Chương 51
Mộ Khoa
01/08/2022
Đêm khuya, Dưỡng Tâm Điện, Ngô Thư Lai liếc mắt nhìn Vạn Tuế Gia ngồi trên ngự tọa điềm tĩnh phê tấu chương, ông lại dựa lưng vào cột đình ngáp một cái. Trở về cung thì thực khổ sở, nếu còn đang đi vi hành, không chừng giờ này ông đã được về phòng ngủ rồi cũng nên. Tiểu Thuận Tử không biết pha trà có ngon không, Hoàng thượng ngồi một lát nhất định sẽ muốn uống trà, hôm nay Hoàng thượng tâm tình không tốt, nếu trà không ngon thì hậu quả nghiêm trọng đây. Ôi ôi, vẫn là tự mình đi xem thôi, Ngô Thư Lai nghĩ thầm, nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị ra ngoài phòng trà, thúc giục bọn họ nhanh lên chút.
“Ngô Thư Lai!
Tổng quản thái giám rờ được tới cửa lập tức xoay người, lạch bạch chạy lại chỗ Càn Long, “Vạn Tuế Gia có gì sai bảo?”
Càn Long không để ý nụ cười quá mức nịnh hót của Ngô Thư Lai, ném tấu chương trong tay qua một bên, thả người tựa lưng vào ngự tọa, mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ lúc hồi cung đến giờ, ngay cả Thái hậu hắn cũng không bái kiến, phi tần đại thần gì đều chặn ngoài cửa, để Ngô Thư Lai dọn hết tấu chương về đây, vì không muốn rảnh rỗi mà suy nghĩ linh tinh. Kết quả vẫn là không có cách nào, tay phải đặt trên ngự án gõ gõ mấy nhịp không tiết tấu, có nhiều tấu chương hơn nữa cũng không ngăn được trái tim không nghe lời chủ nhân kia. Vĩnh Cơ đang làm gì? Có phải đang khóc không? Có hay không nhớ đến hắn?
“Hoàng hậu thế nào?”
Càn Long hóa ra vẫn quan tâm đi, Ngô Thư Lai sớm đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, liền thấp giọng thưa, “Hoàng thượng, Thái y viện nói, Hoàng hậu thân thể suy yếu, lại tích tụ tâm bệnh, khúc mắc chưa giải, chỉ sợ không qua được mùa đông này.”
“Khúc mắc chưa giải sao…khúc mắc…Ngô Thư Lai! Thập Nhị a ca đang ở đâu?” Càn Long hơi mở to mắt, lại hỏi rất điềm tĩnh, nghe không ra tâm tình đằng sau.
“Thập Nhị a ca trực tiếp đến lãnh cung rồi, vẫn ở tại đó không rời đi, xem chừng là ở cùng Hoàng hậu nương nương.”
“Sáng mai đem thị vệ bên người Thập Nhị a ca đến đây gặp trẫm, tối nay trẫm ở lại đây, gọi người vào hầu hạ đi.” Càn Long thở dài một tiếng, từ ngự tọa đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng, ánh mắt nhìn về phía lãnh cung một chút, “Đem quần áo vật phẩm được mang về đưa tới A Ca Sở, từ từ… Thôi để ở bên cạnh đi.”
“Hoàng thượng, vậy bài tử đêm nay…
“Miễn.” Càn Long phất tay, theo cửa hông bước ra, dáng người lẫn vào bóng tối. Không biết tại sao Ngô Thư Lai cảm thấy bóng lưng Vạn Tuế Gia như thế vạn phần thê lương, thân ảnh Càn Long rốt cuộc không thấy đâu nữa. Ông vội lắc đầu, nhanh chân rảo bước theo sau, mình suy nghĩ linh tinh cái gì vậy, nhất định là nhìn lầm rồi, đây là Vạn Tuế Gia tôn quý nhất thiên hạ, muốn gì được đó cơ mà.
“Tiểu chủ tử, về nghỉ ngơi đi, nương nương đã có ma ma ta ở đây, không có việc gì.” Dung ma ma từ ái kéo nhẹ áo Vĩnh Cơ, chỉnh lại dây lưng cho nó. Hoàng hậu nương nương tỉnh không được bao lâu, nói xong với Vĩnh Cơ vài câu liền ngủ, Vĩnh Cơ lại kiên trì không chịu rời đi. Biết tính tiểu chủ tử, chỉ sợ nó phong trần một đường chạy về cung, còn chưa nghỉ ngơi tắm rửa, Dung ma ma đau lòng khuyên nhủ tiểu chủ tử cố chấp trở về đi.
