại nhân tự trọng. Ta tự biết thân biết phận, không cần Ngự sử đại nhân bận tâm, nếu Ngự sử đại nhân có việc bận, vậy ta xin phép đi trước."
Lâm Ân Diễm khựng lại, thản nhiên thu tay về, ánh mắt tối sầm, nhưng không trả lời ta, mà phân phó A Kiều: "Đưa Vương chủ hồi phủ nghỉ ngơi, nếu Hoàng thượng trách tội xuống thì ngươi hãy nói ngươi khuyên không được Vương chủ, cẩn thận da thịt của mình."
Ta khoác áo choàng dày cộm mà vẫn thấy khó chịu, nào biết đám dân đen đứng xem náo nhiệt bên pháp trường giữa trời đông giá rét này có nghị lực gì.
A Kiều chạy đến bên cạnh ta, nhét một chiếc lò sưởi vào tay ta, lại giúp ta chỉnh áo choàng, dựng cổ áo che kín mặt. Ta khẽ nói lời cảm tạ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đài hành hình không chớp mắt.
Đây là buổi xử trảm cuối cùng của mùa đông năm nay.
Người bị trói quỳ trên kia là gia gia, gia mẫu và huynh trưởng của ta. Người ngồi trên đài cao giám trảm chính là vị hôn phu cũ của ta - Lâm Ân Diễm.
Một sự kết hợp vừa kỳ lạ vừa nực cười, người nam nhân ta yêu nhất lại đích thân hạ lệnh xử tử người thân của ta.
Những kẻ hầu người hạ quen thuộc trước kia của ta, cùng đám quan lại Hoài Dương bị liên lụy vào vụ mưu phản này đã lần lượt bị c.h.é.m đầu, t.h.i t.h.ể không đầu không chiếu manh vứt lên bãi tha ma ngoài thành. Gia gia, gia mẫu và huynh trưởng của ta cũng sẽ không được đối xử tốt hơn họ.
Ánh mắt trống rỗng của ta rời khỏi người thân đang cúi đầu, rơi trên người Lâm Ân Diễm. Hắn như cảm nhận được điều gì, ngừng nói chuyện với thuộc hạ, quay đầu nhìn ta. Khi ánh mắt chạm nhau, ta thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, khẽ lắc đầu với ta. Ta biết ý hắn là muốn ta về phủ, đừng tự làm khổ mình ở đây.
Nhưng ta muốn nhìn người thân lần cuối, dù họ sợ ta khóc mà không dám nhìn ta lấy một lần.
Dưới ánh mắt như có hơi ấm của Lâm Ân Diễm, ta nhíu mày đau khổ. Hắn nghiêng đầu nói gì đó với thuộc hạ, lát sau, người nọ đi vòng lại gần, hành lễ trước mặt ta nói: "Ngự sử đại nhân thỉnh Vương chủ hồi phủ nghỉ ngơi, Vương chủ bệnh nặng chưa khỏi, không nên nhiễm lạnh."
Ta khẽ cười, giọng khàn khàn: "Hắn biết ta vì sao bệnh ư? Căn bệnh này của ta thuốc thang vô dụng, nhiễm lạnh hay không có khác gì nhau. Ngươi đi hồi bẩm, nếu Ngự sử đại nhân chịu hủy bỏ buổi hành hình này, ta sẽ nghe hắn một lần."
Người nọ mang vẻ mặt khó xử trở lại bên cạnh Lâm Ân Diễm.
Lâm Ân Diễm nghe xong lời hắn bẩm báo, cau mày, như đang thở dài nhìn ta. Ta thấy môi hắn khẽ mấp máy, là đang nói "Làm loạn".
Ta cười lạnh, đáp lại hắn một câu "Ta hận ngươi".
Ánh mắt hắn gần như ngay lập tức lóe lên, môi run run như muốn nói gì đó, cuối cùng lại tránh ánh mắt ta.
