Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 49: BĂNG BÓ VẾT THƯƠNG
Hoa Sen Trắng
06/03/2024
Trước thái độ đầy cương quyết của Lôi Vũ Uy, Lôi Đằng chỉ biết bất lực rời khỏi. Trước khi đi, ông ta còn không quên trừng mắt về phía Châu Kỳ Ngưng.
- "Vũ Uy, môi anh chảy máu kìa."
Châu Kỳ Ngưng nét mặt lo lắng mà đưa tay chạm lên gương mặt sớm đã bị sưng húp một bên, khẽ lau nhẹ đi những giọt máu nơi khóe môi người đàn ông. Ánh mắt rưng rưng như thể sắp khóc đến nơi. Trái ngược với sự lo lắng của cô, Lôi Vũ Uy lại vô cùng điểm tĩnh, đưa mắt nhìn cô một cách trìu mến. Anh bất giác bật cười mà cất giọng châm chọc:
- "Chỉ là cái bạt tai nhỏ thôi. Kỳ Ngưng, chúng ta về nhà thôi."
Nói rồi, anh khoác tay lên vai cô. Cả hai cùng tươi cười quay trở về nhà. Trên đường đi, Châu Kỳ Ngưng thi thoảng đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt vẫn tỏ ra vui vẻ của người bên cạnh. Quả thực, anh rất giỏi trong việc che đậy cảm xúc. Mặt ngoài luôn cố tỏ ra bản thân vẫn ổn nhưng cô biết rõ trong lòng của anh lúc này tồi tệ ra sao.
- "Vũ Uy, anh cõng em có được không?"
Châu Kỳ Ngưng tỏ vẻ nũng nịu mà cất giọng ngọt ngào nói, khiến nét mặt đang vốn trầm tư của người đàn ông lập tức trở nên dịu dàng mà phì cười, gật đầu đáp:
- "Tất nhiên là được rồi. Cho dù bắt anh cõng em cả đời, anh cũng cam tâm tình nguyện."
Nói rồi, Lôi Vũ Uy hạ thấp người. Liền lập tức, Châu Kỳ Ngưng ngồi lên lưng anh, khóe môi mỉm cười hạnh phúc. Cô biết tâm trạng anh hiện tại không vui vẻ gì mấy.
Nhưng thay vì cố tra hỏi, cô chọn cách lãng sang chuyện khác khiến anh quên đi những nặng trĩu trong lòng. Như thế, những việc mà anh làm vì cô sẽ không trở nên vô nghĩa.
- "Vũ Uy, mặt trời sắp lặn rồi kìa. Rất đẹp, có đúng không?"
Châu Kỳ Ngưng chỉ tay về phía ánh hoàng hôn ở phía trước mà nở nụ cười rạng rỡ. Lại một ngày nữa trôi qua. Mọi chuyện không vui cũng đã đến lúc bỏ lại. Tương lai cũng vì thế mà tiếp tục. Đôi chân dù mệt mỏi đến cách mấy vẫn cứ thế mà bước đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn về con đường phía trước.
Vừa trở về nhà, Châu Kỳ Ngưng đã nhanh chân chạy đi tìm thuốc để chấm nhẹ lên vết thương nơi khóe môi của Lôi Vũ Uy. Nhìn sự tỉ mỉ, nét mặt tập trung cao độ của cô khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ánh mắt của kẻ si tình cứ nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ. Một lúc sau, Lôi Vũ Uy tự tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người mình. Lộ ra cơ thể săn chắc trước mặt Châu Kỳ Ngưng khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt mà lắp bắp lên tiếng nói:
- "Gì nữa đây... anh...anh lại khoe cơ thể trước mặt em à?"
Châu Kỳ Ngưng ánh mắt cố tình tránh né mà vội vàng đứng bật dậy. Ngay khi cô định xoay người trở về phòng thì cánh tay đã bị người trên ghế níu lại mà kéo cô ngã vào lồng ngực ấm nóng của anh, nhoẻn miệng cười mị hoặc:
- "Hôm nay, em chà lưng cho anh có được không?"
Giọng điệu dẫn dụ này của Lôi Vũ Uy khiến Châu Kỳ Ngưng vô cùng xấu hổ đến đỏ bừng mặt mà đưa tay đánh mạnh lên vai anh, lớn tiếng trách móc:
- "Đồ điên, anh lớn rồi thì tự mình tắm đi chứ. Ai hơi đâu kì cọ giúp anh."
