Chương 49:
Như Quỳnh
26/03/2023
Không được, nàng không thể để cả ba người bị bắt vào đại lao, sợ rằng nội dung phim sẽ tái diễn khiến tay của Tử Vy bị thương, Hàm Yên thầm nhủ trong lòng, cố gắng bình tĩnh tâm trạng quát to:
- Khoan đã – Khi mọi người đang kinh ngạc nhìn nàng thì Hàm Yên đứng lên, chậm rãi lau nước mắt trên mặt thể hiện sự trấn tĩnh, đến trước mặt của Hoàng Thượng hành bán lễ nói – Hoàng a mã, người có thể cho phép con biện giải không, nếu người nghe không đúng, mạng này con có thể lập tức trả cho người – Thanh âm chắc nịch, ánh mắt kiên định, nàng đã nhận ra khắp phòng này chỉ còn Hoàng Thượng đối với họ có tình yêu thương nhìn thấy loại chuyện này tâm trí đang giãy dụa chưa biết làm sao mà thôi, thế nên nàng sẽ mở lối cho ông.
Hoàng Thượng nhìn Hàm Yên một lúc lâu rốt cuộc lên tiếng:
- Được, ngươi nói đi.
Hàm Yên lại hành lễ với Thái Hậu, chậm rãi nói:
- Tâu Lão phật gia, bẩm Hoàng a mã, con chỉ có ba điều để nói. Nói hết lời, muốn chém muốn giết tùy Lão phật gia định đoạt – Lời này đã thành công chặn họng Lão phật gia khiến bà tạm thời nín nhịn, đợi xem Hàm Yên muốn nói gì.
Hàm Yên muốn chính là kết quả này, mới từ từ nói tiếp:
- Thứ nhất, Lão phật gia nói con bị bỏ bê mang lòng oán hận hãm hại Hoàng a mã chuyện này không thể xảy ra được. Dù con không được dạy dỗ như một kim chi ngọc diệp thực thụ nhưng con hiểu rõ thế nào là ân sâu nghĩa mẫu đông hải tựa, sinh thành công phụ thái sơn cao. Hơn nữa, tâm nguyện trước khi chết của mẫu phi con chính là con quên đi hận thù, sống cuộc đời bình thản vô ưu vô lo lẽ nào con lại không làm theo di nguyện của mẫu phi sao. Ở đây, trời đất chứng giám, Hàm Yên nếu bất hiếu, làm chuyện đại nghịch bất đạo, sẽ chết không có chỗ chôn thây – Hàm Yên giơ tay, lời lẽ khảng khái không chút run sợ.
Thần linh có lẽ đã động đến chân tâm của Thái Hậu, thần sắc của bà hòa hoãn hơn, Hoàng Thượng cũng đăm chiêu, Hàm Yên tiếp tục nói:
- Thứ hai, cái hình nhân này được tìm thấy trong Tường Phúc cung thì có liên quan gì đến Tử Vy, Tiểu Yến Tử và người của Thấu Phương trai chứ. Rất nhiều người có thể chứng minh từ khi quen biết con, họ chưa từng tới Tường Phúc cung. Nói bọn họ đã dạy cho con những thứ này quá vô lí. Giờ muốn bắt, muốn chém chỉ có mình con mà thôi, chỉ có chủ nhân của Tường Phúc cung là con thôi, không liên quan đến ai khác cả, không liên quan ai – Thanh âm lời cuối hơi lớn tiếng, nhấn mạnh ý của mình.
Mấy người Tử Vy nghe được liền hiểu Hàm Yên đang giúp bọn họ phủi sạch sẽ, muốn mở miệng phân trần thay nàng bị nàng giơ tay ra hiệu ngăn cản, cố gắng bình ổn tâm trạng bản thân, đi đến cầm lại hình nhân kia rồi mới nói tiếp:
- Thứ ba cũng là cuối cùng, loại vải làm hình nhân này xem ra khá tốt, Tường Phúc cung quanh năm không người để ý sao lại có loại vải này, con ở Thấu Phương trai cũng đã lâu cũng không hề thấy được ban loại vải này.
