Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 74: LỄ CƯỚI
Hoa Sen Trắng
06/03/2024
Vài ngày sau...
Cuối cùng, ngày đặc biệt mà ai nấy đều mong chờ cũng đã đến. Hôm nay, có đến hai cô dâu xinh đẹp, diện trên người chiếc đầm trắng lộng lẫy. Trên tay cầm bó hoa cưới ngồi ở bên trong phòng trang điểm, đợi chờ một ai đó.
Cạch...
Cánh cửa vừa mở, người đàn ông trung niên trong bộ vest đen lịch sự, trên ngực có cài một đóa hồng đỏ dõng dạc tiến về phía hai cô dâu xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ nói:
- "Kỳ Ngưng, Hàn Uyển, đã đến lúc cha nắm tay các con tiến vào lễ đường rồi."
Nói rồi, Châu lão gia chìa tay về phía hai cô con gái xinh đẹp của mình. Châu Kỳ Ngưng khẽ quay sang mỉm cười nhìn Hàn Uyển. Liền sau đó, cả hai đứng dậy cùng lúc, hạnh phúc nắm lấy bàn tay ấm áp của người trước mặt.
Ở căn phòng đối diện, hai dáng người cao ráo trong bộ vest chú rể cần thận chăm chút giúp đối phương. Phó Bắc Ảnh vẻ mặt rất đỗi bình thản, thi thoảng nhoen miệng cười vì sắp được gặp cô dâu xinh đẹp của mình. Trái ngược với anh, Lôi Vũ Uy lại tỏ ra lúng túng. Dù sao đây cũng là ngày trọng đại nhất cuộc đời cho nên anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo, mà không ngừng chỉnh trang chiếc áo vest trên người, khẽ đưa tay chỉnh chỉnh mái tóc đã vuốt keo loáng bóng khiến Phó Bắc Ảnh đứng cạnh không nhịn được mà phá lên cười nói:
- "Lôi Vũ Uy, người mắc bệnh sạch sẽ như tôi đến mức phải chào thua sự chỉnh chu của cậu đấy."
Anh vừa dứt câu thì Lôi Vũ Uy đã lập tức lên tiếng bắt bẻ:
- "Này Phó Bắc Ảnh, tôi sắp kết hôn với Kỳ Ngưng. Cô ấy lại là chị của Hàn Uyển. Xét theo vai vế, cậu cũng tập xưng tôi là anh hai đi là vừa."
Nghe đến đây, Phó Bắc Ảnh thở dài bất lực, anh bĩu môi đáp:
- "Chưa gì mà đã hơn thua rồi sao. Phải cho tôi chút thời gian để thích nghi chứ. Dù sao thì, Phó Bắc Ảnh tôi trước giờ quen với việc đứng trên nhiều người, quản lí mọi chuyện lớn nhỏ. Cộng với cả việc điều hành tập đoàn Phó thị, rất là đau đầu."
Chưa gì mà Phó Bắc Ảnh đã khoe khoang gia thế của mình. Liền lập tức, Lôi Vũ Uy dõng dạc lên tiếng cắt ngang, trầm giọng nhàn nhạt nói:
- "Còn Lôi Vũ Uy này cũng không hề kém cạnh. Số tài sản tích góp của tôi cũng dư sức nuôi Kỳ Ngưng sống no ấm suốt phần đời còn lại. Không những thế, nếu như tôi muốn, vẫn có thể đường đường chính chính kế thừa tài sản Lôi gia. Nhưng tôi lại không thích làm điều đó mà muốn đi lên bằng thực lực. Vì vậy, cậu cũng đừng khoác lác về độ giàu có trước người anh trai này nhé."
Nghe đến đây khiến Phó Bắc Ảnh không nhịn được mà bật cười. Liền sau đó khoác tay lên vai của Lôi Vũ Uy, thân thiết nói:
"Chỉ là đùa để anh bớt căng thẳng thôi mà. Anh hai à, tôi không ngờ anh lại là một người nghiêm túc đến vậy.""Tính hay châm chọc người khác này là Hàn Uyển dạy cậu đúng không?"Lôi Vũ Uy vẻ mặt bất lực mà trầm giọng hỏi lại. Nghe anh hỏi, người bên cạnh lập tức gật đầu xác nhận. Tiếng cười nói rôn rả của hai người vang lên khắp phòng.
Ánh đèn sân khấu bừng sáng, chiếu rọi vào hai tà váy cưới lung linh đang chậm rãi khoác lấy tay cha mình, tiến vào bên trong lễ đường. Tiếng nhạc lãng mạn vang lên ngay khi hai cặp đôi nắm lấy đôi tay của đối phương. Ánh mắt trìu mến nhìn nhau say đắm.
