Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 40: KIỂM TRA SỨC KHỎE
Hoa Sen Trắng
06/03/2024
Ngày hôm sau....
Trên đường từ Phó thị trở về, trong lúc đắm chìm vào những suy nghĩ mơ màng qua khung cửa kính ôtô, Phó Bắc Ảnh bất ngờ nhìn thấy bóng người đàn ông quen thuộc đang đi dọc trên phố. Nếu như anh cảm nhận không nhầm thì hắn ta chính là người đã ra tay giúp đỡ Hàn Uyển khi trước.
Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh cất giọng ra lệnh bảo Đoàn Lưu dừng xe lại, sau đó lạnh lùng mở cửa xe bước xuống mà nhanh chân đuổi theo bóng lưng, nhằm tóm bằng được kẻ lạ mặt khiến anh và Hàn Uyển nhiều lần xảy ra tranh cãi.
Ngay khi Phó Bắc Ảnh vừa mới chạm tay vào bả vai người đi trước thì cũng là lúc bị anh ta nhận ra có người ở phía sau mình liền nhanh chóng lấy trong túi áo ra cặp kính râm đeo vào, sau đó bất ngờ xoay người lại, tóm chặt lấy cổ tay của Phó Bắc Ảnh, dùng lực đẩy anh ra một đoạn, lạnh giọng lên tiếng nói:
- "Anh là ai? Muốn làm gì?"
Mặt dù không thể nhìn rõ ràng gương mặt của người trước mặt, nhưng thông qua đường nét cũng như vóc dáng thì Phó Bắc Ảnh chắc nịch rằng linh cảm của anh về người đàn ông này là không sai. Liền lập tức, anh nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng nói:
- "Nói, cậu tiếp cận Hàn...à không, Kỳ Ngưng để làm gì?"
Nghe cách Phó Bắc Ảnh khi nhắc đến tên Hàn Uyển có chút ngập ngừng, nhanh chóng đổi thành Châu Kỳ Ngưng khiến người trước mặt sớm đã nhận ra, khẽ nhếch môi cười nhạt. Mãi một lúc sau, anh ta mới trầm giọng nói chậm từng chữ:
- "Anh còn lúng túng khi nhắc đến tên cô ấy thì có tư cách gì hỏi tôi câu hỏi đó."
Giọng điệu có chút mỉa mai của người đàn ông bí ẩn này khiến Phó Bắc Ảnh tức giận đến mức siết chặt tay. Anh nghiến răng, dõng dạc tuyên bố:
- "Đó là chuyện riêng của tôi, không cần anh quan tâm. Người con gái mà anh luôn tìm cách tiếp cận, cô ấy chính là vợ của tôi."
Phó Bắc Ảnh vừa nói dứt câu thì người đối diện đã phá lên cười thật lớn:
- "Ngay cả con người thật của cô ấy, anh còn không hiểu rõ thì đừng đứng trước tất cả mọi người tuyên bố rằng cô ấy là vợ anh. Hàn Uyển xứng đáng gặp người thấu hiểu cô ấy hơn anh."
Nghe những lời này khiến Phó Bắc Ảnh chết trân tại chỗ. Tại sao? Tại sao con người này lại biết đến cái tên Hàn Uyển mà trước đây cô đã tìm mọi cách chỉ để chứng minh cho anh biết. Rốt cuộc, hẳn là ai mà hiểu rõ hơn cả người trong cuộc như anh?
Cảm nhận con người này chủ đích không mấy tốt lành gì. Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh bất ngờ vung cú đấm thật mạnh vào miệng đối phương khiến hắn chỉ biết đưa tay ra sức giữ cặp kính râm nhằm không bị rơi ra, liền nhanh chóng lấy tay kéo chiếc mũ đen đang đội trên đầu gấp gáp đi thật nhanh về phía trước mà không có bất cứ hành động nào đáp trả lại vì sợ sẽ lộ thân phận trước mặt Phó Bắc Ảnh.
- "Này, mau đứng lại. Hai chúng ta còn chưa nói rõ mọi chuyện mà."
Vừa nói, Phó Bắc Ảnh cuống cuồng đuổi theo dáng người phía trước. Mãi cho đến khi hắn rẽ sang một con hẻm, đúng lúc Phó Bắc Ảnh vừa kịp thời theo sát thì lại bị một chiếc xe hơi từ đâu lao ra khiến anh khựng lại mà đứng nép vào lề đường. Mãi cho đến khi chiếc xe rời khỏi cũng là lúc người đàn ông bí ẩn đó khuất dạng.
