Chương 9: Thái Hậu Công Tâm Kế (1)
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
20/04/2023
Editor: Vương Chiêu Meo
Kinh Ương cảm thấy nhất định là đại thần xuyên không không thích cô rồi, nếu không sao có thể để cô đến đâu đều gặp phải NC. Nhìn thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất, cô rất là đau đầu mà nghĩ, xem ra, nếu không thu phục được nhóm NC thì cô đừng hòng sống yên. Xuyên thành Thái hậu đã là bi kịch rồi, không có lý nào mỗi ngày cô đều “ngẫu nhiên gặp phải” NC chứ?
Ngay lúc này, ở một góc Ngự Hoa viên, không khí lâm vào tĩnh mịch. Mọi người đều nín thở chờ người phụ nữ có địa vị tối cao Đại Thanh lên tiếng.
- Quế ma ma, Dung ma ma, các ngươi đều đứng lên đi.
Kinh Ương nhìn thấy hai người họ chật vật, xoay người nói với thái giám phía sau:
- Quế ma ma đã hầu hạ bên người ai gia vài chục năm rồi, Dung ma ma cũng là lão nhân bên người Hoàng hậu. Các ngươi lập tức tuyên thái y. Không có lý nào ai gia lại để những lão nhân trả giá vài chục năm vì hoàng gia chúng ta, nay lại bị cái loại người không biết gọi là cái gì này làm cho bị thương.
Lời này đã nói trắng ra địa vị của hai vị ma ma, đồng thời cũng cho thấy, Hoàn Châu cách cách ở trong cung này căn bản không tính là cái loại người gì.
Hoàng hậu vốn đang lo lắng cho Dung ma ma, nghe thấy Thái hậu ra lệnh, mới dám đánh giá Dung ma ma, lo lắng mà hỏi:
- Dung ma ma, ngươi có bị thương không?
Trong thâm cung này, không có nhiều người đối xử thật lòng với nàng, suy nghĩ cho nàng. Nếu không có Dung ma ma, có khi ngay cả một người đối xử tốt với Hoàng hậu cũng chẳng có.
- Tiểu Yến Tử, muội đừng náo loạn nữa!
Sau núi giả truyền đến tiếng kêu la của một vài người. Lan Hinh và Tình Nhi đứng sau lưng Kinh Ương nhìn nhau kinh ngạc. Tuy Ngũ a ca với Tiểu Yến Tử đã có hôn ước, nhưng thường thường dính lấy nhau như thế này thì thật sự khó mà chấp nhận được.
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang chạy qua núi giả:
- Tiểu ….
Nhìn thấy đoàn người trước mắt, Vĩnh Kỳ lập tức cứng người, quỳ gối:
- Vĩnh Kỳ thỉnh an Lão Phật gia, thỉnh an Hoàng ngạch nương.
- Thần thỉnh an Lão Phật gia, thỉnh an Hoàng hậu nương nương, các vị cách cách.
Nhĩ Khang thấy tình hình trước mắt, trong lòng thầm kêu không tốt, thấp thỏm bất an chờ Lão Phật gia lên tiếng.
Kinh Ương nhìn thấy Tử Vi đi ở cuối cùng cũng thỉnh an với mình, vừa quỳ gối vừa phát run. Ánh mắt cô dừng trên người Tử Vi, thở dài:
- Tử Vi, ngươi thật là làm cho ai gia quá thất vọng rồi. Ta cho rằng ngươi là một nữ tử tri thư đạt lý, kết quả hôm nay ngươi lại cùng Hoàn Châu cách cách gây chuyện như vậy. Ngươi cũng biết, Quế ma ma với Dung ma ma đủ tuổi để làm bà của các ngươi, mà các ngươi lại không có tôn trọng cơ bản nhất đối với người già hay sao?
Sắc mặt Tử Vi trắng bệch như tờ giấy. Nhớ tới ánh mắt hiền từ mà Lão Phật gia dành cho mình ngày hôm qua, lại nghĩ đến lời Lão Phật gia vừa nói, nàng cảm thấy cực kỳ áy náy. Đúng vậy, Dung ma ma và Quế ma ma lớn tuổi như thế, lại bị hành hạ một trận như vậy, không biết có xảy ra chuyện gì hay không. Lẽ ra mình nên khuyên Tiểu Yến Tử mới phải.
- Tử Vi ….. biết sai ạ.
Tử Vi quỳ phục xuống đất, cắn môi:
- Thỉnh Lão Phật gia trách phạt.
Nàng không dám ngẩng đầu, sợ sẽ nhìn phải ánh mắt thất vọng của người “bà nội” này.
Ánh mắt Kinh Ương dời sang Tiểu Yến Tử đang quỳ nhưng mặt thể hiện rõ thái độ không phục, giọng điệu lập tức nghiêm khắc:
- Quế ma ma với Dung ma ma là người ai gia phái đi, kể cả công chúa hay phi tần thì bình thường đều phải cho hai người họ vài phần thể diện. Hôm nay Hoàn Châu cách cách ngươi lại vô lễ với hai vị ma ma của ai gia, đây là ngươi bất mãn với ai gia an bài hay sao?
