Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 15: THỊT NƯỚNG LỀ ĐƯỜNG
Hoa Sen Trắng
02/03/2024
Biệt thự Châu gia....
- "Cái gì? Sẽ không tổ chức lễ cưới như dự định ban đầu sao?"
Châu lão gia giật mình trước thông báo từ phía Phó Bắc Ảnh mà nghiêm giọng hỏi lại. Liền lập tức, vẻ mặt anh tỏ ra rất đỗi bình thản mà nhàn nhạt đáp:
- "Châu lão gia yên tâm, sính lễ cũng như lời hứa sẽ giúp công ty JK của ông trả nợ tôi sẽ không rút lại. Có điều, tôi muốn rằng Kỳ Ngưng kể từ nay sẽ chính thức sống với tôi với tư cách là một người vợ. Chuyện cô ấy chưa muốn công khai việc kết hôn thì tôi không thúc ép. Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy."
Nghe đến đây khiến tất cả mọi người trong Châu gia đều trở nên mơ hồ mà lắp bắp hỏi lại:
- "Nếu vậy...cậu không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phó thị sao? Việc không công khai này, chẳng phải sẽ khiến nhiều người cho rằng Kỳ Ngưng vẫn còn là cô gái độc thân à?"
Khóe môi Phó Bắc Ảnh khẽ cong nhẹ mà gỏn gọn trả lời:
- "Chỉ cần hai nhà chúng ta biết là được rồi, cha vợ thấy con nói có đúng không?"
Bất thình lình người ngồi trên xe lăn lại thay đổi xưng hô khiến Châu lão gia có chút không quen mà run nhẹ người, một lúc sau, ông trầm giọng hỏi han:
- "Tình trạng của Kỳ Ngưng thế nào? Tại sao hôm nay con bé không đi cùng cậu?"
Nghe ông hỏi, người đối diện khẽ nở nụ cười nhẹ liền sau đó trầm giọng giải thích:
- "Cô ấy nhờ tôi gửi lời thăm đến mọi người ở Châu gia."
Sắc mặt Châu lão gia lập tức sa sầm xuống mà thở dài, buồn bã nói:
- "Có lẽ đến bây giờ, con bé vẫn còn giận dỗi vì những quyết định này của tôi."
Sau khi thỏa thuận mọi chuyện êm xuôi, Phó Bắc Ảnh quay trở ngược ra chiếc xe đã đậu ở bên ngoài cổng lớn. Anh nhoẻn miệng cười nhẹ khi nhìn thấy người con gái vẫn còn đang yên vị ngồi ở ghế sau mà lập tức di chuyển xe lăn lại gần, nhanh chóng ngồi trong, cạnh bên cô, nháy mắt ra hiệu cho tài xế lái xe rời khỏi.
- "Bọn họ đồng ý lời đề nghị của anh không?"
Người bên cạnh vừa ngồi xuống cạnh đã bị Hàn Uyển cất giọng hỏi. Anh nhìn cô mỉm cười mà trầm giọng lên tiếng nói:
- "Ổn thỏa cả rồi. Hôn lễ sẽ không diễn ra, như vậy khiến em hài lòng chưa?"
Ngay khi Phó Bắc Ảnh vừa dứt lời thì cả người đã bị Hàn Uyển vui mừng mà vòng tay ôm chầm lấy khiến anh sững sờ mà cứng đờ, bên tai vang lên giọng nói lảnh lót của người con gái:
- "Tốt quá rồi. Không phải kết hôn với anh nữa, như vậy tôi cũng không cảm thấy có lỗi với thân xác này của Châu Kỳ Ngưng."
Hàn Uyển vừa nói dứt câu thì cánh tay đã bị Phó Bắc Ảnh tóm chặt. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt cô, khó hiểu nói:
- "Em lại nói linh tinh gì nữa đấy. Cho dù không tổ chức hôn lễ, nhưng trên danh nghĩa, em đã là vợ của anh rồi, có biết không?"
Hàn Uyển vẻ mặt tươi cười mà lập tức vỗ mạnh vào vai của đối phương khiến anh vô cùng sốc trước cách cư xử có phần thô bạo này mà tròn xoe mắt. Liền sau đó, cô dõng dạc lên tiếng nói:
- "Anh yên tâm. Với danh nghĩa là thiếu phu nhân, tôi sẽ thay anh đối đầu với bà mẹ kế Vãn Lệ Chi đó. Chỉ cần mà ta tìm cách gây khó dễ hay hãm hại gì đến anh, tôi sẽ đích thân bắt bà ta phải trả giá."
