Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong
Chương 20
Nguyên Tiểu Trát
04/12/2024
Sau khi Bình Chử Công chúa rời đi, ta một mình ngồi trong trà lâu hồi lâu, mới mang theo cả người lạnh lẽo trở về phủ Ngự Sử.
Lâm Ân Diễm vậy mà vẫn còn ở đó, hình như chưa đến phủ Thừa tướng nghị sự.
Thấy ta trở về, hắn trước tiên sai A Kiều đi hâm nóng bát chè hạt sen cho ta, rồi kéo ta vào phòng, cau mày nói: "Tay sao lạnh như vậy? Sắc mặt cũng kém lắm. Bình Chử Công chúa tình trạng rất tệ sao?"
Ta khàn giọng nói: "Công chúa nói, nàng ấy yêu hắn."
Lâm Ân Diễm dừng lại.
"Ngươi xem, bọn họ cũng là nghiệt duyên." Ta khép hờ mắt, "Giống chúng ta biết bao."
Lâm Ân Diễm vuốt ve mặt ta: "Sao có thể giống được, phu quân của nàng không phải là người Hoàng hậu có thể dễ dàng động vào."
"Nhưng thê tử của ngươi thì có."
Ta chua xót nói, "Hoàng hậu không thích ta, Khang Dương cũng không thích ta. Diễm Lang, ta thật sự nên sống sót sao? Ngay cả Bệ hạ cũng còn đề phòng ta, chỉ là nể mặt ngươi mới tha cho ta một mạng thôi."
Vẻ mặt Lâm Ân Diễm dịu dàng hẳn sau khi nghe ta gọi "Diễm Lang", đúng lúc A Kiều bưng chè hạt sen đến, hắn liền kéo ta ngồi xuống, từng thìa từng thìa đút cho ta.
"A Ninh, nàng đừng nghĩ nhiều. Hoàng hậu hiện giờ tuy rằng có ý muốn truy ra tên thị vệ kia cho bằng được, nói gì mà người có sẹo trên mặt không thể vào phủ Công chúa, kỳ thực Công chúa muốn người nào thì tự nhiên là tùy ý nàng ấy. Nếu Công chúa muốn bảo vệ tên thị vệ đó, có rất nhiều cách, nàng hà tất phải lo lắng thay nàng ấy, dù sao Hoàng hậu cũng chỉ là mượn cớ để răn đe Thẩm phu nhân mà thôi. Qua cơn bão này, chỉ cần Công chúa trở về đất phong, tự nhiên muốn làm gì thì làm, ngoài Quận thủ ra, ai có thể nói nàng ấy gì chứ?"
Ta nghe ra chút ẩn ý trong lời hắn, trong lòng kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: "Hoàng hậu muốn truy cứu lai lịch của tên thị vệ đó? Khó trách hôm nay Công chúa buồn bã như vậy, hóa ra là vì thế."
Lâm Ân Diễm nói: "Lai lịch có xấu đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ là người không có hộ tịch, có đáng là gì, hơn nữa Bình Chử Công chúa tự nhiên sẽ xử lý tốt, nàng cứ tin tưởng nàng ấy."
Không, huynh trưởng không chỉ là người không có hộ tịch, mà còn là phản tặc đã "chết".
Trong lòng ta bất an, sau khi Lâm Ân Diễm bị người ta gọi đi, ta sai ảnh vệ buổi tối đến phủ Công chúa thăm dò tin tức.
Sáng hôm sau, ảnh vệ báo cho ta biết, Công chúa đã đưa huynh trưởng đi rồi. Ta tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bất an, tuy rằng không ai nghĩ đến chuyện đánh tráo như vậy, nhưng ta sợ người đứng sau vì muốn lung lay Thẩm phu nhân hoặc Bình Chử Hầu và Nhị Hoàng tử mà điều tra càng sâu, điều tra rõ ràng hành tung của huynh trưởng trước khi vào phủ, rồi lật lại chuyện Hoài Dương.
Ta chờ đợi trong tâm trạng bất an này mấy ngày, đến khi ước chừng huynh trưởng đã đến đất phong của Công chúa, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này lại bị Hoàng đế triệu vào cung.
Ta lo lắng bất an tiến cung, tuy rằng có linh cảm không lành, nhưng dù thế nào ta cũng không ngờ, huynh trưởng vậy mà bị trói gô trói chặt quỳ trên mặt đất, cả người nhếch nhác, trên quần áo thậm chí còn có vết m.á.u loang lổ.
