Chương 13
Quân Sola
23/07/2021
Hề Mặc không có cách nào, chỉ đành cùng hai vị này trao đổi theo dõi Weibo, đồng thời từ trong mắt bọn họ thấy được sự kϊƈɦ động khi thành công mở rộng tổ chức nào đó, thành công lôi ra một đống gai ốc.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm vươn tay, nói: "Sau này chúng ta chính là chiến hữu rồi!"
Hề Mặc bị ép cùng hắn bắt tay: "……."
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm trăm miệng một lời: "Hề Mặc yêu yêu yêu!"
Hề Mặc: "……"
Xem ra lúc này ngay cả khẩu hiệu đều có rồi, nhất định là một tổ chức tà giáo.
Video Nguyễn Dạ Sênh thay thế họp báo vẫn đang tiếp tục, hình động gif uống nước của cô tiếp tục điên cuồng phát tán trêи trang chủ, không ít người ở bên trong thay Trầm Khinh Biệt thị uy, bình luận khu trêи Weibo của Trầm Khinh Biệt lại bị fan của Hề Mặc thành công công chiếm.
Hề Mặc đặc biệt nhìn một vòng, phong thuỷ luân phiên, bên dưới khu bình luận của Trầm Khinh Biệt thuần một sắc : "Ha hả, nữ tử yên tĩnh, nữ thần của bọn ta không hủy dung."
"Ha hả, nữ tử yên tĩnh, nữ thần của bọn ta không hủy dung!"
Hề Mặc: "……" Lúc này fan không bằng antifan.
Fan của Trầm Khinh Biệt giết đến, song phương dùng đối đáp đại chiến.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Hề Mặc kéo một thân trói buộc chụp xong mấy cuộn phim cuối cùng. Cô mặc dù cao ngạo xoi mói, nhưng làm việc vẫn rất chuyên nghiệp, trước đây lúc đóng phim mặc kệ có bao nhiêu khổ cực đều có thể nhẫn được, hiện tại công tác này chủ yếu là dằn vặt trêи tinh thần, tốt xấu gì cô cũng ngoài mặt nhịn xuống, suốt quá trình không lời than oán, bao gồm nhân viên công tác, người phụ trách thoạt nhìn đều rất thích cô.
Chuyên viên trang điểm cùng nhϊế͙p͙ ảnh gia đặc biệt xuất ra điện thoại di động, vỗ vai của cô cười nói: "Nguyễn tiểu thư, chúng ta chụp một tấm kỷ niệm đi."
Điện thoại di động được Matt cầm để tự sướиɠ, trước mắt, Hề Mặc thấy bạch quang sáng loáng, lại cảm giác được vai bị người khác ôm nhìn ống kính, từ chỗ sâu nhất trong nội tâm phát ra một cổ hàn khí, cả người chợt run lên.
Sắc mặt Hề Mặc tái nhợt, lập tức tránh ra, không nhìn tới ống kính, thậm chí còn phản xạ có điều kiện mà đẩy Matt một cái.
Hai người kia bị cô làm hoảng sợ: "Nguyễn tiểu thư?"
Hề Mặc lần đầu tiên ở bên ngoài thất thố như vậy, trêи cổ thấm ra mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói: "Xấu hổ, ta không quen người khác chụp ảnh chung, vừa rồi có chút phản ứng quá độ, hù dọa đến các ngươi?"
Matt vội vàng nói: "Không, không, bọn ta không biết, là bọn ta mạo phạm mới phải. Nguyễn tiểu thư ngươi có khỏe không?"
Hề Mặc vén tóc, mượn động tác này giảm bớt không khỏe trong lòng: "Ta không sao, cảm ơn."
Cô ngẩng đầu, lợi dụng sự rèn luyện hàng ngày của diễn viên chuyên nghiệp lập tức chuyển đổi tâm tình nặn ra một nụ cười: "Ta lớn lên quá xấu xí, không thích cùng người khác chụp ảnh."
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm: "……"
"Nếu như Nguyễn tiểu thư gọi là quá xấu, vậy bọn ta không phải cần bị hôi phi yên diệt sao?" Hai người sâu sắc bị đả kϊƈɦ.
Hề Mặc chỉ chỉ khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Không, ta là thực sự cảm thấy ta quá xấu rồi. Nói thật, bản thân ta không thích tướng mạo của ta, rất tự ti."
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm: "……"
Hai người trong lòng thở dài, Nguyễn tiểu thư này là người tốt, chính là cần khám bác sĩ tâm lý, còn có bác sĩ nhãn khoa.
