Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong
Chương 5
Nguyên Tiểu Trát
04/12/2024
Không biết Lâm Ân Diễm có biết mục đích thực sự Hoàng hậu triệu ta hay không, nếu biết tại sao còn đến Phủ Vương chủ của ta để "trao đao" cho Hoàng hậu, nếu không biết tại sao sau khi chúng ta không vui vẻ mà chia tay lại đến cửa lần nữa?
Ta im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Nếu Ngự sử đại nhân không đến, có lẽ Hoàng hậu sẽ không làm khó ta. Nhưng dù Hoàng hậu có ý làm khó dễ, ta cũng có tư cách gì mà chấp nhặt chứ? Người ta là d.a.o thớt, ta là cá thịt mà thôi."
Lâm Ân Diễm nhấn mạnh giọng nói: "Nàng còn có ta, A Ninh. Hôm nay ta đến, là muốn đưa đồ cho nàng, cũng là muốn cho Hoàng hậu biết thái độ của ta, để bà ấy đừng làm khó nàng."
"Còn có ngươi?" Ta khẽ cười, "Ngươi là gì của ta? Ta dựa vào đâu mà nhận ân huệ của ngươi? Ta rơi vào cảnh ngộ này, chẳng phải là do một tay ngươi tạo nên sao?"
Lâm Ân Diễm cau mày: "Chúng ta không thể lật sang trang mới, bắt đầu lại từ đầu sao? Nàng cứ phải nhắc đi nhắc lại, có ý nghĩa gì?"
Ta bị câu nói này của hắn chọc cười, đồng thời trong lòng dâng lên nỗi bi thương, ta nói: "Lật sang trang mới? Tình cảm và mạng người trong mắt ngươi rẻ mạt như vậy sao? Lâm Ân Diễm, không phải ta muốn nhắc đi nhắc lại, mà là ngươi thay đổi thất thường, lúc cần ta thì ân cần săn sóc, lúc không cần ta thì lạnh nhạt vô tình, ngươi cho rằng ta là cái gì? Ta là Vương chủ đấy - Ngươi nhìn xem ta bây giờ còn có dáng vẻ của Vương chủ nữa không?"
Lâm Ân Diễm khựng lại, giọng nói dịu xuống: "Là ta có lỗi với nàng, ta không nên nói những lời như vậy. A Ninh, ta sẽ cưới nàng, cả đời đối xử tốt với nàng, nàng hãy tin ta. Dù Hoàng hậu nói gì, dù nàng nghe được lời gì, nàng hãy nhớ rằng trong lòng ta chỉ có mình nàng."
Ta cụp mắt không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay A Kiều. Nàng hiểu ý, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương chủ, nên đi rồi, để Hoàng hậu đợi lâu không tốt."
Ta liền uể oải nói: "Ta phải vào cung rồi, Ngự sử đại nhân cứ tự nhiên."
Sau đó ta liền trực tiếp rời đi, thật sự không quan tâm đến hắn nữa.
Gặp Hoàng hậu, bên cạnh bà còn có một nữ nhân quý khí bức người, ta đoán đây là Thẩm phu nhân được sủng ái nhất hậu cung, thiếu nữ xinh đẹp ngồi phía dưới các nàng hẳn là Khang Dương Công chúa do Hoàng hậu sinh ra.
Hoàng hậu giơ tay gọi ta lại gần: "Đây là Hoài Cảnh phải không? Lại đây, bước lên trước, để bản cung xem nào."
Ta vâng lời bước lên, Hoàng hậu nắm lấy tay ta, ôn hòa nói: "Khổ thân con bé, tuổi còn nhỏ đã thành trẻ mồ côi."
Ta ngoan ngoãn nói: "Được Bệ hạ và điện hạ yêu thương, Hoài Cảnh mãn nguyện rồi."
Hoàng hậu vừa gặp mặt đã cho một nhát d.a.o mềm, quả nhiên nằm trong dự liệu của ta. Ta liếc nhìn Khang Dương Công chúa, năm nay nàng vừa cập kê, lẽ ra không cần vội vàng sắp xếp chuyện hôn nhân, Hoàng hậu vội vàng như vậy, thậm chí không quan tâm loại lời đồn này ảnh hưởng đến thanh danh của Công chúa, vậy thì chỉ có thể là do bản thân Khang Dương muốn gả đi.
Xem ra trước khi Lâm Ân Diễm đến Hoài Dương, còn trêu chọc một tiểu Công chúa ngây thơ nào đó... Nhưng, ai nói lúc trước ta không ngây thơ chứ.
