Hoan Ái!

Chương 8: Xa cách vạn phần

Béo

04/01/2017

Tô Hàm giữ chặt gáy Lạc Y, ngấu nghiến hôn cô môt cách mạnh bạo. Lạc Y nhăn mày, khẽ rên rỉ một tiếng. Anh giật mình bừng tỉnh ngừng động tác, đẩy nhẹ cô dích ra, Lạc Y ôm ngực, cố gắng hít thở lấy lại không khí. Tô Hàm không ngờ rằng mình lại có hành động sơ suất như vậy, anh lúng túng

-Xin lỗi em, Lạc Y!

Anh nhỏ giọng, tia mắt nhìn vào đôi môi đã sưng tấy của cô. Cảm giác áy náy lại tăng lên vài phần. Lạc Y ngước đôi mắt trống rỗng nhìn lướt qua anh, tia lạnh lẽo hiện lên đáy mắt.

-Em không sao.

Lạc Y lãnh đạm trả lời, cô quay mặt về hướng khác. Cô vẫn không cho rằng trái tim mình lại nhói lên chỉ bởi cái tên “ Mộng Kha “ xa lạ kia. Nhưng, một chút gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, cố nuốt thật mạnh trấn áp nỗi uất ức, lại không cách nào trôi nổi.. Tô Hàm cúi mặt nhìn cô gái nhỏ, anh quả thật là hồ đồ, lại vô tình làm tổn thương cô. Không khí trở nên căng thẳng, cảm giác lạnh đến tê tai lặng lẽ lướt qua.. là do gió đổi chiều hay bởi sâu thẳm trong tim cô là vậy?

Âm thanh vỗ tay trong hội trường bỗng vọng ra dữ dội, chấm dứt tình cảnh khó xử này, Lạc Y nhanh chóng đứng dậy, cởi chiếc áo Vest đưa lại cho anh, đồng thời cũng chỉnh sửa lại y phục của chính mình. Cô nhỏ giọng

-Anh vào đi.. Chủ Tịch của một công ty không thể vắng mặt lâu như vậy được đâu.

Anh đón chiếc áo nhìn cô, quả thực lúc này chẳng biết nên phải nói lời gì. Anh ngồi yên trên băng ghế, nắm chặt lấy chiếc áo khoác, hơi ấm của cô vẫn còn vương vấn. Anh nhớ sự mềm mại nơi đôi môi của cô, là cảm giác lưu luyến. Lạc Y quay đi, không nhìn anh cũng bởi bản thân không biết phải đối diện thế nào. Anh hướng mắt trông theo bóng dáng nhỏ nhắn đang khuất dần. Anh đứng dậy, khoác chiếc áo vest vào người, ngoái nhìn bóng dáng cô một lần nữa rồi cũng quay người bước vào trong.. Nhìn từ phía sau lại có cảm giác anh thật cô độc..

Lạc Y chân bước thật nhanh vào lại hội trường lướt qua những người đồng nghiệp chào hỏi và chúc mừng cô. Hiện tại cô không còn tâm trạng để có thể tiếp chuyện với họ. Lạc Y đi thẳng vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương hơi thở có phần gấp gáp. Nhắm mắt định thần, hít dài một hơi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.

-Cô Lạc.. Cô ổn chứ? – Một giọng nói dường như không có mấy thiện cảm vang lên

Mộng Dung từ bên ngoài tiến vào, dáng vẻ toát lên sự kiêu sa ngạo mạn. Nhìn thấy Lạc Y,nhớ lại hình ảnh khi nãy, bàn tay vô thức nắm chặt vào chiếc xách tay, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười. Lạc Y nhìn Mộng Dung qua tấm gương, khẽ nhếch môi, từ tốn mở thỏi son, thoa nhẹ lên môi.. Một màu đỏ trầm ấm bao phủ lấy bờ môi. Lạc Y xoay người lại, mỉm cười.

-Cảm ơn cô Mộng, Tôi vẫn tốt, chỉ là thêm chút son thôi. Làm phiền cô Mộng đây bận tâm rồi

Mộng Dung mỉm cười khẽ gật đầu rồi đi lướt qua cô, đứng trước bồn rửa tay. Âm thanh róc rách vang lên, Lạc Y cầm túi xách bước ra.

