Chương 29: Người thần bí
Anchan
30/07/2014
Lâm Thiên Vũ cùng Âu Dương Kỳ lần này được chuyển đến 1 căn biệt viện khá sang trọng ở phía nam, sát vách với biệt viện của Vạn Kiếm Phong, khu nhà lần trước 2 người ở là dành cho khách, lần này chuyển sang biệt viện phải nói là đã có sự thay đổi lớn, vì vậy đám hạ nhân trong nhà cũng thêm vài phần kính trọng, việc Lâm Thiên Vũ từ chối làm nghĩa nữ của trang chủ khiến mọi người trong trang bàn tán xôn xao.
Vạn Kiếm Phong từ ngày cùng 2 người nói chuyện thì thái độ đối với 2 người phải nói là tốt không còn gì bằng, hằng ngày đều đến biệt viện hỏi thăm 2 người, tận tình quan tâm cùng chiếu cố Lâm Thiên Vũ, có thứ gì ăn ngon, xài tốt đều là mang sang cho nàng, thái độ và hành vi là vạn phần nhún nhường với nàng, Lâm Thiên Vũ nói 1 thì Vạn Kiếm Phong sẽ không nói 2 cơ hồ tại nơi này nàng mới chính là chủ nhân, nhưng là tất cả những hành động này vào mắt Lâm Thiên Vũ thật là rất khó coi, nàng chán ghét Vạn Kiếm Phong ra mặt, chỉ là còn có việc phải làm, nếu không nàng đã xuống tay giết chết hắn từ lâu.
Tối nay là ngày 15, trăng rất sáng Lâm Thiên Vũ cùng Âu Dương Kỳ lên mái nhà ngắm trăng, nàng tựa lưng vào lồng ngực rắn chắc, hắn yêu thương ôm trọn lấy thân thể mềm mại của nàng, 2 người yên lặng ngắm trang, khung cảnh lung linh huyền ảo lãng mạn vô cùng.
Đột nhiên bên trong biệt viện của Vạn Kiếm Phong lóe lên 1 bóng đen, Lâm Thiên Vũ sửng người, nhìn Âu Dương Kỳ 1 cái liền rời khỏi vòng tay của hắn, điểm nhẹ mũi chân phi người lên không trung, Âu Dương Kỳ cũng gắt gao đuổi theo sau, hắn nghĩ nàng có võ công, nhưng không ngờ khinh công của nàng lại cao cường như vậy, cơ hồ còn trên hắn 1 bậc.
Bóng đen bên dưới không hề phát hiện bị người theo dõi vẫn hăng say phi thân rời khỏi Vạn Kiếm sơn trang, Lâm Thiên Vũ cùng Âu Dương Kỳ không tiếng động cũng nhẹ nhàng bay theo.
Cho đến khi bóng đen lao vào bên trong khu rừng, Lâm Thiên Vũ nhìn thấy dưới 1 gốc cây đại thụ có 1 bóng người đứng đó, người này dáng dấp cao ráo lại mềm mại, vừa nhu vừa cương, dùng 1 cái mặt nạ bạc, 1 thân hồng bào đỏ thẩm, người này trông thật quen. Lâm Thiên Vũ cố gắng nhớ lại xem nàng đã gặp người này ở đâu, nghĩ 1 hồi liền nhớ ra, hắn là cái người đã cứu nàng khỏi đám hái hoa tặc trong quán trọ hôm đó.
Nàng không dám manh động chỉ đứng trên nhánh cây gần đó, dùng nội lực ẩn giấu hơi thở, lẳng lặng nghe bọn họ trao đổi.
- Chủ nhân. – Người mặc áo đen cung kính chào, giọng nói rất quen, dường như là nữ nhân.
- Có việc gì. -Namnhân hồng y nói.
- Trong trang xuất hiện 1 nam 1 nữ, nam nhân gọi Âu Dương Kỳ, nữ nhân gọi Hồ Mỵ Vũ, nữ nhân kia là con của tiện nhân Hồ Mỵ Ly năm xưa, nay tìm đến trang, thuộc hạ nghĩ bọn chúng có âm mưu. – Người áo đen nói.
- Quan sát bọn chúng, tránh bứt dây động rừng, chuyện của ngươi và Hồ Mỵ Ly kia lúc trước ta không biết, đã nghe qua phụ thân nói năm đó ngươi vì tình cảm cá nhân xém chút phá hư chuyện, lần này nếu còn tự ý hành động cẩn thận cái mạng của ngươi. -Namnhân hồng y đe dọa.
- Thuộc hạ nhớ rõ. – Người áo đen nói, nhưng trong giọng nói có thể nghe ra được là bằng mặt chứ không bằng lòng.