Dứt lời, cô cuống cuồng rời khỏi người Lôi Vũ Uy mà ba chân bốn cằng tìm cách tẩu thoát thật nhanh khiến anh chỉ biết đưa mắt nhìn theo đầy bất lực, khóe môi cong nhẹ:
- "Đáng yêu làm sao!"
Biệt thự Phó gia...
Sau vài ngày ở lại bệnh viện điều trị, cuối cùng Hàn Uyển cũng được trở về nhà. Viên đạn ghim thẳng vào lưng, may thay không trúng vào cột sống nhưng vẫn quấn băng khắp người khiến cô cảm thấy thi thoảng có chút khó thở.
- "Hiện tại cho cô ấy nghỉ ngơi trên giường. Thường xuyên thay băng vết thương và uống thuốc đều đặn là sẽ ổn."
Bác sĩ Vương cẩn thận dặn dò Phó Bắc Ảnh. Ngay khi bác sĩ cầm lên cuộn băng vải, đi về phía người con gái đang nằm trên giường thì đã bị Phó Bắc Ảnh chặn lại, anh lạnh giọng hỏi:
- "Bác sĩ cần làm gì sao?"
Nghe anh hỏi, bác sĩ Vương thành thật trả lời:
"Tất nhiên là thay băng cho Châu tiểu thư rồi.""Không cần đâu. Cô ấy là vợ tôi, tự tay tôi thay băng sẽ thuận tiện hơn.""Nhưng anh có biết cách cố định băng vải không đó?"Phó Bắc Ảnh vỗ vỗ ngực mình, tự tin đáp:
- "Bác sĩ yên tâm, tôi trước đây cái gì cũng đã từng học qua cho nên anh yên tâm về việc này. Bây giờ, mời bác sĩ ra ngoài kê thuốc. Nếu như có cần bôi thêm thuốc gì vào vị trí vết thương, bác sĩ cứ ghi lại cho tôi là được. Cảm ơn bác sĩ Vương rất nhiều."
Chưa đợi đối phương trả lời, Phó Bắc Ảnh đã nhanh chóng đẩy người rời khỏi phòng rồi khóa chặt cửa lại, thở phào một tiếng.
- "Vũ Uy, môi anh chảy máu kìa."
Châu Kỳ Ngưng nét mặt lo lắng mà đưa tay chạm lên gương mặt sớm đã bị sưng húp một bên, khẽ lau nhẹ đi những giọt máu nơi khóe môi người đàn ông. Ánh mắt rưng rưng như thể sắp khóc đến nơi. Trái ngược với sự lo lắng của cô, Lôi Vũ Uy lại vô cùng điểm tĩnh, đưa mắt nhìn cô một cách trìu mến. Anh bất giác bật cười mà cất giọng châm chọc:
- "Chỉ là cái bạt tai nhỏ thôi. Kỳ Ngưng, chúng ta về nhà thôi."
Nói rồi, anh khoác tay lên vai cô. Cả hai cùng tươi cười quay trở về nhà. Trên đường đi, Châu Kỳ Ngưng thi thoảng đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt vẫn tỏ ra vui vẻ của người bên cạnh. Quả thực, anh rất giỏi trong việc che đậy cảm xúc. Mặt ngoài luôn cố tỏ ra bản thân vẫn ổn nhưng cô biết rõ trong lòng của anh lúc này tồi tệ ra sao.
- "Vũ Uy, anh cõng em có được không?"
Châu Kỳ Ngưng tỏ vẻ nũng nịu mà cất giọng ngọt ngào nói, khiến nét mặt đang vốn trầm tư của người đàn ông lập tức trở nên dịu dàng mà phì cười, gật đầu đáp:
- "Tất nhiên là được rồi. Cho dù bắt anh cõng em cả đời, anh cũng cam tâm tình nguyện."
Nói rồi, Lôi Vũ Uy hạ thấp người. Liền lập tức, Châu Kỳ Ngưng ngồi lên lưng anh, khóe môi mỉm cười hạnh phúc. Cô biết tâm trạng anh hiện tại không vui vẻ gì mấy.