Hề Mặc giả vờ thành khẩn nói: "Ta hiện tại xem các ngươi là chiến hữu, mới nói những lời này với các ngươi, xin các ngươi nhất định phải giữ kín."
Hai người trăm miệng một lời: "Yên tâm! Hề Mặc yêu yêu yêu!"
Hề Mặc nhất thời cảm giác lúc trước là đầu cô bị cửa kẹp nên mới đăng kí cái nick Weibo này.
Hai người tiễn Hề Mặc ra cửa, ở cửa lưu luyến không rời phất tay: "Thường đến nha!"
Tình cảnh này thực sự có chút giống như đi dạo làng chơi, Hề Mặc xoay người giận tái mặt, dưới chân như có bôi dầu mà đi.
Về nhà chuyện thứ nhất chính là đi rửa mặt, dòng nước lạnh lẽo mang đi lo nghĩ trong lòng, cô bụm mặt, giọt nước trêи sợi tóc rơi xuống.
Cô không chụp hình tự sướиɠ.
Càng không cùng người khác tự sướиɠ.
Trong giới này, minh tinh nổi tiếng hay không thì trêи Weibo của bọn họ đều đầy rẫy ảnh tự sướиɠ. Nhất là Trầm Khinh Biệt, sớm chụp chào buổi sáng, tối chụp ngủ ngon, ăn một món điểm tâm ngọt đều chụp hình, không phải ảnh tự sướиɠ thì giống như xấu hổ đăng lên Weibo, loại hành vi này một lần khiến Hề Mặc nhận định Trầm Khinh Biệt quả thực là nghiện tự sướиɠ.
Tâm tình bình tĩnh xuống, Hề Mặc đi đến phòng khách, phòng khách nhà mới rất trống trải, cho dù ở đây so với phòng khách trong nhà cô nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy trống trải tột cùng, đại khái là bởi vì cô đã biến thành một người khác, đồng thời bị ép tiếp nhận tất cả sự cô độc của đối phương.
Không ai quan tâm đến cô.
Thậm chí không ai chú ý đến cô.
Cô không còn là Hề Mặc nữa rồi, không được chúng tinh phủng nguyệt nữa rồi. Sau khi thay thế Nguyễn Dạ Sênh làm một công việc đẳng cấp thấp đến buồn cười đối với cô, cô không có việc gì để làm nữa, cuộc sống lịch trình dày đặc biến mất, việc cô phải làm chính là sau khi hoàn thành công việc trở về thừa thụ sự thay đổi đáng sợ đến không chịu nổi một ngày này.
Cô ngồi trêи sô pha, đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Dạ Sênh. Chết tiệt, trước đây cô hy vọng vĩnh viễn không cần nhìn thấy nữ nhân này, hôm nay Nguyễn Dạ Sênh sở hữu thân xác của cô, hai người đột nhiên hai con châu chấu trêи một sợi dây thừng, chỉ một đoạn thời gian cô không biết tình huống của nữ nhân kia, sẽ nôn nóng bất an.
Dù sao thân thể còn đang phong tao đáng ghét thể này đây.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh nhất định đang ứng phó các loại vấn đề mà cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, vì vậy nhìn điện thoại di động một cái, bỏ qua, nằm trêи sô pha tịch liêu mà ngủ.
Trong lúc ngủ mơ dường như lại nhìn thấy ống kính lay động trong ánh sáng, ống kính kia tiến đến trước mặt cô, cô bắt đầu sợ đến cả người run rẩy.
Tiếng chuông điện thoại di động không dứt vang bên tai Hề Mặc đang thì thào nói mớ, đôi môi mỏng khẽ động, không biết đang nói cái gì, tiếng chuông này như dòi mạng, đồng thời thành công đem thần kinh buộc chặt của cô kéo đứt.
Cô lòng đầy lừa giận mà ngồi dậy, thấy trêи điện thoại di động hiển thị cuộc gọi của Nguyễn Dạ Sênh.
Chạm xuống phím nghe, Hề Mặc im lặng, không lên tiếng.
Giọng nói của Nguyễn Dạ Sênh rất êm tai, không biết là trời sinh hay là cô tận lực điều chỉnh, ngữ khí của cô luôn tràn ngập mê hoặc: "Buổi tối hảo, Hề Mặc."
Hề Mặc nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đã đen kịt.