-Tôi đi trước, cô Mộng thong thả.

Đôi giày cao gót bước trên gạch đá hoa, tạo ra thứ âm thanh vô cùng băng lãnh.. Mộng Dung khuôn mặt méo mó khẽ nghiến răng.

-Tô Hàm phải là của tôi.. Hàm, em đã để lỡ anh một lần.. nhất quyết sẽ không có lần hai.

Lạc Y bước ra đại sảnh, Ngạn Quân nhìn thấy cô liền tiến tới đồng thời gọi tên cô.

-Lạc Y..

Lạc Y tiến lại gần anh. Ngạn Quân tay cầm ly sâm-panh, cùng lúc đó nhân viên phục vụ bưng khay đồ uống đi ngang, anh cũng tiện tay lấy một ly nước ép trái cây.

-Nãy giờ em trốn ở đâu? Anh tìm em cả buổi. – Ngạn Quân đưa ly nước cho cô

-À, em ra ngoài hóng mát tí thôi. Ở trong này khiến em ngột ngạt.

Lạc Y đón lấy ly nước, nhấp một ngụm nhỏ,thong thả trả lời. Đáy mắt Ngạn Quân thoáng chút buồn bã rồi rất nhanh trở lại bình thường. Anh chép miệng.

-Hay là anh đưa em đi dạo nhé? Lễ nghi phép tắc làm anh cũng mệt mỏi.

Không suy nghĩ, Lạc Y gật đầu đáp ứng nhanh, môi nở nụ cười thật tươi.

-Được.. Anh ra lấy xe đi, em chờ anh.

Ngạn Quân vui vẻ đi thi hành nhiệm vụ. Trong lúc chờ đợi, Lạc Y tìm thêm vài món điểm tâm. Cầm chiếc bánh gato nhỏ xinh, cô đi vào một góc phòng, há miệng thật to.. Nào, hãy lấp đầy bụng của chị, chiếc bánh ngon lành ạ.

-Cô Lạc.

Khụ… Khụ…, Lạc Y vỗ mạnh vào lồng ngực, cố gắng ho

-Chết.. tôi.. nước.. nước.. _ Âm thanh ngắt quãng

Khuôn mặt Lạc Y biến đổi từ xanh thành tím. Tư Mãnh vội vàng lấy ly nước gần đó đưa đến cho cô, cô nhanh chóng chụp lấy uống một hơi.

-Phù, xém tí nữa chết rồi.

Đôi mắt ngước lên nhìn thủ phạm. Tư Mãnh cười cười, khuôn mặt tỏ vẻ biết lỗi hướng tới cô.

-Thật xin lỗi, tôi không biết lại làm cô giật mình như vậy.

-Thì ra là Thang Máy.

-Thang Máy? Tôi sao?



Tư Mãnh chỉ tay vào chính mình, tỏ vẻ ngạc nhiên. Thật không biết từ khi nào anh lại đổi tên thành Thang Máy, anh bật cười vì suy nghĩ của chính mình. Lạc Y đứng chôn chân im lặng thầm mắng bản thân. Thật đáng chết, sao lại có thể buộc miệng ra như vậy chứ? Cô đưa ly nước trái cây lên môi, định uống để lấp liếm đi sự hớ hênh của mình.. lại phát hiện trong ly không còn một giọt nước nào. Cô lấy tay khẽ vuốt mặt của mình, chỉ cầu mong Ngạn Quân nhanh chân một chút.

-Ha… ha… ha, Cô Lạc đây quả thật khôi hài, hay là cô không chê thì dùng của tôi đi?

Tư Mãnh không kiềm chế được bật cười sảng khoái, mọi người xung quanh tò mò nhìn về phía họ, nhưng rồi lại nhanh chóng quay trờ lại với. Lạc Y xấu hổ, chỉ ước sao có cái lỗ ngay dưới chân, cô sẽ chui ngay xuống, cắn cắn vành môi của mình.. cố mỉm cười ngước mắt nhìn Tư Mãnh.

-Thật bất kính, chỉ là tôi đã bị choáng ngợp trước khuôn mặt siêu cấp của anh, nên có hành động khiếm nhã.. Xin lỗi.

