Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 9: LÀM ĐIỀU MÌNH THÍCH
Hoa Sen Trắng
02/03/2024
Cạch....
Lôi Vũ Uy đặt toàn bộ thực phẩm vừa mua được lên trên bàn khiến người đối diện ngỡ ngàng ngơ ngác mà nhíu mày lên tiếng nói:
- "Anh nhìn tôi làm gì?"
Trước câu hỏi ngây thơ của Châu Kỳ Ngưng khiến anh không nhịn được mà bật cười nói:
- "Uyển Uyển, đừng nói với anh là em quên đến cả việc bếp núc đấy nhé. Trước đây, em thường bảo rằng đồ ăn mà anh nấu không hợp khẩu vị, cho nên nhất quyết phải tự tay xuống bếp cho bằng được."
Dứt lời, anh đưa về phía Châu Kỳ Ngưng một con dao sắc nhọn cùng một quả cà rốt khiến cô ậm ừ, miễn cưỡng nhận lấy, miệng lẩm bẩm nói:
- "Phải gọt làm sao đây? Xưa nay mình chưa từng xuống bếp nấu ăn lần nào cả. Áaaa...."
Dáng vẻ gọt vỏ của cô vô cùng hậu đậu khiến con dao không may cắt trúng tay mà lập tức la lên làm người ở cạnh đang lặng lẽ quan sát giật mình hoảng hốt. Anh nhanh chóng chạy đi tìm miếng băng cá nhân dán lên đầu ngón tay bị thương của người con gái, giọng lo lắng nói:
- "Uyển Uyển, em có làm sao không? Trông em lúc này chẳng khác gì những cô tiểu thư lần đầu tiên xuống bếp."
Thì quả đúng như vậy mà. Cô có phải là người con gái mạnh mẽ, độc lập như Hàn Uyển đâu. Cô chính là một thiên kim sắp hết thời tên Châu Kỳ Ngưng. Khi không lại sống trong thân xác của một người xa lạ, năm lần bảy lượt giải thích với Lôi Vũ Uy rằng cô không phải là người mà anh yêu nhưng anh nào có tin. Thậm chí còn nghi ngờ rằng não cô có đang bị chấn thương nghiêm trọng hay không.
Trầm tư một hồi, Châu Kỳ Ngưng khẽ nở nụ cười gượng, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, hạ giọng nài nỉ:
- "Có thể là như thế rồi. Lôi Vũ Uy, vậy...anh nấu ăn thay tôi nhé."
Nghe đến đây, vẻ mặt người đàn ông có chút do dự, anh ngập ngừng nói:
- "Nhưng mà...khi trước, em sẽ rất tức giận khi biết anh tự ý xuống bếp. Có lần giận dữ ném đổ cả thức ăn mà anh nấu vì không hợp khẩu vị."
Nghe đến đây, Châu Kỳ Ngưng há hốc miệng ngạc nhiên. Cô không ngờ chủ nhân của thân xác này lại khó tính trong việc ăn uống đến vậy. Trong lòng cảm thấy bản thân còn không có phúc phần như cô gái ấy, có được người bạn trai dịu dàng, ôn nhu đến vậy. Thậm chí còn bỏ đi những thói quen, sở thích của mình chỉ vì để chiều lòng bạn gái mà nói thầm trong bụng:
- "Lại là kiểu người khó khăn, quy tắc nữa sao? Chắc hẳn Lôi Vũ Uy cũng khổ sở khi chịu đựng một cô bạn gái tính khí thất thường như vậy."
Ngay khi Châu Kỳ Ngưng dừng việc suy nghĩ mà ngẩng mặt nhìn vào người đối diện. Hiện tại, anh vẫn do dự mà đăm chiêu chờ đợi lời nói từ phía cô. Liền lập tức, Châu Kỳ Ngưng cất giọng nũng nịu nói:
- "Lôi Vũ Uy, anh làm cho tôi ăn thử có được không? Nhỡ đâu bây giờ sẽ hợp khẩu vị của tôi thì sao?"
- "Em...em sẽ không tức giận đến mức đổ thức ăn đúng chứ?"
