Quyển 1 - Chương 10: Chương 4.3
Sói Xám Mọc Cánh
29/10/2015
Lúc anh lái xe vào gara, một pha quay đuôi xe đẹp mắt, xe đỗ chính xác vào
vị trí. Tạ Gia Thụ cười “ha hả”, ngồi yên tại chỗ, lấy bữa sáng được ôm
vào lòng suốt dọc đường ra.
Thứ gì vậy? Miếng bánh mì mỏng dính, cố mỗi miếng trứng, vài sợi thịt thái chỉ, nhìn là biết chẳng phải đồ gì tươi ngon, hơn nữa lại còn cho cả hành… Aaa, buồn nôn chết đi được!
Tạ đại thiếu gia vẻ mặt chê bai nhưng vẫn ăn ngon lành.
Hôm nay, Tạ Gia Vân cũng thấy yêu đời dạt dào, đi gần đến nơi mới tò mò hỏi, “Gia Thụ, em làm gì vậy?”.
Tạ Gia Thụ suýt chút nữa thì nghẹn.
An hung dung nuốt miếng bánh lớn trong miệng xuống, cảm giác đau từ cuống họng xuống đến ngực.
Cậu em trai này do một tay cô nuôi lớn, lúc nhỏ ăn uống rất kén chọn, sau khi trưởng thành càng “Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế1”, hơn nữa, khi dùng bữa phải đi kèm bộ đồ ăn, không gian và tâm tình tốt nhất. Bộ dạng ngồi trong xe vừa ăn lại vừa cười thế này, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy.
1Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế: Gạo giã càng trắng càng tốt, thịt thái càng nhỏ càng ngon, ý muốn nói, món ăn càng tinh tế sẽ càng hấp dẫn. Đây là một trong những lí luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử.
Tạ Gia Vân miễn cưỡng thu lại mạch suy nghĩ, nói, “Sao đêm qua em không về nhà ngủ?”.
Tạ Gia Thụ đã thu dọn xong, rút giấy ăn, dáng vẻ vô cùng nho nhã lau miệng, nói, “Ồ, tối qua anh Thừa Quang bảo em đến nhà anh ấy dùng cơm”.
Câu trả lời này tương đối có kỹ xảo, quả nhiên, Tạ Gia Vân đã lập tức dời chuyển sự chú ý, hứng thú hỏi, “Ồ! Vậy em và anh ta nói chuyện thế nào rồi?”.
“Cũng tạm!”, thần sắc Tạ Gia Thụ nhàn nhạt, không nhìn ra chút manh mối nào, “Tóm lại, em sẽ cố gắng tranh thủ”.
Anh sẽ không nói với chị gái của mình rằng: Anh Thừa Quang rất sẵn lòng hợp tác.
Giống như anh bày ra phong thái cao quý trước mặt Thịnh Thừa Quang vậy.
Tạ Gia Vân không thể đi tìm Thịnh Thừa Quang chứng thực, ánh mắt quét qua món trứng cuộn vụng về mà cậu em trai đang giữ trong tay. Thứ đồ kia không thể từ nhà Thịnh Thừa Quang mang ra được.
Cô rất muốn hỏi, nhưng lời tới miệng lại nuốt xuống.
Dù sao bây giờ Tạ Gia Thụ cũng là người đứng đầu của F.D, mang nguồn đầu tư vài chục tỷ về nước, đã không còn là cậu em trai mặc cho cô muốn dạy dỗ thế nào cũng được năm xưa nữa. Có những chuyện, có lẽ cô không được phép nói xen vào, chứ đừng nói tới can thiệp.
“Em vất vả rồi!”, cuối cùng Tạ Gia Vân khẽ nói.
Tạ Gia Thụ nở nụ cười.
Thật ra đối với hai gia tộc lớn có cơ nghiệp trăm năm kiên cố như Thịnh gia ở mảnh đất này, dù Tạ Gia Thụ có mang bao nhiêu tiền trở về cũng không thể sánh kịp với bề thế của gia đình. Nhưng Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân đều hiểu: F.D chỉ là vỏ bọc bên ngoài, là món đồ chơi con nít. Chỗ dựa thực sự của Tạ Gia Thụ khiến người ta phải nhìn anh với cặp mắt khác chính là đồi tượng đầu tư ủng hộ F.D đứng phía sau. Một khoản tiền lớn như vậy, anh nói mang về nước đầu tư, người ta liền cho anh mang về, mối quan hệ này mới là thứ khiến người ta đổ xô đi tìm hiểu.
Tạ Gia Thụ, người được người ta “chạy theo như vịt” nay đã khác xưa. Anh của hiện tại không thể buồn ngủ là chạy đi ngủ bù. Hôm qua chạy đến Thịnh gia dùng cơm, lại ở dưới lầu nhà người ta cả một đêm, bao nhiêu việc tồn đọng hôm nay phải làm bù. Anh chỉ có thể về nhà tắm rửa, thay quần áo, rồi ra ngoài ngay.