- Đây là loại vải lụa trắng được xưởng dệt Tô Châu đưa vào cung lần trước, điều đó chứng minh con hình nhân vải này không được đưa từ ngoài cung vào mà do người trong cung làm ra. Tình Nhi nhớ là vải lụa trắng này lúc đó Lão phật gia chỉ để lại một ít, số lụa còn lại người đã đem tặng cho vài nương nương ở trong cung nhưng không hề tặng cho Thấu Phương Trai và Tường Phúc cung. Chỉ cần tới Kính Sự phòng điều tra sẽ biết được đã đem tặng cho vị nương nương nào ở trong cung – Tình Nhi bước đến cầm hình nhân trong tay của Hàm Yên, săm soi thật kĩ đưa ra kết luận này, so với Hàm Yên càng có sức thuyết phục hơn.
Những lời này của Tình Nhi đã khiến Hoàng Hậu và Dung ma ma đồng loạt biến sắc, Hàm Yên liếc mắt nhìn thấy đáy lòng khinh bỉ, chỉ mới như vậy các ngươi đã run sợ rồi sao, tiếp lời của Tình Nhi:
- Không chỉ vải, kim, chữ ở trên hình nhân đều có thể điều tra. Hoàng a mã, con cầu xin Người tra rõ ràng, dù có chết con cũng muốn có câu trả lời với mẫu phi xấu số của mình – Quỳ xuống đất dập đầu cầu xin.
Thái Hậu và Hoàng Thượng nghe đến đây gần như đã có phần tin Hàm Yên, mọi chuyện gần như đã có thể chuyển nguy thành an, bỗng lúc này, Dung ma ma dường như nhớ ra cái gì, thần sắc hứng khởi thầm thì vào tai của Hoàng hậu. Càng nghe thì vẻ mặt của Hoàng Hậu càng vui vẻ, lần nữa mở miệng:
- Lão phật gia, thần thiếp nhớ rằng Du vương phi rất thích vải lụa Tô Châu, lúc vương phi thành thân được Thái Hậu ban tặng rất nhiều vải lụa Tô Châu tiến cống năm đó. Sau đó Du vương phi đã tặng một ít cho muội muội là Tường phi, cho nên Tường Phúc cung vẫn có khả năng có vải lụa Tô Châu. Chuyện này xem ra vẫn có thể là do Hàm Yên làm – Giờ đây bà muốn cắn chết Hàm Yên trước, cứ tạm bỏ qua cho Tử Vy và Tiểu Yến Tử.
Hàm Yên kinh ngạc rồi ão nào, chết tiệt sao không ai nói với nàng chuyện này thế, thấy ánh mắt của Lão phật gia lại hiện lên nét nghi ngờ, nàng thầm nói xong rồi. Rốt cuộc Thái Hậu lên tiếng quyết định:
- Chuyện lần này có nhiều điểm đáng ngờ, trước cứ giam Hàm Yên lại, đợi điều tra.
Hoàng Thượng không tiện phản bác ý kiến của Thái Hậu, huống chi cũng tạm giam chứ không nguy hại gì nên ra lệnh:
- Người đâu, bắt Hàm Yên giam trong Tông Nhân phủ cho trẫm.
- Hoàng Thượng, Hàm Yên nhất định không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đâu – Nhĩ Thái vội vàng muốn biện minh cho Hàm Yên.
- Đúng vậy, Hoàng a mã, khoảng thời gian này Hàm Yên luôn ở Thấu Phương Trai, sao lại có hình nhân xuất hiện ở Tường Phúc cung chứ - Tử Vy nói.
Lệnh phi cũng quỳ xuống nói đỡ:
- Hoàng Thượng, xin Người điều tra rõ ràng, rồi hãy giam vào đại lao cũng không muộn.
Nhưng Hoàng Thượng đã quyết lòng làm sao dễ thay đổi, huống chi chỉ là tạm giam cũng không làm gì, trừng mắt với đám người Tử Vy nói:
- Hai người các ngươi về đóng cửa ở Thấu Phương Trai sám hối cho trẫm, còn Hàm Yên cứ ở Tông Nhân phủ mấy ngày đợi trẫm điều tra rõ.
Bọn họ bất đắc dĩ phải ngậm miệng đau lòng nhìn Hàm Yên bị bắt đi.
Lúc này, trong thư phòng của Cảnh Dương cung, Nhĩ Thái lo lắng đi qua đi lại, Nhĩ Khang không nhịn được khuyên:
- Nhĩ Thái, đệ bình tĩnh đi, đệ cứ đi như vậy ta chóng mặt quá rồi.
- Hai huynh bình tĩnh được là phải rồi, người gặp chuyện đâu phải Tử Vy và Tiểu Yến Tử - Nhĩ Thái hậm hực nói, tuy vậy hắn vẫn đi đến bàn ngồi xuống, không đi qua đi lại nữa.