Tư Mãnh nhìn nhìn người con gái trước mặt anh. Thật thú vị, lại còn lấy anh làm bia đỡ đạn, như vậy chẳng hóa mọi tội lỗi đều tại anh sao? Khuôn mặt siêu cấp? Anh khẽ cười nâng ly trước mặt cô.

-Không sao, được cô Lạc đây khen ngợi quả là một vinh hạnh của tôi. Mời cô..

Tư Mãnh nhấp một ngụm nhỏ, Lạc Y trừng mắt, nhìn ly rỗng trên tay của mình thầm ai oán. Cùng lúc đó điện thoại trong ví của cô vang lên, như đấng cứu thế giáng trần, cô liền cúi đầu nói lời tạm biệt.

-Tôi có việc phải đi trước, chủ tịch Tư thong thả. Tạm biệt.

Không chờ Tư Mãnh kịp lên tiếng, Lạc Y đặt ly rỗng lên bàn rồi xoay người đi nhanh về phía cửa chính. Tư Mãnh một tay đút vào túi, ánh mắt hìn theo thân hình bé nhỏ kia đến khi khuất hẳn.. Sự bối rối của cô làm Tư Mãnh thích thú. Anh mỉm cười thỏa mãn.

“ Tôi nhớ ra em rồi, Lạc Y. Cô gái đã đụng vào tôi ở bệnh viện, thật không ngờ có thể gặp lại nhau. “ _ Tư Mãnh nghĩ thầm.

Hình ảnh người con gái bị ngã dưới sàn, tay vội vàng ôm lấy hộp thức ăn, không bận tâm đến bản thân có bị thương hay không chợt hiện về trong tâm trí của anh.

--------

Lạc Y thắt dây an toàn, yên vị trên ghế ngồi, trong lòng vẫn không thôi ai oán Tư Mãnh. Ngạn Quân nhìn cô hậm hực, môi mỉm cười lên tiếng hỏi han.

-Sao thế? Ai đã chọc em sao?

Lạc Y như rơm gần lửa liền bùng cháy, xem Ngạn Quân như chiếc hộp nhỏ trút hết mọi bực tức, cô liền kể hết quá trình “ xấu hổ “ của mình. Ngạn Quân chốc chốc gật đầu, nụ cười vẫn luôn trên môi nghe cô luyên thuyên tâm sự, dù anh vẫn đang lái xe.

-Chủ tịch Tư không cố ý làm hại em đâu

-Cố ý, rõ ràng là cố ý. Làm em xấu hổ như thế kia..

Ngạn Quân lắc đầu, đầu hàng với cái tính trẻ con của cô, Lạc Y dựa mình vào ghế vẫn lẩm bẩm trong miệng. Ngạn Quân bất ngờ dừng giữa đường vắng vẻ, Lạc Y bước xuống xe nhìn Ngạn Quân, tay chống lên mui xe.

-Đây là đâu vậy anh? Cơn gió lạnh thổi qua, Lạc Y rùng minh, ôm lấy thân, xoa xoa đôi vai gầy, cô ngồi lên đầu xe, chân đung đưa làm rớt cả giày cao gót, hất nhẹ mái tóc của minh, nhìn bầu trời đêm tối không trăng không sao.

-Khụ.. không phải anh muốn dẫn em đến nơi này.. chỉ là xe cạn xăng giữa đường rồi em ạ.

-…

Cô không tin nhìn Ngạn Quân, phẩy phẩy đôi bàn tay thanh mảnh của mình.

-Làm sao có thể? Anh đừng trêu em.. từ đây về nhà còn xa lắm.

-…

Lạc Y nhảy xuống, đôi chân trần chạm xuống nền đất bê - tông lạnh lẽo, nhìn thẳng Ngạn Quân

-Không phải chứ! – Cô thốt lên

Ngạn Quân gãi đầu cúi mặt, không biết phải làm gì. Lạc Y âm thầm mang giày vào, đi nhanh về phía trước, Ngạn Quân nhanh chóng chạy theo sau.

-Anh xin lỗi..

-Anh rủ em đi dạo không phải sao? Như vậy mới được gọi là đi dạo.