Ngừng một lát, Hàn Uyển hướng mắt nhìn xuống hai chân đang bất động của Phó Bắc Ảnh mà dõng dạc nói tiếp:
- "Còn chuyện đôi chân, tôi sẽ tìm mọi cách để giúp anh có thể đi đứng trở lại. Bên cạnh đó, tôi sẽ nghĩ cách để anh trở thành người thừa kế gia sản mà không nhất thiết phải sinh con để hoàn thành điều kiện của bản di chúc."
Dứt lời, khóe môi Hàn Uyển cười tươi không ngớt trước những dự tính trong đầu của mình. Sẽ mau thôi, cô sẽ tìm cách quay trở lại thân xác của mình và kết thúc nghiệt duyên bất đắc dĩ với người đàn ông này.
Khi đi ngang qua một con phố đi bộ. Hàn Uyển nằng nặc đòi Phó Bắc Ảnh dừng xe cho bằng được. Liền sau đó, cô đẩy người ngồi trên xe lăn thẳng tiến về phía quầy hàng bán thịt nướng ven đường mà nhanh chóng mua tận hai xiên. Một xiên để cho mình, xiên còn lại thì giơ thẳng về phía Phó Bắc Ảnh khiến anh nhíu mày mà lập tức xua tay từ chối:
- "Không...anh không ăn đâu. Chẳng phải đồ ăn đường phố vốn rất bẩn sao?"
Phó Bắc Ảnh chưa kịp nói hết câu thì đã bị người trước mặt đút ngay một miếng thịt nóng hổi khiến anh không kịp phản ứng mà tê tê đầu lưỡi, miễn cưỡng nhai lấy, bên tai truyền đến giọng nói trách móc của người con gái:
- "Tôi không những giúp anh mau chóng đi lại mà thậm chí còn chữa cái bệnh sạch sẽ này của anh đấy. Mau ăn đi, không ch.ết liền đâu mà lo."
- "Cái gì? Sẽ không tổ chức lễ cưới như dự định ban đầu sao?"
Châu lão gia giật mình trước thông báo từ phía Phó Bắc Ảnh mà nghiêm giọng hỏi lại. Liền lập tức, vẻ mặt anh tỏ ra rất đỗi bình thản mà nhàn nhạt đáp:
- "Châu lão gia yên tâm, sính lễ cũng như lời hứa sẽ giúp công ty JK của ông trả nợ tôi sẽ không rút lại. Có điều, tôi muốn rằng Kỳ Ngưng kể từ nay sẽ chính thức sống với tôi với tư cách là một người vợ. Chuyện cô ấy chưa muốn công khai việc kết hôn thì tôi không thúc ép. Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy."
Nghe đến đây khiến tất cả mọi người trong Châu gia đều trở nên mơ hồ mà lắp bắp hỏi lại:
- "Nếu vậy...cậu không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phó thị sao? Việc không công khai này, chẳng phải sẽ khiến nhiều người cho rằng Kỳ Ngưng vẫn còn là cô gái độc thân à?"
Khóe môi Phó Bắc Ảnh khẽ cong nhẹ mà gỏn gọn trả lời:
- "Chỉ cần hai nhà chúng ta biết là được rồi, cha vợ thấy con nói có đúng không?"
Bất thình lình người ngồi trên xe lăn lại thay đổi xưng hô khiến Châu lão gia có chút không quen mà run nhẹ người, một lúc sau, ông trầm giọng hỏi han:
- "Tình trạng của Kỳ Ngưng thế nào? Tại sao hôm nay con bé không đi cùng cậu?"
Nghe ông hỏi, người đối diện khẽ nở nụ cười nhẹ liền sau đó trầm giọng giải thích:
- "Cô ấy nhờ tôi gửi lời thăm đến mọi người ở Châu gia."
Sắc mặt Châu lão gia lập tức sa sầm xuống mà thở dài, buồn bã nói:
- "Có lẽ đến bây giờ, con bé vẫn còn giận dỗi vì những quyết định này của tôi."