Vĩnh Cơ ngồi dưới đất dựa vào giường, lắc đầu với Dung ma ma, “Vĩnh Cơ muốn ở bên Hoàng ngạch nương.”
“Hoàng hậu nương nương thấy được người là vui lắm rồi, nàng vẫn nhớ mong người, trước kia Hoàng hậu nương nương lãnh đạm với người cũng là có nguyên nhân.” Dung ma ma đem một ít điểm tâm để trước mặt Vĩnh Cơ, giờ đã đến nước này, bà muốn thay nương nương giải thích cho rõ, đừng để tiểu chủ tử vì bị nương nương lạnh nhạt mà khúc mắc trong lòng, tổn hại mẫu tử tình thâm.
Tiểu chủ tử so với trước kia cao hơn nhiều, cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hoàng hậu nương nương, ngài thật sự nhẫn tâm bỏ lại đứa bé đáng thương này một mình trơ trọi chốn thâm cung sao? Vì đứa bé này ngài càng phải muốn sống mới phải, chứ sao lại tinh thần sa sút như bây giờ…
“Vĩnh Cơ biết mà,” thiếu niên cắn miếng điểm tâm, quay đầu cười với Dung ma ma, “Trước kia Vĩnh Cơ ngu dốt, không hiểu lời của Hoàng ngạch nương, sau Hoàng ngạch nương không ở bên người, cũng từ từ hiểu được rồi.”
Ô Lạp thị từ Hoàng hậu cao quý trở thành tù nhân lãnh cung, chịu ảnh hưởng nhiều nhất tuyệt đối không phải hai cô dân gian cách cách thiện lương chứng kiến sự phế hậu từ đầu đến cuối, mà là con trai trưởng ngây ngô khờ dại của Hoàng hậu, Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ. Ngày đó Hoàng ngạch nương bị đuổi khỏi trung cung, nó đứng ở cửa cung chờ, phía sau Hoàng ngạch nương có vài người đi theo, nhưng nàng không còn bộ dáng Hoàng hậu cao quý nữa.
Khoảnh khắc Hoàng ngạch nương đi ngang qua nó, lại không liếc mắt nhìn nó lấy một lần, ánh mắt Hoàng ngạch nương trống rỗng chẳng có gì cả. Nó bỗng nhiên nhớ Hoàng ngạch nương của trước đây, đánh mắng nó cũng được, chứ đừng cứ vậy rời khỏi nó.
Sau khi Hoàng ngạch nương bị biếm vào lãnh cung cuộc sống của nó cũng dần thay đổi. Các ca ca tỷ tỷ đôi khi chuyện trò cùng nó cũng không đáp lời nó nữa, thái độ của cung nữ thái giám thay đổi nó cũng cảm nhận được. Ngay cả Phúc công công mọi cách giữ gìn, nó vẫn bị buộc phải lớn lên, tỉnh tỉnh mê mê ngộ ra, Hoàng ngạch nương không còn là Hoàng hậu chưởng quản lục cung nữa, không còn che chở được cho nó nữa.
Nên nó mới cố gắng đạt được sự công nhận của Càn Long, cố gắng trở thành hoàng tử được Hoàng a mã hài lòng chấp nhận, vậy có thể lặng yên mang theo Hoàng ngạch nương xuất cung. Nó thành công, Hoàng a mã chấp nhận nó, nó đắm chằm trong vui sướng vì điều ấy, mọi chuyện dần xa khỏi quỹ đạo.
“Tiểu chủ tử, người nhất định phải sống cho tốt.” Nếu nương nương đi rồi, bà cũng sẽ đi theo, đến lúc đó tiểu chủ tử… Dung ma ma thở dài não nề, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Là nam nhân kia quá vô tình, hay quá đa tình? Tại sao Hoàng hậu nương nương vẫn mãi nhìn không ra?
