Chương 40: Trách Cứ Tân Nguyệt (1)
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
07/05/2023
Editor: Vương Chiêu Meo
Một đêm ngủ ngon, không mộng mị, cho nên khi nghe thái giám thông báo người nhà Tha Tha Lạp cùng với Tân Nguyệt cách cách đang ở bên ngoài Từ Ninh cung, chờ Thái hậu triệu kiến, tâm tình của Kinh Ương vẫn rất tốt.
Đỡ tay Tình Nhi ra tới ngoài điện, mấy người kia đã sớm đứng chờ, nhìn thấy Kinh Ương ra tới thì sôi nổi quỳ xuống thỉnh an.
Kinh Ương không nói gì, để Tình Nhi thay cô đỡ lão phu nhân Tha Tha Lạp lên, lại ban ngồi, rồi mới mở miệng:
- Tha Tha Lạp phu nhân hôm nay trông sắc mặt tiều tụy hơn mấy ngày trước nhiều, dạo này công việc trong phủ bận rộn quá hay sao?
Trên mặt Nhạn Cơ tái nhợt không có một chút huyết sắc, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng mất đi sự sáng ngời của ngày xưa, nghe thấy Thái hậu dò hỏi, nàng đứng lên tạ lễ rồi mới nói:
- Đa tạ Thái hậu quan tâm, nô tài sợ hãi. Chỉ là biết hôm nay được gặp phượng nhan Thái hậu, nô tài kích động quá nên mới thiếu ngủ, thành ra hôm nay không có tinh thần lắm. Kính xin Thái hậu tha tội!
Nhạn Cơ rũ đầu, bả vai hơi hơi phát run.
Kinh Ương khẽ thở dài. Khả năng là Nhạn Cơ đã phát hiện ra tư tình giữa Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt, chẳng qua là ngại tương lai của tướng quân phủ cùng với địa vị của Tân Nguyệt nên chỉ đành tận lực gạt bỏ những việc này sang một bên. Chỉ sợ là tinh thần của người phụ nữ này sắp không trụ được nữa rồi. Trượng phu ngày nào từng tình thâm ý trọng với mình, thậm chí còn không có nạp thiếp, kết quả là về cuối đời lại đi yêu một cách cách hoàng gia mảnh mai, thế này làm sao mà nàng chịu cho nổi.
- Ai gia thấy ngươi cũng là một đứa trẻ hiền huệ, thấy sắc mặt ngươi không tốt nên mới nhiều lời một câu. Lá gan của ngươi thật sự hơi nhỏ đấy.
Tuy rằng Nhạn Cơ đã hơn 30 tuổi, nhưng lấy tuổi tác của thân thể hiện tại của Kinh Ương thì gọi Nhạn Cơ là “đứa nhỏ” cũng không quá, đồng thời cho thấy mình yêu thích Nhạn Cơ.
Kinh Ương biết tính toán của lão phu nhân Tha Tha Lạp. Nhà mẹ đẻ của Nhạn Cơ không hiển hách. Nếu Tân Nguyệt làm ầm lên thì trong cái phủ tướng quân kia, chỉ có mình Nhạn Cơ phải chịu khổ mà thôi. Tuy rằng Kinh Ương không thích, không ủng hộ những hành vi của Nhạn Cơ sau khi ghen ghét trong nguyên tác, nhưng về tình cảm lại có thể tha thứ. Chẳng lẽ lại đòi hỏi một người phụ nữ phải hòa ái dễ gần với một đứa con gái đáng tuổi mình lại đi cướp chồng mình? Nếu là cô ấy à, không lăn lộn hai người kia đến chết mới là lạ đấy.
- Tha Tha Lạp lão phu nhân, ai gia cực kỳ thích Nhạn Cơ, nhìn là đã cảm thấy thân thiết như con gái mình. Ngươi hãy chiếu cố thật tốt nữ nhi này của ai gia.
Kinh Ương cười tủm tỉm nhìn lão phu nhân Tha Tha Lạp:
- Hy vọng là thời điểm tiến cung tiếp theo, ai gia có thể nhìn thấy một Nhạn Cơ thật xinh đẹp.
Lời này vừa ra, sắc mặt lão phu nhân Tha Tha Lạp lập tức thay đổi. Bà đã một bó tuổi, đã trải qua rất nhiều chuyện. Thái hậu xưng Nhạn Cơ là như nữ nhi của mình, chứng tỏ Thái hậu coi trọng Nhạn Cơ, đây cũng là coi trọng nhà Tha Tha Lạp. Tuy rằng không rõ vì sao Thái hậu lại đối xử đặc biệt với Nhạn Cơ, nhưng mà chỉ cần câu nói “nữ nhi này của ai gia”, là người trong phủ tướng quân phải nể mặt Nhạn Cơ thêm ba phần. Lão phu nhân Tha Tha Lạp vội quỳ xuống:
- Nô tài cẩn tuân ý chỉ. Nhạn Cơ là một đứa trẻ tốt, nô tài có được cô con dâu như thế này là vinh hạnh của nô tài. Chắc chắn nô tài sẽ căn dặn bọn hạ nhân hầu hạ Nhạn Cơ thật tốt.