Nhưng thay vì cố tra hỏi, cô chọn cách lãng sang chuyện khác khiến anh quên đi những nặng trĩu trong lòng. Như thế, những việc mà anh làm vì cô sẽ không trở nên vô nghĩa.
- "Vũ Uy, mặt trời sắp lặn rồi kìa. Rất đẹp, có đúng không?"
Châu Kỳ Ngưng chỉ tay về phía ánh hoàng hôn ở phía trước mà nở nụ cười rạng rỡ. Lại một ngày nữa trôi qua. Mọi chuyện không vui cũng đã đến lúc bỏ lại. Tương lai cũng vì thế mà tiếp tục. Đôi chân dù mệt mỏi đến cách mấy vẫn cứ thế mà bước đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn về con đường phía trước.
Vừa trở về nhà, Châu Kỳ Ngưng đã nhanh chân chạy đi tìm thuốc để chấm nhẹ lên vết thương nơi khóe môi của Lôi Vũ Uy. Nhìn sự tỉ mỉ, nét mặt tập trung cao độ của cô khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ánh mắt của kẻ si tình cứ nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ. Một lúc sau, Lôi Vũ Uy tự tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người mình. Lộ ra cơ thể săn chắc trước mặt Châu Kỳ Ngưng khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt mà lắp bắp lên tiếng nói:
- "Gì nữa đây... anh...anh lại khoe cơ thể trước mặt em à?"
Châu Kỳ Ngưng ánh mắt cố tình tránh né mà vội vàng đứng bật dậy. Ngay khi cô định xoay người trở về phòng thì cánh tay đã bị người trên ghế níu lại mà kéo cô ngã vào lồng ngực ấm nóng của anh, nhoẻn miệng cười mị hoặc:
- "Hôm nay, em chà lưng cho anh có được không?"
Giọng điệu dẫn dụ này của Lôi Vũ Uy khiến Châu Kỳ Ngưng vô cùng xấu hổ đến đỏ bừng mặt mà đưa tay đánh mạnh lên vai anh, lớn tiếng trách móc:
- "Đồ điên, anh lớn rồi thì tự mình tắm đi chứ. Ai hơi đâu kì cọ giúp anh."
Dứt lời, cô cuống cuồng rời khỏi người Lôi Vũ Uy mà ba chân bốn cằng tìm cách tẩu thoát thật nhanh khiến anh chỉ biết đưa mắt nhìn theo đầy bất lực, khóe môi cong nhẹ:
- "Đáng yêu làm sao!"
Biệt thự Phó gia...
Sau vài ngày ở lại bệnh viện điều trị, cuối cùng Hàn Uyển cũng được trở về nhà. Viên đạn ghim thẳng vào lưng, may thay không trúng vào cột sống nhưng vẫn quấn băng khắp người khiến cô cảm thấy thi thoảng có chút khó thở.
- "Hiện tại cho cô ấy nghỉ ngơi trên giường. Thường xuyên thay băng vết thương và uống thuốc đều đặn là sẽ ổn."
Bác sĩ Vương cẩn thận dặn dò Phó Bắc Ảnh. Ngay khi bác sĩ cầm lên cuộn băng vải, đi về phía người con gái đang nằm trên giường thì đã bị Phó Bắc Ảnh chặn lại, anh lạnh giọng hỏi:
- "Bác sĩ cần làm gì sao?"
Nghe anh hỏi, bác sĩ Vương thành thật trả lời:
"Tất nhiên là thay băng cho Châu tiểu thư rồi.""Không cần đâu. Cô ấy là vợ tôi, tự tay tôi thay băng sẽ thuận tiện hơn.""Nhưng anh có biết cách cố định băng vải không đó?"Phó Bắc Ảnh vỗ vỗ ngực mình, tự tin đáp:
- "Bác sĩ yên tâm, tôi trước đây cái gì cũng đã từng học qua cho nên anh yên tâm về việc này. Bây giờ, mời bác sĩ ra ngoài kê thuốc. Nếu như có cần bôi thêm thuốc gì vào vị trí vết thương, bác sĩ cứ ghi lại cho tôi là được. Cảm ơn bác sĩ Vương rất nhiều."
Chưa đợi đối phương trả lời, Phó Bắc Ảnh đã nhanh chóng đẩy người rời khỏi phòng rồi khóa chặt cửa lại, thở phào một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.