- Lão Phật gia, Tiểu Yến Tử….
Vĩnh Kỳ còn chưa nói hết câu đã bị Kinh Ương đánh gãy.
- Ngũ a ca!
Kinh Ương phẫn nộ quát:
- Con cháu Đại Thhanh ta đều biết hiếu thuận là như thế nào, Vĩnh Kỳ ngươi nay lại vì một đứa cách cách dân gian không biết lễ nghĩa mà mấy lần chống đối ai gia. Tốt, tốt lắm, Du phi đã dạy dỗ ra đứa con trai rất tốt!
Trong hậu cung, mẫu bằng tử quý, tử quý vì mẫu (*mẹ quý nhờ con, con quý vì mẹ), nếu mẫu thân bị thất sủng thì sẽ ảnh hưởng đến nhi tử, tương tự như vậy, con trai làm sai chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sự sủng ái của hoàng thượng dành cho mẫu thân. Vì thế, lời này của Kinh Ương vô cùng nghiêm khắc. Hoàng hậu vừa nghe liền biết Lão Phật gia cực kỳ bất mãn với Vĩnh Kỳ. Từ trước đến nay, trong hậu cung này, Du phi là vị chủ nhân không được sủng ái. Hơn nữa, từ nhiều năm trước, Vĩnh Kỳ đã được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu. Những lời Thái hậu vừa nói là cố ý khó xử Ngũ a ca, đồng thời uy hiếp Ngũ a ca, nếu hắn còn tiếp tục hồ đồ gây chuyện như vậy nữa, thì người chịu khổ không phải là Vĩnh Kỳ hắn, mà là người mẹ không được sủng ái kia.
Nghĩ như vậy, đáy lòng Hoàng hậu run một trận. Thái hậu không hổ là người đã trải qua vài chục năm thăng trầm trong hoàng cung, chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn chỉnh người khác là đã khiến cho người ta không có cơ hội phản kháng.
Vĩnh Kỳ đã sống trong hậu cung nhiều năm như vậy, nên khi nghe được Lão Phật gia nói vậy tì hiểu ngay ý, nỗi lo lắng cho Tiểu Yến Tử biến thành sự áy náy với mẫu phi mình. Hắn quỳ xuống, gằn từng tiếng một:
- Vĩnh Kỳ biết sai ạ.
Phúc Nhĩ Khang ánh mắt hơi lóe. Hắn có thể khẳng định, nếu mình nói thêm một câu nữa thì nhất định Lão Phật gia sẽ nói nhẹ nhàng nhưng không hề khách khí với mình.
Kinh Ương cảm thấy nhất định là đại thần xuyên không không thích cô rồi, nếu không sao có thể để cô đến đâu đều gặp phải NC. Nhìn thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất, cô rất là đau đầu mà nghĩ, xem ra, nếu không thu phục được nhóm NC thì cô đừng hòng sống yên. Xuyên thành Thái hậu đã là bi kịch rồi, không có lý nào mỗi ngày cô đều “ngẫu nhiên gặp phải” NC chứ?
Ngay lúc này, ở một góc Ngự Hoa viên, không khí lâm vào tĩnh mịch. Mọi người đều nín thở chờ người phụ nữ có địa vị tối cao Đại Thanh lên tiếng.
- Quế ma ma, Dung ma ma, các ngươi đều đứng lên đi.
Kinh Ương nhìn thấy hai người họ chật vật, xoay người nói với thái giám phía sau:
- Quế ma ma đã hầu hạ bên người ai gia vài chục năm rồi, Dung ma ma cũng là lão nhân bên người Hoàng hậu. Các ngươi lập tức tuyên thái y. Không có lý nào ai gia lại để những lão nhân trả giá vài chục năm vì hoàng gia chúng ta, nay lại bị cái loại người không biết gọi là cái gì này làm cho bị thương.
Lời này đã nói trắng ra địa vị của hai vị ma ma, đồng thời cũng cho thấy, Hoàn Châu cách cách ở trong cung này căn bản không tính là cái loại người gì.
Hoàng hậu vốn đang lo lắng cho Dung ma ma, nghe thấy Thái hậu ra lệnh, mới dám đánh giá Dung ma ma, lo lắng mà hỏi:
- Dung ma ma, ngươi có bị thương không?
Trong thâm cung này, không có nhiều người đối xử thật lòng với nàng, suy nghĩ cho nàng. Nếu không có Dung ma ma, có khi ngay cả một người đối xử tốt với Hoàng hậu cũng chẳng có.
- Tiểu Yến Tử, muội đừng náo loạn nữa!
Sau núi giả truyền đến tiếng kêu la của một vài người. Lan Hinh và Tình Nhi đứng sau lưng Kinh Ương nhìn nhau kinh ngạc. Tuy Ngũ a ca với Tiểu Yến Tử đã có hôn ước, nhưng thường thường dính lấy nhau như thế này thì thật sự khó mà chấp nhận được.
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang chạy qua núi giả:
- Tiểu ….