Phòng làm việc của F.D nằm ở khu vực đắt đỏ nhất ở trung tâm thành phố. Sau khi thuê một tầng văn phòng, toàn bộ đều được sửa sang lại bởi luôn có nghệ sĩ nổi tiếng ra vào. Tạ Gia Thụ từ trong cửa thang máy đi ra đã có bốn bảo vệ xếp thành hai hàng đứng đó. Trợ lý của Tạ Gia Thụ lúc này cũng có mặt, đang dài cổ ngóng chờ ông chủ thân yêu nhà mình.
Sắc mặt của ông chủ thân yêu nhà anh ta có chút mệt mỏi, hẳn là tối qua không ngủ ngon, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn ấy, nét xuân tình phơi phới, hả lòng hả dạ lại chất đầy khóe mắt chân mày. Ngài trợ lý mặt không đổi sắc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đêm qua sếp đã từ bỏ kiếp xử nam rồi?
“Tổng giám đốc Tạ!”, trợ lý nghiêm túc báo cáo, “Bên Diệp Mộc đã trả lời rồi ạ. Hợp đồng của Mars có thể lập tức ký cho chúng ta, nhưng bên Trần Nguyên phải hoãn lại bởi vì Cylin, bà xã của anh ta sinh con. Nửa năm này, Trần Nguyên không nhận bất cứ hoạt động nào”.
Tạ Gia Thụ không dừng bước mà tiến thẳng vào văn phòng, liếc hợp đồng trong tay trợ lý một cái, nói, “Diệp Mộc lại đồng ý dễ dàng như vậy? Không phải chứ? Điều kiện đi kèm cô ta đưa ra là gì?”.
“Tổng giám đốc Tạ anh minh!”, biểu cảm tâng bốc của trợ lý, người đạt điểm mười cho diễn xuất vô cùng chân thực, “Bên Diệp Mộc muốn mang theo hai người”.
Cái được gọi là “mang theo hai người” tức là, ví dụ vai nam chính trong nước như Mars, ông bầu của cậu ta ký hợp đồng với Tạ Gia Thụ, còn đính kèm vài bản hợp đồng, người mới, hình thức mua một tặng N.
Nhưng những người mới này đều có người hậu thuẫn, tiếp nhận họ cũng không có gì bất lợi. Tạ Gia Thụ thoải mái ngồi xuống bàn làm việc, ngoắc tay nhận một xấp ảnh, thuận tay gạt ra, quét mắt rồi rút ra một tấm.
Cô gái trên bức ảnh chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, đôi mắt hạnh thuần khiết trong sáng khi cười, hàng lông mày cong cong, vô cùng tự nhiên đáng yêu. Trợ lý bày tỏ lòng khâm phục chân thành, “Tổng giám đốc Tạ, anh quả là có con mắt tinh tường! Cô ta tên là Lương Dĩ Thanh, cháu gái của Lương Phi Phàm, tổng giám đốc của Lương Thị!”.
Những người khác đều là “em gái nuôi” hoặc “con gái nuôi” của ai ai ai, chỉ có cô Lương Dĩ Thanh này là công chúa thực sự. Địa vị của Lương gia trong thành phố C cũng tương tự như Thịnh Gia ở thành phố G. Lương Phi Phàm là nhân vật lớn trong hai giới hắc bạch, có quan hệ thân thiết với mấy gia tộc lớn trong thành phố C. Cháu gái của anh ta có thể đến chỗ họ, quả thực là không thể tốt đẹp hơn.
Nhưng có vẻ như ông củ thân yêu lại không nghĩ như vậy. Ông chủ dựa vào ghế tựa rộng rãi thoải mái, cặp chân dài kiêu ngạo gác lên bàn, giễu cợt một tiếng, “Tôi đang nhìn, khuôn mặt của cô ta, xấu thế này, đến lúc đó không khiến cô ta nổi tiếng được, liên quan quái gì đến tôi!”.
Trợ lý theo anh đã ba năm, mặc dù luôn khó đoán chuẩn tâm tư của vị sếp này, nhưng lần này anh ra biết lời này của ông chủ là lời nói trái ngược với lòng mình. Cô Lương Dĩ Thanh đó, giống Phùng Nhất Nhất đến sáu phần, đặc biệt là đôi mắt, vô cùng giống.
Bất kể trong lòng nghĩ thế nào đi chăng nữa thì trợ lý điểm mười cho diễn xuất này vẫn giữ nguyên biểu cảm “Tổng giám đốc Tạ anh minh, tôi thán phục!” trên mặt rồi lui ra ngoài.
Nhưng vừa đi đến cửa, anh ta lại nghe thấy giọng điệu phức tạp của ông chủ nhà mình, “Đúng rồi, đi đặt chỗ giúp tôi… bao cả phòng luôn, lát nữa tôi đưa ảnh chụp cho cậu dựa theo đó mà bố trí, điểm tâm ngọt nhất định phải là Tiramisu”.
Thường ngày, Phùng Nhất Nhất có thói quen đi sớm về muộn bất chấp gió mưa, nhưng sáng hôm nay cô lại đến muộn nửa tiếng, các thành viên trong nhóm đều vô cùng ngạc nhiên! Cả buổi sáng, đám người này cứ ngoái đầu về phía cô, còn đánh cuộc xem cô đến muộn vì chuyện gì. Phùng Nhất Nhất vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô vừa ngồi xuống xem hai tập tài liệu thì Tổng giám đốc Trần gọi điện tới, bảo cô đến văn phòng.