Thực sự rất kỳ quái, cô rõ ràng ghét Nguyễn Dạ Sênh ghét đến nghiến răng ra tiếng, nhưng hiện tại đối phương gọi điện thoại đến, cô dĩ nhiên cảm thấy một tia thoải mái khó hiểu. Đại khái là sau khi cô đổi thành người khác, tất cả vốn dĩ thuộc về cô cũng không còn nữa, Nguyễn Dạ Sênh trở thành đối tượng duy nhất cô có thể trực diện trao đổi, trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, chí ít không cần khổ cực che lấp sắm vai người khác.
Nhưng đổi góc độ suy nghĩ, chuyện này là cỡ nào đáng sợ đáng buồn.
Hề Mặc ở trong loại tâm trạng phức tạp biến hóa này, trở nên âm tình bất định, nói: "Lúc tốt, dĩ nhiên có thể xem như ân cần thăm hỏi, lúc không tốt, đây là châm chọc."
Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười: "Ta đây đổi một cách thăm hỏi khác. Ăn cơm chưa?"
Hề Mặc: "….."
"Mới vừa tỉnh ngủ, chưa ăn." Hề Mặc lười biếng nói.
Nguyễn Dạ Sênh thật ra cũng không ngờ tới cô sẽ thực sự trả lời, giống như bạn bè nói chuyện phiếm với nhau. Cô có chút kinh ngạc, nhiều hơn là vui mừng, cố ý đồng tình sách một tiếng: "Ngươi không biết nấu cơm, giờ này mà ra ngoài cũng phiền. Nếu như ta ở đó, còn có thể làm cơm cho ngươi ăn."
"Nguyễn Dạ Sênh." Hề Mặc nói: "Ngươi hôm nay họp báo ngồi uống nước là uống vào trong đầu ngươi rồi sao?"
"Đúng vậy." Nguyễn Dạ Sênh thản nhiên thừa nhận: "Là đầu óc của ngươi."
Hề Mặc: "…."
"Biểu hiện trong buổi họp báo của ta ngươi hài lòng không?" Nguyễn Dạ Sênh nói.
Hề Mặc nói: "Coi như hài lòng, ngoại trừ đầu óc ngập nước. Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ta không tìm ngươi, ngươi cũng phải tìm ta. Để tránh cho ngươi phải rối rắm rốt cuộc nên gọi điện lúc nào, nên vẫn là ta liên hệ ngươi thì tốt hơn. Hiện tại ta đã trở về, đang ở trong phòng, bên cạnh không có ai, ngươi có thể yên tâm."
Hề Mặc cười nhạt: "Ngươi trái lại biết rất rõ ràng, tựa như ở trêи người ta lắp đặt cameras cùng máy nghe trộm ? Ngươi không nên quá tự tin."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Trái tim của ngươi đang ở chỗ ta, ta thế nào lại không biết."
Hề Mặc: "….."
Nữ nhân này biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào sao!
"Nguyễn tiểu thư, chú ý cách dùng từ của ngươi!" Hề Mặc bình tĩnh nói.
"Ta chưa nói gì sai a!" Nguyễn Dạ Sênh hiển nhiên rất vô tội: " Trái tim của ngươi , quả thật là đang ở trong thân thể ngươi, ở khoang ngực trái của ngươi. Không tin ngươi đi bệnh viện chụp X-quang đi. Nga, không cần phiền chụp X- quang, soi gương là được rồi."
Hề Mặc: "……"
Thật sự là thân xác của cô đang che chở Nguyễn Dạ Sênh lòng dạ hiểm độc hắc tâm can , cô dĩ nhiên không cách nào phản bác.
Nguyễn Dạ Sênh hỏi: "Ảnh bìa tạp chí của ta thế nào rồi?"
Hề Mặc không mặn không nhạt trả lời: "Hoàn thành rồi, nhìn ý tứ đối phương đúng là hài lòng." Ngoại trừ gặp phải hai kẻ không bình thường.
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Nhìn ngươi ngược lại rất thích ứng công tác của ta đi."
Hề Mặc dừng một chút, nói: "Ta có một việc muốn nói với ngươi."
"Xem đi, ta đã nói là ngươi muốn gọi điện thoại cho ta. Nói đi."
Hề Mặc đè xuống gân xanh, nói: "Ngươi ngày mai nói cho Lộ Thanh Minh biết, bảo hắn an bài một diễn viên đi thử vai trong phim mới, dẫn cô đi tìm đạo diễn Lâm."
