Hoài Tổng, Anh Tránh Ra!

Chương 105: Ngoại truyện: Một đêm nào đó

Bánh Cam (Orange)

17/09/2023

Tịnh Kỳ nhìn cười khẽ hiếm thấy của anh, đỏ mặt lắp bắp nói: "Không không cần." Đây là thức ăn của các con. Từ hôm đó đến giờ người đàn ông này luôn nhăm nhe phải được thưởng thức một lần nữa.

"Vậy thế này đi." Hoài Cẩm Nam suy nghĩ cúi đầu phủ lên trên môi mềm mại của cô.

Tịnh Kỳ sửng sốt ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng phóng to trước mặt.

Vốn là Hoài Cẩm Nam chỉ muốn trêu chọc cô nhưng lúc môi anh chạm vào môi cô thì anh phát hiện anh muốn không chỉ là trêu chọc mà thôi anh muốn cô đến không thể nhịn nữa.

"Ưm" Tịnh Kỳ phát ra tiếng than nhẹ nhàng như lông chim càng làm cho lòng Hoài Cẩm Nam nóng rực.

Hoài Cẩm Nam dùng đầu lưỡi vẽ môi xinh đẹp, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cánh môi của cô, từ mềm mỏng vội vàng, chẳng qua chỉ trong vài giây thì anh không cách nào không chế bản thân vội vàng xâm chiếm môi của cô, không cách nào không nhấm nháp tốt đẹp thuộc về cô.

"Đừng… ưm…" Kỹ thuật hôn của Tịnh Kỳ vốn không tốt lại bị anh tấn công đến mơ màng không rõ, không phải là cô từ chối anh nhưng cô không cách nào đuổi kịp nhịp của anh.

"Manh Manh…" Hoài Cẩm Nam kề sát môi cô, khẽ gọi.

Tịnh Kỳ bị anh kêu như vậy làm xương cốt đều rụng rời, từ trước tới bây giờ chưa từng nghĩ tới người đàn ông lạnh lùng bá đạo như vậy sẽ dùng giọng điệu này để gọi cô, loại cảm giác này thật tốt.

Hoài Cẩm Nam vừa hôn vừa vươn tay lôi kéo áo ngủ vướng víu trên người cô, không tới một phút Tịnh Kỳ đã bị cởi trống trơn như trẻ sơ sinh.

"Đừng." Hai tay Tịnh Kỳ ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng thì thào nói, ngay cả cô cũng cảm thấy câu đừng này không có sức thuyết phục.

"Anh muốn, em cũng muốn." Hoài Cẩm Nam không cho cô nhiều thời gian để thẹn thùng, cởi bỏ quần áo trên người mình, hơi ngang ngược tách hai chân cô ra trêu chọc nơi nguyên thủy nhất.

"Đừng ở đó." Tịnh Kỳ sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy ngón tay chen vào cơ thể cô ra.

Hoài Cẩm Nam cúi người hôn lên môi của cô, tay cũng phủ lên mềm mại của cô.

"Ưm..." Tịnh Kỳ vặn vẹo không yên, dần dần lý trí bị tấn công của Hoài Cẩm Nam đẩy đi xa, trong lúc không hay biết cô đã bắt đầu chậm rãi đáp lại.



Hoài Cẩm Nam hôn qua cổ hôn qua xương quai xanh xinh đẹp hôn qua mềm mại vểnh cao, ở mỗi một chỗ đều bá đạo in lại dấu vết của riêng mình, loại cảm giác xôn xao sôi trào này đã nhớ làm anh thức bao nhiêu đêm cũng không nhớ rõ, bởi vì không có cô tồn tại nên anh cảm thấy lạnh lẽo cô đơn mà bây giờ thân thể mềm mại ở trong lòng anh là chân thật, nhiệt độ cơ thể của cô cũng là thật, tất cả đều là thật không phải giấc mơ?

Tịnh Kỳ bị Hoài Cẩm Nam biến thành cả người mềm yếu như nước, híp mắt đắm chìm vào đó.

Anh dùng sức tách cặp đùi trắng nõn kia ra, khiến chúng mở ra một độ cong khiến người xấu hổ, sau đó trong ánh mắt mê loạn của Tịnh Kỳ, từ trong quần lót móc vật kia đã sớm căng đau ra.

“Thật lớn...” Ngây ngô như đứa bé, khiếp sợ nhìn vật kia, cho dù cô đã dùng nó rất lâu nhưng vẫn có chút không thích ứng được. Tính cách xấu xa của đàn ông khiến Hoài Cẩm Nam nở nụ cười đắc ý, hai bàn tay nắm chặt lấy vòng eo nhỏ của Tịnh Kỳ, nhắm ngay nơi mềm mại, xinh xắn kia, dùng sức đẩy về trước một cái.