Vừa bước vào phòng Tổng giám đốc Trần đã nở nụ cười, Phùng Nhất Nhất ù ù cạc cạc, bất đắc dĩ nói, “Ông chủ tìm tôi có việc gì vậy ạ?”.
Tổng giám đốc Trần chỉ vào chiếc ghế sô pha ý bảo cô ngồi xuống, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi cười híp mắt, nói, “Lúc đầu Tổng giám đốc Thịnh giới thiệu cô đến chỗ tôi, tôi tưởng cô là người bên Thịnh gia. Nghe nói Thịnh gia và Tạ gia có mâu thuẫn, sao cô lại ở bên cạnh Tổng giám đốc Tạ vậy?”.
Ông chủ, độ hóng chuyện của ông lớn đến mức đi thẳng vào vấn đề một cách quang minh chính đại thế này sao? Có thích hợp không ạ? Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm trong lòng nhưng vẫn giải thích.
“Chúng tôi quen biết nhau từ rất lâu rồi, lúc đó Thịnh gia và Tạ gia vẫn rất hòa hợp”.
Lúc đó, vợ chưa cưới của Thịnh Thừa Quang còn là Tạ Gia Vân, Tử Thời là con riêng, Tạ Gia Thụ mỗi ngày đều đổi một kiểu tóc khác nhau, còn chuyện trọng đại nhất của cô khi đó là kiểm tra sức khỏe mỗi quý một lần.
Tổng giám đốc Trần bừng tỉnh, càng cởi mở, “Ha ha ha… tôi gọi cô đến đây là muốn nói với cô, chuyện chi phiếu cô đừng giận dỗi với Tổng giám đốc Tạ nữa. Chuyện có gì to tát đâu chứ? Tôi nghe bên ngoài đều nói Tổng giám đốc Tạ tính khí nóng nảy, cậu ấm thế gia mà! Sáng nay cậu ấy lại chịu dỗ dành cô như vậy, quả thật là tốt lắm rồi, cô phải trân trọng cậu ấy đấy!”.
Sau khi bị “lên lớp” một hồi, Phùng Nhất Nhất cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc của sếp. Vừa về vị trí, cô đã xoa cái bụng đói òm ọp của mình, uể oải nghĩ, “Tôi vẫn chưa đủ trân trọng anh ấy hay sao? Tôi đã vì anh ấy mà hấp thu lại cả cặn bã rồi đấy!”.
Nhưng cô rất muốn nói chuyện với anh… Bây giờ bọn họ thế này… là sao?
Phùng Nhất Nhất lật giở tấm danh thiếp anh đưa cho hồi sáng, bèn gọi điện cho trợ lý của anh hẹn thời gian.
Không bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại đã réo rắt, Phùng Nhất Nhất miệng đang nhai bánh quy Soda, nhận điện thoại rồi ậm ờ “A lô” mọt tiếng.
Tạ Gia Thụ vốn hận không thể lôi cô từ trong điện thoại ra rồi đánh cho một trận, nghe thấy giọng nói khẽ khàng này, cơn giận của anh đột ngột giảm đi một nửa mà chẳng hiểu vì sao.
“Em gọi điện cho cậu ta làm gì hả?”, trợ lý của anh là đàn ông, cô lại đi gọi điện thoại cho một người đàn ông không quen biết, “Đầu óc của em có vấn đề à?”.
Phùng Nhất Nhất nuốt hết bánh trong miệng, giải thích, “Sáng nay, anh bảo em gọi điện cho số điện thoại này hẹn anh còn gì!”.
Đầu óc anh mới có vấn đề ấy!
Tạ Gia Thụ lập tức nổi đóa, “Tôi bảo em làm nhiều việc lắm, sao em đều không nghe lời tôi? Trước kia tôi bảo em hãy ở lại bên tôi, em đã làm thế nào với tôi hả?”.
Lúc này, Phùng Nhất Nhất không nói nổi nên lời, chỉ nuốt nước miếng.
“Ừng ực” một tiếng, Tạ Gia Thụ bắt đầu thấy ngứa ngáy, nheo mắt, nghiến răng.
Một lát sau, thái độ của anh đã tốt hơn, có điều giọng điệu vẫn còn hậm hực, “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”.
“Cái đó… nếu anh có thời gian, hai chúng ta nói chuyện được không?”.
“Ồ, gấp gáp đến vậy sao?”, lại trở nên vui vẻ rồi.
Phùng Nhất Nhất thầm thở dài, bình tĩnh nói, “Cứ thế này mãi cũng không có nghĩa lý gì!”.
Ở đầu bên kia, Tạ Gia Thụ trầm lặng một hồi rồi nói, “Tối tôi đến đón em, tan làm đừng chạy đi đâu”.
Hẹn xong, cô đang định cúp máy thì anh bỗng sực nhớ ra, hỏi, “Phùng Nhất Nhất, vừa rồi em đang ăn đồ ăn chứ gì?”.
“À?À!”
“…Lừa tôi ăn bánh trứng quái quỷ gì đó, còn nói là bữa sáng của em”.
Anh lẩm bẩm một câu rồi ngắt điện thoại.