Lâm Thiên Vũ nghe qua một chút liền đoán ra được người mặt áo đen kia chính là Nhược Tâm Lan, nàng ta cấu kết với người bên ngoài.
- Ta đoán 2 người kia chắc là đến đây tìm ra nguyên nhân cái chết của Hồ Mỵ Ly, vụ việc Hồ Mỵ Ly năm đó không nằm trong quản hạch của ta, chỉ có ngươi và phụ thân biết, vì vậy nếu không muốn thân phận bị bại lộ tốt nhất là ngươi nên tránh xa 2 người kia ra. -Namnhân hồng y nói.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Việc ta bảo ngươi điều tra đã tra đến đâu rồi?
- Hồi bẩm chủ nhân Vạn Kiếm Phong gần đây hay ra trang đến hội họp cùng các bang phái bàn tính hợp lực tiến đánh Tây Vực môn chúng ta, đám người đó đang lên kế hoạch.
- Hừm, 1 lũ ô hợp muốn đánh Tây Vực môn ta, còn chưa xứng. -Nam nhân hồng y cười khẩy.
- Nếu Vạn Kiếm Phong đã không an phận như vậy ta đành phải hạ độc thủ thôi, trước ngày 30 tháng này ta muốn nhận được xác của Vạn Kiếm Phong.
- Bẩm chủ nhân nữ nhân tên Hồ Mỵ Vũ kia hình như có võ công, còn là 1 thân võ công cao cường tuy nói năm đó Vạn Kiếm Phong là phụ mẹ nàng ta nhưng thuộc hạ sợ nàng ta vì tình cảm cha con mà hợp sức với Vạn Kiếm Phong như vậy khả năng thành công của thuộc hạ rất thấp.
- Vậy trước giải quyết Hồ Mỵ Vũ kia, sau đó là Vạn Kiếm Phong nếu hoàn thành việc này ta sẽ cho ngươi thuốc giải của thủy tâm cổ.
- Đa tạ chủ nhân.
- Cứ như vậy mà hành động, nếu xảy ra sơ sót thì hậu quả như thế nào ngươi tự biết rồi đó. – Nói xong nam nhân hồng y phi thân rời đi, Nhược Tâm Lan cũng rời đi sau đó.
Lâm Thiên Vũ thoáng trầm tư. Thì ra chuyện Hồ Mỵ Ly năm đó còn dính dáng đến rất nhiều sự kiện thần bí, còn có Tây Vực môn…
Cùng Âu Dương Kỳ trở về phòng, suy nghĩ 1 chút Lâm Thiên Vũ hỏi:
- Chàng có biết Tây Vực môn không?
- Đó là 1 môn phái đến từ Tây Vực, chuyên dùng độc, độc môn là cổ trùng, là đám người ra tay độc ác thủ đoạn hung hiểm lại chuyên dùng độc ám toán, là môn phái có từ mấy chục năm trước nhưng là gần đây mới nổi tiếng, tân môn chủ là Đông Phương Thần là kẻ thần bí, không ai biết rõ dung mạo của hắn, hành động lãnh liệt cuồng huyết luôn vọng tưởng xưng bá võ lâm. Ta nghĩ tên nam nhân mặc hồng y lúc nãy chính là môn chủ của Tây Vực môn.
Âu Dương Kỳ nói xong không khí trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, Lâm Thiên Vũ suy nghĩ hồi lâu liền nói:
- Thời gian sắp tới chàng đừng rời khỏi ta, còn nữa thức ăn do Nhược Tâm lan đưa cho không được ăn, phải đợi ta nếm qua rồi mới được dùng.
- Không được, vậy còn nàng thì sao?
- Ta có 1 thân bách độc bất xâm cho dù có là cổ độc đi chăng nữa cũng không thể làm hại ta, nhưng chàng thì không có, vì vậy phải để ta thử độc trước rồi chàng mới được ăn.
- Nhưng mà… – Âu Dương Kỳ không an tâm nói.
- Không có nhưng mà, cứ như vậy đi, trước nuốt vào cái này. – Lâm Thiên Vũ ngắt lời Âu Dương Kỳ, lục trong túi da lấy ra 1 lọ thuốc đổ ra 1 viên thuốc tròn bằng đầu ngón tay út đưa cho Âu Dương Kỳ.
- Đây là?
- Bách độc hoàn, dùng trăm loại độc xung khắc nhau tạo nên, có thể giải hơn trăm loại độc, trước ăn 1 viên nếu có trúng độc thì nuốt thêm vài viên. – Lâm Thiên Vũ đưa luôn nguyên lọ trong đó còn khoảng 9 viên cho Âu Dương Kỳ.