Anh vừa dứt lời thì người trước mặt đã nhanh chóng chạy lại, bất ngờ từ đằng sau ôm lấy người anh, cất giọng nịnh bợ nói:
- "Anh yên tâm. Tôi hứa, dù cho thức ăn có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều đó."
Nghe cô nói vậy, người đàn ông khẽ nhoẻn miệng cười mà bắt đầu thái gọt rau củ. Châu Kỳ Ngưng vốn chẳng quen với việc này cho nên chỉ biết đứng cạnh hỗ trợ anh nhưng cô đâu hay rằng đây chính là khoảnh khắc mà Lôi Vũ Uy cảm thấy thoải mái, hạnh phúc nhất. Người con gái mà anh yêu cuối cùng cũng để anh làm những điều mà bản thân yêu thích.
Cuối cùng, các món ăn cũng được dọn lên bàn. Chiếc bụng đói meo của Châu Kỳ Ngưng không tài nào kiềm chế được nữa mà nhanh chóng gấp thức ăn cho vào miệng, ăn một cách ngon lành. Cô mỉm cười hài lòng, gật gù khen ngợi:
- "Không ngờ anh nêm nếm cũng đâu tệ đến mức phải đổ đi chứ. Từ trước đến giờ, cha tôi đều bắt ép tôi phải ăn nhạt để tránh các bệnh ảnh hưởng về sau."
Nghe đến đây khiến Lôi Vũ Uy có chút khó hiểu mà lên tiếng nói:
- "Uyển Uyển, em lại vậy nữa rồi. Từ trước đến nay, em vốn là trẻ mồ côi mà."
Mặc cho anh nói gì thì nói, người trước mặt vẫn tận hưởng bữa ăn một cách ngon lành. Thoáng chốc, đĩa trứng chiên đã bị cô ăn sạch đến mức no căng cả bụng. Liền sau đó, cô nhàn nhạt cất giọng nịnh nọt:
- "Anh nấu rất hợp khẩu vị của tôi. Từ rày về sau, tôi sẽ không tranh giành chuyện nấu ăn nữa mà giao hết cho anh đấy."
Lôi Vũ Uy đặt toàn bộ thực phẩm vừa mua được lên trên bàn khiến người đối diện ngỡ ngàng ngơ ngác mà nhíu mày lên tiếng nói:
- "Anh nhìn tôi làm gì?"
Trước câu hỏi ngây thơ của Châu Kỳ Ngưng khiến anh không nhịn được mà bật cười nói:
- "Uyển Uyển, đừng nói với anh là em quên đến cả việc bếp núc đấy nhé. Trước đây, em thường bảo rằng đồ ăn mà anh nấu không hợp khẩu vị, cho nên nhất quyết phải tự tay xuống bếp cho bằng được."
Dứt lời, anh đưa về phía Châu Kỳ Ngưng một con dao sắc nhọn cùng một quả cà rốt khiến cô ậm ừ, miễn cưỡng nhận lấy, miệng lẩm bẩm nói:
- "Phải gọt làm sao đây? Xưa nay mình chưa từng xuống bếp nấu ăn lần nào cả. Áaaa...."
Dáng vẻ gọt vỏ của cô vô cùng hậu đậu khiến con dao không may cắt trúng tay mà lập tức la lên làm người ở cạnh đang lặng lẽ quan sát giật mình hoảng hốt. Anh nhanh chóng chạy đi tìm miếng băng cá nhân dán lên đầu ngón tay bị thương của người con gái, giọng lo lắng nói:
- "Uyển Uyển, em có làm sao không? Trông em lúc này chẳng khác gì những cô tiểu thư lần đầu tiên xuống bếp."
Thì quả đúng như vậy mà. Cô có phải là người con gái mạnh mẽ, độc lập như Hàn Uyển đâu. Cô chính là một thiên kim sắp hết thời tên Châu Kỳ Ngưng. Khi không lại sống trong thân xác của một người xa lạ, năm lần bảy lượt giải thích với Lôi Vũ Uy rằng cô không phải là người mà anh yêu nhưng anh nào có tin. Thậm chí còn nghi ngờ rằng não cô có đang bị chấn thương nghiêm trọng hay không.