Phùng Nhất Nhất nhìn bánh quy Soda khô khốc trên bàn, mặt mũi méo mó. Cô gái đến đưa tài liệu cho cô vừa tốt nghiệp đại học, búi tóc đuôi ngựa hoạt bát trẻ trung lắc qua lắc lại, cười híp mắt buôn chuyện, “Tổ trưởng đại nhân, vừa rồi chị nói chuyện với bạn trai chứ gì?”
Phùng Nhất Nhất lắc đầu, lại không cam tâm nói tiếp, “Không phải, là một người vô cùng kỳ cục!”.
“Chỉ có trước mặt người phụ nữ mình vô cùng thích đàn ông mới kỳ cục đấy ạ!”.
Cô gái trẻ giọng nói thanh thoát, Phùng Nhất Nhất nghe rất vui tai, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, “Thật vậy sao?”.
“Thật mà! Trước mặt người khác anh ta cần giữ thể diện chỉ có trước mặt chị mới có thể mở rộng tấm lòng của mình thôi!”, Cô gái đáng yêu trừng đôi mắt to non nớt chưa từng trải sự đời, ánh mắt đó hệt như ánh mắt của Phùng Nhất Nhất thời mới quen Tạ Gia Thụ, “Một người đàn ông chỉ có trước mặt chị mới có thể rũ bỏ lòng tự trọng và hình tượng, thể hiện con người thực của anh ta cho chị thấy, đó chính là tình yêu đích thực”.
Phùng Nhất Nhất nghe vậy cứ cười mãi. Cô gái cứ tưởng nụ cười của tổ trưởng đại nhận là nụ cười ngọt ngào, nhưng thực tế thì Phùng Nhất Nhất rất muốn nói cho cô ấy biết rằng, sau này cô ấy sẽ biết, thứ tình yêu đích thực này… thật ra dùng để hoài niệm là tốt nhất.
Nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, bởi vì ở độ tuổi hai mươi, bản thân cô cũng không tin lời nói này. Còn hiện tại, hai mươi tám tuổi… cho dù có tin hay không, cô cũng đang làm một chuyện vô cùng ngốc nghếch, đó là không quay đầu lại.
Buổi tối còn chưa tan làm, Tạ Gia Thụ đã đến dưới lầu công ty Phùng Nhất Nhất. Cô không dám để anh đợi lâu, thu dọn qua loa rồi vội vàng xuống lầu. Đám nhân viên nhìn thấy tổ trưởng đại nhân của mình chạy như một con thỏ, tò mò, nhao nhao theo đuôi.
Hôm nay, Tạ Gia Thụ để tài xế lái xe, anh ngồi phía sau vừa đợi cô vừa dùng điện thoại kiểm tra hòm thư điện tử. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phùng Nhất Nhất hấp tấp chạy ra khỏi cửa công ty, không xa phía sau là một đám thanh niên thò đầu ra nhìn, Tổng giám đốc Tạ bỗng hiểu ra vấn đề.
Anh lập tức xuống xe đón cô. Phùng Nhất Nhất tưởng anh nổi cáu, nhưng không ngờ anh lại cười chẳng giống kẻ thần kinh chút nào, ngược lại còn rất cuốn hút, đưa tay đón lấy túi xách cho cô rồi đưa cho tài xế, sau đó mặt mày tươi cười vẫy tay với nhóm người phía sau.
“Họ là đồng nghiệp của em à?”, anh cười hỏi.
Phùng Nhất Nhất lúc này mới phát hiện ra đám nhóc nghịch ngợm kia, “Ồ… là người trong nhóm của tôi”.
Đám thanh niên bỗng nhao nhao lại gần, quan sát Tạ Gia Thụ cùng chiếc xe của anh. Các chàng trai nhìn Tạ Gia Thụ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn các cô gái lại chăm chú nhìn tổ trưởng đại nhân nhà mình.
Phùng Nhất Nhất có chút lúng túng, hỏi, “Các cô các cậu không tan làm mà đứng cả đây làm gì vậy?”.
“Xem mặt anh rể ạ!”, đám người này thường ngày có quan hệ rất tốt với Tổ trưởng Phùng, chẳng hề sợ cô, còn hò hét hùng hồn.
Tạ Gia Thụ cười híp mắt, ôm lấy Phùng Nhất Nhất, nói với bọn họ, “Thật ngại quá, hôm nay anh rể muốn cùng Tổ trưởng Phùng của các em hưởng thụ thế giới riêng của hai người, lần sau mời cả nhà dùng cơm nhé, được không?”.
Đám trẻ hoan hô giòn giã, sau đó bị Phùng Nhất Nhất trừng mắt nên vội vàng tốp năm tốp ba co cẳng chạy.
“Ha ha!”, tâm tình Tạ Gia Thụ bỗng chốc trở nên vô cùng tốt, anh kéo cô đi về phía sau, nói, “Đồng nghiệp của em thật thú vị, tốt hơn nhiều so với nhân viên bên tôi”, cấp dưới của anh rất sợ anh, tuyệt đối không dám cười hi hi ha ha như thế này.
Lòng bàn tay Phùng Nhất Nhất túa mồ hôi, quay đầu nhìn anh nói, “Đều là đám thanh niên vừa tốt nghiệp, nói chuyện không suy nghĩ”.