- Tha Tha Lạp lão phu nhân không cần đa lễ. Ai gia đang xem khi nào thì nên nhận Nhạn Cơ là nghĩa nữ. Dựa theo cách nói của dân gian thì chúng ta là thông gia đấy.
Kinh Ương nghiêng đầu nói với một cung nữ bên cạnh:
- Mau mời lão phu nhân đứng lên.
Nói xong, cô không nhìn sắc mặt lão phu nhân Tha Tha Lạp, mà vẫy tay với Nhạn Cơ:
- Nhạn Cơ, mau tới đây để ai gia nhìn một cái.
Sườn mắt Kinh Ương nhìn sang thấy sắc mặt Tân Nguyệt trắng bệch. Đáy lòng cô cười lạnh. Ngày sau, Nhạn Cơ sẽ cùng thân phận với ngươi, ta xem người làm thế nào để bắt Nhạn Cơ phải quỳ xuống nghe ngươi dạy bảo? Nếu là trò hay thì phải dùng đạo cụ tốt nhất mới đúng.
Nhạn Cơ không hiểu rõ dụng ý của Thái hậu, nhưng trực giác lại nói cho nàng biết, Thái hậu đang giúp đỡ nàng, thậm chí là có khả năng Thái hậu đã biết chuyện trong phủ tướng quân. Nghĩ vậy, thân mình nàng không khỏi run lên, cả người thấy lạnh buốt. Đến khi trên tay truyền tới cảm xúc ấm áp, nàng mới lấy lại tinh thần, mở to hai mắt nhìn Thái hậu gỡ vòng tay trên cổ tay Thái hậu xuống, rồi đeo lên cổ tay nàng. Nàng hoảng loạn định quỳ xuống, lại bị Thái hậu ngăn cản.
- Cái vòng tay này đã đi theo ai gia nhiều năm rồi, là thời điểm tiên đế còn trên cõi đời này ban thưởng cho ai gia. Hôm nay, ai gia cảm thấy Nhạn Cơ xứng với vòng tay này, nên tặng vòng tay cho ngươi. Chờ thêm một thời gian nữa, ai gia sẽ truyền ý chỉ thăng ngươi thành Hòa Thạc cách cách. Sau này, nếu có đồ mắt chó nào dám bất kính với ngươi, ngươi cứ nói lại với ai gia, ai gia nhất định sẽ không tha cho chúng.
Kinh Ương vỗ vỗ mu bàn tay tinh tế của Nhạn Cơ, trong lòng cảm khái làn da của Nhạn Cơ thật mượt mà.
Một đêm ngủ ngon, không mộng mị, cho nên khi nghe thái giám thông báo người nhà Tha Tha Lạp cùng với Tân Nguyệt cách cách đang ở bên ngoài Từ Ninh cung, chờ Thái hậu triệu kiến, tâm tình của Kinh Ương vẫn rất tốt.
Đỡ tay Tình Nhi ra tới ngoài điện, mấy người kia đã sớm đứng chờ, nhìn thấy Kinh Ương ra tới thì sôi nổi quỳ xuống thỉnh an.
Kinh Ương không nói gì, để Tình Nhi thay cô đỡ lão phu nhân Tha Tha Lạp lên, lại ban ngồi, rồi mới mở miệng:
- Tha Tha Lạp phu nhân hôm nay trông sắc mặt tiều tụy hơn mấy ngày trước nhiều, dạo này công việc trong phủ bận rộn quá hay sao?
Trên mặt Nhạn Cơ tái nhợt không có một chút huyết sắc, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng mất đi sự sáng ngời của ngày xưa, nghe thấy Thái hậu dò hỏi, nàng đứng lên tạ lễ rồi mới nói:
- Đa tạ Thái hậu quan tâm, nô tài sợ hãi. Chỉ là biết hôm nay được gặp phượng nhan Thái hậu, nô tài kích động quá nên mới thiếu ngủ, thành ra hôm nay không có tinh thần lắm. Kính xin Thái hậu tha tội!
Nhạn Cơ rũ đầu, bả vai hơi hơi phát run.
Kinh Ương khẽ thở dài. Khả năng là Nhạn Cơ đã phát hiện ra tư tình giữa Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt, chẳng qua là ngại tương lai của tướng quân phủ cùng với địa vị của Tân Nguyệt nên chỉ đành tận lực gạt bỏ những việc này sang một bên. Chỉ sợ là tinh thần của người phụ nữ này sắp không trụ được nữa rồi. Trượng phu ngày nào từng tình thâm ý trọng với mình, thậm chí còn không có nạp thiếp, kết quả là về cuối đời lại đi yêu một cách cách hoàng gia mảnh mai, thế này làm sao mà nàng chịu cho nổi.
- Ai gia thấy ngươi cũng là một đứa trẻ hiền huệ, thấy sắc mặt ngươi không tốt nên mới nhiều lời một câu. Lá gan của ngươi thật sự hơi nhỏ đấy.
