Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 65: TỪ CHUNG THÂN
Hoa Sen Trắng
06/03/2024
Đôi mắt Vãn Lệ Chi đỏ ngầu, bặm môi, cố mỉm cười trước cái kết cay đẳng này của mình ngay khi nhìn thấy bốn người cảnh sát từ phía cổng lớn, dõng dạc tiến vào trong, nghiêm giọng lớn tiếng nói:
- "Vãn Lệ Chi, chúng tôi đã có đủ bằng chứng về hành vi cố ý giết người và tội đồng phạm, tiếp tay cho kẻ khác thực hiện hành vi xấu. Mời bà theo chúng tôi đến sở cảnh sát để cung cấp lời khai."
Sắc mặt Vãn Lệ Chi lúc này như người mất hồn. Bà ta không có chút phản kháng mà chủ động đưa hai tay mình vào chiếc còng sắt ở ngay trước mặt.
Cạch...
Âm thanh còng sắt vang lên. Vãn Lệ Chi nhắm nghiền mắt mà ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Đặc biệt là cái chết của đứa con trai duy nhất do chính mình gây ra khiến bà không cầm lòng được, khẽ rơi một giọt nước mắt, sau đó bước từng bước nặng trịch ra khỏi cổng lớn Phó gia. Nơi mà bà đã luôn muốn được làm chủ, cũng như là nơi từng đấu khẩu hằng ngày với Phó Bắc Ảnh.
Như những gì đã hứa, Phó Bắc Ảnh đã thuê luật sư giỏi để giúp Vẫn Lệ Chi giảm nhẹ bản án nhất có thể. Tuy nhiên, ngay khi sắp sửa đưa ra phán quyết thì một nhân chứng khác trong vụ án tai nạn xe năm xưa gây chết Phó Bắc An lại xuất hiện. Ông ta khai hết những gì mà Vãn Lệ Chi đã làm và việc bà đã từng cho người truy lùng ông ta để bịt đầu mối. Cuối cùng, Vãn Lệ Chi vẫn không thoát khỏi mức án chung thân sau những tội ác mà bà đã gây ra."
Phòng giam số 11...
Người đàn bà với vẻ mặt xanh xao, tóc tai có phần rũ rợi, ánh mắt thần thờ nhìn ra tia sáng le lói từ khung cửa sổ nhỏ trên cao, chiếu rọi vào căn phòng tối tăm, chung quanh toàn là song sắt, không có giường hay chăn êm nệm ẩm nào cả. Một lúc sau, tiếng cánh cửa phòng giam vang lên, một viên cai ngục dõng dạc tiền vào, lớn giọng nói:
- "Tù nhân 427 mau ra ngoài, có người đến thăm."
Vãn Lệ Chi sau khi nhìn thấy người đến thăm mình không ai khác chính là Phó Bắc Ảnh mà xúc động không kiềm lòng được mà rơi nước mắt. Mới vào tù vỏn vẹn có mấy ngày mà Vãn Lệ Chi đã gầy đi trông thấy. Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh cất giọng quan tâm hỏi:
- "Dì ốm đi nhiều rồi. Các tù nhân khác không bắt nạt dì chứ?"
Nghe anh hỏi, Vãn Lệ Chi lập tức lắc lắc đầu thay cho câu trả lời. Một lúc lâu sau, bà mới khàn giọng trả lời người cách mình một tấm kính dày, cười nhạt đáp:
- "Chẳng ai bắt nạt tôi cả. Cuộc sống ở đây rất tốt, không cần phải toan tính hay đố kỵ người nào cả. Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt phần đời còn lại của mình tại nơi này. Vì thế, cậu không cần phải đến thăm tôi thường xuyên đâu."
Ngừng một lát, Vãn Lệ Chi lại trở nên trầm tư, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại mà nghẹn ngào nói:
- "Phó Bắc Ảnh, cậu giúp tôi xây một ngôi mộ đàng hoàng cho Bắc Sơ, có được không? Tôi muốn linh hồn thằng bé sau khi mất sẽ không là hồn ma vất vưởng, có nơi chốn để trở về."