“Anh rể” gì đó thật không phải là cô dạy cho bọn họ…
“Tôi cảm thấy rất tuyệt!”, anh mở cửa xe cho cô, “khi chúng ta còn trẻ cũng vậy, không cần suy nghĩ nhiều, thật vui biết bao!”.
Thứ gì vậy? Miếng bánh mì mỏng dính, cố mỗi miếng trứng, vài sợi thịt thái chỉ, nhìn là biết chẳng phải đồ gì tươi ngon, hơn nữa lại còn cho cả hành… Aaa, buồn nôn chết đi được!
Tạ đại thiếu gia vẻ mặt chê bai nhưng vẫn ăn ngon lành.
Hôm nay, Tạ Gia Vân cũng thấy yêu đời dạt dào, đi gần đến nơi mới tò mò hỏi, “Gia Thụ, em làm gì vậy?”.
Tạ Gia Thụ suýt chút nữa thì nghẹn.
An hung dung nuốt miếng bánh lớn trong miệng xuống, cảm giác đau từ cuống họng xuống đến ngực.
Cậu em trai này do một tay cô nuôi lớn, lúc nhỏ ăn uống rất kén chọn, sau khi trưởng thành càng “Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế1”, hơn nữa, khi dùng bữa phải đi kèm bộ đồ ăn, không gian và tâm tình tốt nhất. Bộ dạng ngồi trong xe vừa ăn lại vừa cười thế này, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy.
1Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế: Gạo giã càng trắng càng tốt, thịt thái càng nhỏ càng ngon, ý muốn nói, món ăn càng tinh tế sẽ càng hấp dẫn. Đây là một trong những lí luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử.
Tạ Gia Vân miễn cưỡng thu lại mạch suy nghĩ, nói, “Sao đêm qua em không về nhà ngủ?”.
Tạ Gia Thụ đã thu dọn xong, rút giấy ăn, dáng vẻ vô cùng nho nhã lau miệng, nói, “Ồ, tối qua anh Thừa Quang bảo em đến nhà anh ấy dùng cơm”.
Câu trả lời này tương đối có kỹ xảo, quả nhiên, Tạ Gia Vân đã lập tức dời chuyển sự chú ý, hứng thú hỏi, “Ồ! Vậy em và anh ta nói chuyện thế nào rồi?”.
“Cũng tạm!”, thần sắc Tạ Gia Thụ nhàn nhạt, không nhìn ra chút manh mối nào, “Tóm lại, em sẽ cố gắng tranh thủ”.
Anh sẽ không nói với chị gái của mình rằng: Anh Thừa Quang rất sẵn lòng hợp tác.
Giống như anh bày ra phong thái cao quý trước mặt Thịnh Thừa Quang vậy.
Tạ Gia Vân không thể đi tìm Thịnh Thừa Quang chứng thực, ánh mắt quét qua món trứng cuộn vụng về mà cậu em trai đang giữ trong tay. Thứ đồ kia không thể từ nhà Thịnh Thừa Quang mang ra được.
Cô rất muốn hỏi, nhưng lời tới miệng lại nuốt xuống.
Dù sao bây giờ Tạ Gia Thụ cũng là người đứng đầu của F.D, mang nguồn đầu tư vài chục tỷ về nước, đã không còn là cậu em trai mặc cho cô muốn dạy dỗ thế nào cũng được năm xưa nữa. Có những chuyện, có lẽ cô không được phép nói xen vào, chứ đừng nói tới can thiệp.
“Em vất vả rồi!”, cuối cùng Tạ Gia Vân khẽ nói.
Tạ Gia Thụ nở nụ cười.
Thật ra đối với hai gia tộc lớn có cơ nghiệp trăm năm kiên cố như Thịnh gia ở mảnh đất này, dù Tạ Gia Thụ có mang bao nhiêu tiền trở về cũng không thể sánh kịp với bề thế của gia đình. Nhưng Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân đều hiểu: F.D chỉ là vỏ bọc bên ngoài, là món đồ chơi con nít. Chỗ dựa thực sự của Tạ Gia Thụ khiến người ta phải nhìn anh với cặp mắt khác chính là đồi tượng đầu tư ủng hộ F.D đứng phía sau. Một khoản tiền lớn như vậy, anh nói mang về nước đầu tư, người ta liền cho anh mang về, mối quan hệ này mới là thứ khiến người ta đổ xô đi tìm hiểu.
Tạ Gia Thụ, người được người ta “chạy theo như vịt” nay đã khác xưa. Anh của hiện tại không thể buồn ngủ là chạy đi ngủ bù. Hôm qua chạy đến Thịnh gia dùng cơm, lại ở dưới lầu nhà người ta cả một đêm, bao nhiêu việc tồn đọng hôm nay phải làm bù. Anh chỉ có thể về nhà tắm rửa, thay quần áo, rồi ra ngoài ngay.
Phòng làm việc của F.D nằm ở khu vực đắt đỏ nhất ở trung tâm thành phố. Sau khi thuê một tầng văn phòng, toàn bộ đều được sửa sang lại bởi luôn có nghệ sĩ nổi tiếng ra vào. Tạ Gia Thụ từ trong cửa thang máy đi ra đã có bốn bảo vệ xếp thành hai hàng đứng đó. Trợ lý của Tạ Gia Thụ lúc này cũng có mặt, đang dài cổ ngóng chờ ông chủ thân yêu nhà mình.