"Tìm nữ phụ sao, là diễn viên nào?"
Hề Mặc đạm nhạt nói: "Nguyễn Dạ Sênh."
Nguyễn Dạ Sênh: "……."
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm vươn tay, nói: "Sau này chúng ta chính là chiến hữu rồi!"
Hề Mặc bị ép cùng hắn bắt tay: "……."
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm trăm miệng một lời: "Hề Mặc yêu yêu yêu!"
Hề Mặc: "……"
Xem ra lúc này ngay cả khẩu hiệu đều có rồi, nhất định là một tổ chức tà giáo.
Video Nguyễn Dạ Sênh thay thế họp báo vẫn đang tiếp tục, hình động gif uống nước của cô tiếp tục điên cuồng phát tán trêи trang chủ, không ít người ở bên trong thay Trầm Khinh Biệt thị uy, bình luận khu trêи Weibo của Trầm Khinh Biệt lại bị fan của Hề Mặc thành công công chiếm.
Hề Mặc đặc biệt nhìn một vòng, phong thuỷ luân phiên, bên dưới khu bình luận của Trầm Khinh Biệt thuần một sắc : "Ha hả, nữ tử yên tĩnh, nữ thần của bọn ta không hủy dung."
"Ha hả, nữ tử yên tĩnh, nữ thần của bọn ta không hủy dung!"
Hề Mặc: "……" Lúc này fan không bằng antifan.
Fan của Trầm Khinh Biệt giết đến, song phương dùng đối đáp đại chiến.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Hề Mặc kéo một thân trói buộc chụp xong mấy cuộn phim cuối cùng. Cô mặc dù cao ngạo xoi mói, nhưng làm việc vẫn rất chuyên nghiệp, trước đây lúc đóng phim mặc kệ có bao nhiêu khổ cực đều có thể nhẫn được, hiện tại công tác này chủ yếu là dằn vặt trêи tinh thần, tốt xấu gì cô cũng ngoài mặt nhịn xuống, suốt quá trình không lời than oán, bao gồm nhân viên công tác, người phụ trách thoạt nhìn đều rất thích cô.
Chuyên viên trang điểm cùng nhϊế͙p͙ ảnh gia đặc biệt xuất ra điện thoại di động, vỗ vai của cô cười nói: "Nguyễn tiểu thư, chúng ta chụp một tấm kỷ niệm đi."
Điện thoại di động được Matt cầm để tự sướиɠ, trước mắt, Hề Mặc thấy bạch quang sáng loáng, lại cảm giác được vai bị người khác ôm nhìn ống kính, từ chỗ sâu nhất trong nội tâm phát ra một cổ hàn khí, cả người chợt run lên.
Sắc mặt Hề Mặc tái nhợt, lập tức tránh ra, không nhìn tới ống kính, thậm chí còn phản xạ có điều kiện mà đẩy Matt một cái.
Hai người kia bị cô làm hoảng sợ: "Nguyễn tiểu thư?"
Hề Mặc lần đầu tiên ở bên ngoài thất thố như vậy, trêи cổ thấm ra mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói: "Xấu hổ, ta không quen người khác chụp ảnh chung, vừa rồi có chút phản ứng quá độ, hù dọa đến các ngươi?"
Matt vội vàng nói: "Không, không, bọn ta không biết, là bọn ta mạo phạm mới phải. Nguyễn tiểu thư ngươi có khỏe không?"
Hề Mặc vén tóc, mượn động tác này giảm bớt không khỏe trong lòng: "Ta không sao, cảm ơn."
Cô ngẩng đầu, lợi dụng sự rèn luyện hàng ngày của diễn viên chuyên nghiệp lập tức chuyển đổi tâm tình nặn ra một nụ cười: "Ta lớn lên quá xấu xí, không thích cùng người khác chụp ảnh."
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm: "……"
"Nếu như Nguyễn tiểu thư gọi là quá xấu, vậy bọn ta không phải cần bị hôi phi yên diệt sao?" Hai người sâu sắc bị đả kϊƈɦ.
Hề Mặc chỉ chỉ khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Không, ta là thực sự cảm thấy ta quá xấu rồi. Nói thật, bản thân ta không thích tướng mạo của ta, rất tự ti."
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm: "……"
Hai người trong lòng thở dài, Nguyễn tiểu thư này là người tốt, chính là cần khám bác sĩ tâm lý, còn có bác sĩ nhãn khoa.