Giờ lành đã đến. Lâm Ân Diễm gật đầu với thuộc hạ, người nọ liền hô lớn: "Hành hình!"
Mà Lâm Ân Diễm không nhìn ta thêm một lần nào nữa, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh nhìn người thân của ta đầu lìa khỏi cổ.
Máu phun trào, tiếng kinh hô vang lên.
Ta nhắm mắt không dám nhìn nữa, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng bên môi vẫn nếm được vị mặn chát. A Kiều bên cạnh lo lắng gọi "Vương chủ", ta mở mắt ra liền thấy đầu gia mẫu không may rơi khỏi tay đao phủ lăn đến mép pháp trường, lập tức kinh hãi lùi lại hai bước.
Bà ấy nhắm mắt rồi.
Gia mẫu, sao người không nhìn A Ninh thêm lần nữa? A Ninh sẽ không khóc đâu, A Ninh không muốn người lo lắng mà.
Ta như bị ma nhập nhìn chằm chằm vào gia mẫu, cho đến khi bà ấy bị người ta nhặt lên một cách tùy tiện, còn A Kiều nhỏ giọng gọi sau lưng ta: "Ngự sử đại nhân."
Không biết từ lúc nào đám dân đen đứng xem náo nhiệt đã giải tán, còn Lâm Ân Diễm đã đi đến trước mặt ta. Ta mặc áo choàng dày cộm mà vẫn thấy lạnh thấu xương, còn hắn chỉ mặc áo bông mà thần sắc ung dung, bước đi vẫn như gió mát trăng thanh.
Hắn đến trước mặt ta, mắng A Kiều một trận xối xả: "Sao lại đưa Vương chủ ra ngoài? Hoàng thượng không phải đã nói Vương chủ nên an tâm dưỡng bệnh trong phủ sao?"
Ta nhíu mày.
A Kiều là cung nữ do Hoàng thượng thương hại ta cô đơn yếu đuối mà đặc biệt phái đến hầu hạ ta, đây không phải là một công việc tốt, lúc ta mới đến Trường An lại hay thay đổi tính tình thất thường, nhưng nàng vẫn luôn cung kính sợ sệt, hầu hạ rất chu đáo.
Ta biết nàng là tai mắt của Hoàng thượng, nhưng cũng không có nhiều bài xích, bởi vì nàng rất giống A Kiều - thị nữ đã c.h.ế.t của ta.
Giờ nghe Lâm Ân Diễm mắng nàng như vậy, lại biết hắn mượn cớ mắng A Kiều trách móc ta, liền có chút tức giận.
A Kiều căng thẳng trả lời: "Bẩm Ngự sử đại nhân, nô tỳ đã khuyên Vương chủ..."
Ta cắt ngang lời nàng, lạnh lùng nói: "Là ta tự muốn đến, Ngự sử đại nhân nếu bất mãn với ta cứ nói thẳng, không cần mượn cớ trách phạt nàng."
Lâm Ân Diễm dừng lại, thần sắc dịu xuống: "Ta chỉ lo lắng cho nàng. Nàng xem sắc mặt mình kém như vậy, còn cố chấp đến nơi ô uế này."
Hắn đưa tay vuốt ve má ta, ta giật mình vì hơi ấm từ đầu ngón tay hắn, vội vàng lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: "Ngự sử đại nhân tự trọng. Ta tự biết thân biết phận, không cần Ngự sử đại nhân bận tâm, nếu Ngự sử đại nhân có việc bận, vậy ta xin phép đi trước."
Lâm Ân Diễm khựng lại, thản nhiên thu tay về, ánh mắt tối sầm, nhưng không trả lời ta, mà phân phó A Kiều: "Đưa Vương chủ hồi phủ nghỉ ngơi, nếu Hoàng thượng trách tội xuống thì ngươi hãy nói ngươi khuyên không được Vương chủ, cẩn thận da thịt của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.