Chương 138: Phép thuật mất hiệu lực
Tg Yen
15/04/2021
Chuyện này giống như cọng rơm đè chết lạc đà.
Tôi không thể khống chế được bản thân, hét toáng lên cầm khăn mặt sữa tắm các thứ ném về phía con rắn trắng, sau đó thất kinh mở cửa phòng tắm, thậm chí trượt chân ngã xuống sàn tôi cũng không màng tới cơn đau, điên cuồng chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa phòng, trốn trong chăn rơi nước mắt lã chã. Khi bị bầy rắn kia tra tấn tôi không khóc, nhưng khi thấy nguyên hình của Liễu Long Đình, tất cả tủi nhục và sợ hãi đều bùng nổ. Tôi rất sợ hãi, tôi không muốn sống ở đây nữa, tôi muốn rời đi, muốn rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được!
Khi toát ra suy nghĩ này, tôi biết mình điên rồi, giống như bệnh tâm thần, nhưng tôi không thể khống chế hành vi và cảm xúc sợ hãi của mình. Khi Liễu Long Đình gõ cửa, trong lòng tôi càng thêm sợ hãi, liên tục kêu anh ấy tránh ra, đừng làm hại tôi, tôi biết tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa...
Liễu Long Đình không hiểu tôi đang nói gì, còn ở bên ngoài tiếp tục gõ cửa: “Bạch Tô, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thì nói với tôi đi, đừng giấu kín trong lòng được không?!
Nghe tiếng kêu của Liễu Long Đình, tôi không tự chủ tưởng tượng ra một con rắn ở bên ngoài, nó đang gõ cửa phòng tôi, muốn xông vào! Tôi sợ hãi đến mức muốn điên, cuồng loạn kêu to: “Anh đừng vào đây! Mau đi đi! Xin lỗi, là tôi trêu chọc anh, tôi nhận lỗi với anh, van anh hãy tha cho tôi đi! Sau này anh nói gì tôi cũng nghe anh! Anh đừng hại tôi! Sau này tôi thật sự đều nghe lời anh! Nếu anh còn gõ cửa thì tôi sẽ nhảy xuống từ cửa sổ, để anh không bao giờ thấy tôi nữa!”
Tôi vừa nói vừa kêu về phía cửa, hơn nữa để Liễu Long Đình biết tôi nói thật, tôi cầm đèn bàng đập lên cửa. “Choang” một riêng, cửa thủy tinh vỡ tan. Liễu Long Đình nghe thấy tiếng vang này thì biết tôi làm thật, để ổn định cảm xúc của tôi, anh ấy nói: “Được rồi, tôi không gõ cửa phòng em nữa, em đừng xúc động, tôi cũng sẽ không vào phòng, em ngủ một giấc đi, tôi sẽ ở bên ngoài, em có chuyện gì thì gọi tôi được không?”
Tôi không trả lời, cũng không từ chối. Thấy Liễu Long Đình không gõ cửa, trái tim tôi mới bình tĩnh một chút, trực tiếp tựa vào tường ngồi bệt xuống sàn. Tôi không biết mình bị sao nữa, tôi không khống chế được cảm xúc của mình, cuối cùng một hồi phong hoa tuyết nguyệt biến thành thế này. Vừa rồi tôi ném rất nhiều thứ lên người Liễu Long Đình, tôi cũng đau lòng, nhưng tôi sợ anh ấy. Tại sao Thần Núi lại đối phó với tôi bằng cách này? Gã đàn ông chết tiệt đó đúng là xấu xa đến tận xương tủy! Tại sao anh ta lại nghĩ ra phương pháp khiến tôi thống khổ hơn cả bị giết thế này?
Suốt một đêm, Liễu Long Đình không lại gõ cửa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được anh ấy thường xuyên đến bên cửa muốn xem tình huống của tôi. Nhưng anh ấy vừa tới thì tôi sẽ lập tức nhận thấy sự tồn tại của anh ấy, cả người căng cứng. Đến ba bốn giờ sáng, tôi thật sự không chịu được nên tựa vào bên cửa sổ ngủ thiếp đi.