Đêm rất dài, trong lãnh cung, chén nến leo lét, Dưỡng Tâm Điện, đèn đuốc sáng trưng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý…”
Lãnh cung yên lặng bỗng phát ra giọng nữ thê lương, hai người đang ngủ gục bên giường bừng tỉnh. Dung ma ma đã quen, vội kéo lại góc chăn cho Ô Lạp thị, nắm chặt lấy tay nàng. Vĩnh Cơ lại lần đầu tiên thấy Hoàng ngạch nương như vậy, Ô Lạp thị mắt nhắm chặt, đôi tay quơ quào như muốn bắt cái gì đó, “Hoàng thượng, thần thiếp làm vậy hết thảy đều vì Hoàng thượng…khụ khụ…”
Ô Lạp thị trở mình ho khan, Dung ma ma vội chạy ra ngoài rót nước, không chú ý vẻ mặt khiếp sợ của thiếu niên bên cạnh.
“Tiểu chủ tử không cần vội, nương nương trong chốc lát sẽ đỡ hơn thôi…” Bà hấp tấp đem nước về, đẩy cửa ra mới phát hiện, trong phòng nào còn bóng dáng của tiểu chủ tử nhà mình nữa.^
Hoàng cung lúc sáng sớm ngoại trừ cung nữ thái giám quét nhà vẩy nước ra, cũng chỉ có tốp năm tốp ba thị vệ tuần canh, thì chẳng còn ai nữa. Hoàng đế vừa mới hồi cung, lâm triều chưa tới, hậu cung càng thêm vắng lặng. Chỉ có một bóng người bé nhỏ chạy tới Càn Thanh Cung, Vĩnh Cơ siết chặt nắm tay, cật lực chạy. Hoàng ngạch nương có chuyện muốn nói với Hoàng a mã, nhất định phải để Hoàng a mã đến gặp Hoàng ngạch nương, nhất định!::
“Thập Nhị a ca, tiếc quá, không có khẩu dụ của Hoàng thượng hay được truyền triệu, nơi này không thể tùy tiện bước vào.” Thị vệ ở Càn Thanh môn thấy đứa nhỏ thở hồng hộc chạy tới thì kinh ngạc, nhưng vẫn tận chức đưa tay ngăn lại Vĩnh Cơ.
Vĩnh Cơ lo lắng ghé vào cánh tay nọ, thò người vào trong nhìn, “Ta muốn gặp Hoàng a mã, các ngươi báo với Hoàng a mã đi, bản a ca cần gặp Hoàng a mã.”
Thị vệ lộ vẻ khó xử, “Thập Nhị a ca, không phải nô tài không muốn thông truyền, mà là Hoàng thượng không có ở đây.”
“Vậy thì ở đâu?”
“Dựa theo quy củ, nô tài không thể tiết lộ hành tung của Hoàng thượng.” Thị vệ vẻ mặt đau khổ, Hoàng thượng về Càn Thanh Cung thay quần áo xong lại không thấy tăm hơi, mặc kệ có cái quy củ này hay không, bọn họ đều không thể cho Thập Nhị a ca một đáp án chính xác, chỉ mong vị hoàng tử này đừng vì thế mà tức giận.
Vĩnh Cơ chẳng những không giận dữ, nghe xong lời thị vệ nó một câu cũng không đáp mà chạy vội đi. Thị vệ kinh ngạc, nhưng cũng thoải mái, không phải a ca nào cũng phách lối như Ngũ a ca, trách bọn họ ỷ vào việc làm thị vệ ở Càn Thanh Cung mà khi dễ người khác, tuy bọn họ đúng là có đôi khi lợi dụng danh phận làm chút chuyện nhỏ thôi.
Lúc Vĩnh Cơ tìm đến Dưỡng Tâm Điện, chỉ thấy Ngô Thư Lai mang theo vài thái giám đang dọn sách. Ngô Thư Lai ân cần mời nó vào, cười hỏi, “Thập Nhị a ca, người sao lại đến sớm vậy nha?”
“Bản a ca muốn gặp Hoàng a mã.” Nó đảo mắt khắp điện, “Hoàng a mã không có ở đây sao?”
Đứa nhỏ cũng không chờ Ngô Thư Lai đáp đã muốn đi, Ngô Thư Lai nhớ lời dặn của Hoàng thượng từ sáng sớm, liền giật mình, Hoàng thượng dặn ông phải kiên quyết giữ chân Thập Nhị a ca!