Âu Dương Kỳ nghe lời nuốt xuống viên thuốc, sau đó 2 người mới yên tâm đi ngũ, dưỡng sức chuẩn bị cho trận phong ba sắp tới.
Vạn Kiếm Phong từ ngày cùng 2 người nói chuyện thì thái độ đối với 2 người phải nói là tốt không còn gì bằng, hằng ngày đều đến biệt viện hỏi thăm 2 người, tận tình quan tâm cùng chiếu cố Lâm Thiên Vũ, có thứ gì ăn ngon, xài tốt đều là mang sang cho nàng, thái độ và hành vi là vạn phần nhún nhường với nàng, Lâm Thiên Vũ nói 1 thì Vạn Kiếm Phong sẽ không nói 2 cơ hồ tại nơi này nàng mới chính là chủ nhân, nhưng là tất cả những hành động này vào mắt Lâm Thiên Vũ thật là rất khó coi, nàng chán ghét Vạn Kiếm Phong ra mặt, chỉ là còn có việc phải làm, nếu không nàng đã xuống tay giết chết hắn từ lâu.
Tối nay là ngày 15, trăng rất sáng Lâm Thiên Vũ cùng Âu Dương Kỳ lên mái nhà ngắm trăng, nàng tựa lưng vào lồng ngực rắn chắc, hắn yêu thương ôm trọn lấy thân thể mềm mại của nàng, 2 người yên lặng ngắm trang, khung cảnh lung linh huyền ảo lãng mạn vô cùng.
Đột nhiên bên trong biệt viện của Vạn Kiếm Phong lóe lên 1 bóng đen, Lâm Thiên Vũ sửng người, nhìn Âu Dương Kỳ 1 cái liền rời khỏi vòng tay của hắn, điểm nhẹ mũi chân phi người lên không trung, Âu Dương Kỳ cũng gắt gao đuổi theo sau, hắn nghĩ nàng có võ công, nhưng không ngờ khinh công của nàng lại cao cường như vậy, cơ hồ còn trên hắn 1 bậc.
Bóng đen bên dưới không hề phát hiện bị người theo dõi vẫn hăng say phi thân rời khỏi Vạn Kiếm sơn trang, Lâm Thiên Vũ cùng Âu Dương Kỳ không tiếng động cũng nhẹ nhàng bay theo.
Cho đến khi bóng đen lao vào bên trong khu rừng, Lâm Thiên Vũ nhìn thấy dưới 1 gốc cây đại thụ có 1 bóng người đứng đó, người này dáng dấp cao ráo lại mềm mại, vừa nhu vừa cương, dùng 1 cái mặt nạ bạc, 1 thân hồng bào đỏ thẩm, người này trông thật quen. Lâm Thiên Vũ cố gắng nhớ lại xem nàng đã gặp người này ở đâu, nghĩ 1 hồi liền nhớ ra, hắn là cái người đã cứu nàng khỏi đám hái hoa tặc trong quán trọ hôm đó.
Nàng không dám manh động chỉ đứng trên nhánh cây gần đó, dùng nội lực ẩn giấu hơi thở, lẳng lặng nghe bọn họ trao đổi.
- Chủ nhân. – Người mặc áo đen cung kính chào, giọng nói rất quen, dường như là nữ nhân.
- Có việc gì. -Namnhân hồng y nói.
- Trong trang xuất hiện 1 nam 1 nữ, nam nhân gọi Âu Dương Kỳ, nữ nhân gọi Hồ Mỵ Vũ, nữ nhân kia là con của tiện nhân Hồ Mỵ Ly năm xưa, nay tìm đến trang, thuộc hạ nghĩ bọn chúng có âm mưu. – Người áo đen nói.
- Quan sát bọn chúng, tránh bứt dây động rừng, chuyện của ngươi và Hồ Mỵ Ly kia lúc trước ta không biết, đã nghe qua phụ thân nói năm đó ngươi vì tình cảm cá nhân xém chút phá hư chuyện, lần này nếu còn tự ý hành động cẩn thận cái mạng của ngươi. -Namnhân hồng y đe dọa.
- Thuộc hạ nhớ rõ. – Người áo đen nói, nhưng trong giọng nói có thể nghe ra được là bằng mặt chứ không bằng lòng.
Lâm Thiên Vũ nghe qua một chút liền đoán ra được người mặt áo đen kia chính là Nhược Tâm Lan, nàng ta cấu kết với người bên ngoài.