Tuy rằng Nhạn Cơ đã hơn 30 tuổi, nhưng lấy tuổi tác của thân thể hiện tại của Kinh Ương thì gọi Nhạn Cơ là “đứa nhỏ” cũng không quá, đồng thời cho thấy mình yêu thích Nhạn Cơ.
Kinh Ương biết tính toán của lão phu nhân Tha Tha Lạp. Nhà mẹ đẻ của Nhạn Cơ không hiển hách. Nếu Tân Nguyệt làm ầm lên thì trong cái phủ tướng quân kia, chỉ có mình Nhạn Cơ phải chịu khổ mà thôi. Tuy rằng Kinh Ương không thích, không ủng hộ những hành vi của Nhạn Cơ sau khi ghen ghét trong nguyên tác, nhưng về tình cảm lại có thể tha thứ. Chẳng lẽ lại đòi hỏi một người phụ nữ phải hòa ái dễ gần với một đứa con gái đáng tuổi mình lại đi cướp chồng mình? Nếu là cô ấy à, không lăn lộn hai người kia đến chết mới là lạ đấy.
- Tha Tha Lạp lão phu nhân, ai gia cực kỳ thích Nhạn Cơ, nhìn là đã cảm thấy thân thiết như con gái mình. Ngươi hãy chiếu cố thật tốt nữ nhi này của ai gia.
Kinh Ương cười tủm tỉm nhìn lão phu nhân Tha Tha Lạp:
- Hy vọng là thời điểm tiến cung tiếp theo, ai gia có thể nhìn thấy một Nhạn Cơ thật xinh đẹp.
Lời này vừa ra, sắc mặt lão phu nhân Tha Tha Lạp lập tức thay đổi. Bà đã một bó tuổi, đã trải qua rất nhiều chuyện. Thái hậu xưng Nhạn Cơ là như nữ nhi của mình, chứng tỏ Thái hậu coi trọng Nhạn Cơ, đây cũng là coi trọng nhà Tha Tha Lạp. Tuy rằng không rõ vì sao Thái hậu lại đối xử đặc biệt với Nhạn Cơ, nhưng mà chỉ cần câu nói “nữ nhi này của ai gia”, là người trong phủ tướng quân phải nể mặt Nhạn Cơ thêm ba phần. Lão phu nhân Tha Tha Lạp vội quỳ xuống:
- Nô tài cẩn tuân ý chỉ. Nhạn Cơ là một đứa trẻ tốt, nô tài có được cô con dâu như thế này là vinh hạnh của nô tài. Chắc chắn nô tài sẽ căn dặn bọn hạ nhân hầu hạ Nhạn Cơ thật tốt.
- Tha Tha Lạp lão phu nhân không cần đa lễ. Ai gia đang xem khi nào thì nên nhận Nhạn Cơ là nghĩa nữ. Dựa theo cách nói của dân gian thì chúng ta là thông gia đấy.
Kinh Ương nghiêng đầu nói với một cung nữ bên cạnh:
- Mau mời lão phu nhân đứng lên.
Nói xong, cô không nhìn sắc mặt lão phu nhân Tha Tha Lạp, mà vẫy tay với Nhạn Cơ:
- Nhạn Cơ, mau tới đây để ai gia nhìn một cái.
Sườn mắt Kinh Ương nhìn sang thấy sắc mặt Tân Nguyệt trắng bệch. Đáy lòng cô cười lạnh. Ngày sau, Nhạn Cơ sẽ cùng thân phận với ngươi, ta xem người làm thế nào để bắt Nhạn Cơ phải quỳ xuống nghe ngươi dạy bảo? Nếu là trò hay thì phải dùng đạo cụ tốt nhất mới đúng.
Nhạn Cơ không hiểu rõ dụng ý của Thái hậu, nhưng trực giác lại nói cho nàng biết, Thái hậu đang giúp đỡ nàng, thậm chí là có khả năng Thái hậu đã biết chuyện trong phủ tướng quân. Nghĩ vậy, thân mình nàng không khỏi run lên, cả người thấy lạnh buốt. Đến khi trên tay truyền tới cảm xúc ấm áp, nàng mới lấy lại tinh thần, mở to hai mắt nhìn Thái hậu gỡ vòng tay trên cổ tay Thái hậu xuống, rồi đeo lên cổ tay nàng. Nàng hoảng loạn định quỳ xuống, lại bị Thái hậu ngăn cản.
- Cái vòng tay này đã đi theo ai gia nhiều năm rồi, là thời điểm tiên đế còn trên cõi đời này ban thưởng cho ai gia. Hôm nay, ai gia cảm thấy Nhạn Cơ xứng với vòng tay này, nên tặng vòng tay cho ngươi. Chờ thêm một thời gian nữa, ai gia sẽ truyền ý chỉ thăng ngươi thành Hòa Thạc cách cách. Sau này, nếu có đồ mắt chó nào dám bất kính với ngươi, ngươi cứ nói lại với ai gia, ai gia nhất định sẽ không tha cho chúng.
Kinh Ương vỗ vỗ mu bàn tay tinh tế của Nhạn Cơ, trong lòng cảm khái làn da của Nhạn Cơ thật mượt mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.