- "'Cô dâu của anh hôm nay đẹp lắm."
Cả Phó Bắc Ảnh và Lôi Vũ Uy không ngừng khen ngợi người con gái đứng trước mặt khiến gương mặt họ đỏ bừng vì xấu hổ. Ngay khi Châu Kỳ Ngưng và Hàn Uyển sắp bày tỏ tình cảm dành cho người đàn ông của đời mình thì bất ngờ toàn bộ đèn điện đều tắt hết khiến quang cảnh của lễ cưới trở nên hỗn loạn:
- "Xáy ra chuyện gì thế? Khi không lại mất điện sao?"
Tách...
Trong lúc mọi người xôn xao bàn tán thì ánh đèn sân khấu bừng sáng trở lại. Một giọng hát trầm ấm bỗng cất lên. Ngay khi nhìn thấy dáng người cao ráo, quen thuộc, dõng dạc tiến vào tâm điểm của lễ đường khiến ai nấy đều òa lên thật lớn. Khóe mắt Hàn Uyển và Phó Bắc Ảnh rưng rưng ngay khi nhìn thấy người đang đi về phía mình.
- "Bắc Sơ? Là em sao?"
Cả hai hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của nhận vật đặc biệt này. Phó Bắc Sơ nhìn họ mỉm cười rạng rỡ rồi tiếp tục cất cao giọng hát của mình thay cho lời chúc phúc. Tràng pháo tay vang lên thật lớn trước giọng ca ngọt ngào này của anh. Sự xuất hiện bất ngờ của Phó Bắc Sơ khiến tất cả vỡ òa cảm xúc. Liền lập tức,
Phó Bắc Ảnh chạy đến ôm chầm lấy người em trai yêu quý này, nghẹn ngào nói:
- "Bắc Sơ, em vẫn còn sống. Anh cho người đến khu vực đó để tìm kiếm mà vẫn không tìm thấy em. Anh cứ ngỡ rằng em đã bị nổ cùng chiếc xe. Thật may quá, cuối cùng em vẫn bình an trở về."
Phó Bắc Sơ mỉm cười nhìn người anh đứng trước mặt mình. Sau đó đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt của Phó Bắc Ảnh mà cất giọng châm chọc:
- "Chú rề hôm nay không được phép khóc trong ngày quan trọng của mình đâu đấy."
Cuối cùng, ngày đặc biệt mà ai nấy đều mong chờ cũng đã đến. Hôm nay, có đến hai cô dâu xinh đẹp, diện trên người chiếc đầm trắng lộng lẫy. Trên tay cầm bó hoa cưới ngồi ở bên trong phòng trang điểm, đợi chờ một ai đó.
Cạch...
Cánh cửa vừa mở, người đàn ông trung niên trong bộ vest đen lịch sự, trên ngực có cài một đóa hồng đỏ dõng dạc tiến về phía hai cô dâu xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ nói:
- "Kỳ Ngưng, Hàn Uyển, đã đến lúc cha nắm tay các con tiến vào lễ đường rồi."
Nói rồi, Châu lão gia chìa tay về phía hai cô con gái xinh đẹp của mình. Châu Kỳ Ngưng khẽ quay sang mỉm cười nhìn Hàn Uyển. Liền sau đó, cả hai đứng dậy cùng lúc, hạnh phúc nắm lấy bàn tay ấm áp của người trước mặt.
Ở căn phòng đối diện, hai dáng người cao ráo trong bộ vest chú rể cần thận chăm chút giúp đối phương. Phó Bắc Ảnh vẻ mặt rất đỗi bình thản, thi thoảng nhoen miệng cười vì sắp được gặp cô dâu xinh đẹp của mình. Trái ngược với anh, Lôi Vũ Uy lại tỏ ra lúng túng. Dù sao đây cũng là ngày trọng đại nhất cuộc đời cho nên anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo, mà không ngừng chỉnh trang chiếc áo vest trên người, khẽ đưa tay chỉnh chỉnh mái tóc đã vuốt keo loáng bóng khiến Phó Bắc Ảnh đứng cạnh không nhịn được mà phá lên cười nói:
- "Lôi Vũ Uy, người mắc bệnh sạch sẽ như tôi đến mức phải chào thua sự chỉnh chu của cậu đấy."
Anh vừa dứt câu thì Lôi Vũ Uy đã lập tức lên tiếng bắt bẻ:
- "Này Phó Bắc Ảnh, tôi sắp kết hôn với Kỳ Ngưng. Cô ấy lại là chị của Hàn Uyển. Xét theo vai vế, cậu cũng tập xưng tôi là anh hai đi là vừa."