Vĩnh Kỳ nhăn mày phản bác:
- Nhĩ Thái, đệ nói gì vậy, Hàm Yên vẫn là muội muội, là bằng hữu của chúng ta, muội ấy xảy ra chuyện chúng ta cũng lo lắng không kém gì đệ đâu.
Nhĩ Thái cũng biết mình lỡ lời, mím môi không đáp. Nhĩ Khang hiểu hắn bây giờ tâm trạng nôn nóng vốn không trách gì hắn, vỗ vào vai hắn như tiếp thêm sức mạnh, đề nghị:
- Hay là chúng ta về nhà hỏi ý kiến của phụ thân xem sao, nhờ người nói chuyện với Hoàng Thượng chắc vẫn còn cơ may.
- Đúng vậy, chúng ta mau quay về nói chuyện với phụ thân – Nhĩ Thái cũng đồng ý, vội vàng muốn chạy về, chốc lát đã chạy mất hút rồi.
Vĩnh Kỳ nói với theo:
- Nhĩ Thái, đệ đợi ta, ta đi với đệ - Vĩnh Kỳ vốn muốn đuổi theo nhưng lại bị Nhĩ Khang ngăn cản:
- Huynh đừng đi nữa, mấy người Thấu Phương Trai hiện giờ chắc rối bời lắm, huynh giúp ta khuyên bọn họ đi, ta đi với Nhĩ Thái được rồi.
Vĩnh Kỳ thấy cũng có lý gật đầu đồng ý, Nhĩ Khang vỗ vỗ vai nhờ vả rồi mới quay người đi.
Ở phủ Phúc Luân học sĩ, Phúc Luân và thê tử cũng đã biết chuyện xảy ra trong cung và cũng vô cùng lo lắng.
- A mã, ngạc nương, cầu xin cha mẹ mau chóng nghĩ cách cứu Hàm Yên đi. Con cũng biết chuyện lần này rất nghiêm trọng nhưng Hàm Yên là vô tội, chuyện này chắc chắn là do Hoàng Hậu hãm hại, nhưng Lão phật gia lại hoàn toàn đứng về phía của Hoàng Hậu, điều kì lạ nhất là Hoàng Thượng lại không nghe lời của chúng con nói, con sợ cứ tiếp tục như vậy Hàm Yên sẽ rất thê thảm – Nhĩ Thái nói.
- Khoan đã – Khi mọi người đang kinh ngạc nhìn nàng thì Hàm Yên đứng lên, chậm rãi lau nước mắt trên mặt thể hiện sự trấn tĩnh, đến trước mặt của Hoàng Thượng hành bán lễ nói – Hoàng a mã, người có thể cho phép con biện giải không, nếu người nghe không đúng, mạng này con có thể lập tức trả cho người – Thanh âm chắc nịch, ánh mắt kiên định, nàng đã nhận ra khắp phòng này chỉ còn Hoàng Thượng đối với họ có tình yêu thương nhìn thấy loại chuyện này tâm trí đang giãy dụa chưa biết làm sao mà thôi, thế nên nàng sẽ mở lối cho ông.
Hoàng Thượng nhìn Hàm Yên một lúc lâu rốt cuộc lên tiếng:
- Được, ngươi nói đi.
Hàm Yên lại hành lễ với Thái Hậu, chậm rãi nói:
- Tâu Lão phật gia, bẩm Hoàng a mã, con chỉ có ba điều để nói. Nói hết lời, muốn chém muốn giết tùy Lão phật gia định đoạt – Lời này đã thành công chặn họng Lão phật gia khiến bà tạm thời nín nhịn, đợi xem Hàm Yên muốn nói gì.
Hàm Yên muốn chính là kết quả này, mới từ từ nói tiếp:
- Thứ nhất, Lão phật gia nói con bị bỏ bê mang lòng oán hận hãm hại Hoàng a mã chuyện này không thể xảy ra được. Dù con không được dạy dỗ như một kim chi ngọc diệp thực thụ nhưng con hiểu rõ thế nào là ân sâu nghĩa mẫu đông hải tựa, sinh thành công phụ thái sơn cao. Hơn nữa, tâm nguyện trước khi chết của mẫu phi con chính là con quên đi hận thù, sống cuộc đời bình thản vô ưu vô lo lẽ nào con lại không làm theo di nguyện của mẫu phi sao. Ở đây, trời đất chứng giám, Hàm Yên nếu bất hiếu, làm chuyện đại nghịch bất đạo, sẽ chết không có chỗ chôn thây – Hàm Yên giơ tay, lời lẽ khảng khái không chút run sợ.