Lâm Ân Diễm đang đứng bên cạnh Hoàng đế, sắc mặt bình thản nhìn ta, thần sắc giống hệt như ngày hắn hạ lệnh xử trảm gia gia và những người khác. Ta gần như ngay lập tức hiểu ra tình cảnh trước mắt, căm hận trừng mắt nhìn Lâm Ân Diễm, siết chặt nắm tay, dùng cơn đau từ móng tay cắm sâu vào da thịt để buộc bản thân duy trì lý trí, bước đến giữa đại điện quỳ xuống.
Bình Chử Hầu và Bình Chử Công chúa đã quỳ sẵn ở đó.
Ta cúi đầu nói: "Hoàng thượng vạn phúc kim an."
Giọng Hoàng đế không nghe ra vui buồn: "Một ngày còn dư nghiệt Hoài Dương các ngươi, Trẫm sẽ không được yên ổn."
Bầu không khí trong đại điện lập tức lạnh xuống, ta cắn đầu lưỡi, cung kính nói: "Hoài Cảnh ngu muội, không hiểu ý Hoàng thượng."
Hoàng đế nói: "Ngươi ngẩng đầu nhìn người này, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Đây chẳng phải là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay sao?"
Ta ngẩng đầu, không chớp mắt: "Lời này của Hoàng thượng Hoài Cảnh không hiểu, người này ta không quen biết. Huynh trưởng của ta chẳng phải đã bị Ngự sử đại nhân đích thân hạ lệnh xử trảm ở pháp trường rồi sao?"
Lâm Ân Diễm đứng bên cạnh Hoàng đế, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: "Kẻ này mặt có bệnh, giọng nói bị tổn hại, quả thực không thể xác định là cựu Thái tử Hoài Dương Ôn Duẫn Liêm. Nhưng kẻ này cố ý hủy hoại dung mạo, ẩn náu trong phủ Bình Chử Công chúa, còn cố ý dụ dỗ nàng, lúc trước khi bỏ trốn lại sử dụng binh pháp Hoài Dương, chắc chắn có liên quan đến dư nghiệt Hoài Dương, có thể nói là lòng mang ý đồ xấu, tội đáng muôn chết."
Lòng mang ý đồ xấu, tội đáng muôn chết?
Trước đây, hắn rõ ràng không nói với ta như vậy.
Cái gọi là dịu dàng, quả nhiên lại là lớp vỏ bọc giả dối do hắn tạo ra, dùng để mê hoặc ta, dụ dỗ ta, lừa gạt ta sao?
Ta cố nén chua xót dâng lên khóe mắt, lại một lần nữa cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, để bản thân không được thất thố.
Lâm Ân Diễm vậy mà vẫn còn ở đó, hình như chưa đến phủ Thừa tướng nghị sự.
Thấy ta trở về, hắn trước tiên sai A Kiều đi hâm nóng bát chè hạt sen cho ta, rồi kéo ta vào phòng, cau mày nói: "Tay sao lạnh như vậy? Sắc mặt cũng kém lắm. Bình Chử Công chúa tình trạng rất tệ sao?"
Ta khàn giọng nói: "Công chúa nói, nàng ấy yêu hắn."
Lâm Ân Diễm dừng lại.
"Ngươi xem, bọn họ cũng là nghiệt duyên." Ta khép hờ mắt, "Giống chúng ta biết bao."
Lâm Ân Diễm vuốt ve mặt ta: "Sao có thể giống được, phu quân của nàng không phải là người Hoàng hậu có thể dễ dàng động vào."
"Nhưng thê tử của ngươi thì có."
Ta chua xót nói, "Hoàng hậu không thích ta, Khang Dương cũng không thích ta. Diễm Lang, ta thật sự nên sống sót sao? Ngay cả Bệ hạ cũng còn đề phòng ta, chỉ là nể mặt ngươi mới tha cho ta một mạng thôi."
Vẻ mặt Lâm Ân Diễm dịu dàng hẳn sau khi nghe ta gọi "Diễm Lang", đúng lúc A Kiều bưng chè hạt sen đến, hắn liền kéo ta ngồi xuống, từng thìa từng thìa đút cho ta.
"A Ninh, nàng đừng nghĩ nhiều. Hoàng hậu hiện giờ tuy rằng có ý muốn truy ra tên thị vệ kia cho bằng được, nói gì mà người có sẹo trên mặt không thể vào phủ Công chúa, kỳ thực Công chúa muốn người nào thì tự nhiên là tùy ý nàng ấy. Nếu Công chúa muốn bảo vệ tên thị vệ đó, có rất nhiều cách, nàng hà tất phải lo lắng thay nàng ấy, dù sao Hoàng hậu cũng chỉ là mượn cớ để răn đe Thẩm phu nhân mà thôi. Qua cơn bão này, chỉ cần Công chúa trở về đất phong, tự nhiên muốn làm gì thì làm, ngoài Quận thủ ra, ai có thể nói nàng ấy gì chứ?"