Bởi vì tối qua giày vò quá lâu nên tôi ngủ rất say. Sáng hôm sau, khi tia nắng xuyên qua cửa thủy tinh bị tôi đập vỡ chiếu lên mí mắt của tôi, tôi mở mắt ra. Nhưng ngay sau đó, những chuyện sai lầm tối qua đều ùa vào đầu tôi, trái tim vừa bình tĩnh lại chùng xuống. Tôi vẫn rất sợ rắn, hơn nữa còn vì tối qua giày vò mà nỗi sợ hãi càng cắm rễ trong lòng tôi, trở thành cái cây cao lớn. Chẳng qua bây giờ tôi đã lý trí hơn. Tối qua tôi ngủ bên cửa sổ, bây giờ lại nằm trên giường, trên người còn mặc áo ngủ. Ngay cả vết thương trên đùi mà tối qua lỡ bị thủy tinh cửa trúng cũng đã được bồi thuốc.
Tối qua tôi không có khả năng làm chuyện đó sau khi ngủ. Trong căn nhà này chỉ có tôi và Liễu Long Đình. Nếu Liễu Long Đình muốn vào phòng thì một cánh cửa sao có thể ngăn cản anh ấy? Tối qua chắc chắn anh ấy không muốn tôi càng kích động nên mới thuận theo cảm xúc của tôi, buổi tối không ngủ cùng tôi, chắc là ngủ ở phòng khách.
Sau khi tỉnh dậy, tôi không ngủ tiếp mà mở cửa phòng, đi ra phòng khách. Liễu Long Đình đang nằm ngủ trên sofa, gương mặt tinh xảo tràn đầy mỏi mệt, hơn nữa có lẽ tối qua tôi ném đồ trúng đầu anh ấy, bên huyệt thái dương có một vết bầm đỏ, bây giờ còn chưa hết sưng. Thấy vậy, trái tim tôi lại đau như dao cứa. Tối qua anh ấy đã xử lý vết thương cho tôi, sao lại không tự giảm sưng cho mình? Thấy thái dương của anh ấy bị tôi đập sưng lên, tôi rất muốn sờ vào anh ấy. Là lỗi của tôi, tôi không nên sợ anh ấy, không nên khiến anh ấy bị thương.
Nhưng dù đau lòng Liễu Long Đình thì khi tay tôi suýt đụng vào làn da của Liễu Long Đình, trong đầu tôi lại nhớ tới cảnh tượng mấy con rắn điên cuồng chui vào người tôi, dạ dày quặn thắt, tôi bịt miệng suýt nữa nôn mửa
Có lẽ động tác của tôi quá mạnh, Liễu Long Đình lại ngủ nông nên đánh thức anh ấy. Liễu Long Đình vừa mở mắt ra thì thấy tôi ngồi bên cạnh anh ấy, vừa định vươn tay về phía tôi, tôi lại vô thức né tránh. Liễu Long Đình không chạm vào tôi nên sửng sốt, nhẹ giọng hỏi tôi sao vậy? Thấy vẻ mặt dịu dàng của Liễu Long Đình, tôi không nhịn được rơi nước mắt. Tôi nhìn anh ấy thật lâu, tôi dám chắc mình yêu anh ấy, nhưng tôi vừa sợ vừa e ngại anh ấy, không dám lại gần anh ấy. Tôi không muốn như vậy, nhưng tôi không có cách nào thay đổi tiềm thức ăn sâu trong lòng mình. Cuối cùng tôi không còn cách nào khác, quỳ xuống dưới chân Liễu Long Đình nói: “Long Đình, anh có thể xóa bỏ ký ức đó cho em được không? Em biết anh có thể cắt bỏ ký ức, anh xóa ký ức em bị Thần Núi ném vào hang rắn được không? Không thì em sẽ không bao giờ dám lại gần anh nữa.”