Nhìn thấy đoàn người trước mắt, Vĩnh Kỳ lập tức cứng người, quỳ gối:
- Vĩnh Kỳ thỉnh an Lão Phật gia, thỉnh an Hoàng ngạch nương.
- Thần thỉnh an Lão Phật gia, thỉnh an Hoàng hậu nương nương, các vị cách cách.
Nhĩ Khang thấy tình hình trước mắt, trong lòng thầm kêu không tốt, thấp thỏm bất an chờ Lão Phật gia lên tiếng.
Kinh Ương nhìn thấy Tử Vi đi ở cuối cùng cũng thỉnh an với mình, vừa quỳ gối vừa phát run. Ánh mắt cô dừng trên người Tử Vi, thở dài:
- Tử Vi, ngươi thật là làm cho ai gia quá thất vọng rồi. Ta cho rằng ngươi là một nữ tử tri thư đạt lý, kết quả hôm nay ngươi lại cùng Hoàn Châu cách cách gây chuyện như vậy. Ngươi cũng biết, Quế ma ma với Dung ma ma đủ tuổi để làm bà của các ngươi, mà các ngươi lại không có tôn trọng cơ bản nhất đối với người già hay sao?
Sắc mặt Tử Vi trắng bệch như tờ giấy. Nhớ tới ánh mắt hiền từ mà Lão Phật gia dành cho mình ngày hôm qua, lại nghĩ đến lời Lão Phật gia vừa nói, nàng cảm thấy cực kỳ áy náy. Đúng vậy, Dung ma ma và Quế ma ma lớn tuổi như thế, lại bị hành hạ một trận như vậy, không biết có xảy ra chuyện gì hay không. Lẽ ra mình nên khuyên Tiểu Yến Tử mới phải.
- Tử Vi ….. biết sai ạ.
Tử Vi quỳ phục xuống đất, cắn môi:
- Thỉnh Lão Phật gia trách phạt.
Nàng không dám ngẩng đầu, sợ sẽ nhìn phải ánh mắt thất vọng của người “bà nội” này.
Ánh mắt Kinh Ương dời sang Tiểu Yến Tử đang quỳ nhưng mặt thể hiện rõ thái độ không phục, giọng điệu lập tức nghiêm khắc:
- Quế ma ma với Dung ma ma là người ai gia phái đi, kể cả công chúa hay phi tần thì bình thường đều phải cho hai người họ vài phần thể diện. Hôm nay Hoàn Châu cách cách ngươi lại vô lễ với hai vị ma ma của ai gia, đây là ngươi bất mãn với ai gia an bài hay sao?
- Lão Phật gia, Tiểu Yến Tử….
Vĩnh Kỳ còn chưa nói hết câu đã bị Kinh Ương đánh gãy.
- Ngũ a ca!
Kinh Ương phẫn nộ quát:
- Con cháu Đại Thhanh ta đều biết hiếu thuận là như thế nào, Vĩnh Kỳ ngươi nay lại vì một đứa cách cách dân gian không biết lễ nghĩa mà mấy lần chống đối ai gia. Tốt, tốt lắm, Du phi đã dạy dỗ ra đứa con trai rất tốt!
Trong hậu cung, mẫu bằng tử quý, tử quý vì mẫu (*mẹ quý nhờ con, con quý vì mẹ), nếu mẫu thân bị thất sủng thì sẽ ảnh hưởng đến nhi tử, tương tự như vậy, con trai làm sai chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sự sủng ái của hoàng thượng dành cho mẫu thân. Vì thế, lời này của Kinh Ương vô cùng nghiêm khắc. Hoàng hậu vừa nghe liền biết Lão Phật gia cực kỳ bất mãn với Vĩnh Kỳ. Từ trước đến nay, trong hậu cung này, Du phi là vị chủ nhân không được sủng ái. Hơn nữa, từ nhiều năm trước, Vĩnh Kỳ đã được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu. Những lời Thái hậu vừa nói là cố ý khó xử Ngũ a ca, đồng thời uy hiếp Ngũ a ca, nếu hắn còn tiếp tục hồ đồ gây chuyện như vậy nữa, thì người chịu khổ không phải là Vĩnh Kỳ hắn, mà là người mẹ không được sủng ái kia.
Nghĩ như vậy, đáy lòng Hoàng hậu run một trận. Thái hậu không hổ là người đã trải qua vài chục năm thăng trầm trong hoàng cung, chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn chỉnh người khác là đã khiến cho người ta không có cơ hội phản kháng.
Vĩnh Kỳ đã sống trong hậu cung nhiều năm như vậy, nên khi nghe được Lão Phật gia nói vậy tì hiểu ngay ý, nỗi lo lắng cho Tiểu Yến Tử biến thành sự áy náy với mẫu phi mình. Hắn quỳ xuống, gằn từng tiếng một:
- Vĩnh Kỳ biết sai ạ.
Phúc Nhĩ Khang ánh mắt hơi lóe. Hắn có thể khẳng định, nếu mình nói thêm một câu nữa thì nhất định Lão Phật gia sẽ nói nhẹ nhàng nhưng không hề khách khí với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.