Ông tiến lên chắn đường Vĩnh Cơ, cười như hoa nở, “Ai da ai da, Hoàng thượng đương nhiên có ở đây rồi. Nô tài là thái giám tổng quản, Hoàng thượng ở đâu nô tài liền ở đó! Hiện nô tài ở đây, Hoàng thượng tự nhiên cũng ở đây, Thập Nhị a ca nói xem phải không?”
Vĩnh Cơ ghé mắt nhìn ra sau, hồ nghi hỏi, “Nơi này rõ ràng không có người.”
“Không phải không phải, Hoàng thượng vừa mới ra ngoài một chốc, để nô tài ở lại đây đợi mà. Hoàng thượng chút nữa sẽ trở về, Thập Nhị a ca không thì ngồi đây chờ Hoàng thượng đi?” Ngô Thư Lai lau mồ hôi, nói trớ.
“Vậy bản a ca ngồi đây chờ, ngươi cũng không được lừa bản a ca.” Vĩnh Cơ ngồi lên ghế, nghiêm túc nhìn Ngô Thư Lai, ý tứ khuyên răn rõ ràng, chỉ có điều khuôn mặt đáng yêu thanh âm mềm mại làm giảm hiệu quả đi đáng kể.*
“Nô tài nào dám.” Ngô Thư Lai khom người, trong lòng cầu nguyện, Hoàng thượng ngài mau trở về đi, nếu nô tài đắc tội tiểu chủ tử này, ngài nhất định không nói giúp cho nô tài một câu, tới lúc đó nô tài biết làm sao đây?!
Mà vào lúc này, lãnh cung nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn. Dung ma ma run rẩy đôi tay, đôi môi mấp máy lại nửa chữ cũng nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên sau khi nương nương bị biếm lãnh cung, bà mới nhìn thấy nam nhân này.
Năm tháng dường như thiên vị hắn, còn nhớ khi xưa bà theo nương nương gả vào vương phủ, gặp hắn lần đầu tiên, đến nay vẫn thấy y như vậy. Thời gian lặng lẽ trôi qua, mười mấy năm chỉ như thoi đưa, bà già rồi, Hoàng hậu nương nương cũng chẳng còn là thiếu nữ tươi trẻ như xưa nữa, chỉ có nam nhân vẫn y như vậy. Mày kiếm mắt sáng, cao lớn tuấn mỹ, nhưng cũng lạnh nhạt vô tình, lúc nhìn các nàng ánh mắt chẳng có chút độ ấm, đúng là nam nhân gây ra cho nương nương nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Bà sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mới run giọng bật ra hai tiếng, “Hoàng thượng…”
“Ngô Thư Lai!
Tổng quản thái giám rờ được tới cửa lập tức xoay người, lạch bạch chạy lại chỗ Càn Long, “Vạn Tuế Gia có gì sai bảo?”
Càn Long không để ý nụ cười quá mức nịnh hót của Ngô Thư Lai, ném tấu chương trong tay qua một bên, thả người tựa lưng vào ngự tọa, mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ lúc hồi cung đến giờ, ngay cả Thái hậu hắn cũng không bái kiến, phi tần đại thần gì đều chặn ngoài cửa, để Ngô Thư Lai dọn hết tấu chương về đây, vì không muốn rảnh rỗi mà suy nghĩ linh tinh. Kết quả vẫn là không có cách nào, tay phải đặt trên ngự án gõ gõ mấy nhịp không tiết tấu, có nhiều tấu chương hơn nữa cũng không ngăn được trái tim không nghe lời chủ nhân kia. Vĩnh Cơ đang làm gì? Có phải đang khóc không? Có hay không nhớ đến hắn?
“Hoàng hậu thế nào?”
Càn Long hóa ra vẫn quan tâm đi, Ngô Thư Lai sớm đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, liền thấp giọng thưa, “Hoàng thượng, Thái y viện nói, Hoàng hậu thân thể suy yếu, lại tích tụ tâm bệnh, khúc mắc chưa giải, chỉ sợ không qua được mùa đông này.”
“Khúc mắc chưa giải sao…khúc mắc…Ngô Thư Lai! Thập Nhị a ca đang ở đâu?” Càn Long hơi mở to mắt, lại hỏi rất điềm tĩnh, nghe không ra tâm tình đằng sau.
