Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 69: ONLY YOU
Hoa Sen Trắng
06/03/2024
Cạch...
Ngay khi Phó Bắc Sơ tưởng mình đã bị chết lạnh bên ngoài trời mưa gió thì bất ngờ, tiếng mở cửa vang lên. Mộc Hân Vy vẻ mặt không chút biểu cảm, nhìn người đàn ông cả người đã bị ướt sũng vì nước mưa mà khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:
"Mau vào trong đi. Dù sao vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn. Nếu để cảm lạnh sẽ càng nguy hiểm hơn.""Cảm...cảm ơn cô nhiều lắm."Giọng điệu Phó Bắc Sơ lúc này có chút run run vì lạnh mà lắp bắp nói lời cảm ơn. Người trước mặt chỉ biết thở dài, nhìn dáng vẻ luộm thuộm của anh mà chậm rãi xoay người đi vào bên trong phòng tìm thứ gì đó. Mãi một lúc sau, Mộc Hân Vy vẻ mặt có chút miễn cưỡng mà ném chiếc áo len cùng quần tây âu được xếp vô cùng gọn gàng về phía người đang ướt sũng, không vui nói:
- "Cả tuần anh bất tỉnh. Tôi không dám động gì đến vì sợ mang tiếng. Đến giờ bộ đồ mà anh mặc chắc bốc mùi rồi. Lại có mùi máu tanh nữa. Dáng người anh cao, chắc có lẽ mặc vừa bộ quần áo này."
Ngay lập tức, Phó Bắc Sơ tung chiếc áo ra mà ngắm nhìn. Chiếc áo được đen bằng len trong vô cùng tỉ mỉ, đặt biệt là dòng chữ đỏ ở phía bên ngực trái chính là
"Only You" khiến anh phút chốc hiểu ra mà đưa ngược trở lại, trầm giọng nói:
- "'Là của bạn trai cô đúng không?"
Nghe anh hỏi, khóe mắt Mộc Hân Vy có chút rưng rưng liền sau đó nở nụ cười gượng gạo đáp:
- "Lúc trước thì phải. Nhưng giờ đã không còn rồi. Anh mau chóng vào phòng tắm thay đồ đi. Tôi không muốn nhìn thấy người lạ chết ở trong nhà mình đâu."
Thông qua ánh mắt, Phó Bắc Sơ có thể đoán được tâm trạng của Mộc Hân Vy tồi tệ như thế nào nên anh cũng không hỏi gì nhiều, liền gật nhẹ đầu, gỏn gọn đáp:
- "Ừm."
Sau khi Phó Bắc Sơ rời khỏi, Mộc Hân Vy chậm rãi ngồi xuống ghế mây dài mà trầm tư nhìn ra cửa sổ. Phía bên ngoài, bầu trời đã tối mịt, còn kèm theo mưa giông và sấm chớp chẳng khác nào đoạn tình cảm thê lương vừa kết thúc của cô.
- "Mộc Hần Vy, một cô gái xuất thân trong gia đình không hoàn hảo như cô tốt nhất nên từ bỏ việc kết hôn cùng con trai tôi. Thiếu Thành từ nhỏ sống bao bọc trong sự giàu sang, người hầu kẻ hạ, thì đối tượng kết hôn đương nhiên cũng phải là một thiên kim giàu có. Một cô gái thấp hèn như cô, có người cha là kẻ bạc tình, mẹ là thợ đan len bệnh nặng ai mà dấm kết thông gia chứ. Cô nên nhớ: "Mây tầng nào gặp gió tẩng nấy", có hiểu chưa?"