Sắc mặt của ông chủ thân yêu nhà anh ta có chút mệt mỏi, hẳn là tối qua không ngủ ngon, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn ấy, nét xuân tình phơi phới, hả lòng hả dạ lại chất đầy khóe mắt chân mày. Ngài trợ lý mặt không đổi sắc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đêm qua sếp đã từ bỏ kiếp xử nam rồi?
“Tổng giám đốc Tạ!”, trợ lý nghiêm túc báo cáo, “Bên Diệp Mộc đã trả lời rồi ạ. Hợp đồng của Mars có thể lập tức ký cho chúng ta, nhưng bên Trần Nguyên phải hoãn lại bởi vì Cylin, bà xã của anh ta sinh con. Nửa năm này, Trần Nguyên không nhận bất cứ hoạt động nào”.
Tạ Gia Thụ không dừng bước mà tiến thẳng vào văn phòng, liếc hợp đồng trong tay trợ lý một cái, nói, “Diệp Mộc lại đồng ý dễ dàng như vậy? Không phải chứ? Điều kiện đi kèm cô ta đưa ra là gì?”.
“Tổng giám đốc Tạ anh minh!”, biểu cảm tâng bốc của trợ lý, người đạt điểm mười cho diễn xuất vô cùng chân thực, “Bên Diệp Mộc muốn mang theo hai người”.
Cái được gọi là “mang theo hai người” tức là, ví dụ vai nam chính trong nước như Mars, ông bầu của cậu ta ký hợp đồng với Tạ Gia Thụ, còn đính kèm vài bản hợp đồng, người mới, hình thức mua một tặng N.
Nhưng những người mới này đều có người hậu thuẫn, tiếp nhận họ cũng không có gì bất lợi. Tạ Gia Thụ thoải mái ngồi xuống bàn làm việc, ngoắc tay nhận một xấp ảnh, thuận tay gạt ra, quét mắt rồi rút ra một tấm.
Cô gái trên bức ảnh chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, đôi mắt hạnh thuần khiết trong sáng khi cười, hàng lông mày cong cong, vô cùng tự nhiên đáng yêu. Trợ lý bày tỏ lòng khâm phục chân thành, “Tổng giám đốc Tạ, anh quả là có con mắt tinh tường! Cô ta tên là Lương Dĩ Thanh, cháu gái của Lương Phi Phàm, tổng giám đốc của Lương Thị!”.
Những người khác đều là “em gái nuôi” hoặc “con gái nuôi” của ai ai ai, chỉ có cô Lương Dĩ Thanh này là công chúa thực sự. Địa vị của Lương gia trong thành phố C cũng tương tự như Thịnh Gia ở thành phố G. Lương Phi Phàm là nhân vật lớn trong hai giới hắc bạch, có quan hệ thân thiết với mấy gia tộc lớn trong thành phố C. Cháu gái của anh ta có thể đến chỗ họ, quả thực là không thể tốt đẹp hơn.
Nhưng có vẻ như ông củ thân yêu lại không nghĩ như vậy. Ông chủ dựa vào ghế tựa rộng rãi thoải mái, cặp chân dài kiêu ngạo gác lên bàn, giễu cợt một tiếng, “Tôi đang nhìn, khuôn mặt của cô ta, xấu thế này, đến lúc đó không khiến cô ta nổi tiếng được, liên quan quái gì đến tôi!”.
Trợ lý theo anh đã ba năm, mặc dù luôn khó đoán chuẩn tâm tư của vị sếp này, nhưng lần này anh ra biết lời này của ông chủ là lời nói trái ngược với lòng mình. Cô Lương Dĩ Thanh đó, giống Phùng Nhất Nhất đến sáu phần, đặc biệt là đôi mắt, vô cùng giống.
Bất kể trong lòng nghĩ thế nào đi chăng nữa thì trợ lý điểm mười cho diễn xuất này vẫn giữ nguyên biểu cảm “Tổng giám đốc Tạ anh minh, tôi thán phục!” trên mặt rồi lui ra ngoài.
Nhưng vừa đi đến cửa, anh ta lại nghe thấy giọng điệu phức tạp của ông chủ nhà mình, “Đúng rồi, đi đặt chỗ giúp tôi… bao cả phòng luôn, lát nữa tôi đưa ảnh chụp cho cậu dựa theo đó mà bố trí, điểm tâm ngọt nhất định phải là Tiramisu”.
Thường ngày, Phùng Nhất Nhất có thói quen đi sớm về muộn bất chấp gió mưa, nhưng sáng hôm nay cô lại đến muộn nửa tiếng, các thành viên trong nhóm đều vô cùng ngạc nhiên! Cả buổi sáng, đám người này cứ ngoái đầu về phía cô, còn đánh cuộc xem cô đến muộn vì chuyện gì. Phùng Nhất Nhất vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô vừa ngồi xuống xem hai tập tài liệu thì Tổng giám đốc Trần gọi điện tới, bảo cô đến văn phòng.
Vừa bước vào phòng Tổng giám đốc Trần đã nở nụ cười, Phùng Nhất Nhất ù ù cạc cạc, bất đắc dĩ nói, “Ông chủ tìm tôi có việc gì vậy ạ?”.