Ta còn đang suy nghĩ, liền nghe Thẩm phu nhân ôn tồn lên tiếng: "Khổ thân đứa nhỏ này, dù bị bệnh cũng muốn gặp phụ mẫu lần cuối, thật là đứa con hiếu thảo. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, đáng lẽ nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải."
Trong lời nói ẩn ý trách móc Hoàng hậu lúc này gọi ta vào cung.
Đây là cuộc đấu đá giữa Hoàng hậu và Thẩm phu nhân, Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử, ta chỉ giả vờ như không nhận ra đao quang kiếm ảnh đó, ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn phu nhân quan tâm."
Nhờ cựu Thừa tướng Hoài Dương Lý Cẩn Niên, ta có thể hiểu sơ bộ tình hình hiện tại ở Trường An, biết được thế lực của hai nhân vật trung tâm trong cuộc tranh giành ngôi Thái tử là Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử như thế nào.
Nhị Hoàng tử dĩ nhiên là con dòng chính, Hoàng đế cũng có ý lập đích lập trưởng, nhưng Tam Hoàng tử lại là con ở Thẩm phu nhân, Hoàng đế vì yêu thương Thẩm phu nhân nên yêu ai yêu cả đường đi, lại gả Bình Chử Công chúa, trưởng nữ của Thẩm phu nhân, cho Bình Chử hầu nắm giữ ba vạn quân tinh nhuệ.
Hiện tại Khang Dương sắp được gả cho Lâm Ân Diễm được thăng quan tiến chức nhờ quân công, cuộc chiến giữa hai vị Hoàng tử chắc chắn sẽ càng thêm gay gắt.
Còn sự dây dưa giữa ta và Lâm Ân Diễm, chắc chắn đã khiến bản thân bước một chân vào trung tâm vòng xoáy tranh giành ngôi Thái tử, hoặc nói cách khác, ta bị Lâm Ân Diễm kéo mạnh vào đây.
Hoàng hậu không có ý định cùng Thẩm phu nhân vòng vo, mà là nhìn ta, đầy ẩn ý nói: "Ngươi mới đến Trường An, lại gặp phải biến cố lớn, thân tâm mệt mỏi, trở về nên nghỉ ngơi cho tốt. Đợi sang xuân, thân thể khỏe hơn, Khang Dương sẽ dẫn ngươi đi khắp nơi dạo chơi."
Ta nhận ra một chút ý tứ khác thường, lời này của Hoàng hậu dường như không chỉ đơn thuần là cảnh cáo ta không được chạy loạn, mà còn có hàm ý khác, chẳng lẽ hôn ước của Lâm Ân Diễm và Khang Dương Công chúa có thể chính thức được định vào mùa xuân?
Ta im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Nếu Ngự sử đại nhân không đến, có lẽ Hoàng hậu sẽ không làm khó ta. Nhưng dù Hoàng hậu có ý làm khó dễ, ta cũng có tư cách gì mà chấp nhặt chứ? Người ta là d.a.o thớt, ta là cá thịt mà thôi."
Lâm Ân Diễm nhấn mạnh giọng nói: "Nàng còn có ta, A Ninh. Hôm nay ta đến, là muốn đưa đồ cho nàng, cũng là muốn cho Hoàng hậu biết thái độ của ta, để bà ấy đừng làm khó nàng."
"Còn có ngươi?" Ta khẽ cười, "Ngươi là gì của ta? Ta dựa vào đâu mà nhận ân huệ của ngươi? Ta rơi vào cảnh ngộ này, chẳng phải là do một tay ngươi tạo nên sao?"
Lâm Ân Diễm cau mày: "Chúng ta không thể lật sang trang mới, bắt đầu lại từ đầu sao? Nàng cứ phải nhắc đi nhắc lại, có ý nghĩa gì?"
Ta bị câu nói này của hắn chọc cười, đồng thời trong lòng dâng lên nỗi bi thương, ta nói: "Lật sang trang mới? Tình cảm và mạng người trong mắt ngươi rẻ mạt như vậy sao? Lâm Ân Diễm, không phải ta muốn nhắc đi nhắc lại, mà là ngươi thay đổi thất thường, lúc cần ta thì ân cần săn sóc, lúc không cần ta thì lạnh nhạt vô tình, ngươi cho rằng ta là cái gì? Ta là Vương chủ đấy - Ngươi nhìn xem ta bây giờ còn có dáng vẻ của Vương chủ nữa không?"
Lâm Ân Diễm khựng lại, giọng nói dịu xuống: "Là ta có lỗi với nàng, ta không nên nói những lời như vậy. A Ninh, ta sẽ cưới nàng, cả đời đối xử tốt với nàng, nàng hãy tin ta. Dù Hoàng hậu nói gì, dù nàng nghe được lời gì, nàng hãy nhớ rằng trong lòng ta chỉ có mình nàng."