Hề Mặc giả vờ thành khẩn nói: "Ta hiện tại xem các ngươi là chiến hữu, mới nói những lời này với các ngươi, xin các ngươi nhất định phải giữ kín."
Hai người trăm miệng một lời: "Yên tâm! Hề Mặc yêu yêu yêu!"
Hề Mặc nhất thời cảm giác lúc trước là đầu cô bị cửa kẹp nên mới đăng kí cái nick Weibo này.
Hai người tiễn Hề Mặc ra cửa, ở cửa lưu luyến không rời phất tay: "Thường đến nha!"
Tình cảnh này thực sự có chút giống như đi dạo làng chơi, Hề Mặc xoay người giận tái mặt, dưới chân như có bôi dầu mà đi.
Về nhà chuyện thứ nhất chính là đi rửa mặt, dòng nước lạnh lẽo mang đi lo nghĩ trong lòng, cô bụm mặt, giọt nước trêи sợi tóc rơi xuống.
Cô không chụp hình tự sướиɠ.
Càng không cùng người khác tự sướиɠ.
Trong giới này, minh tinh nổi tiếng hay không thì trêи Weibo của bọn họ đều đầy rẫy ảnh tự sướиɠ. Nhất là Trầm Khinh Biệt, sớm chụp chào buổi sáng, tối chụp ngủ ngon, ăn một món điểm tâm ngọt đều chụp hình, không phải ảnh tự sướиɠ thì giống như xấu hổ đăng lên Weibo, loại hành vi này một lần khiến Hề Mặc nhận định Trầm Khinh Biệt quả thực là nghiện tự sướиɠ.
Tâm tình bình tĩnh xuống, Hề Mặc đi đến phòng khách, phòng khách nhà mới rất trống trải, cho dù ở đây so với phòng khách trong nhà cô nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy trống trải tột cùng, đại khái là bởi vì cô đã biến thành một người khác, đồng thời bị ép tiếp nhận tất cả sự cô độc của đối phương.
Không ai quan tâm đến cô.
Thậm chí không ai chú ý đến cô.
Cô không còn là Hề Mặc nữa rồi, không được chúng tinh phủng nguyệt nữa rồi. Sau khi thay thế Nguyễn Dạ Sênh làm một công việc đẳng cấp thấp đến buồn cười đối với cô, cô không có việc gì để làm nữa, cuộc sống lịch trình dày đặc biến mất, việc cô phải làm chính là sau khi hoàn thành công việc trở về thừa thụ sự thay đổi đáng sợ đến không chịu nổi một ngày này.
Cô ngồi trêи sô pha, đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Dạ Sênh. Chết tiệt, trước đây cô hy vọng vĩnh viễn không cần nhìn thấy nữ nhân này, hôm nay Nguyễn Dạ Sênh sở hữu thân xác của cô, hai người đột nhiên hai con châu chấu trêи một sợi dây thừng, chỉ một đoạn thời gian cô không biết tình huống của nữ nhân kia, sẽ nôn nóng bất an.
Dù sao thân thể còn đang phong tao đáng ghét thể này đây.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh nhất định đang ứng phó các loại vấn đề mà cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, vì vậy nhìn điện thoại di động một cái, bỏ qua, nằm trêи sô pha tịch liêu mà ngủ.
Trong lúc ngủ mơ dường như lại nhìn thấy ống kính lay động trong ánh sáng, ống kính kia tiến đến trước mặt cô, cô bắt đầu sợ đến cả người run rẩy.
Tiếng chuông điện thoại di động không dứt vang bên tai Hề Mặc đang thì thào nói mớ, đôi môi mỏng khẽ động, không biết đang nói cái gì, tiếng chuông này như dòi mạng, đồng thời thành công đem thần kinh buộc chặt của cô kéo đứt.
Cô lòng đầy lừa giận mà ngồi dậy, thấy trêи điện thoại di động hiển thị cuộc gọi của Nguyễn Dạ Sênh.
Chạm xuống phím nghe, Hề Mặc im lặng, không lên tiếng.
Giọng nói của Nguyễn Dạ Sênh rất êm tai, không biết là trời sinh hay là cô tận lực điều chỉnh, ngữ khí của cô luôn tràn ngập mê hoặc: "Buổi tối hảo, Hề Mặc."
Hề Mặc nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đã đen kịt.