Thoáng chốc, vang lên hai loại âm thanh.

Một là của Tịnh Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nhúm, vì đã lâu không làm nơi đó càng khít chặt, của anh lớn như vậy, dũng mãnh tiến vào làm cô có chút đau đớn.

Một cái khác chính là khẽ rên lên khoan khoán, Hoài Cẩm Nam cảm thấy mình đã tiến vào một nơi cực kỳ thoải mái cực kỳ dễ chịu, tựa như có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang không ngừng hút lấy nơi đó của mình, kích thích đến nỗi anh chỉ muốn bất chấp mà tiến về phía trước.

Hoài Cẩm Nam cảm nhận được cô gắt gao bao trùm, cảm giác ấm áp làm cho anh gần như phát điên nhưng anh vẫn ngừng động tác, anh nhớ, anh vẫn nhớ cô sợ đau.

"Đừng khóc." Hoài Cẩm Nam cười cười thương tiếc hôn lên nước mắt của cô.

"Đau" Tịnh Kỳ khóc, mắt to ngập nước đáng thương tội nghiệp nhìn anh, thật ra cũng không phải đau như vậy nhưng vẻ mặt và sự dịu dàng của anh làm cô không khỏi muốn làm nũng, muốn anh thương tiếc nhiều hơn.

"Đau như vậy? Anh xoa xoa." Hoài Cẩm Nam hôn lên trên môi cô, vươn tay đến chỗ hai người kết hợp xoa xoa.

Tịnh Kỳ run nhẹ lên một cái, ngay cả chỗ nào đó cũng co rút theo.

Co rút này không thể nghi ngờ chính là khảo nghiệm Hoài Cẩm Nam, chỉ thấy anh cứng đờ không nhịn được động đậy.

"Hu hu… anh đừng động." Tịnh Kỳ vội vàng vươn tay chống đẩy anh.

"Không động, không động em cũng đừng động." Hoài Cẩm Nam bắt lấy tay cô, giọng cũng run lên.

Tịnh Kỳ hừ hừ hai tiếng nhìn anh, không nói chuyện.



Môi Hoài Cẩm Nam lại bắt mềm mại của cô tranh thủ khiêu khích cô trong thời gian ngắn nhất.

"Ưm." Tịnh Kỳ run run một chút không khống chế nổi mình kêu ra tiếng.

Hoài Cẩm Nam không ngừng cố gắng cùng sử dụng tay miệng làm toàn thân đều bị nhuộm thành màu hồng mềm mại.

Tịnh Kỳ giật giật không rõ vì sao chỗ bụng dưới của mình dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ nhưng mà cô biết đây là động tình.

"Còn đau không?" Hoài Cẩm Nam mồ hôi đầy đầu ngẩng đầu giọng khàn khàn hỏi.

Tịnh Kỳ mở đôi mắt nước khép hờ ra nhìn bộ dáng anh hơi chật vật, xấu bụng gật gật đầu: "Vẫn đau lắm!"

Hoài Cẩm Nam nhếch mày kiếm, không phải là anh đa nghi nhưng anh thấy trong mắt cô chợt lóe sáng lên: "Đau ở đâu?”

"Anh đi ra liền không đau nữa." Tịnh Kỳ nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Hả, thật sao?" Hoài Cẩm Nam kéo khóe miệng tà ác, giọng điệu rất là dịu dàng.

"Thật." Tịnh Kỳ dùng sức gật gật đầu chứng minh mình không nói dối.

"Vậy thì anh đi ra." Hoài Cẩm Nam nói xong liền từ từ kéo ra sau đó không đợi cô lấy lại tinh thần liền dùng sức vùi sâu mình vào trong cơ thể cô.

Tịnh Kỳ sửng sốt không đợi cô phản ứng kịp lại đón nhận một lần thẳng tiến vào sâu khiến cô không khỏi kêu ra tiếng.

“Ưm ưm... a a... Chậm một chút... Đừng mà… Em biết lỗi rồi.” Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy thân thể mình sắp bị đâm đến tan tác rã rời, không biết bám vào đâu nàng chỉ có thể vươn tay dùng sức bấm lên bờ vai rắn chắc của hắn, không ngừng thút thít nỉ non.

“Ngoan!” Nói xong liền không dừng lại mà càng mạnh mẽ xâm chiếm.

Ngoan, anh muốn cô ngoan vậy liền tha cho cô đi, Tịnh Kỳ nằm im trên giường nhìn về phía đồng hồ đã hơn ba giờ sáng trong đầu khắc sâu suy nghĩ không thể nói dối anh thêm một lần nào nữa, như thế này là quá đủ rồi. Cô hoàn toàn không hề biết, kể cả cô không nói dối người đàn ông nào đó vẫn sẽ điên cuồng như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoài Tổng, Anh Tránh Ra!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook