Chương 14: Sinh Bệnh (2)
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
20/04/2023
Editor: Vương Chiêu Meo
Mọi người lúc này không cả dám thở mạnh. Tử Vi quỳ gối trong một góc, càng là run lên. Nàng đương nhiên biết Ngũ a ca đang ở đâu. Nếu bị Hoàng a mã phát hiện ra Vĩnh Kỳ đang ở Sấu Phương trai, hậu quả sẽ như thế nào, nàng đã không dám nghĩ nữa.
Nhĩ Khang, đúng rồi, chuyện phát sinh vừa rồi nhất định là Nhĩ Khang cũng biết, nhất định là chàng ấy sẽ đi thông tri cho Vĩnh Kỳ, hy vọng, hy vọng Vĩnh Kỳ có thể kịp đến đây.
- Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử, muội đừng như vậy. Huynh biết, huynh đều biết, muội là một con én nhỏ vô câu vô thúc, là một con én nhỏ vui vẻ. Là cái hoàng cung này đã trói buộc muội. Nhưng mà, muội chịu khó nhịn một chút. Chỉ cần muội học quy củ cho giỏi, Hoàng a mã sẽ thả muội ra ngay, Lão Phật gia cũng sẽ không trách cứ muội nữa. Tiểu Yến Tử…
Vĩnh Kỳ ôm Tiểu Yến Tử vào lòng, mặc kệ người trong lòng vừa đấm vừa đánh ngực hắn. Tuy có hơi đau, nhưng loại thỏa mãn được ôm người yêu vào lòng thế này thì không cái gì sánh bằng được.
- Huynh đi đi, huynh đi đi, huynh đi mà làm a ca của huynh đi. Muội muốn xuất cung, không muốn làm cái Hccc gì nữa. Muội phải làm Tiểu Yến Tử!
Tiểu Yến Tử vừa tức giận vừa muốn đẩy Vĩnh Kỳ ra.
- Cái gì mà Hoàng a mã, cái gì mà Lão Phật gia, muội mặc kệ hết.
- Tiểu Yến Tử, muội đừng có gây rối vô cớ nữa có được không.
Vĩnh Kỳ lay vai Tiểu Yến Tử, lời nói khẩn thiết.
- Tiểu Yến Tử, Hoàng a mã đối xử tốt với chúng ta như thế nào, chẳng lẽ muội quên rồi sao? Còn cả Lão Phật gia, đó là trưởng bối của chúng ta, muội không nên nói bà ấy như thế.
- Cái gì mà bà nội chứ? Trong dân gian làm gì có bà nội nào bắt ép cháu gái mình đi học mấy cái quy củ lung tung rối loạn đó? Còn Hoàng a mã, ông ấy đã sớm không còn là Hoàng a mã đối xử tốt với muội của trước kia nữa. Từ sau khi cái Lão Phật gia kia từ Ngũ Đài Sơn hồi cung, ông ấy đã thay đổi rồi. Ông ấy không còn đối xử tốt với muội, luôn là trừng phạt muội, nói muội chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt…..
Giọng nói Tiểu Yến Tử càng trở nên nghẹn ngào.
- Vĩnh Kỳ, chúng ta rời khỏi cái nhà giam này được không? Sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, có được không?
- Tiểu Yến Tử….
Vĩnh Kỳ còn chưa kịp nói xong đã bị Nhĩ Khang đột nhiên xông tới đánh gãy:
- Ngũ a ca, Lão Phật gia té xỉu, Hoàng thượng với các nương nương, a ca, cách cách các cung đều đang chờ ở Từ Ninh cung. Huynh mau chóng qua đó đi!
- Lão Phật gia té xỉu á?
Vĩnh Kỳ kinh hãi. Khi còn nhỏ, mình cũng coi như là được Lão Phật gia sủng ái. Hiện tại, Lão Phật gia đã gần 70 tuổi rồi, mà lại té xỉu thì chỉ sợ chẳng phải việc nhỏ. Nghĩ vậy, hắn liền buông Tiểu Yến Tử ra, bước chân vội vàng đi tới Từ Ninh cung.
Tiểu Yến Tử phát ngốc rồi. Lão thái bà kia bị bệnh sao? Có mỗi thế mà đã đến nỗi làm cho toàn bộ người trong cung đều không an bình sao?
Nhĩ Khang nhìn Tiểu Yến Tử đứng đực một chỗ, thở dài, vội vàng đi theo ra ngoài.
Không khí trong Từ Ninh cung rất áp lực. Lệnh phi khoan thai tới muộn bị hoàng đế nổi giận mắng cho một trận, còn nói nàng ta bất hiếu. Sắc mặt Lệnh phi tái nhợt, lại không có một người nào dám cầu tình lúc này.
Kinh Ương nằm trên giường, nghe được rành mạch mọi động tĩnh bên ngoài. Những thái y kia chỉ sợ là thật sự chẩn ra đúng chứng bệnh của bản thân, nghĩ tới chuyện phát sinh trong cung mấy ngày nay, mới nói cái gì mà nóng trong lòng, thật là những người thông minh.
Vốn dĩ, cô chỉ là muốn đánh gãy ý định tứ hôn của Càn Long, nhưng mà, thái y lại nói chứng bệnh của mình như thế với Càn Long, liền rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện Hccc chọc giận cô mấy ngày nay. Chỉ sợ chuyện này sẽ làm cho Càn Long xưa nay hiếu thuận nghẹn trong lòng, hơn nữa, ông ta phải nghẹn xuống nữa, ai bảo lúc trước ông ta nói thích tính tình ngây thơ thẳng thắn của Tiểu Yến Tử. Nếu hiện tại trách phạt Tiểu Yến Tử thì chẳng khác nào đánh vào mặt ông ta, nên ông ta cần phải bộc phát cái sự khó chịu này ra theo hướng khác. Chẳng qua, hy vọng là vị Hccc kia hiểu rõ một đạo lý, gần vua như gần cọp.
Tới thế giới này, cô không cần phải làm thánh mẫu. Cô chỉ cần làm những chuyện hợp với tâm ý của mình, không cần thiết phải khó xử bản thân làm gì.
- Ngũ a ca đến.
Thanh âm thái giám làm Kinh Ương tỉnh lại. Xá xíu quân dã tới. Cô vẫn luôn không thích người này. Cái người đàn ông mà không có ý thức trách nhiệm thì không được coi là đàn ông.
Một người, vì tư dục của bản thân, mà không màng đến thân nhân, không màng quốc gia, nếu đem so hắn với công chúa Văn Thành, so với Vương Chiêu Quân, so với Hoa Mộc Lan, thì đều cảm thấy người đàn ông này sống ở trên đời là làm lãng phí tài nguyên.
- Nghiệt tử, mau quỳ xuống cho trẫm!
Đồng chí Càn Long nổi giận rồi, làm cho toàn bộ Từ Ninh cung lại tĩnh mịch một trận.
Kinh Ương nghe thấy con trai nhi tử trách cứ xá xíu quân, thì ho nhẹ mấy cái, làm dấu hiệu báo là cô đã tỉnh.
- Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương, người tỉnh rồi?
Càn Long đi đến mép giường, vén rèm lên. Đám thái y, thái giám, a ca vội gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
Kinh Ương nhíu mày, giọng nói suy yếu.
- Cho mọi người lui ra hết đi, giữ lại Hoàng hậu, nha đầu Tình Nhi là được…. Nha đầu Tử Vi cũng ở lại đi.
Tử Vi vừa nghe Lão Phật gia muốn giữ mình lại, trong lòng ngũ vị tạp trần. Lão Phật gia sinh bệnh có liên quan đến Tiểu Yến Tử. Nghĩ đến Lão Phật gia năm nay đã gần 70 tuổi, lại bị Tiểu Yến Tử làm cho tức giận thành như vậy, trong lòng nàng áy náy như bị thủy triều bao phủ.