Dù là ai bị người yêu mình tự dưng coi mình thành quái vật đáng sợ nhất thì cũng sẽ không thoải mái. Liễu Long Đình nghe tôi kể rằng tôi bị Thần Núi ném vào hang rắn nên mới sợ anh ấy, vẻ mặt anh ấy trở nên đau lòng, không tự chủ muốn ôm tôi. Nhưng tôi thấy Liễu Long Đình muốn đụng vào mình thì lập tức mất khống chế, hét toáng lên kêu Liễu Long Đình đừng đụng vào tôi. Liễu Long Đình sửng sốt hoàn hồn, sau đó gật đầu, kêu tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy để anh ấy xóa bỏ ký ức cho tôi.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh Liễu Long Đình. Liễu Long Đình cũng quay sang phía tôi, không đặt tay lên người tôi mà cách tối
Tôi không thể khống chế được bản thân, hét toáng lên cầm khăn mặt sữa tắm các thứ ném về phía con rắn trắng, sau đó thất kinh mở cửa phòng tắm, thậm chí trượt chân ngã xuống sàn tôi cũng không màng tới cơn đau, điên cuồng chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa phòng, trốn trong chăn rơi nước mắt lã chã. Khi bị bầy rắn kia tra tấn tôi không khóc, nhưng khi thấy nguyên hình của Liễu Long Đình, tất cả tủi nhục và sợ hãi đều bùng nổ. Tôi rất sợ hãi, tôi không muốn sống ở đây nữa, tôi muốn rời đi, muốn rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được!
Khi toát ra suy nghĩ này, tôi biết mình điên rồi, giống như bệnh tâm thần, nhưng tôi không thể khống chế hành vi và cảm xúc sợ hãi của mình. Khi Liễu Long Đình gõ cửa, trong lòng tôi càng thêm sợ hãi, liên tục kêu anh ấy tránh ra, đừng làm hại tôi, tôi biết tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa...
Liễu Long Đình không hiểu tôi đang nói gì, còn ở bên ngoài tiếp tục gõ cửa: “Bạch Tô, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thì nói với tôi đi, đừng giấu kín trong lòng được không?!
Nghe tiếng kêu của Liễu Long Đình, tôi không tự chủ tưởng tượng ra một con rắn ở bên ngoài, nó đang gõ cửa phòng tôi, muốn xông vào! Tôi sợ hãi đến mức muốn điên, cuồng loạn kêu to: “Anh đừng vào đây! Mau đi đi! Xin lỗi, là tôi trêu chọc anh, tôi nhận lỗi với anh, van anh hãy tha cho tôi đi! Sau này anh nói gì tôi cũng nghe anh! Anh đừng hại tôi! Sau này tôi thật sự đều nghe lời anh! Nếu anh còn gõ cửa thì tôi sẽ nhảy xuống từ cửa sổ, để anh không bao giờ thấy tôi nữa!”
Tôi vừa nói vừa kêu về phía cửa, hơn nữa để Liễu Long Đình biết tôi nói thật, tôi cầm đèn bàng đập lên cửa. “Choang” một riêng, cửa thủy tinh vỡ tan. Liễu Long Đình nghe thấy tiếng vang này thì biết tôi làm thật, để ổn định cảm xúc của tôi, anh ấy nói: “Được rồi, tôi không gõ cửa phòng em nữa, em đừng xúc động, tôi cũng sẽ không vào phòng, em ngủ một giấc đi, tôi sẽ ở bên ngoài, em có chuyện gì thì gọi tôi được không?”
Tôi không trả lời, cũng không từ chối. Thấy Liễu Long Đình không gõ cửa, trái tim tôi mới bình tĩnh một chút, trực tiếp tựa vào tường ngồi bệt xuống sàn. Tôi không biết mình bị sao nữa, tôi không khống chế được cảm xúc của mình, cuối cùng một hồi phong hoa tuyết nguyệt biến thành thế này. Vừa rồi tôi ném rất nhiều thứ lên người Liễu Long Đình, tôi cũng đau lòng, nhưng tôi sợ anh ấy. Tại sao Thần Núi lại đối phó với tôi bằng cách này? Gã đàn ông chết tiệt đó đúng là xấu xa đến tận xương tủy! Tại sao anh ta lại nghĩ ra phương pháp khiến tôi thống khổ hơn cả bị giết thế này?
Suốt một đêm, Liễu Long Đình không lại gõ cửa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được anh ấy thường xuyên đến bên cửa muốn xem tình huống của tôi. Nhưng anh ấy vừa tới thì tôi sẽ lập tức nhận thấy sự tồn tại của anh ấy, cả người căng cứng. Đến ba bốn giờ sáng, tôi thật sự không chịu được nên tựa vào bên cửa sổ ngủ thiếp đi.