Không thể vạch mặt kẻ bí ẩn này khiến Phó Bắc Ảnh vô cùng tức giận mà nghiến chặt răng, sau đó hậm hực xoay người quay trở về phía xe. Anh ngồi vào bên trong, đóng sầm cửa lại, cau mày hướng nhìn Đoàn Lưu ngồi ở phía buồng lái, lạnh giọng ra lệnh:
- "Mau đưa tôi trở về nhà."
Biệt thự Phó gia...
Phó Bắc Ảnh vừa bước vào nhà. Ngay khi anh định bước lên trên lầu cũng là lúc Hàn Uyển đi ngược trở xuống. Vừa nhìn thấy người trước mặt, cô chỉ biết đưa mắt nhìn anh chẳm chăm, không nói lời nào mà lướt qua vô tình như chưa từng quen biết. Bởi lẽ, vẫn chưa đến ngày, anh cho cô một câu trả lời rõ ràng.
Vì ở mãi trong nhà cũng khá buồn chán cho nên Hàn Uyển quyết định đến tìm Phó Bắc Sơ để trò chuyện, chơi đùa. Tuy nhiên, ngay khi cô đặt chân đến, cửa phòng đã bị khóa. Nữ hầu chuyên chăm sóc đặc biệt riêng cho Phó Bắc Sơ vừa nhìn thấy cô đã thắc mắc, lên tiếng hỏi:
- "Thiếu phu nhân, cô tìm tam thiếu sao?"
Liền lập tức, Hàn Uyển gỏn gọn trả lời:
"Phải. Tôi thấy cửa phòng bị khóa. Bắc Sơ cậu ấy không ở bên trong sao?""Dạ, mới sáng sớm tam thiếu đã được người đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi ạ.""Kiểm tra sức khỏe? Tại sao không gọi bác sĩ đến Phó gia khám riêng mà phải đến tận bệnh viện chứ?"Hàn Uyển cảm thấy có chút khó hiểu, miệng không ngừng lẩm bẩm. Chẳng lẽ bệnh tình của Phó Bắc Sơ bắt đầu có dấu hiệu lạ cho nên buộc phải tiến hành nhiều cuộc xét nghiệm?
Trên đường từ Phó thị trở về, trong lúc đắm chìm vào những suy nghĩ mơ màng qua khung cửa kính ôtô, Phó Bắc Ảnh bất ngờ nhìn thấy bóng người đàn ông quen thuộc đang đi dọc trên phố. Nếu như anh cảm nhận không nhầm thì hắn ta chính là người đã ra tay giúp đỡ Hàn Uyển khi trước.
Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh cất giọng ra lệnh bảo Đoàn Lưu dừng xe lại, sau đó lạnh lùng mở cửa xe bước xuống mà nhanh chân đuổi theo bóng lưng, nhằm tóm bằng được kẻ lạ mặt khiến anh và Hàn Uyển nhiều lần xảy ra tranh cãi.
Ngay khi Phó Bắc Ảnh vừa mới chạm tay vào bả vai người đi trước thì cũng là lúc bị anh ta nhận ra có người ở phía sau mình liền nhanh chóng lấy trong túi áo ra cặp kính râm đeo vào, sau đó bất ngờ xoay người lại, tóm chặt lấy cổ tay của Phó Bắc Ảnh, dùng lực đẩy anh ra một đoạn, lạnh giọng lên tiếng nói:
- "Anh là ai? Muốn làm gì?"
Mặt dù không thể nhìn rõ ràng gương mặt của người trước mặt, nhưng thông qua đường nét cũng như vóc dáng thì Phó Bắc Ảnh chắc nịch rằng linh cảm của anh về người đàn ông này là không sai. Liền lập tức, anh nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng nói:
- "Nói, cậu tiếp cận Hàn...à không, Kỳ Ngưng để làm gì?"
Nghe cách Phó Bắc Ảnh khi nhắc đến tên Hàn Uyển có chút ngập ngừng, nhanh chóng đổi thành Châu Kỳ Ngưng khiến người trước mặt sớm đã nhận ra, khẽ nhếch môi cười nhạt. Mãi một lúc sau, anh ta mới trầm giọng nói chậm từng chữ:
- "Anh còn lúng túng khi nhắc đến tên cô ấy thì có tư cách gì hỏi tôi câu hỏi đó."