Mọi người lúc này không cả dám thở mạnh. Tử Vi quỳ gối trong một góc, càng là run lên. Nàng đương nhiên biết Ngũ a ca đang ở đâu. Nếu bị Hoàng a mã phát hiện ra Vĩnh Kỳ đang ở Sấu Phương trai, hậu quả sẽ như thế nào, nàng đã không dám nghĩ nữa.
Nhĩ Khang, đúng rồi, chuyện phát sinh vừa rồi nhất định là Nhĩ Khang cũng biết, nhất định là chàng ấy sẽ đi thông tri cho Vĩnh Kỳ, hy vọng, hy vọng Vĩnh Kỳ có thể kịp đến đây.
- Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử, muội đừng như vậy. Huynh biết, huynh đều biết, muội là một con én nhỏ vô câu vô thúc, là một con én nhỏ vui vẻ. Là cái hoàng cung này đã trói buộc muội. Nhưng mà, muội chịu khó nhịn một chút. Chỉ cần muội học quy củ cho giỏi, Hoàng a mã sẽ thả muội ra ngay, Lão Phật gia cũng sẽ không trách cứ muội nữa. Tiểu Yến Tử…
Vĩnh Kỳ ôm Tiểu Yến Tử vào lòng, mặc kệ người trong lòng vừa đấm vừa đánh ngực hắn. Tuy có hơi đau, nhưng loại thỏa mãn được ôm người yêu vào lòng thế này thì không cái gì sánh bằng được.
- Huynh đi đi, huynh đi đi, huynh đi mà làm a ca của huynh đi. Muội muốn xuất cung, không muốn làm cái Hccc gì nữa. Muội phải làm Tiểu Yến Tử!
Tiểu Yến Tử vừa tức giận vừa muốn đẩy Vĩnh Kỳ ra.
- Cái gì mà Hoàng a mã, cái gì mà Lão Phật gia, muội mặc kệ hết.
- Tiểu Yến Tử, muội đừng có gây rối vô cớ nữa có được không.
Vĩnh Kỳ lay vai Tiểu Yến Tử, lời nói khẩn thiết.
- Tiểu Yến Tử, Hoàng a mã đối xử tốt với chúng ta như thế nào, chẳng lẽ muội quên rồi sao? Còn cả Lão Phật gia, đó là trưởng bối của chúng ta, muội không nên nói bà ấy như thế.
- Cái gì mà bà nội chứ? Trong dân gian làm gì có bà nội nào bắt ép cháu gái mình đi học mấy cái quy củ lung tung rối loạn đó? Còn Hoàng a mã, ông ấy đã sớm không còn là Hoàng a mã đối xử tốt với muội của trước kia nữa. Từ sau khi cái Lão Phật gia kia từ Ngũ Đài Sơn hồi cung, ông ấy đã thay đổi rồi. Ông ấy không còn đối xử tốt với muội, luôn là trừng phạt muội, nói muội chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt…..
Giọng nói Tiểu Yến Tử càng trở nên nghẹn ngào.
- Vĩnh Kỳ, chúng ta rời khỏi cái nhà giam này được không? Sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, có được không?
- Tiểu Yến Tử….
Vĩnh Kỳ còn chưa kịp nói xong đã bị Nhĩ Khang đột nhiên xông tới đánh gãy:
- Ngũ a ca, Lão Phật gia té xỉu, Hoàng thượng với các nương nương, a ca, cách cách các cung đều đang chờ ở Từ Ninh cung. Huynh mau chóng qua đó đi!
- Lão Phật gia té xỉu á?
Vĩnh Kỳ kinh hãi. Khi còn nhỏ, mình cũng coi như là được Lão Phật gia sủng ái. Hiện tại, Lão Phật gia đã gần 70 tuổi rồi, mà lại té xỉu thì chỉ sợ chẳng phải việc nhỏ. Nghĩ vậy, hắn liền buông Tiểu Yến Tử ra, bước chân vội vàng đi tới Từ Ninh cung.
Tiểu Yến Tử phát ngốc rồi. Lão thái bà kia bị bệnh sao? Có mỗi thế mà đã đến nỗi làm cho toàn bộ người trong cung đều không an bình sao?
Nhĩ Khang nhìn Tiểu Yến Tử đứng đực một chỗ, thở dài, vội vàng đi theo ra ngoài.
Không khí trong Từ Ninh cung rất áp lực. Lệnh phi khoan thai tới muộn bị hoàng đế nổi giận mắng cho một trận, còn nói nàng ta bất hiếu. Sắc mặt Lệnh phi tái nhợt, lại không có một người nào dám cầu tình lúc này.
Kinh Ương nằm trên giường, nghe được rành mạch mọi động tĩnh bên ngoài. Những thái y kia chỉ sợ là thật sự chẩn ra đúng chứng bệnh của bản thân, nghĩ tới chuyện phát sinh trong cung mấy ngày nay, mới nói cái gì mà nóng trong lòng, thật là những người thông minh.
Vốn dĩ, cô chỉ là muốn đánh gãy ý định tứ hôn của Càn Long, nhưng mà, thái y lại nói chứng bệnh của mình như thế với Càn Long, liền rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện Hccc chọc giận cô mấy ngày nay. Chỉ sợ chuyện này sẽ làm cho Càn Long xưa nay hiếu thuận nghẹn trong lòng, hơn nữa, ông ta phải nghẹn xuống nữa, ai bảo lúc trước ông ta nói thích tính tình ngây thơ thẳng thắn của Tiểu Yến Tử. Nếu hiện tại trách phạt Tiểu Yến Tử thì chẳng khác nào đánh vào mặt ông ta, nên ông ta cần phải bộc phát cái sự khó chịu này ra theo hướng khác. Chẳng qua, hy vọng là vị Hccc kia hiểu rõ một đạo lý, gần vua như gần cọp.
Tới thế giới này, cô không cần phải làm thánh mẫu. Cô chỉ cần làm những chuyện hợp với tâm ý của mình, không cần thiết phải khó xử bản thân làm gì.
- Ngũ a ca đến.
Thanh âm thái giám làm Kinh Ương tỉnh lại. Xá xíu quân dã tới. Cô vẫn luôn không thích người này. Cái người đàn ông mà không có ý thức trách nhiệm thì không được coi là đàn ông.
Một người, vì tư dục của bản thân, mà không màng đến thân nhân, không màng quốc gia, nếu đem so hắn với công chúa Văn Thành, so với Vương Chiêu Quân, so với Hoa Mộc Lan, thì đều cảm thấy người đàn ông này sống ở trên đời là làm lãng phí tài nguyên.
- Nghiệt tử, mau quỳ xuống cho trẫm!
Đồng chí Càn Long nổi giận rồi, làm cho toàn bộ Từ Ninh cung lại tĩnh mịch một trận.
Kinh Ương nghe thấy con trai nhi tử trách cứ xá xíu quân, thì ho nhẹ mấy cái, làm dấu hiệu báo là cô đã tỉnh.
- Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương, người tỉnh rồi?
Càn Long đi đến mép giường, vén rèm lên. Đám thái y, thái giám, a ca vội gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
Kinh Ương nhíu mày, giọng nói suy yếu.
- Cho mọi người lui ra hết đi, giữ lại Hoàng hậu, nha đầu Tình Nhi là được…. Nha đầu Tử Vi cũng ở lại đi.
Tử Vi vừa nghe Lão Phật gia muốn giữ mình lại, trong lòng ngũ vị tạp trần. Lão Phật gia sinh bệnh có liên quan đến Tiểu Yến Tử. Nghĩ đến Lão Phật gia năm nay đã gần 70 tuổi, lại bị Tiểu Yến Tử làm cho tức giận thành như vậy, trong lòng nàng áy náy như bị thủy triều bao phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.