Tổng giám đốc Trần chỉ vào chiếc ghế sô pha ý bảo cô ngồi xuống, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi cười híp mắt, nói, “Lúc đầu Tổng giám đốc Thịnh giới thiệu cô đến chỗ tôi, tôi tưởng cô là người bên Thịnh gia. Nghe nói Thịnh gia và Tạ gia có mâu thuẫn, sao cô lại ở bên cạnh Tổng giám đốc Tạ vậy?”.
Ông chủ, độ hóng chuyện của ông lớn đến mức đi thẳng vào vấn đề một cách quang minh chính đại thế này sao? Có thích hợp không ạ? Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm trong lòng nhưng vẫn giải thích.
“Chúng tôi quen biết nhau từ rất lâu rồi, lúc đó Thịnh gia và Tạ gia vẫn rất hòa hợp”.
Lúc đó, vợ chưa cưới của Thịnh Thừa Quang còn là Tạ Gia Vân, Tử Thời là con riêng, Tạ Gia Thụ mỗi ngày đều đổi một kiểu tóc khác nhau, còn chuyện trọng đại nhất của cô khi đó là kiểm tra sức khỏe mỗi quý một lần.
Tổng giám đốc Trần bừng tỉnh, càng cởi mở, “Ha ha ha… tôi gọi cô đến đây là muốn nói với cô, chuyện chi phiếu cô đừng giận dỗi với Tổng giám đốc Tạ nữa. Chuyện có gì to tát đâu chứ? Tôi nghe bên ngoài đều nói Tổng giám đốc Tạ tính khí nóng nảy, cậu ấm thế gia mà! Sáng nay cậu ấy lại chịu dỗ dành cô như vậy, quả thật là tốt lắm rồi, cô phải trân trọng cậu ấy đấy!”.
Sau khi bị “lên lớp” một hồi, Phùng Nhất Nhất cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc của sếp. Vừa về vị trí, cô đã xoa cái bụng đói òm ọp của mình, uể oải nghĩ, “Tôi vẫn chưa đủ trân trọng anh ấy hay sao? Tôi đã vì anh ấy mà hấp thu lại cả cặn bã rồi đấy!”.
Nhưng cô rất muốn nói chuyện với anh… Bây giờ bọn họ thế này… là sao?
Phùng Nhất Nhất lật giở tấm danh thiếp anh đưa cho hồi sáng, bèn gọi điện cho trợ lý của anh hẹn thời gian.
Không bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại đã réo rắt, Phùng Nhất Nhất miệng đang nhai bánh quy Soda, nhận điện thoại rồi ậm ờ “A lô” mọt tiếng.
Tạ Gia Thụ vốn hận không thể lôi cô từ trong điện thoại ra rồi đánh cho một trận, nghe thấy giọng nói khẽ khàng này, cơn giận của anh đột ngột giảm đi một nửa mà chẳng hiểu vì sao.
“Em gọi điện cho cậu ta làm gì hả?”, trợ lý của anh là đàn ông, cô lại đi gọi điện thoại cho một người đàn ông không quen biết, “Đầu óc của em có vấn đề à?”.
Phùng Nhất Nhất nuốt hết bánh trong miệng, giải thích, “Sáng nay, anh bảo em gọi điện cho số điện thoại này hẹn anh còn gì!”.
Đầu óc anh mới có vấn đề ấy!
Tạ Gia Thụ lập tức nổi đóa, “Tôi bảo em làm nhiều việc lắm, sao em đều không nghe lời tôi? Trước kia tôi bảo em hãy ở lại bên tôi, em đã làm thế nào với tôi hả?”.
Lúc này, Phùng Nhất Nhất không nói nổi nên lời, chỉ nuốt nước miếng.
“Ừng ực” một tiếng, Tạ Gia Thụ bắt đầu thấy ngứa ngáy, nheo mắt, nghiến răng.
Một lát sau, thái độ của anh đã tốt hơn, có điều giọng điệu vẫn còn hậm hực, “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”.
“Cái đó… nếu anh có thời gian, hai chúng ta nói chuyện được không?”.
“Ồ, gấp gáp đến vậy sao?”, lại trở nên vui vẻ rồi.
Phùng Nhất Nhất thầm thở dài, bình tĩnh nói, “Cứ thế này mãi cũng không có nghĩa lý gì!”.
Ở đầu bên kia, Tạ Gia Thụ trầm lặng một hồi rồi nói, “Tối tôi đến đón em, tan làm đừng chạy đi đâu”.
Hẹn xong, cô đang định cúp máy thì anh bỗng sực nhớ ra, hỏi, “Phùng Nhất Nhất, vừa rồi em đang ăn đồ ăn chứ gì?”.
“À?À!”
“…Lừa tôi ăn bánh trứng quái quỷ gì đó, còn nói là bữa sáng của em”.
Anh lẩm bẩm một câu rồi ngắt điện thoại.
Phùng Nhất Nhất nhìn bánh quy Soda khô khốc trên bàn, mặt mũi méo mó. Cô gái đến đưa tài liệu cho cô vừa tốt nghiệp đại học, búi tóc đuôi ngựa hoạt bát trẻ trung lắc qua lắc lại, cười híp mắt buôn chuyện, “Tổ trưởng đại nhân, vừa rồi chị nói chuyện với bạn trai chứ gì?”