Giọng điệu có chút mỉa mai của người đàn ông bí ẩn này khiến Phó Bắc Ảnh tức giận đến mức siết chặt tay. Anh nghiến răng, dõng dạc tuyên bố:
- "Đó là chuyện riêng của tôi, không cần anh quan tâm. Người con gái mà anh luôn tìm cách tiếp cận, cô ấy chính là vợ của tôi."
Phó Bắc Ảnh vừa nói dứt câu thì người đối diện đã phá lên cười thật lớn:
- "Ngay cả con người thật của cô ấy, anh còn không hiểu rõ thì đừng đứng trước tất cả mọi người tuyên bố rằng cô ấy là vợ anh. Hàn Uyển xứng đáng gặp người thấu hiểu cô ấy hơn anh."
Nghe những lời này khiến Phó Bắc Ảnh chết trân tại chỗ. Tại sao? Tại sao con người này lại biết đến cái tên Hàn Uyển mà trước đây cô đã tìm mọi cách chỉ để chứng minh cho anh biết. Rốt cuộc, hẳn là ai mà hiểu rõ hơn cả người trong cuộc như anh?
Cảm nhận con người này chủ đích không mấy tốt lành gì. Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh bất ngờ vung cú đấm thật mạnh vào miệng đối phương khiến hắn chỉ biết đưa tay ra sức giữ cặp kính râm nhằm không bị rơi ra, liền nhanh chóng lấy tay kéo chiếc mũ đen đang đội trên đầu gấp gáp đi thật nhanh về phía trước mà không có bất cứ hành động nào đáp trả lại vì sợ sẽ lộ thân phận trước mặt Phó Bắc Ảnh.
- "Này, mau đứng lại. Hai chúng ta còn chưa nói rõ mọi chuyện mà."
Vừa nói, Phó Bắc Ảnh cuống cuồng đuổi theo dáng người phía trước. Mãi cho đến khi hắn rẽ sang một con hẻm, đúng lúc Phó Bắc Ảnh vừa kịp thời theo sát thì lại bị một chiếc xe hơi từ đâu lao ra khiến anh khựng lại mà đứng nép vào lề đường. Mãi cho đến khi chiếc xe rời khỏi cũng là lúc người đàn ông bí ẩn đó khuất dạng.
Không thể vạch mặt kẻ bí ẩn này khiến Phó Bắc Ảnh vô cùng tức giận mà nghiến chặt răng, sau đó hậm hực xoay người quay trở về phía xe. Anh ngồi vào bên trong, đóng sầm cửa lại, cau mày hướng nhìn Đoàn Lưu ngồi ở phía buồng lái, lạnh giọng ra lệnh:
- "Mau đưa tôi trở về nhà."
Biệt thự Phó gia...
Phó Bắc Ảnh vừa bước vào nhà. Ngay khi anh định bước lên trên lầu cũng là lúc Hàn Uyển đi ngược trở xuống. Vừa nhìn thấy người trước mặt, cô chỉ biết đưa mắt nhìn anh chẳm chăm, không nói lời nào mà lướt qua vô tình như chưa từng quen biết. Bởi lẽ, vẫn chưa đến ngày, anh cho cô một câu trả lời rõ ràng.
Vì ở mãi trong nhà cũng khá buồn chán cho nên Hàn Uyển quyết định đến tìm Phó Bắc Sơ để trò chuyện, chơi đùa. Tuy nhiên, ngay khi cô đặt chân đến, cửa phòng đã bị khóa. Nữ hầu chuyên chăm sóc đặc biệt riêng cho Phó Bắc Sơ vừa nhìn thấy cô đã thắc mắc, lên tiếng hỏi:
- "Thiếu phu nhân, cô tìm tam thiếu sao?"
Liền lập tức, Hàn Uyển gỏn gọn trả lời:
"Phải. Tôi thấy cửa phòng bị khóa. Bắc Sơ cậu ấy không ở bên trong sao?""Dạ, mới sáng sớm tam thiếu đã được người đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi ạ.""Kiểm tra sức khỏe? Tại sao không gọi bác sĩ đến Phó gia khám riêng mà phải đến tận bệnh viện chứ?"Hàn Uyển cảm thấy có chút khó hiểu, miệng không ngừng lẩm bẩm. Chẳng lẽ bệnh tình của Phó Bắc Sơ bắt đầu có dấu hiệu lạ cho nên buộc phải tiến hành nhiều cuộc xét nghiệm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.