Sau khi thỏa thuận mọi chuyện êm xuôi, Phó Bắc Ảnh quay trở ngược ra chiếc xe đã đậu ở bên ngoài cổng lớn. Anh nhoẻn miệng cười nhẹ khi nhìn thấy người con gái vẫn còn đang yên vị ngồi ở ghế sau mà lập tức di chuyển xe lăn lại gần, nhanh chóng ngồi trong, cạnh bên cô, nháy mắt ra hiệu cho tài xế lái xe rời khỏi.
- "Bọn họ đồng ý lời đề nghị của anh không?"
Người bên cạnh vừa ngồi xuống cạnh đã bị Hàn Uyển cất giọng hỏi. Anh nhìn cô mỉm cười mà trầm giọng lên tiếng nói:
- "Ổn thỏa cả rồi. Hôn lễ sẽ không diễn ra, như vậy khiến em hài lòng chưa?"
Ngay khi Phó Bắc Ảnh vừa dứt lời thì cả người đã bị Hàn Uyển vui mừng mà vòng tay ôm chầm lấy khiến anh sững sờ mà cứng đờ, bên tai vang lên giọng nói lảnh lót của người con gái:
- "Tốt quá rồi. Không phải kết hôn với anh nữa, như vậy tôi cũng không cảm thấy có lỗi với thân xác này của Châu Kỳ Ngưng."
Hàn Uyển vừa nói dứt câu thì cánh tay đã bị Phó Bắc Ảnh tóm chặt. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt cô, khó hiểu nói:
- "Em lại nói linh tinh gì nữa đấy. Cho dù không tổ chức hôn lễ, nhưng trên danh nghĩa, em đã là vợ của anh rồi, có biết không?"
Hàn Uyển vẻ mặt tươi cười mà lập tức vỗ mạnh vào vai của đối phương khiến anh vô cùng sốc trước cách cư xử có phần thô bạo này mà tròn xoe mắt. Liền sau đó, cô dõng dạc lên tiếng nói:
- "Anh yên tâm. Với danh nghĩa là thiếu phu nhân, tôi sẽ thay anh đối đầu với bà mẹ kế Vãn Lệ Chi đó. Chỉ cần mà ta tìm cách gây khó dễ hay hãm hại gì đến anh, tôi sẽ đích thân bắt bà ta phải trả giá."
Ngừng một lát, Hàn Uyển hướng mắt nhìn xuống hai chân đang bất động của Phó Bắc Ảnh mà dõng dạc nói tiếp:
- "Còn chuyện đôi chân, tôi sẽ tìm mọi cách để giúp anh có thể đi đứng trở lại. Bên cạnh đó, tôi sẽ nghĩ cách để anh trở thành người thừa kế gia sản mà không nhất thiết phải sinh con để hoàn thành điều kiện của bản di chúc."
Dứt lời, khóe môi Hàn Uyển cười tươi không ngớt trước những dự tính trong đầu của mình. Sẽ mau thôi, cô sẽ tìm cách quay trở lại thân xác của mình và kết thúc nghiệt duyên bất đắc dĩ với người đàn ông này.
Khi đi ngang qua một con phố đi bộ. Hàn Uyển nằng nặc đòi Phó Bắc Ảnh dừng xe cho bằng được. Liền sau đó, cô đẩy người ngồi trên xe lăn thẳng tiến về phía quầy hàng bán thịt nướng ven đường mà nhanh chóng mua tận hai xiên. Một xiên để cho mình, xiên còn lại thì giơ thẳng về phía Phó Bắc Ảnh khiến anh nhíu mày mà lập tức xua tay từ chối:
- "Không...anh không ăn đâu. Chẳng phải đồ ăn đường phố vốn rất bẩn sao?"
Phó Bắc Ảnh chưa kịp nói hết câu thì đã bị người trước mặt đút ngay một miếng thịt nóng hổi khiến anh không kịp phản ứng mà tê tê đầu lưỡi, miễn cưỡng nhai lấy, bên tai truyền đến giọng nói trách móc của người con gái:
- "Tôi không những giúp anh mau chóng đi lại mà thậm chí còn chữa cái bệnh sạch sẽ này của anh đấy. Mau ăn đi, không ch.ết liền đâu mà lo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.