Khoảng vài phút sau, Phó Bắc Sơ mở cửa từ bên trong phòng tắm bước trở ra với bộ quần áo mới vừa vặn, đứng lặng quan sát về phía người con gái đang khóc thút thít ở phía khung cửa số, bèn ho nhẹ một tiếng khiến cô giật mình mà kịp thời lau đi những giọt nước mắt rơi xuống trong vô thức, sau đó quay lại nhìn Phó Bắc Sơ, mỉm cười gượng gạo khen:
"Không ngờ anh lại mặc vừa vặn đến thế.""Cảm ơn cô. Tôi sẽ không làm rách bộ quần áo này mà mau chóng trả lại cho cô đàng hoàng."Anh vừa nói dứt lời thì người trước mặt lập tức lắc đầu. Mộc Hân Vy, trầm giọng đáp:
"Không cần nữa đâu. Dù sao thì hiện tại cũng chẳng có ai mặc nó. Thôi thì, tôi tặng bộ quần áo này cho anh vậy. Xem như đây cũng là sự sắp xếp của ông trời.""Cảm ơn cô vì đã cứu sống lại còn giúp đỡ tôi đến cùng. Cả đời này, tôi không biết làm sao có thể đền đáp ơn cứu mạng này của cô.""Không cần anh phải trả ơn tôi làm gì. Dù sao thì Mộc Hân Vy tôi không thể thấy chết mà không cứu được."Đến tối, Mộc Hân Vy chỉ tay về phía chiếc ghế dài ở ngoài phòng khách, sau đó nhìn sang Phó Bắc Sơ, gỏn gọn nói:
"Anh ngủ ở đây được không? Do căn nhà này chỉ có một phòng, cho nên không còn cách nào khác buộc anh phải nằm ngủ trên ghế.""Tất nhiên là được rồi. Chỉ cần có nơi ngả lưng thì tôi sao cũng được."Dứt lời, anh nở nụ cười thật tươi khiến Mộc Hân Vy có chút dao động. May mắn thay, cô kịp thời lấy lại thần thái, lạnh lùng gật đầu đáp:
- "Um. Anh biết điều là tốt."
Dứt lời, Mộc Hân Vy ném mạnh về phía Phó Bắc Sơ một cái gối. Ngoài ra không còn thứ gì khác. Thế nhưng anh vẫn vui vẻ nhận lấy. Dù sao thì, anh vẫn phải cảm ơn vì ông trời đã không lấy mạng anh.
Khoảng vài tiếng sau, căn nhà lúc này cũng đã tắt hết đèn điện. Sau khi xuống bếp uống nước, Mộc Hân Vy hướng mắt nhìn ra phía ghế dài. Phó Bắc Sơ lúc này đã chìm vào giấc ngủ.
Phịch..
- "Nhường cho anh cái mền bông này đấy. Dù sao ngủ nệm vẫn ấm hơn so với anh nằm không ở bên ngoài này."
Mộc Hân Vy đem chiếc mền từ trong phòng mình ra mà đắp lên người đang ngủ. Tuy miệng cô nói vậy nhưng thâm tâm vẫn luôn là người có trái tim biết yêu thương, quan tâm đến người khác.
Ngay khi Phó Bắc Sơ tưởng mình đã bị chết lạnh bên ngoài trời mưa gió thì bất ngờ, tiếng mở cửa vang lên. Mộc Hân Vy vẻ mặt không chút biểu cảm, nhìn người đàn ông cả người đã bị ướt sũng vì nước mưa mà khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:
"Mau vào trong đi. Dù sao vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn. Nếu để cảm lạnh sẽ càng nguy hiểm hơn.""Cảm...cảm ơn cô nhiều lắm."Giọng điệu Phó Bắc Sơ lúc này có chút run run vì lạnh mà lắp bắp nói lời cảm ơn. Người trước mặt chỉ biết thở dài, nhìn dáng vẻ luộm thuộm của anh mà chậm rãi xoay người đi vào bên trong phòng tìm thứ gì đó. Mãi một lúc sau, Mộc Hân Vy vẻ mặt có chút miễn cưỡng mà ném chiếc áo len cùng quần tây âu được xếp vô cùng gọn gàng về phía người đang ướt sũng, không vui nói:
- "Cả tuần anh bất tỉnh. Tôi không dám động gì đến vì sợ mang tiếng. Đến giờ bộ đồ mà anh mặc chắc bốc mùi rồi. Lại có mùi máu tanh nữa. Dáng người anh cao, chắc có lẽ mặc vừa bộ quần áo này."
Ngay lập tức, Phó Bắc Sơ tung chiếc áo ra mà ngắm nhìn. Chiếc áo được đen bằng len trong vô cùng tỉ mỉ, đặt biệt là dòng chữ đỏ ở phía bên ngực trái chính là
"Only You" khiến anh phút chốc hiểu ra mà đưa ngược trở lại, trầm giọng nói:
- "'Là của bạn trai cô đúng không?"
Nghe anh hỏi, khóe mắt Mộc Hân Vy có chút rưng rưng liền sau đó nở nụ cười gượng gạo đáp:
- "Lúc trước thì phải. Nhưng giờ đã không còn rồi. Anh mau chóng vào phòng tắm thay đồ đi. Tôi không muốn nhìn thấy người lạ chết ở trong nhà mình đâu."