- Ta đoán 2 người kia chắc là đến đây tìm ra nguyên nhân cái chết của Hồ Mỵ Ly, vụ việc Hồ Mỵ Ly năm đó không nằm trong quản hạch của ta, chỉ có ngươi và phụ thân biết, vì vậy nếu không muốn thân phận bị bại lộ tốt nhất là ngươi nên tránh xa 2 người kia ra. -Namnhân hồng y nói.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Việc ta bảo ngươi điều tra đã tra đến đâu rồi?
- Hồi bẩm chủ nhân Vạn Kiếm Phong gần đây hay ra trang đến hội họp cùng các bang phái bàn tính hợp lực tiến đánh Tây Vực môn chúng ta, đám người đó đang lên kế hoạch.
- Hừm, 1 lũ ô hợp muốn đánh Tây Vực môn ta, còn chưa xứng. -Nam nhân hồng y cười khẩy.
- Nếu Vạn Kiếm Phong đã không an phận như vậy ta đành phải hạ độc thủ thôi, trước ngày 30 tháng này ta muốn nhận được xác của Vạn Kiếm Phong.
- Bẩm chủ nhân nữ nhân tên Hồ Mỵ Vũ kia hình như có võ công, còn là 1 thân võ công cao cường tuy nói năm đó Vạn Kiếm Phong là phụ mẹ nàng ta nhưng thuộc hạ sợ nàng ta vì tình cảm cha con mà hợp sức với Vạn Kiếm Phong như vậy khả năng thành công của thuộc hạ rất thấp.
- Vậy trước giải quyết Hồ Mỵ Vũ kia, sau đó là Vạn Kiếm Phong nếu hoàn thành việc này ta sẽ cho ngươi thuốc giải của thủy tâm cổ.
- Đa tạ chủ nhân.
- Cứ như vậy mà hành động, nếu xảy ra sơ sót thì hậu quả như thế nào ngươi tự biết rồi đó. – Nói xong nam nhân hồng y phi thân rời đi, Nhược Tâm Lan cũng rời đi sau đó.
Lâm Thiên Vũ thoáng trầm tư. Thì ra chuyện Hồ Mỵ Ly năm đó còn dính dáng đến rất nhiều sự kiện thần bí, còn có Tây Vực môn…
Cùng Âu Dương Kỳ trở về phòng, suy nghĩ 1 chút Lâm Thiên Vũ hỏi:
- Chàng có biết Tây Vực môn không?
- Đó là 1 môn phái đến từ Tây Vực, chuyên dùng độc, độc môn là cổ trùng, là đám người ra tay độc ác thủ đoạn hung hiểm lại chuyên dùng độc ám toán, là môn phái có từ mấy chục năm trước nhưng là gần đây mới nổi tiếng, tân môn chủ là Đông Phương Thần là kẻ thần bí, không ai biết rõ dung mạo của hắn, hành động lãnh liệt cuồng huyết luôn vọng tưởng xưng bá võ lâm. Ta nghĩ tên nam nhân mặc hồng y lúc nãy chính là môn chủ của Tây Vực môn.
Âu Dương Kỳ nói xong không khí trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, Lâm Thiên Vũ suy nghĩ hồi lâu liền nói:
- Thời gian sắp tới chàng đừng rời khỏi ta, còn nữa thức ăn do Nhược Tâm lan đưa cho không được ăn, phải đợi ta nếm qua rồi mới được dùng.
- Không được, vậy còn nàng thì sao?
- Ta có 1 thân bách độc bất xâm cho dù có là cổ độc đi chăng nữa cũng không thể làm hại ta, nhưng chàng thì không có, vì vậy phải để ta thử độc trước rồi chàng mới được ăn.
- Nhưng mà… – Âu Dương Kỳ không an tâm nói.
- Không có nhưng mà, cứ như vậy đi, trước nuốt vào cái này. – Lâm Thiên Vũ ngắt lời Âu Dương Kỳ, lục trong túi da lấy ra 1 lọ thuốc đổ ra 1 viên thuốc tròn bằng đầu ngón tay út đưa cho Âu Dương Kỳ.
- Đây là?
- Bách độc hoàn, dùng trăm loại độc xung khắc nhau tạo nên, có thể giải hơn trăm loại độc, trước ăn 1 viên nếu có trúng độc thì nuốt thêm vài viên. – Lâm Thiên Vũ đưa luôn nguyên lọ trong đó còn khoảng 9 viên cho Âu Dương Kỳ.
Âu Dương Kỳ nghe lời nuốt xuống viên thuốc, sau đó 2 người mới yên tâm đi ngũ, dưỡng sức chuẩn bị cho trận phong ba sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.