Bởi vì tối qua giày vò quá lâu nên tôi ngủ rất say. Sáng hôm sau, khi tia nắng xuyên qua cửa thủy tinh bị tôi đập vỡ chiếu lên mí mắt của tôi, tôi mở mắt ra. Nhưng ngay sau đó, những chuyện sai lầm tối qua đều ùa vào đầu tôi, trái tim vừa bình tĩnh lại chùng xuống. Tôi vẫn rất sợ rắn, hơn nữa còn vì tối qua giày vò mà nỗi sợ hãi càng cắm rễ trong lòng tôi, trở thành cái cây cao lớn. Chẳng qua bây giờ tôi đã lý trí hơn. Tối qua tôi ngủ bên cửa sổ, bây giờ lại nằm trên giường, trên người còn mặc áo ngủ. Ngay cả vết thương trên đùi mà tối qua lỡ bị thủy tinh cửa trúng cũng đã được bồi thuốc.
Tối qua tôi không có khả năng làm chuyện đó sau khi ngủ. Trong căn nhà này chỉ có tôi và Liễu Long Đình. Nếu Liễu Long Đình muốn vào phòng thì một cánh cửa sao có thể ngăn cản anh ấy? Tối qua chắc chắn anh ấy không muốn tôi càng kích động nên mới thuận theo cảm xúc của tôi, buổi tối không ngủ cùng tôi, chắc là ngủ ở phòng khách.
Sau khi tỉnh dậy, tôi không ngủ tiếp mà mở cửa phòng, đi ra phòng khách. Liễu Long Đình đang nằm ngủ trên sofa, gương mặt tinh xảo tràn đầy mỏi mệt, hơn nữa có lẽ tối qua tôi ném đồ trúng đầu anh ấy, bên huyệt thái dương có một vết bầm đỏ, bây giờ còn chưa hết sưng. Thấy vậy, trái tim tôi lại đau như dao cứa. Tối qua anh ấy đã xử lý vết thương cho tôi, sao lại không tự giảm sưng cho mình? Thấy thái dương của anh ấy bị tôi đập sưng lên, tôi rất muốn sờ vào anh ấy. Là lỗi của tôi, tôi không nên sợ anh ấy, không nên khiến anh ấy bị thương.
Nhưng dù đau lòng Liễu Long Đình thì khi tay tôi suýt đụng vào làn da của Liễu Long Đình, trong đầu tôi lại nhớ tới cảnh tượng mấy con rắn điên cuồng chui vào người tôi, dạ dày quặn thắt, tôi bịt miệng suýt nữa nôn mửa
Có lẽ động tác của tôi quá mạnh, Liễu Long Đình lại ngủ nông nên đánh thức anh ấy. Liễu Long Đình vừa mở mắt ra thì thấy tôi ngồi bên cạnh anh ấy, vừa định vươn tay về phía tôi, tôi lại vô thức né tránh. Liễu Long Đình không chạm vào tôi nên sửng sốt, nhẹ giọng hỏi tôi sao vậy? Thấy vẻ mặt dịu dàng của Liễu Long Đình, tôi không nhịn được rơi nước mắt. Tôi nhìn anh ấy thật lâu, tôi dám chắc mình yêu anh ấy, nhưng tôi vừa sợ vừa e ngại anh ấy, không dám lại gần anh ấy. Tôi không muốn như vậy, nhưng tôi không có cách nào thay đổi tiềm thức ăn sâu trong lòng mình. Cuối cùng tôi không còn cách nào khác, quỳ xuống dưới chân Liễu Long Đình nói: “Long Đình, anh có thể xóa bỏ ký ức đó cho em được không? Em biết anh có thể cắt bỏ ký ức, anh xóa ký ức em bị Thần Núi ném vào hang rắn được không? Không thì em sẽ không bao giờ dám lại gần anh nữa.”
Dù là ai bị người yêu mình tự dưng coi mình thành quái vật đáng sợ nhất thì cũng sẽ không thoải mái. Liễu Long Đình nghe tôi kể rằng tôi bị Thần Núi ném vào hang rắn nên mới sợ anh ấy, vẻ mặt anh ấy trở nên đau lòng, không tự chủ muốn ôm tôi. Nhưng tôi thấy Liễu Long Đình muốn đụng vào mình thì lập tức mất khống chế, hét toáng lên kêu Liễu Long Đình đừng đụng vào tôi. Liễu Long Đình sửng sốt hoàn hồn, sau đó gật đầu, kêu tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy để anh ấy xóa bỏ ký ức cho tôi.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh Liễu Long Đình. Liễu Long Đình cũng quay sang phía tôi, không đặt tay lên người tôi mà cách tối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.