Thần linh có lẽ đã động đến chân tâm của Thái Hậu, thần sắc của bà hòa hoãn hơn, Hoàng Thượng cũng đăm chiêu, Hàm Yên tiếp tục nói:
- Thứ hai, cái hình nhân này được tìm thấy trong Tường Phúc cung thì có liên quan gì đến Tử Vy, Tiểu Yến Tử và người của Thấu Phương trai chứ. Rất nhiều người có thể chứng minh từ khi quen biết con, họ chưa từng tới Tường Phúc cung. Nói bọn họ đã dạy cho con những thứ này quá vô lí. Giờ muốn bắt, muốn chém chỉ có mình con mà thôi, chỉ có chủ nhân của Tường Phúc cung là con thôi, không liên quan đến ai khác cả, không liên quan ai – Thanh âm lời cuối hơi lớn tiếng, nhấn mạnh ý của mình.
Mấy người Tử Vy nghe được liền hiểu Hàm Yên đang giúp bọn họ phủi sạch sẽ, muốn mở miệng phân trần thay nàng bị nàng giơ tay ra hiệu ngăn cản, cố gắng bình ổn tâm trạng bản thân, đi đến cầm lại hình nhân kia rồi mới nói tiếp:
- Thứ ba cũng là cuối cùng, loại vải làm hình nhân này xem ra khá tốt, Tường Phúc cung quanh năm không người để ý sao lại có loại vải này, con ở Thấu Phương trai cũng đã lâu cũng không hề thấy được ban loại vải này.
- Đây là loại vải lụa trắng được xưởng dệt Tô Châu đưa vào cung lần trước, điều đó chứng minh con hình nhân vải này không được đưa từ ngoài cung vào mà do người trong cung làm ra. Tình Nhi nhớ là vải lụa trắng này lúc đó Lão phật gia chỉ để lại một ít, số lụa còn lại người đã đem tặng cho vài nương nương ở trong cung nhưng không hề tặng cho Thấu Phương Trai và Tường Phúc cung. Chỉ cần tới Kính Sự phòng điều tra sẽ biết được đã đem tặng cho vị nương nương nào ở trong cung – Tình Nhi bước đến cầm hình nhân trong tay của Hàm Yên, săm soi thật kĩ đưa ra kết luận này, so với Hàm Yên càng có sức thuyết phục hơn.
Những lời này của Tình Nhi đã khiến Hoàng Hậu và Dung ma ma đồng loạt biến sắc, Hàm Yên liếc mắt nhìn thấy đáy lòng khinh bỉ, chỉ mới như vậy các ngươi đã run sợ rồi sao, tiếp lời của Tình Nhi:
- Không chỉ vải, kim, chữ ở trên hình nhân đều có thể điều tra. Hoàng a mã, con cầu xin Người tra rõ ràng, dù có chết con cũng muốn có câu trả lời với mẫu phi xấu số của mình – Quỳ xuống đất dập đầu cầu xin.
Thái Hậu và Hoàng Thượng nghe đến đây gần như đã có phần tin Hàm Yên, mọi chuyện gần như đã có thể chuyển nguy thành an, bỗng lúc này, Dung ma ma dường như nhớ ra cái gì, thần sắc hứng khởi thầm thì vào tai của Hoàng hậu. Càng nghe thì vẻ mặt của Hoàng Hậu càng vui vẻ, lần nữa mở miệng:
- Lão phật gia, thần thiếp nhớ rằng Du vương phi rất thích vải lụa Tô Châu, lúc vương phi thành thân được Thái Hậu ban tặng rất nhiều vải lụa Tô Châu tiến cống năm đó. Sau đó Du vương phi đã tặng một ít cho muội muội là Tường phi, cho nên Tường Phúc cung vẫn có khả năng có vải lụa Tô Châu. Chuyện này xem ra vẫn có thể là do Hàm Yên làm – Giờ đây bà muốn cắn chết Hàm Yên trước, cứ tạm bỏ qua cho Tử Vy và Tiểu Yến Tử.
Hàm Yên kinh ngạc rồi ão nào, chết tiệt sao không ai nói với nàng chuyện này thế, thấy ánh mắt của Lão phật gia lại hiện lên nét nghi ngờ, nàng thầm nói xong rồi. Rốt cuộc Thái Hậu lên tiếng quyết định:
- Chuyện lần này có nhiều điểm đáng ngờ, trước cứ giam Hàm Yên lại, đợi điều tra.