Trước lời van xin này, Phó Bắc Ảnh không chút do dự mà gật nhẹ đầu, trầm giọng nói:
- "Dì yên tâm, dù gì Bắc Sơ cũng đã cứu con một mạng. Tất nhiên con sẽ làm điều cuối cùng này cho thằng bé. Tuy nhiên, con vẫn sẽ cho người đến nơi vực ấy, tiếp tục tìm kiếm xác của Bắc Sơ mang về chôn cất, cho dù chỉ còn lại một lớp da."
Nghe đến đây khiến Vãn Lệ Chi không còn chút nặng trĩu nào mà nở nụ cười tươi với người đối diện, cúi đầu cảm ơn anh:
"Phó Bắc Ảnh, cảm ơn cậu vì luôn xem Bắc Sơ là người một nhà. Giờ thì, Vãn Lệ Chi tôi đã không còn bất kì vướng bận nào mà sống ở đây thật tốt, cũng như trả giá cho nghiệp chướng mà mình đã gây ra. Tôi chúc cậu sống hạnh phúc và đừng quên phát triển Phó thị ngày một hùng mạnh nhé.""Cảm ơn dì. Tôi sẽ cố gắng nhất có thể bảo vệ sản nghiệp mà cha đã để lại.""Ừm."|Phố Nam Xuyên...
Châu Kỳ Ngưng nắm lấy tay người bên cạnh mà đi dạo trên phố. Cuối cùng thì mọi chuyện xảy ra ở Phó gia đã kết thúc trong êm đẹp. Vãn Lệ Chi cũng đã nhận ra tội ác của mình và chấp nhận trả giá hết phần đời còn lại ở trại giam. Tuy nhiên, về chuyện tình cảm cha con giữa Lôi Vũ Uy và Lôi Đằng vẫn chưa tiến triển là mấy.
Đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng của Lôi Vũ Uy khi nghe bất cứ ai nhắc đến tên người đàn ông ấy.
- "Vũ Uy, anh không định nói rõ ràng với ông ấy sao?"
Châu Kỳ Ngưng chậm rãi bước lên trên, đứng chắn trước mặt Lôi Vũ Uy mà nghiêm túc hỏi. Tuy nhiên, người trước mặt dường như muốn tránh né chuyện này mà nở nụ cười gượng gạo, bèn lảng sang chuyện khác:
- "Kỳ Ngưng, chúng ta kiếm thứ gì đó ăn đi. Hay là đi ăn bánh nướng mật ong nhé."
- "Vãn Lệ Chi, chúng tôi đã có đủ bằng chứng về hành vi cố ý giết người và tội đồng phạm, tiếp tay cho kẻ khác thực hiện hành vi xấu. Mời bà theo chúng tôi đến sở cảnh sát để cung cấp lời khai."
Sắc mặt Vãn Lệ Chi lúc này như người mất hồn. Bà ta không có chút phản kháng mà chủ động đưa hai tay mình vào chiếc còng sắt ở ngay trước mặt.
Cạch...
Âm thanh còng sắt vang lên. Vãn Lệ Chi nhắm nghiền mắt mà ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Đặc biệt là cái chết của đứa con trai duy nhất do chính mình gây ra khiến bà không cầm lòng được, khẽ rơi một giọt nước mắt, sau đó bước từng bước nặng trịch ra khỏi cổng lớn Phó gia. Nơi mà bà đã luôn muốn được làm chủ, cũng như là nơi từng đấu khẩu hằng ngày với Phó Bắc Ảnh.
Như những gì đã hứa, Phó Bắc Ảnh đã thuê luật sư giỏi để giúp Vẫn Lệ Chi giảm nhẹ bản án nhất có thể. Tuy nhiên, ngay khi sắp sửa đưa ra phán quyết thì một nhân chứng khác trong vụ án tai nạn xe năm xưa gây chết Phó Bắc An lại xuất hiện. Ông ta khai hết những gì mà Vãn Lệ Chi đã làm và việc bà đã từng cho người truy lùng ông ta để bịt đầu mối. Cuối cùng, Vãn Lệ Chi vẫn không thoát khỏi mức án chung thân sau những tội ác mà bà đã gây ra."
Phòng giam số 11...