Trầm tư một hồi, Châu Kỳ Ngưng khẽ nở nụ cười gượng, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, hạ giọng nài nỉ:
- "Có thể là như thế rồi. Lôi Vũ Uy, vậy...anh nấu ăn thay tôi nhé."
Nghe đến đây, vẻ mặt người đàn ông có chút do dự, anh ngập ngừng nói:
- "Nhưng mà...khi trước, em sẽ rất tức giận khi biết anh tự ý xuống bếp. Có lần giận dữ ném đổ cả thức ăn mà anh nấu vì không hợp khẩu vị."
Nghe đến đây, Châu Kỳ Ngưng há hốc miệng ngạc nhiên. Cô không ngờ chủ nhân của thân xác này lại khó tính trong việc ăn uống đến vậy. Trong lòng cảm thấy bản thân còn không có phúc phần như cô gái ấy, có được người bạn trai dịu dàng, ôn nhu đến vậy. Thậm chí còn bỏ đi những thói quen, sở thích của mình chỉ vì để chiều lòng bạn gái mà nói thầm trong bụng:
- "Lại là kiểu người khó khăn, quy tắc nữa sao? Chắc hẳn Lôi Vũ Uy cũng khổ sở khi chịu đựng một cô bạn gái tính khí thất thường như vậy."
Ngay khi Châu Kỳ Ngưng dừng việc suy nghĩ mà ngẩng mặt nhìn vào người đối diện. Hiện tại, anh vẫn do dự mà đăm chiêu chờ đợi lời nói từ phía cô. Liền lập tức, Châu Kỳ Ngưng cất giọng nũng nịu nói:
- "Lôi Vũ Uy, anh làm cho tôi ăn thử có được không? Nhỡ đâu bây giờ sẽ hợp khẩu vị của tôi thì sao?"
- "Em...em sẽ không tức giận đến mức đổ thức ăn đúng chứ?"
Anh vừa dứt lời thì người trước mặt đã nhanh chóng chạy lại, bất ngờ từ đằng sau ôm lấy người anh, cất giọng nịnh bợ nói:
- "Anh yên tâm. Tôi hứa, dù cho thức ăn có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều đó."
Nghe cô nói vậy, người đàn ông khẽ nhoẻn miệng cười mà bắt đầu thái gọt rau củ. Châu Kỳ Ngưng vốn chẳng quen với việc này cho nên chỉ biết đứng cạnh hỗ trợ anh nhưng cô đâu hay rằng đây chính là khoảnh khắc mà Lôi Vũ Uy cảm thấy thoải mái, hạnh phúc nhất. Người con gái mà anh yêu cuối cùng cũng để anh làm những điều mà bản thân yêu thích.
Cuối cùng, các món ăn cũng được dọn lên bàn. Chiếc bụng đói meo của Châu Kỳ Ngưng không tài nào kiềm chế được nữa mà nhanh chóng gấp thức ăn cho vào miệng, ăn một cách ngon lành. Cô mỉm cười hài lòng, gật gù khen ngợi:
- "Không ngờ anh nêm nếm cũng đâu tệ đến mức phải đổ đi chứ. Từ trước đến giờ, cha tôi đều bắt ép tôi phải ăn nhạt để tránh các bệnh ảnh hưởng về sau."
Nghe đến đây khiến Lôi Vũ Uy có chút khó hiểu mà lên tiếng nói:
- "Uyển Uyển, em lại vậy nữa rồi. Từ trước đến nay, em vốn là trẻ mồ côi mà."
Mặc cho anh nói gì thì nói, người trước mặt vẫn tận hưởng bữa ăn một cách ngon lành. Thoáng chốc, đĩa trứng chiên đã bị cô ăn sạch đến mức no căng cả bụng. Liền sau đó, cô nhàn nhạt cất giọng nịnh nọt:
- "Anh nấu rất hợp khẩu vị của tôi. Từ rày về sau, tôi sẽ không tranh giành chuyện nấu ăn nữa mà giao hết cho anh đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.