“Thập Nhị a ca trực tiếp đến lãnh cung rồi, vẫn ở tại đó không rời đi, xem chừng là ở cùng Hoàng hậu nương nương.”
“Sáng mai đem thị vệ bên người Thập Nhị a ca đến đây gặp trẫm, tối nay trẫm ở lại đây, gọi người vào hầu hạ đi.” Càn Long thở dài một tiếng, từ ngự tọa đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng, ánh mắt nhìn về phía lãnh cung một chút, “Đem quần áo vật phẩm được mang về đưa tới A Ca Sở, từ từ… Thôi để ở bên cạnh đi.”
“Hoàng thượng, vậy bài tử đêm nay…
“Miễn.” Càn Long phất tay, theo cửa hông bước ra, dáng người lẫn vào bóng tối. Không biết tại sao Ngô Thư Lai cảm thấy bóng lưng Vạn Tuế Gia như thế vạn phần thê lương, thân ảnh Càn Long rốt cuộc không thấy đâu nữa. Ông vội lắc đầu, nhanh chân rảo bước theo sau, mình suy nghĩ linh tinh cái gì vậy, nhất định là nhìn lầm rồi, đây là Vạn Tuế Gia tôn quý nhất thiên hạ, muốn gì được đó cơ mà.
“Tiểu chủ tử, về nghỉ ngơi đi, nương nương đã có ma ma ta ở đây, không có việc gì.” Dung ma ma từ ái kéo nhẹ áo Vĩnh Cơ, chỉnh lại dây lưng cho nó. Hoàng hậu nương nương tỉnh không được bao lâu, nói xong với Vĩnh Cơ vài câu liền ngủ, Vĩnh Cơ lại kiên trì không chịu rời đi. Biết tính tiểu chủ tử, chỉ sợ nó phong trần một đường chạy về cung, còn chưa nghỉ ngơi tắm rửa, Dung ma ma đau lòng khuyên nhủ tiểu chủ tử cố chấp trở về đi.
Vĩnh Cơ ngồi dưới đất dựa vào giường, lắc đầu với Dung ma ma, “Vĩnh Cơ muốn ở bên Hoàng ngạch nương.”
“Hoàng hậu nương nương thấy được người là vui lắm rồi, nàng vẫn nhớ mong người, trước kia Hoàng hậu nương nương lãnh đạm với người cũng là có nguyên nhân.” Dung ma ma đem một ít điểm tâm để trước mặt Vĩnh Cơ, giờ đã đến nước này, bà muốn thay nương nương giải thích cho rõ, đừng để tiểu chủ tử vì bị nương nương lạnh nhạt mà khúc mắc trong lòng, tổn hại mẫu tử tình thâm.
Tiểu chủ tử so với trước kia cao hơn nhiều, cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hoàng hậu nương nương, ngài thật sự nhẫn tâm bỏ lại đứa bé đáng thương này một mình trơ trọi chốn thâm cung sao? Vì đứa bé này ngài càng phải muốn sống mới phải, chứ sao lại tinh thần sa sút như bây giờ…
“Vĩnh Cơ biết mà,” thiếu niên cắn miếng điểm tâm, quay đầu cười với Dung ma ma, “Trước kia Vĩnh Cơ ngu dốt, không hiểu lời của Hoàng ngạch nương, sau Hoàng ngạch nương không ở bên người, cũng từ từ hiểu được rồi.”
Ô Lạp thị từ Hoàng hậu cao quý trở thành tù nhân lãnh cung, chịu ảnh hưởng nhiều nhất tuyệt đối không phải hai cô dân gian cách cách thiện lương chứng kiến sự phế hậu từ đầu đến cuối, mà là con trai trưởng ngây ngô khờ dại của Hoàng hậu, Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ. Ngày đó Hoàng ngạch nương bị đuổi khỏi trung cung, nó đứng ở cửa cung chờ, phía sau Hoàng ngạch nương có vài người đi theo, nhưng nàng không còn bộ dáng Hoàng hậu cao quý nữa.
Khoảnh khắc Hoàng ngạch nương đi ngang qua nó, lại không liếc mắt nhìn nó lấy một lần, ánh mắt Hoàng ngạch nương trống rỗng chẳng có gì cả. Nó bỗng nhiên nhớ Hoàng ngạch nương của trước đây, đánh mắng nó cũng được, chứ đừng cứ vậy rời khỏi nó.