Ta cụp mắt không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay A Kiều. Nàng hiểu ý, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương chủ, nên đi rồi, để Hoàng hậu đợi lâu không tốt."
Ta liền uể oải nói: "Ta phải vào cung rồi, Ngự sử đại nhân cứ tự nhiên."
Sau đó ta liền trực tiếp rời đi, thật sự không quan tâm đến hắn nữa.
Gặp Hoàng hậu, bên cạnh bà còn có một nữ nhân quý khí bức người, ta đoán đây là Thẩm phu nhân được sủng ái nhất hậu cung, thiếu nữ xinh đẹp ngồi phía dưới các nàng hẳn là Khang Dương Công chúa do Hoàng hậu sinh ra.
Hoàng hậu giơ tay gọi ta lại gần: "Đây là Hoài Cảnh phải không? Lại đây, bước lên trước, để bản cung xem nào."
Ta vâng lời bước lên, Hoàng hậu nắm lấy tay ta, ôn hòa nói: "Khổ thân con bé, tuổi còn nhỏ đã thành trẻ mồ côi."
Ta ngoan ngoãn nói: "Được Bệ hạ và điện hạ yêu thương, Hoài Cảnh mãn nguyện rồi."
Hoàng hậu vừa gặp mặt đã cho một nhát d.a.o mềm, quả nhiên nằm trong dự liệu của ta. Ta liếc nhìn Khang Dương Công chúa, năm nay nàng vừa cập kê, lẽ ra không cần vội vàng sắp xếp chuyện hôn nhân, Hoàng hậu vội vàng như vậy, thậm chí không quan tâm loại lời đồn này ảnh hưởng đến thanh danh của Công chúa, vậy thì chỉ có thể là do bản thân Khang Dương muốn gả đi.
Xem ra trước khi Lâm Ân Diễm đến Hoài Dương, còn trêu chọc một tiểu Công chúa ngây thơ nào đó... Nhưng, ai nói lúc trước ta không ngây thơ chứ.
Ta còn đang suy nghĩ, liền nghe Thẩm phu nhân ôn tồn lên tiếng: "Khổ thân đứa nhỏ này, dù bị bệnh cũng muốn gặp phụ mẫu lần cuối, thật là đứa con hiếu thảo. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, đáng lẽ nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải."
Trong lời nói ẩn ý trách móc Hoàng hậu lúc này gọi ta vào cung.
Đây là cuộc đấu đá giữa Hoàng hậu và Thẩm phu nhân, Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử, ta chỉ giả vờ như không nhận ra đao quang kiếm ảnh đó, ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn phu nhân quan tâm."
Nhờ cựu Thừa tướng Hoài Dương Lý Cẩn Niên, ta có thể hiểu sơ bộ tình hình hiện tại ở Trường An, biết được thế lực của hai nhân vật trung tâm trong cuộc tranh giành ngôi Thái tử là Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử như thế nào.
Nhị Hoàng tử dĩ nhiên là con dòng chính, Hoàng đế cũng có ý lập đích lập trưởng, nhưng Tam Hoàng tử lại là con ở Thẩm phu nhân, Hoàng đế vì yêu thương Thẩm phu nhân nên yêu ai yêu cả đường đi, lại gả Bình Chử Công chúa, trưởng nữ của Thẩm phu nhân, cho Bình Chử hầu nắm giữ ba vạn quân tinh nhuệ.
Hiện tại Khang Dương sắp được gả cho Lâm Ân Diễm được thăng quan tiến chức nhờ quân công, cuộc chiến giữa hai vị Hoàng tử chắc chắn sẽ càng thêm gay gắt.
Còn sự dây dưa giữa ta và Lâm Ân Diễm, chắc chắn đã khiến bản thân bước một chân vào trung tâm vòng xoáy tranh giành ngôi Thái tử, hoặc nói cách khác, ta bị Lâm Ân Diễm kéo mạnh vào đây.
Hoàng hậu không có ý định cùng Thẩm phu nhân vòng vo, mà là nhìn ta, đầy ẩn ý nói: "Ngươi mới đến Trường An, lại gặp phải biến cố lớn, thân tâm mệt mỏi, trở về nên nghỉ ngơi cho tốt. Đợi sang xuân, thân thể khỏe hơn, Khang Dương sẽ dẫn ngươi đi khắp nơi dạo chơi."
Ta nhận ra một chút ý tứ khác thường, lời này của Hoàng hậu dường như không chỉ đơn thuần là cảnh cáo ta không được chạy loạn, mà còn có hàm ý khác, chẳng lẽ hôn ước của Lâm Ân Diễm và Khang Dương Công chúa có thể chính thức được định vào mùa xuân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.