Hoàng Thượng không tiện phản bác ý kiến của Thái Hậu, huống chi cũng tạm giam chứ không nguy hại gì nên ra lệnh:
- Người đâu, bắt Hàm Yên giam trong Tông Nhân phủ cho trẫm.
- Hoàng Thượng, Hàm Yên nhất định không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đâu – Nhĩ Thái vội vàng muốn biện minh cho Hàm Yên.
- Đúng vậy, Hoàng a mã, khoảng thời gian này Hàm Yên luôn ở Thấu Phương Trai, sao lại có hình nhân xuất hiện ở Tường Phúc cung chứ - Tử Vy nói.
Lệnh phi cũng quỳ xuống nói đỡ:
- Hoàng Thượng, xin Người điều tra rõ ràng, rồi hãy giam vào đại lao cũng không muộn.
Nhưng Hoàng Thượng đã quyết lòng làm sao dễ thay đổi, huống chi chỉ là tạm giam cũng không làm gì, trừng mắt với đám người Tử Vy nói:
- Hai người các ngươi về đóng cửa ở Thấu Phương Trai sám hối cho trẫm, còn Hàm Yên cứ ở Tông Nhân phủ mấy ngày đợi trẫm điều tra rõ.
Bọn họ bất đắc dĩ phải ngậm miệng đau lòng nhìn Hàm Yên bị bắt đi.
Lúc này, trong thư phòng của Cảnh Dương cung, Nhĩ Thái lo lắng đi qua đi lại, Nhĩ Khang không nhịn được khuyên:
- Nhĩ Thái, đệ bình tĩnh đi, đệ cứ đi như vậy ta chóng mặt quá rồi.
- Hai huynh bình tĩnh được là phải rồi, người gặp chuyện đâu phải Tử Vy và Tiểu Yến Tử - Nhĩ Thái hậm hực nói, tuy vậy hắn vẫn đi đến bàn ngồi xuống, không đi qua đi lại nữa.
Vĩnh Kỳ nhăn mày phản bác:
- Nhĩ Thái, đệ nói gì vậy, Hàm Yên vẫn là muội muội, là bằng hữu của chúng ta, muội ấy xảy ra chuyện chúng ta cũng lo lắng không kém gì đệ đâu.
Nhĩ Thái cũng biết mình lỡ lời, mím môi không đáp. Nhĩ Khang hiểu hắn bây giờ tâm trạng nôn nóng vốn không trách gì hắn, vỗ vào vai hắn như tiếp thêm sức mạnh, đề nghị:
- Hay là chúng ta về nhà hỏi ý kiến của phụ thân xem sao, nhờ người nói chuyện với Hoàng Thượng chắc vẫn còn cơ may.
- Đúng vậy, chúng ta mau quay về nói chuyện với phụ thân – Nhĩ Thái cũng đồng ý, vội vàng muốn chạy về, chốc lát đã chạy mất hút rồi.
Vĩnh Kỳ nói với theo:
- Nhĩ Thái, đệ đợi ta, ta đi với đệ - Vĩnh Kỳ vốn muốn đuổi theo nhưng lại bị Nhĩ Khang ngăn cản:
- Huynh đừng đi nữa, mấy người Thấu Phương Trai hiện giờ chắc rối bời lắm, huynh giúp ta khuyên bọn họ đi, ta đi với Nhĩ Thái được rồi.
Vĩnh Kỳ thấy cũng có lý gật đầu đồng ý, Nhĩ Khang vỗ vỗ vai nhờ vả rồi mới quay người đi.
Ở phủ Phúc Luân học sĩ, Phúc Luân và thê tử cũng đã biết chuyện xảy ra trong cung và cũng vô cùng lo lắng.
- A mã, ngạc nương, cầu xin cha mẹ mau chóng nghĩ cách cứu Hàm Yên đi. Con cũng biết chuyện lần này rất nghiêm trọng nhưng Hàm Yên là vô tội, chuyện này chắc chắn là do Hoàng Hậu hãm hại, nhưng Lão phật gia lại hoàn toàn đứng về phía của Hoàng Hậu, điều kì lạ nhất là Hoàng Thượng lại không nghe lời của chúng con nói, con sợ cứ tiếp tục như vậy Hàm Yên sẽ rất thê thảm – Nhĩ Thái nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.