Sau khi Hoàng ngạch nương bị biếm vào lãnh cung cuộc sống của nó cũng dần thay đổi. Các ca ca tỷ tỷ đôi khi chuyện trò cùng nó cũng không đáp lời nó nữa, thái độ của cung nữ thái giám thay đổi nó cũng cảm nhận được. Ngay cả Phúc công công mọi cách giữ gìn, nó vẫn bị buộc phải lớn lên, tỉnh tỉnh mê mê ngộ ra, Hoàng ngạch nương không còn là Hoàng hậu chưởng quản lục cung nữa, không còn che chở được cho nó nữa.
Nên nó mới cố gắng đạt được sự công nhận của Càn Long, cố gắng trở thành hoàng tử được Hoàng a mã hài lòng chấp nhận, vậy có thể lặng yên mang theo Hoàng ngạch nương xuất cung. Nó thành công, Hoàng a mã chấp nhận nó, nó đắm chằm trong vui sướng vì điều ấy, mọi chuyện dần xa khỏi quỹ đạo.
“Tiểu chủ tử, người nhất định phải sống cho tốt.” Nếu nương nương đi rồi, bà cũng sẽ đi theo, đến lúc đó tiểu chủ tử… Dung ma ma thở dài não nề, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Là nam nhân kia quá vô tình, hay quá đa tình? Tại sao Hoàng hậu nương nương vẫn mãi nhìn không ra?
Đêm rất dài, trong lãnh cung, chén nến leo lét, Dưỡng Tâm Điện, đèn đuốc sáng trưng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý…”
Lãnh cung yên lặng bỗng phát ra giọng nữ thê lương, hai người đang ngủ gục bên giường bừng tỉnh. Dung ma ma đã quen, vội kéo lại góc chăn cho Ô Lạp thị, nắm chặt lấy tay nàng. Vĩnh Cơ lại lần đầu tiên thấy Hoàng ngạch nương như vậy, Ô Lạp thị mắt nhắm chặt, đôi tay quơ quào như muốn bắt cái gì đó, “Hoàng thượng, thần thiếp làm vậy hết thảy đều vì Hoàng thượng…khụ khụ…”
Ô Lạp thị trở mình ho khan, Dung ma ma vội chạy ra ngoài rót nước, không chú ý vẻ mặt khiếp sợ của thiếu niên bên cạnh.
“Tiểu chủ tử không cần vội, nương nương trong chốc lát sẽ đỡ hơn thôi…” Bà hấp tấp đem nước về, đẩy cửa ra mới phát hiện, trong phòng nào còn bóng dáng của tiểu chủ tử nhà mình nữa.^
Hoàng cung lúc sáng sớm ngoại trừ cung nữ thái giám quét nhà vẩy nước ra, cũng chỉ có tốp năm tốp ba thị vệ tuần canh, thì chẳng còn ai nữa. Hoàng đế vừa mới hồi cung, lâm triều chưa tới, hậu cung càng thêm vắng lặng. Chỉ có một bóng người bé nhỏ chạy tới Càn Thanh Cung, Vĩnh Cơ siết chặt nắm tay, cật lực chạy. Hoàng ngạch nương có chuyện muốn nói với Hoàng a mã, nhất định phải để Hoàng a mã đến gặp Hoàng ngạch nương, nhất định!::
“Thập Nhị a ca, tiếc quá, không có khẩu dụ của Hoàng thượng hay được truyền triệu, nơi này không thể tùy tiện bước vào.” Thị vệ ở Càn Thanh môn thấy đứa nhỏ thở hồng hộc chạy tới thì kinh ngạc, nhưng vẫn tận chức đưa tay ngăn lại Vĩnh Cơ.
Vĩnh Cơ lo lắng ghé vào cánh tay nọ, thò người vào trong nhìn, “Ta muốn gặp Hoàng a mã, các ngươi báo với Hoàng a mã đi, bản a ca cần gặp Hoàng a mã.”
Thị vệ lộ vẻ khó xử, “Thập Nhị a ca, không phải nô tài không muốn thông truyền, mà là Hoàng thượng không có ở đây.”
“Vậy thì ở đâu?”