Phùng Nhất Nhất lắc đầu, lại không cam tâm nói tiếp, “Không phải, là một người vô cùng kỳ cục!”.
“Chỉ có trước mặt người phụ nữ mình vô cùng thích đàn ông mới kỳ cục đấy ạ!”.
Cô gái trẻ giọng nói thanh thoát, Phùng Nhất Nhất nghe rất vui tai, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, “Thật vậy sao?”.
“Thật mà! Trước mặt người khác anh ta cần giữ thể diện chỉ có trước mặt chị mới có thể mở rộng tấm lòng của mình thôi!”, Cô gái đáng yêu trừng đôi mắt to non nớt chưa từng trải sự đời, ánh mắt đó hệt như ánh mắt của Phùng Nhất Nhất thời mới quen Tạ Gia Thụ, “Một người đàn ông chỉ có trước mặt chị mới có thể rũ bỏ lòng tự trọng và hình tượng, thể hiện con người thực của anh ta cho chị thấy, đó chính là tình yêu đích thực”.
Phùng Nhất Nhất nghe vậy cứ cười mãi. Cô gái cứ tưởng nụ cười của tổ trưởng đại nhận là nụ cười ngọt ngào, nhưng thực tế thì Phùng Nhất Nhất rất muốn nói cho cô ấy biết rằng, sau này cô ấy sẽ biết, thứ tình yêu đích thực này… thật ra dùng để hoài niệm là tốt nhất.
Nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, bởi vì ở độ tuổi hai mươi, bản thân cô cũng không tin lời nói này. Còn hiện tại, hai mươi tám tuổi… cho dù có tin hay không, cô cũng đang làm một chuyện vô cùng ngốc nghếch, đó là không quay đầu lại.
Buổi tối còn chưa tan làm, Tạ Gia Thụ đã đến dưới lầu công ty Phùng Nhất Nhất. Cô không dám để anh đợi lâu, thu dọn qua loa rồi vội vàng xuống lầu. Đám nhân viên nhìn thấy tổ trưởng đại nhân của mình chạy như một con thỏ, tò mò, nhao nhao theo đuôi.
Hôm nay, Tạ Gia Thụ để tài xế lái xe, anh ngồi phía sau vừa đợi cô vừa dùng điện thoại kiểm tra hòm thư điện tử. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phùng Nhất Nhất hấp tấp chạy ra khỏi cửa công ty, không xa phía sau là một đám thanh niên thò đầu ra nhìn, Tổng giám đốc Tạ bỗng hiểu ra vấn đề.
Anh lập tức xuống xe đón cô. Phùng Nhất Nhất tưởng anh nổi cáu, nhưng không ngờ anh lại cười chẳng giống kẻ thần kinh chút nào, ngược lại còn rất cuốn hút, đưa tay đón lấy túi xách cho cô rồi đưa cho tài xế, sau đó mặt mày tươi cười vẫy tay với nhóm người phía sau.
“Họ là đồng nghiệp của em à?”, anh cười hỏi.
Phùng Nhất Nhất lúc này mới phát hiện ra đám nhóc nghịch ngợm kia, “Ồ… là người trong nhóm của tôi”.
Đám thanh niên bỗng nhao nhao lại gần, quan sát Tạ Gia Thụ cùng chiếc xe của anh. Các chàng trai nhìn Tạ Gia Thụ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn các cô gái lại chăm chú nhìn tổ trưởng đại nhân nhà mình.
Phùng Nhất Nhất có chút lúng túng, hỏi, “Các cô các cậu không tan làm mà đứng cả đây làm gì vậy?”.
“Xem mặt anh rể ạ!”, đám người này thường ngày có quan hệ rất tốt với Tổ trưởng Phùng, chẳng hề sợ cô, còn hò hét hùng hồn.
Tạ Gia Thụ cười híp mắt, ôm lấy Phùng Nhất Nhất, nói với bọn họ, “Thật ngại quá, hôm nay anh rể muốn cùng Tổ trưởng Phùng của các em hưởng thụ thế giới riêng của hai người, lần sau mời cả nhà dùng cơm nhé, được không?”.
Đám trẻ hoan hô giòn giã, sau đó bị Phùng Nhất Nhất trừng mắt nên vội vàng tốp năm tốp ba co cẳng chạy.
“Ha ha!”, tâm tình Tạ Gia Thụ bỗng chốc trở nên vô cùng tốt, anh kéo cô đi về phía sau, nói, “Đồng nghiệp của em thật thú vị, tốt hơn nhiều so với nhân viên bên tôi”, cấp dưới của anh rất sợ anh, tuyệt đối không dám cười hi hi ha ha như thế này.
Lòng bàn tay Phùng Nhất Nhất túa mồ hôi, quay đầu nhìn anh nói, “Đều là đám thanh niên vừa tốt nghiệp, nói chuyện không suy nghĩ”.
“Anh rể” gì đó thật không phải là cô dạy cho bọn họ…
“Tôi cảm thấy rất tuyệt!”, anh mở cửa xe cho cô, “khi chúng ta còn trẻ cũng vậy, không cần suy nghĩ nhiều, thật vui biết bao!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.