Nghe đến đây, Phó Bắc Ảnh thở dài bất lực, anh bĩu môi đáp:
- "Chưa gì mà đã hơn thua rồi sao. Phải cho tôi chút thời gian để thích nghi chứ. Dù sao thì, Phó Bắc Ảnh tôi trước giờ quen với việc đứng trên nhiều người, quản lí mọi chuyện lớn nhỏ. Cộng với cả việc điều hành tập đoàn Phó thị, rất là đau đầu."
Chưa gì mà Phó Bắc Ảnh đã khoe khoang gia thế của mình. Liền lập tức, Lôi Vũ Uy dõng dạc lên tiếng cắt ngang, trầm giọng nhàn nhạt nói:
- "Còn Lôi Vũ Uy này cũng không hề kém cạnh. Số tài sản tích góp của tôi cũng dư sức nuôi Kỳ Ngưng sống no ấm suốt phần đời còn lại. Không những thế, nếu như tôi muốn, vẫn có thể đường đường chính chính kế thừa tài sản Lôi gia. Nhưng tôi lại không thích làm điều đó mà muốn đi lên bằng thực lực. Vì vậy, cậu cũng đừng khoác lác về độ giàu có trước người anh trai này nhé."
Nghe đến đây khiến Phó Bắc Ảnh không nhịn được mà bật cười. Liền sau đó khoác tay lên vai của Lôi Vũ Uy, thân thiết nói:
"Chỉ là đùa để anh bớt căng thẳng thôi mà. Anh hai à, tôi không ngờ anh lại là một người nghiêm túc đến vậy.""Tính hay châm chọc người khác này là Hàn Uyển dạy cậu đúng không?"Lôi Vũ Uy vẻ mặt bất lực mà trầm giọng hỏi lại. Nghe anh hỏi, người bên cạnh lập tức gật đầu xác nhận. Tiếng cười nói rôn rả của hai người vang lên khắp phòng.
Ánh đèn sân khấu bừng sáng, chiếu rọi vào hai tà váy cưới lung linh đang chậm rãi khoác lấy tay cha mình, tiến vào bên trong lễ đường. Tiếng nhạc lãng mạn vang lên ngay khi hai cặp đôi nắm lấy đôi tay của đối phương. Ánh mắt trìu mến nhìn nhau say đắm.
- "'Cô dâu của anh hôm nay đẹp lắm."
Cả Phó Bắc Ảnh và Lôi Vũ Uy không ngừng khen ngợi người con gái đứng trước mặt khiến gương mặt họ đỏ bừng vì xấu hổ. Ngay khi Châu Kỳ Ngưng và Hàn Uyển sắp bày tỏ tình cảm dành cho người đàn ông của đời mình thì bất ngờ toàn bộ đèn điện đều tắt hết khiến quang cảnh của lễ cưới trở nên hỗn loạn:
- "Xáy ra chuyện gì thế? Khi không lại mất điện sao?"
Tách...
Trong lúc mọi người xôn xao bàn tán thì ánh đèn sân khấu bừng sáng trở lại. Một giọng hát trầm ấm bỗng cất lên. Ngay khi nhìn thấy dáng người cao ráo, quen thuộc, dõng dạc tiến vào tâm điểm của lễ đường khiến ai nấy đều òa lên thật lớn. Khóe mắt Hàn Uyển và Phó Bắc Ảnh rưng rưng ngay khi nhìn thấy người đang đi về phía mình.
- "Bắc Sơ? Là em sao?"
Cả hai hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của nhận vật đặc biệt này. Phó Bắc Sơ nhìn họ mỉm cười rạng rỡ rồi tiếp tục cất cao giọng hát của mình thay cho lời chúc phúc. Tràng pháo tay vang lên thật lớn trước giọng ca ngọt ngào này của anh. Sự xuất hiện bất ngờ của Phó Bắc Sơ khiến tất cả vỡ òa cảm xúc. Liền lập tức,
Phó Bắc Ảnh chạy đến ôm chầm lấy người em trai yêu quý này, nghẹn ngào nói:
- "Bắc Sơ, em vẫn còn sống. Anh cho người đến khu vực đó để tìm kiếm mà vẫn không tìm thấy em. Anh cứ ngỡ rằng em đã bị nổ cùng chiếc xe. Thật may quá, cuối cùng em vẫn bình an trở về."
Phó Bắc Sơ mỉm cười nhìn người anh đứng trước mặt mình. Sau đó đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt của Phó Bắc Ảnh mà cất giọng châm chọc:
- "Chú rề hôm nay không được phép khóc trong ngày quan trọng của mình đâu đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.