“Dựa theo quy củ, nô tài không thể tiết lộ hành tung của Hoàng thượng.” Thị vệ vẻ mặt đau khổ, Hoàng thượng về Càn Thanh Cung thay quần áo xong lại không thấy tăm hơi, mặc kệ có cái quy củ này hay không, bọn họ đều không thể cho Thập Nhị a ca một đáp án chính xác, chỉ mong vị hoàng tử này đừng vì thế mà tức giận.
Vĩnh Cơ chẳng những không giận dữ, nghe xong lời thị vệ nó một câu cũng không đáp mà chạy vội đi. Thị vệ kinh ngạc, nhưng cũng thoải mái, không phải a ca nào cũng phách lối như Ngũ a ca, trách bọn họ ỷ vào việc làm thị vệ ở Càn Thanh Cung mà khi dễ người khác, tuy bọn họ đúng là có đôi khi lợi dụng danh phận làm chút chuyện nhỏ thôi.
Lúc Vĩnh Cơ tìm đến Dưỡng Tâm Điện, chỉ thấy Ngô Thư Lai mang theo vài thái giám đang dọn sách. Ngô Thư Lai ân cần mời nó vào, cười hỏi, “Thập Nhị a ca, người sao lại đến sớm vậy nha?”
“Bản a ca muốn gặp Hoàng a mã.” Nó đảo mắt khắp điện, “Hoàng a mã không có ở đây sao?”
Đứa nhỏ cũng không chờ Ngô Thư Lai đáp đã muốn đi, Ngô Thư Lai nhớ lời dặn của Hoàng thượng từ sáng sớm, liền giật mình, Hoàng thượng dặn ông phải kiên quyết giữ chân Thập Nhị a ca!
Ông tiến lên chắn đường Vĩnh Cơ, cười như hoa nở, “Ai da ai da, Hoàng thượng đương nhiên có ở đây rồi. Nô tài là thái giám tổng quản, Hoàng thượng ở đâu nô tài liền ở đó! Hiện nô tài ở đây, Hoàng thượng tự nhiên cũng ở đây, Thập Nhị a ca nói xem phải không?”
Vĩnh Cơ ghé mắt nhìn ra sau, hồ nghi hỏi, “Nơi này rõ ràng không có người.”
“Không phải không phải, Hoàng thượng vừa mới ra ngoài một chốc, để nô tài ở lại đây đợi mà. Hoàng thượng chút nữa sẽ trở về, Thập Nhị a ca không thì ngồi đây chờ Hoàng thượng đi?” Ngô Thư Lai lau mồ hôi, nói trớ.
“Vậy bản a ca ngồi đây chờ, ngươi cũng không được lừa bản a ca.” Vĩnh Cơ ngồi lên ghế, nghiêm túc nhìn Ngô Thư Lai, ý tứ khuyên răn rõ ràng, chỉ có điều khuôn mặt đáng yêu thanh âm mềm mại làm giảm hiệu quả đi đáng kể.*
“Nô tài nào dám.” Ngô Thư Lai khom người, trong lòng cầu nguyện, Hoàng thượng ngài mau trở về đi, nếu nô tài đắc tội tiểu chủ tử này, ngài nhất định không nói giúp cho nô tài một câu, tới lúc đó nô tài biết làm sao đây?!
Mà vào lúc này, lãnh cung nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn. Dung ma ma run rẩy đôi tay, đôi môi mấp máy lại nửa chữ cũng nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên sau khi nương nương bị biếm lãnh cung, bà mới nhìn thấy nam nhân này.
Năm tháng dường như thiên vị hắn, còn nhớ khi xưa bà theo nương nương gả vào vương phủ, gặp hắn lần đầu tiên, đến nay vẫn thấy y như vậy. Thời gian lặng lẽ trôi qua, mười mấy năm chỉ như thoi đưa, bà già rồi, Hoàng hậu nương nương cũng chẳng còn là thiếu nữ tươi trẻ như xưa nữa, chỉ có nam nhân vẫn y như vậy. Mày kiếm mắt sáng, cao lớn tuấn mỹ, nhưng cũng lạnh nhạt vô tình, lúc nhìn các nàng ánh mắt chẳng có chút độ ấm, đúng là nam nhân gây ra cho nương nương nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Bà sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mới run giọng bật ra hai tiếng, “Hoàng thượng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.