Ngạn Quân gật đầu, tìm cớ bắt chuyện với cô, cả hai nói luyên thuyên không ngừng nghỉ. Bỗng nhiên, Lạc Y ngồi thụp xuống dưới, khuôn mặt nhăn nhó. Ngạn Quân dừng lại nhìn xuống chân của cô mới ngộ ra cô mang giày cao gót đi như thế này hẳn sẽ rất đau? Anh ngồi xuống đưa lưng về phía cô.

-Leo lên đi..

-Không cần đâu.

-Leo lên, nếu em không muốn ngày mai đôi chân của em phông rộp, đau tới mức không thể đi được. Nhanh lên.

Lạc Y e dè, từ từ choàng tay qua cổ anh rồi ôm chặt lưng anh. Họ lại tiếp tục bước đi. Lạc y bây giờ chỉ ước muốn mình có thể nhẹ đi vài kilogram thì tốt quá, lần đầu tiên trong cuộc đời cô phỉ báng tính ăn nhiều của mình. Miên man suy nghĩ cô tựa đầu vào vai anh, đôi mắt trĩu nặng dần dần khép lại. Ngạn Quân hơi quay đầu, lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, môi mỉm cười, khẽ xốc cô lên một chút rồi vững vàng bước đi.

“ Lạc Y, thật xin lỗi.. là anh nói dối, xe không bị cạn xăng.. anh chỉ muốn cùng em đi như thế này.. “

Ánh đèn đường chiếu rọi bóng họ in thành vệt dài trên con đường vắng vẻ. Cùng lúc đó, Tô Hàm lái xe đưa Mộng Dung trở về. Khuôn mặt anh lạnh băng, tâm trạng tồi tệ khiến anh không thể nào vui vẻ ở lại bữa tiệc. Mộng Dung e dè, len lén nhìn anh rồi cụp mi.



-Hàm, em muốn ở chung với anh.

-Không được.

Tô Hàm phản đối một cách dứt khoát, chân mày nhíu thật sâu. Mộng Dung giật mình, không nghĩ anh lại từ chối thẳng thừng như thế.

-Hàm, cho em một cơ hội có được không?

Âm thanh nhẹ nhàng, đôi mắt cô đã bắt đầu ươn ướt, nắm lấy cánh tay của Tô Hàm. Anh nhìn người con gái trước mặt, khuôn mặt Mộng Kha lại hiện về, giọng anh có phần dịu lại.

-Ngoan, nếu em không muốn ở khách sạn. Anh sẽ đưa em tới chung cư.

Mộng Dung không thể để anh giận vào lúc này, môi mím chặt, khẽ thút thít rồi gật đầu. Tủi thân, cô tựa đầu vào ghế. Tô Hàm không để ý tới tâm trạng của Mộng Dung, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày giỗ của Mộng Kha.. nghĩ đến đây tim anh lại đau như cắt, anh vẫn không tin Mộng Kha đã không còn, nhưng nỗi đau khi chính tay anh đã đưa cô vào huyệt lạnh, vẫn còn đây.

Sau khi đưa Mộng Dung trở về, Tô Hàm bẻ lái dời xe đi trong đêm khuya, hướng về khu nghĩa trang. Anh dừng xe ở một góc, bước xuống xe rồi đi vào trong. Anh châm điếu thuốc, rít một hơi, khói thuốc phảng phất tỏa vào không trung. Nơi đây đã quá đỗi quen thuộc, anh tiến thẳng về phía ngôi mộ nằm sâu bên trong kia. Anh thả mình, ngồi xuống rồi tựa đầu vào bia mộ, đưa điếu thuốc lên môi, rồi chợt nhớ điều gì đó, anh vứt điếu xuống nền đất bàn chân dẫm đạp.

-Kha, có người nói với anh.. hút thuốc sẽ làm hại đến người bên cạnh.. Vì vậy cho nên anh sẽ không hút thuốc khi bên cạnh em nữa.

-Kha, dạo gần đây anh mơ thấy em. Trong giấc mộng em vẫn đẹp lắm, vẫn dịu dàng yêu anh như vậy.

-Anh yêu em.. nhưng có lẽ không bằng em yêu anh. Có đúng không? Nơi trái tim này thật trống rỗng, ngày mất em là ngày anh mất đi trái tim của mình.