Người đàn bà với vẻ mặt xanh xao, tóc tai có phần rũ rợi, ánh mắt thần thờ nhìn ra tia sáng le lói từ khung cửa sổ nhỏ trên cao, chiếu rọi vào căn phòng tối tăm, chung quanh toàn là song sắt, không có giường hay chăn êm nệm ẩm nào cả. Một lúc sau, tiếng cánh cửa phòng giam vang lên, một viên cai ngục dõng dạc tiền vào, lớn giọng nói:
- "Tù nhân 427 mau ra ngoài, có người đến thăm."
Vãn Lệ Chi sau khi nhìn thấy người đến thăm mình không ai khác chính là Phó Bắc Ảnh mà xúc động không kiềm lòng được mà rơi nước mắt. Mới vào tù vỏn vẹn có mấy ngày mà Vãn Lệ Chi đã gầy đi trông thấy. Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh cất giọng quan tâm hỏi:
- "Dì ốm đi nhiều rồi. Các tù nhân khác không bắt nạt dì chứ?"
Nghe anh hỏi, Vãn Lệ Chi lập tức lắc lắc đầu thay cho câu trả lời. Một lúc lâu sau, bà mới khàn giọng trả lời người cách mình một tấm kính dày, cười nhạt đáp:
- "Chẳng ai bắt nạt tôi cả. Cuộc sống ở đây rất tốt, không cần phải toan tính hay đố kỵ người nào cả. Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt phần đời còn lại của mình tại nơi này. Vì thế, cậu không cần phải đến thăm tôi thường xuyên đâu."
Ngừng một lát, Vãn Lệ Chi lại trở nên trầm tư, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại mà nghẹn ngào nói:
- "Phó Bắc Ảnh, cậu giúp tôi xây một ngôi mộ đàng hoàng cho Bắc Sơ, có được không? Tôi muốn linh hồn thằng bé sau khi mất sẽ không là hồn ma vất vưởng, có nơi chốn để trở về."
Trước lời van xin này, Phó Bắc Ảnh không chút do dự mà gật nhẹ đầu, trầm giọng nói:
- "Dì yên tâm, dù gì Bắc Sơ cũng đã cứu con một mạng. Tất nhiên con sẽ làm điều cuối cùng này cho thằng bé. Tuy nhiên, con vẫn sẽ cho người đến nơi vực ấy, tiếp tục tìm kiếm xác của Bắc Sơ mang về chôn cất, cho dù chỉ còn lại một lớp da."
Nghe đến đây khiến Vãn Lệ Chi không còn chút nặng trĩu nào mà nở nụ cười tươi với người đối diện, cúi đầu cảm ơn anh:
"Phó Bắc Ảnh, cảm ơn cậu vì luôn xem Bắc Sơ là người một nhà. Giờ thì, Vãn Lệ Chi tôi đã không còn bất kì vướng bận nào mà sống ở đây thật tốt, cũng như trả giá cho nghiệp chướng mà mình đã gây ra. Tôi chúc cậu sống hạnh phúc và đừng quên phát triển Phó thị ngày một hùng mạnh nhé.""Cảm ơn dì. Tôi sẽ cố gắng nhất có thể bảo vệ sản nghiệp mà cha đã để lại.""Ừm."|Phố Nam Xuyên...
Châu Kỳ Ngưng nắm lấy tay người bên cạnh mà đi dạo trên phố. Cuối cùng thì mọi chuyện xảy ra ở Phó gia đã kết thúc trong êm đẹp. Vãn Lệ Chi cũng đã nhận ra tội ác của mình và chấp nhận trả giá hết phần đời còn lại ở trại giam. Tuy nhiên, về chuyện tình cảm cha con giữa Lôi Vũ Uy và Lôi Đằng vẫn chưa tiến triển là mấy.
Đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng của Lôi Vũ Uy khi nghe bất cứ ai nhắc đến tên người đàn ông ấy.
- "Vũ Uy, anh không định nói rõ ràng với ông ấy sao?"
Châu Kỳ Ngưng chậm rãi bước lên trên, đứng chắn trước mặt Lôi Vũ Uy mà nghiêm túc hỏi. Tuy nhiên, người trước mặt dường như muốn tránh né chuyện này mà nở nụ cười gượng gạo, bèn lảng sang chuyện khác:
- "Kỳ Ngưng, chúng ta kiếm thứ gì đó ăn đi. Hay là đi ăn bánh nướng mật ong nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.