Ta nghe ra chút ẩn ý trong lời hắn, trong lòng kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: "Hoàng hậu muốn truy cứu lai lịch của tên thị vệ đó? Khó trách hôm nay Công chúa buồn bã như vậy, hóa ra là vì thế."
Lâm Ân Diễm nói: "Lai lịch có xấu đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ là người không có hộ tịch, có đáng là gì, hơn nữa Bình Chử Công chúa tự nhiên sẽ xử lý tốt, nàng cứ tin tưởng nàng ấy."
Không, huynh trưởng không chỉ là người không có hộ tịch, mà còn là phản tặc đã "chết".
Trong lòng ta bất an, sau khi Lâm Ân Diễm bị người ta gọi đi, ta sai ảnh vệ buổi tối đến phủ Công chúa thăm dò tin tức.
Sáng hôm sau, ảnh vệ báo cho ta biết, Công chúa đã đưa huynh trưởng đi rồi. Ta tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bất an, tuy rằng không ai nghĩ đến chuyện đánh tráo như vậy, nhưng ta sợ người đứng sau vì muốn lung lay Thẩm phu nhân hoặc Bình Chử Hầu và Nhị Hoàng tử mà điều tra càng sâu, điều tra rõ ràng hành tung của huynh trưởng trước khi vào phủ, rồi lật lại chuyện Hoài Dương.
Ta chờ đợi trong tâm trạng bất an này mấy ngày, đến khi ước chừng huynh trưởng đã đến đất phong của Công chúa, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này lại bị Hoàng đế triệu vào cung.
Ta lo lắng bất an tiến cung, tuy rằng có linh cảm không lành, nhưng dù thế nào ta cũng không ngờ, huynh trưởng vậy mà bị trói gô trói chặt quỳ trên mặt đất, cả người nhếch nhác, trên quần áo thậm chí còn có vết m.á.u loang lổ.
Lâm Ân Diễm đang đứng bên cạnh Hoàng đế, sắc mặt bình thản nhìn ta, thần sắc giống hệt như ngày hắn hạ lệnh xử trảm gia gia và những người khác. Ta gần như ngay lập tức hiểu ra tình cảnh trước mắt, căm hận trừng mắt nhìn Lâm Ân Diễm, siết chặt nắm tay, dùng cơn đau từ móng tay cắm sâu vào da thịt để buộc bản thân duy trì lý trí, bước đến giữa đại điện quỳ xuống.
Bình Chử Hầu và Bình Chử Công chúa đã quỳ sẵn ở đó.
Ta cúi đầu nói: "Hoàng thượng vạn phúc kim an."
Giọng Hoàng đế không nghe ra vui buồn: "Một ngày còn dư nghiệt Hoài Dương các ngươi, Trẫm sẽ không được yên ổn."
Bầu không khí trong đại điện lập tức lạnh xuống, ta cắn đầu lưỡi, cung kính nói: "Hoài Cảnh ngu muội, không hiểu ý Hoàng thượng."
Hoàng đế nói: "Ngươi ngẩng đầu nhìn người này, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Đây chẳng phải là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay sao?"
Ta ngẩng đầu, không chớp mắt: "Lời này của Hoàng thượng Hoài Cảnh không hiểu, người này ta không quen biết. Huynh trưởng của ta chẳng phải đã bị Ngự sử đại nhân đích thân hạ lệnh xử trảm ở pháp trường rồi sao?"
Lâm Ân Diễm đứng bên cạnh Hoàng đế, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: "Kẻ này mặt có bệnh, giọng nói bị tổn hại, quả thực không thể xác định là cựu Thái tử Hoài Dương Ôn Duẫn Liêm. Nhưng kẻ này cố ý hủy hoại dung mạo, ẩn náu trong phủ Bình Chử Công chúa, còn cố ý dụ dỗ nàng, lúc trước khi bỏ trốn lại sử dụng binh pháp Hoài Dương, chắc chắn có liên quan đến dư nghiệt Hoài Dương, có thể nói là lòng mang ý đồ xấu, tội đáng muôn chết."
Lòng mang ý đồ xấu, tội đáng muôn chết?
Trước đây, hắn rõ ràng không nói với ta như vậy.
Cái gọi là dịu dàng, quả nhiên lại là lớp vỏ bọc giả dối do hắn tạo ra, dùng để mê hoặc ta, dụ dỗ ta, lừa gạt ta sao?
Ta cố nén chua xót dâng lên khóe mắt, lại một lần nữa cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, để bản thân không được thất thố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.