Thông qua ánh mắt, Phó Bắc Sơ có thể đoán được tâm trạng của Mộc Hân Vy tồi tệ như thế nào nên anh cũng không hỏi gì nhiều, liền gật nhẹ đầu, gỏn gọn đáp:
- "Ừm."
Sau khi Phó Bắc Sơ rời khỏi, Mộc Hân Vy chậm rãi ngồi xuống ghế mây dài mà trầm tư nhìn ra cửa sổ. Phía bên ngoài, bầu trời đã tối mịt, còn kèm theo mưa giông và sấm chớp chẳng khác nào đoạn tình cảm thê lương vừa kết thúc của cô.
- "Mộc Hần Vy, một cô gái xuất thân trong gia đình không hoàn hảo như cô tốt nhất nên từ bỏ việc kết hôn cùng con trai tôi. Thiếu Thành từ nhỏ sống bao bọc trong sự giàu sang, người hầu kẻ hạ, thì đối tượng kết hôn đương nhiên cũng phải là một thiên kim giàu có. Một cô gái thấp hèn như cô, có người cha là kẻ bạc tình, mẹ là thợ đan len bệnh nặng ai mà dấm kết thông gia chứ. Cô nên nhớ: "Mây tầng nào gặp gió tẩng nấy", có hiểu chưa?"
Khoảng vài phút sau, Phó Bắc Sơ mở cửa từ bên trong phòng tắm bước trở ra với bộ quần áo mới vừa vặn, đứng lặng quan sát về phía người con gái đang khóc thút thít ở phía khung cửa số, bèn ho nhẹ một tiếng khiến cô giật mình mà kịp thời lau đi những giọt nước mắt rơi xuống trong vô thức, sau đó quay lại nhìn Phó Bắc Sơ, mỉm cười gượng gạo khen:
"Không ngờ anh lại mặc vừa vặn đến thế.""Cảm ơn cô. Tôi sẽ không làm rách bộ quần áo này mà mau chóng trả lại cho cô đàng hoàng."Anh vừa nói dứt lời thì người trước mặt lập tức lắc đầu. Mộc Hân Vy, trầm giọng đáp:
"Không cần nữa đâu. Dù sao thì hiện tại cũng chẳng có ai mặc nó. Thôi thì, tôi tặng bộ quần áo này cho anh vậy. Xem như đây cũng là sự sắp xếp của ông trời.""Cảm ơn cô vì đã cứu sống lại còn giúp đỡ tôi đến cùng. Cả đời này, tôi không biết làm sao có thể đền đáp ơn cứu mạng này của cô.""Không cần anh phải trả ơn tôi làm gì. Dù sao thì Mộc Hân Vy tôi không thể thấy chết mà không cứu được."Đến tối, Mộc Hân Vy chỉ tay về phía chiếc ghế dài ở ngoài phòng khách, sau đó nhìn sang Phó Bắc Sơ, gỏn gọn nói:
"Anh ngủ ở đây được không? Do căn nhà này chỉ có một phòng, cho nên không còn cách nào khác buộc anh phải nằm ngủ trên ghế.""Tất nhiên là được rồi. Chỉ cần có nơi ngả lưng thì tôi sao cũng được."Dứt lời, anh nở nụ cười thật tươi khiến Mộc Hân Vy có chút dao động. May mắn thay, cô kịp thời lấy lại thần thái, lạnh lùng gật đầu đáp:
- "Um. Anh biết điều là tốt."
Dứt lời, Mộc Hân Vy ném mạnh về phía Phó Bắc Sơ một cái gối. Ngoài ra không còn thứ gì khác. Thế nhưng anh vẫn vui vẻ nhận lấy. Dù sao thì, anh vẫn phải cảm ơn vì ông trời đã không lấy mạng anh.
Khoảng vài tiếng sau, căn nhà lúc này cũng đã tắt hết đèn điện. Sau khi xuống bếp uống nước, Mộc Hân Vy hướng mắt nhìn ra phía ghế dài. Phó Bắc Sơ lúc này đã chìm vào giấc ngủ.
Phịch..
- "Nhường cho anh cái mền bông này đấy. Dù sao ngủ nệm vẫn ấm hơn so với anh nằm không ở bên ngoài này."
Mộc Hân Vy đem chiếc mền từ trong phòng mình ra mà đắp lên người đang ngủ. Tuy miệng cô nói vậy nhưng thâm tâm vẫn luôn là người có trái tim biết yêu thương, quan tâm đến người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.