Thực sự rất kỳ quái, cô rõ ràng ghét Nguyễn Dạ Sênh ghét đến nghiến răng ra tiếng, nhưng hiện tại đối phương gọi điện thoại đến, cô dĩ nhiên cảm thấy một tia thoải mái khó hiểu. Đại khái là sau khi cô đổi thành người khác, tất cả vốn dĩ thuộc về cô cũng không còn nữa, Nguyễn Dạ Sênh trở thành đối tượng duy nhất cô có thể trực diện trao đổi, trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, chí ít không cần khổ cực che lấp sắm vai người khác.
Nhưng đổi góc độ suy nghĩ, chuyện này là cỡ nào đáng sợ đáng buồn.
Hề Mặc ở trong loại tâm trạng phức tạp biến hóa này, trở nên âm tình bất định, nói: "Lúc tốt, dĩ nhiên có thể xem như ân cần thăm hỏi, lúc không tốt, đây là châm chọc."
Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười: "Ta đây đổi một cách thăm hỏi khác. Ăn cơm chưa?"
Hề Mặc: "….."
"Mới vừa tỉnh ngủ, chưa ăn." Hề Mặc lười biếng nói.
Nguyễn Dạ Sênh thật ra cũng không ngờ tới cô sẽ thực sự trả lời, giống như bạn bè nói chuyện phiếm với nhau. Cô có chút kinh ngạc, nhiều hơn là vui mừng, cố ý đồng tình sách một tiếng: "Ngươi không biết nấu cơm, giờ này mà ra ngoài cũng phiền. Nếu như ta ở đó, còn có thể làm cơm cho ngươi ăn."
"Nguyễn Dạ Sênh." Hề Mặc nói: "Ngươi hôm nay họp báo ngồi uống nước là uống vào trong đầu ngươi rồi sao?"
"Đúng vậy." Nguyễn Dạ Sênh thản nhiên thừa nhận: "Là đầu óc của ngươi."
Hề Mặc: "…."
"Biểu hiện trong buổi họp báo của ta ngươi hài lòng không?" Nguyễn Dạ Sênh nói.
Hề Mặc nói: "Coi như hài lòng, ngoại trừ đầu óc ngập nước. Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ta không tìm ngươi, ngươi cũng phải tìm ta. Để tránh cho ngươi phải rối rắm rốt cuộc nên gọi điện lúc nào, nên vẫn là ta liên hệ ngươi thì tốt hơn. Hiện tại ta đã trở về, đang ở trong phòng, bên cạnh không có ai, ngươi có thể yên tâm."
Hề Mặc cười nhạt: "Ngươi trái lại biết rất rõ ràng, tựa như ở trêи người ta lắp đặt cameras cùng máy nghe trộm ? Ngươi không nên quá tự tin."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Trái tim của ngươi đang ở chỗ ta, ta thế nào lại không biết."
Hề Mặc: "….."
Nữ nhân này biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào sao!
"Nguyễn tiểu thư, chú ý cách dùng từ của ngươi!" Hề Mặc bình tĩnh nói.
"Ta chưa nói gì sai a!" Nguyễn Dạ Sênh hiển nhiên rất vô tội: " Trái tim của ngươi , quả thật là đang ở trong thân thể ngươi, ở khoang ngực trái của ngươi. Không tin ngươi đi bệnh viện chụp X-quang đi. Nga, không cần phiền chụp X- quang, soi gương là được rồi."
Hề Mặc: "……"
Thật sự là thân xác của cô đang che chở Nguyễn Dạ Sênh lòng dạ hiểm độc hắc tâm can , cô dĩ nhiên không cách nào phản bác.
Nguyễn Dạ Sênh hỏi: "Ảnh bìa tạp chí của ta thế nào rồi?"
Hề Mặc không mặn không nhạt trả lời: "Hoàn thành rồi, nhìn ý tứ đối phương đúng là hài lòng." Ngoại trừ gặp phải hai kẻ không bình thường.
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Nhìn ngươi ngược lại rất thích ứng công tác của ta đi."
Hề Mặc dừng một chút, nói: "Ta có một việc muốn nói với ngươi."
"Xem đi, ta đã nói là ngươi muốn gọi điện thoại cho ta. Nói đi."
Hề Mặc đè xuống gân xanh, nói: "Ngươi ngày mai nói cho Lộ Thanh Minh biết, bảo hắn an bài một diễn viên đi thử vai trong phim mới, dẫn cô đi tìm đạo diễn Lâm."
"Tìm nữ phụ sao, là diễn viên nào?"
Hề Mặc đạm nhạt nói: "Nguyễn Dạ Sênh."
Nguyễn Dạ Sênh: "……."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.