-…

Tô Hàm tựa đầu vào bia mộ lạnh lẽo, gió đêm lại càng thêm lạnh lẽo. Đêm nay, anh chỉ muốn ở bên cô.. tựa như ngày xưa, anh vẫn hay ôm cô.. khẽ nhắm mắt, hơi thở nhịp đều.. dần chìm sâu vào mộng ảo.

-Cậu gì ơi.. Cậu ơi.. tỉnh lại đi.. đây có phải là chỗ ngủ đâu chứ. Thật là..

Tô Hàm khẽ chớp mi, đôi mắt dần dần hé mở, ánh sáng len lỏi xuyên qua đám mây. Đã gần sáng rồi sao? Gần anh, có tiếng nói của một lão nông già. Ông ở đây để trông coi và quét dọn khu nghĩa trang này. Ông vẫn thường bắt đầu công việc vào lúc sang sớm tinh mơ, hôm nay lại bắt gặp một cậu thanh niên nằm ngủ cạnh một ngôi mộ

-Thật không hiểu công tử các cậu nghĩ gì, chăn êm nệm ấm không nằm lại đi đến nghĩa trang mà qua đêm? _ Lão Nông Già lắc đầu than thở, rồi tiếp tục công việc của mình.

Tô Hàm ngồi dậy, anh cảm thấy toàn thân hơi nhức mỏi, vươn vai, cũng là để bản thân thêm tỉnh táo. Nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay, vẫn còn hơi sớm để đi làm. Anh phủi bụi trên người mình, ngoái nhìn Mộng Kha, khẽ mỉm cười

-Anh phải đi rồi. – Vuốt nhẹ tấm ảnh trên bia mộ

Tô Hàm lái xe về nhà. Anh không thể đến công ty với bộ dạng nhếch nhác như vậy được.

Trên chiếc giường êm ái, ánh sáng xuyên qua lớp màn. Lạc Y cuộn mình, lười biếng chép miệng, hé hờ đôi mắt. Nhưng rồi cô lập tức bật dậy nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là đâu? Rồi lại giật mình nhớ ra, vội vàng vén chăn nhìn xuống thân thể của mình. Khẽ thở phào nhẹ nhõm.. Chưa kịp định thần, cánh cửa phòng mở ra. Ngạn Quân tươi cười nhìn cô.

-Em dậy rồi à? Hôm qua em ngủ say quá, lại để quên ví trên xe. May có người đi qua cho quá giang, nhà anh lại thuận đường người ta hơn nên anh không thể đưa em về nhà đành phải để em ngủ lại nhà anh.

-Nha~, làm phiền anh rồi.

-Không sao, anh rất sẵn lòng. Em đi tắm rồi thay đồ rồi xuống ăn sáng, anh đã giúp em chuẩn bị sẵn. À, là anh nhờ chị giúp việc mua giùm cho em.

Ngạn Quân nén cười, đóng cửa phòng rồi đi xuống dưới lầu trước. Lạc Y ngơ ngẩn gật đầu, vò mái tóc rối của mình gục mặt xuống mà ai oán.

“ Y, mày quả thật không có tiền đồ.. không ngờ lại ngủ quên như vậy, còn bắt người ta cõng mày rồi còn qua đêm tại nhà??? “

Cô nhìn quanh tìm chiếc điện thoại của mình mới sực nhớ là đã để quên trên xe. Khẽ chép miệng cô nhanh chóng vào phòng tắm. Ngạn Quân nhìn người giúp việc sắp xếp đồ ăn lên bàn.

-Vất vả rồi, cảm ơn cô.

-Vâng, vậy tôi đi đây. Hẹn mai gặp lại. Chúc cô cậu một ngày tốt lành

Ngạn Quân cầm tờ báo trên bàn chờ đợi Lạc Y

Lạc y từ trên lầu bước xuống, cô vẫn còn ái ngại vì tình cảnh hôm qua của mình. Ngại ngùng ngồi xuống bàn ăn.

-Xe của anh đã được xử lý. Chúng ta ăn xong anh sẽ đưa em đi làm.

-Cảm ơn.

Lạc Y nói nhỏ trong miệng, rồi vục đầu vào bữa sáng như để lấp liếm, quên đi chuyện bất nhã hồi hôm qua. Ngạn Quân khẽ lắc đầu.

Tác Giả: Béo

Biên tập: Nấm Mỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Ái!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook