Chương 51: Màn Kịch Thân Tình (2)
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
23/05/2023
Editor: Vương Chiêu Meo
Kinh Ương không chú ý tới Càn Long nữa. Nói thế nào thì thời điểm Hòa Thân trở thành đại tham quan đã không có chuyện gì liên quan đến cô nữa. Cô nói chuyện phiếm mấy câu với Hoàng đế, rồi đứng dậy về Từ Ninh cung.
Đi đến Ngự Hoa viên, nhìn hoa hoa cỏ cỏ nở rộ, còn ngẫu nhiên có con bướm bay qua, đột nhiên cô nhớ tới hình ảnh kỳ lạ Hàm Hương có thể thu hút bướm bay quanh thân, liền nói với Tình Nhi:
- Con tìm ngày thay mặt ai gia đưa ít trang sức sang cho cái vị chủ tử Bảo Nguyệt lâu kia đi, nói là ai gia ban thưởng cho nàng.
Cô phải nhìn xem vị Hương phi này có thanh cao đến không dính khói lửa phàm tục như trong nguyên tác, vì tình yêu của bản thân mà vứt bỏ toàn bộ tính mạng của dân tộc mình hay không.
Tình Nhi không biết sao từ trước tới nay Thái hậu không chú ý gì tới Hòa quý nhân mà nay lại đột nhiên nhớ tới nàng, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp lời rồi đỡ Kinh Ương đi về hướng Từ Ninh cung, tuy vậy trong lòng vẫn không ngừng nghi hoặc.
Kinh Ương không tính toán nói gì cho Tình Nhi. Sau khi trở về Từ Ninh cung, cô lấy cớ mệt mỏi, muốn đi nằm, để cho mấy cách cách ở lại đại sảnh, còn mình thì được cung nữ đỡ tay đi vào nội thất.
Thấy Thái hậu vào nội thất rồi, Tử Vi mới suy sụp ngồi xuống ghế, giống như là đã dùng hết toàn bộ sức lực trên người, chỉ còn lại mệt mỏi vô tận. Nàng ngồi phịch xuống làm cho Kim Tỏa khẩn trương, lập tức lo lắng mà hỏi:
- Cách cách, người làm sao vậy?
- Kim Tỏa, muội không cần lo lắng đâu, ta không có việc gì.
Tử Vi miễn cưỡng cười cười, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Phúc Nhĩ Khang ôm Tiểu Yến Tử. Lúc ấy, trong lòng mình cảm thấy phẫn nộ vì bị phản bội. Nàng che lại ngực mình, mới phát hiện ở đó là tức giận cùng với không cam lòng.
Tình Nhi thấy Tử Vi như thế liền hiểu ra chuyện là như thế nào, nhưng nhất thời cũng không biết nên an ủi nàng ấy ra sao, chỉ có thể tới bên người Tử Vi, nắm tay Tử Vi mà an ủi.
Vừa rồi Nhạn Cơ cũng thấy một màn kia, nay thấy Tử Vi như thế này liền thở dài:
- Tử Vi, con gọi ta một tiếng cô cô, vậy thì ta sẽ không khách khí với con. Thấy con gặp phải chuyện này, trong lòng cô cô cũng không chịu nổi. Chỉ là, con phải nhớ kỹ, trăm triệu lần không thể sa vào cái loại tình yêu hư vô như thế, nếu không thì người hối hận chỉ có con mà thôi.
Nhạn Cơ cười chua xót:
- Giống như ta vậy, gả cho Nỗ Đạt Hải 20 năm, không nạp thiếp, không nuôi ngoại thất, ta liền cho rằng đấy là tình yêu. Dù thế nào ta cũng không ngờ tới tình yêu này lại không thắng nổi một giọt nước mắt của một cô gái trẻ, không thắng được nụ cười của một cô gái trẻ. Sau đấy hắn nói với ta, cuối cùng hắn đã tìm được tình yêu của đời mình rồi, còn tình cảm của hắn đối với ta là sự tôn trọng, là thân tình, là có tình cảm nhưng không phải là yêu. Thời gian 20 năm cũng không thắng được tình yêu cầm lòng không đậu của hắn với nữ tử trẻ tuổi.
Nhạn Cơ tự giễu:
- Cho nên là, Tử Vi à, người đàn ông hiện tại nói yêu con, có lẽ sau này khi hắn phản bội con, hắn sẽ nói, tình cảm của hắn đối với con không phải là tình yêu, mà là cảm kích. Trước kia hắn không hiểu tình yêu là gì, nhưng hiện tại đã hiểu, hy vọng con có thể thành toàn cho tình yêu cầm lòng không đậu của hắn với người con gái khác.
Nói xong, nàng liền nhìn về phía Tử Vi.
Thấy Tử Vi dường như đang suy tư, Nhạn Cơ tiếp tục nói:
- Cái tình yêu này là đồ vô dụng, nếu quá mức để ý thì sẽ làm mất đi chính bản thân mình.
Nàng hận Tân Nguyệt, oán Tân Nguyệt, vì một nam nhân không có ý thức trách nhiệm kia, thật sự không đáng giá.
Nhưng người nàng hận nhất không phải là Tân Nguyệt, mà là Nỗ Đạt Hải, một tên đàn ông vì cái gọi là tình yêu mà mất đi ý thức trách nhiệm với gia đình. Rõ ràng hắn biết thân phận của Tân Nguyệt là không thể yêu, vậy mà hắn lại yêu nàng ta. Rõ ràng hắn biết không thể chọc giận cách cách trong cung, nhưng hắn lại vì giọt nước mắt của Tân Nguyệt mà chạm vào vẩy ngược của người trong cung. Tên đàn ông ngu xuẩn như thế, vì cái gì mà mình lại hao tổn tinh thần cả đời vì hắn chứ? Không đáng giá, thật sự không đáng giá chút nào.
Tử Vi nhìn Nhạn Cơ, trong lòng hơi đau xót. Nàng nhớ tới những chuyện mà Nhạn Cơ cô cô gặp phải còn đáng sợ hơn mình nhiều, vậy mà vì để an ủi mình, Nhạn Cơ cô cô lại mở những miệng vết thương lòng ấy ra. Trong lòng nàng rất cảm kích:
- Nhạn Cơ cô cô, Tử Vi đã hiểu rõ. Con sẽ không vì mấy việc này mà sa sút tinh thần.
Tình Nhi khẽ thở dài, thấy biểu tình ảm đạm của hai người họ thì cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cảm thán trong lòng, tình yêu thật sự hại chết người a.
Kinh Ương không chú ý tới Càn Long nữa. Nói thế nào thì thời điểm Hòa Thân trở thành đại tham quan đã không có chuyện gì liên quan đến cô nữa. Cô nói chuyện phiếm mấy câu với Hoàng đế, rồi đứng dậy về Từ Ninh cung.
Đi đến Ngự Hoa viên, nhìn hoa hoa cỏ cỏ nở rộ, còn ngẫu nhiên có con bướm bay qua, đột nhiên cô nhớ tới hình ảnh kỳ lạ Hàm Hương có thể thu hút bướm bay quanh thân, liền nói với Tình Nhi:
- Con tìm ngày thay mặt ai gia đưa ít trang sức sang cho cái vị chủ tử Bảo Nguyệt lâu kia đi, nói là ai gia ban thưởng cho nàng.
Cô phải nhìn xem vị Hương phi này có thanh cao đến không dính khói lửa phàm tục như trong nguyên tác, vì tình yêu của bản thân mà vứt bỏ toàn bộ tính mạng của dân tộc mình hay không.
Tình Nhi không biết sao từ trước tới nay Thái hậu không chú ý gì tới Hòa quý nhân mà nay lại đột nhiên nhớ tới nàng, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp lời rồi đỡ Kinh Ương đi về hướng Từ Ninh cung, tuy vậy trong lòng vẫn không ngừng nghi hoặc.
Kinh Ương không tính toán nói gì cho Tình Nhi. Sau khi trở về Từ Ninh cung, cô lấy cớ mệt mỏi, muốn đi nằm, để cho mấy cách cách ở lại đại sảnh, còn mình thì được cung nữ đỡ tay đi vào nội thất.
Thấy Thái hậu vào nội thất rồi, Tử Vi mới suy sụp ngồi xuống ghế, giống như là đã dùng hết toàn bộ sức lực trên người, chỉ còn lại mệt mỏi vô tận. Nàng ngồi phịch xuống làm cho Kim Tỏa khẩn trương, lập tức lo lắng mà hỏi:
- Cách cách, người làm sao vậy?
- Kim Tỏa, muội không cần lo lắng đâu, ta không có việc gì.
Tử Vi miễn cưỡng cười cười, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Phúc Nhĩ Khang ôm Tiểu Yến Tử. Lúc ấy, trong lòng mình cảm thấy phẫn nộ vì bị phản bội. Nàng che lại ngực mình, mới phát hiện ở đó là tức giận cùng với không cam lòng.
Tình Nhi thấy Tử Vi như thế liền hiểu ra chuyện là như thế nào, nhưng nhất thời cũng không biết nên an ủi nàng ấy ra sao, chỉ có thể tới bên người Tử Vi, nắm tay Tử Vi mà an ủi.
Vừa rồi Nhạn Cơ cũng thấy một màn kia, nay thấy Tử Vi như thế này liền thở dài:
- Tử Vi, con gọi ta một tiếng cô cô, vậy thì ta sẽ không khách khí với con. Thấy con gặp phải chuyện này, trong lòng cô cô cũng không chịu nổi. Chỉ là, con phải nhớ kỹ, trăm triệu lần không thể sa vào cái loại tình yêu hư vô như thế, nếu không thì người hối hận chỉ có con mà thôi.
Nhạn Cơ cười chua xót:
- Giống như ta vậy, gả cho Nỗ Đạt Hải 20 năm, không nạp thiếp, không nuôi ngoại thất, ta liền cho rằng đấy là tình yêu. Dù thế nào ta cũng không ngờ tới tình yêu này lại không thắng nổi một giọt nước mắt của một cô gái trẻ, không thắng được nụ cười của một cô gái trẻ. Sau đấy hắn nói với ta, cuối cùng hắn đã tìm được tình yêu của đời mình rồi, còn tình cảm của hắn đối với ta là sự tôn trọng, là thân tình, là có tình cảm nhưng không phải là yêu. Thời gian 20 năm cũng không thắng được tình yêu cầm lòng không đậu của hắn với nữ tử trẻ tuổi.
Nhạn Cơ tự giễu:
- Cho nên là, Tử Vi à, người đàn ông hiện tại nói yêu con, có lẽ sau này khi hắn phản bội con, hắn sẽ nói, tình cảm của hắn đối với con không phải là tình yêu, mà là cảm kích. Trước kia hắn không hiểu tình yêu là gì, nhưng hiện tại đã hiểu, hy vọng con có thể thành toàn cho tình yêu cầm lòng không đậu của hắn với người con gái khác.
Nói xong, nàng liền nhìn về phía Tử Vi.
Thấy Tử Vi dường như đang suy tư, Nhạn Cơ tiếp tục nói:
- Cái tình yêu này là đồ vô dụng, nếu quá mức để ý thì sẽ làm mất đi chính bản thân mình.
Nàng hận Tân Nguyệt, oán Tân Nguyệt, vì một nam nhân không có ý thức trách nhiệm kia, thật sự không đáng giá.
Nhưng người nàng hận nhất không phải là Tân Nguyệt, mà là Nỗ Đạt Hải, một tên đàn ông vì cái gọi là tình yêu mà mất đi ý thức trách nhiệm với gia đình. Rõ ràng hắn biết thân phận của Tân Nguyệt là không thể yêu, vậy mà hắn lại yêu nàng ta. Rõ ràng hắn biết không thể chọc giận cách cách trong cung, nhưng hắn lại vì giọt nước mắt của Tân Nguyệt mà chạm vào vẩy ngược của người trong cung. Tên đàn ông ngu xuẩn như thế, vì cái gì mà mình lại hao tổn tinh thần cả đời vì hắn chứ? Không đáng giá, thật sự không đáng giá chút nào.
Tử Vi nhìn Nhạn Cơ, trong lòng hơi đau xót. Nàng nhớ tới những chuyện mà Nhạn Cơ cô cô gặp phải còn đáng sợ hơn mình nhiều, vậy mà vì để an ủi mình, Nhạn Cơ cô cô lại mở những miệng vết thương lòng ấy ra. Trong lòng nàng rất cảm kích:
- Nhạn Cơ cô cô, Tử Vi đã hiểu rõ. Con sẽ không vì mấy việc này mà sa sút tinh thần.
Tình Nhi khẽ thở dài, thấy biểu tình ảm đạm của hai người họ thì cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cảm thán trong lòng, tình yêu thật sự hại chết người a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.