Chương 11: Tránh sơn tặc gặp sắc tặc
Anchan
30/07/2014
Bình minh dần ló dạng, ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai khẽ rọi, chiếu sáng lên vạn vật, báo hiệu cho 1 ngày mới lại bắt đầu, tại 1 nơi nào đó có 1 người 1 ngựa đang rảo bước đi dưới ánh nắng ấm áp dìu dịu.
Nữ nhân đang nằm rạp trên thân ngựa, 2 tay 2 chân buông thõng xuống trông cứ như xác chết, mắt thì nhắm tịt lại, đôi môi hồng nhuận chốc chốc lại làm động tác nhai nuốt, chép miệng liên hồi, có lẽ nàng đang mơ thấy được ăn thứ gì đó chăng?
Còn chú ngựa thì sao? Xin thưa: Ngựa ta vẫn cứ mãi mê đuổi theo bó cỏ trước mặt không ngừng nghĩ, với quyết tâm hừng hực lửa, ngựa ta thề với lòng, nhất định phải ăn cho được đám cỏ kia.
Lâm Thiên Vũ vì bận đối phó với ngựa ngốc suốt 1 đêm mà thân thể mệt mõi, ngủ quên lúc nào cũng không hay, cho đến khi bên tai nghe thấy có những thứ âm thanh hỗn tạp thì nàng mới nhíu mày, vẻ mặt không vui vì bị đánh thức, đưa đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh xem là kẻ nào dám cả gan phá hư giấc ngủ của nàng.
Vừa tỉnh lại liền thấy nàng đang ở 1 nơi rất đông đúc, vâng, chính xác là nàng đã vào được thành thị, không ngờ chỉ sau 1 cái chớp mắt mở mắt nàng liền đến được nơi này, Lâm Thiên Vũ mừng như nhặt được vàng, nàng còn không vui mừng sao, rốt cuộc cũng thoát khỏi sơn trại, nàng bây giờ là người tự do. Yà hú….
- A ha! Ngựa ngốc, ngươi thực thông minh trong lúc ta ngủ quên ngươi vẫn có thể tự mình đi đến đây được, ngươi thực giỏi. – Lâm Thiên Vũ ôm lấy thân hình to lớn của ngựa, mặt phấn nộn cọ cọ lên lưng ngựa yêu thương, nàng không keo kiệt khen nó.
“Ha ha… ta mà lị, có gì có thể làm khó ta.” Ngựa ta kiêu căng hí lên mấy tiếng, mũi phồng lên như đang chứng minh nó thật rất đáng tin.
- Nga, ngươi thật là thông minh nha, còn hiểu được ta đang khen ngươi? – Lâm Thiên Vũ vẫn ôm chặt lấy con ngựa, nịnh đầm nó.
Ngựa ta được khen liền quẫy quẫy cái đuôi không ngừng, lỗ mũi không ngừng phun khí, ai nha, ngựa ta tự kiêu đó mà.
1 người 1 ngựa đang biểu diễn những hành vi rất chi là kì quặc, làm người đi đường cứ tò mò nhìn bọn họ, như phát giác được những ánh nhìn săm soi đang hướng về phía mình, Lâm Thiên Vũ đảo mắt hạnh nhìn quanh quất, sau thấy mọi người nhìn nàng như nhìn quái vật liền biết bản thân đã hơi quá lố, liền ngượng ngùng cúi thấp mặt xuống.
Nàng phát hiện phía xa xa có 1 khách điếm, liền xoay bó cỏ theo hướng đó, dụ dỗ ngựa ta đi đến. Đến trước quán trọ, nàng gìm cương, đưa bó cỏ đến gần, ngựa liền ngừng hẳn cước bộ, cái đầu to với ra, vui vẽ gặm lấy bó cỏ.
Lâm Thiên Vũ vừa dừng ngựa trước khách điếm liền có người chạy ra tiếp đón, tên tiểu nhị nhìn thấy nàng thoáng ngẩn người, sau nhanh mồm nhanh miệng chạy đến bên cạnh nàng xun xoe hỏi han.
- Khách quan đến ở trọ? Xin mời vào trong.
Lâm Thiên Vũ thật là rất muốn vào, nhưng là nàng không biết làm cách nào để xuống ngựa, liền hướng tiểu nhị nói:
- Lấy cho ta 1 cái ghế cao.
Tiểu nhị thoáng hiện 1 tia khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng đem ghế ra cho nàng, dưới sự chỉ thị của Lâm Thiên Vũ, hắn đặt ghế ở bên hông sườn ngựa, phía dưới bàn đạp, Lâm Thiên Vũ lúc này mới cẩn thận nghiêng người sang 1 bên, chân trái thõng xuống với lấy cái ghế, khi đã xác định chân đã chạm ghế và có điểm tựa vững chắc nàng mới an tâm nghiêng hẳn người, 2 tay giữ chặt yên, chân trái giẩm mạnh lên ghế, chân phải nhấc cao quá lưng ngựa, nhanh chóng thu chân phải về đặt lên ghế, nàng an toàn chuyển chổ từ lưng ngựa sang ghế, sau đó mới ỳ ạch leo xuống ghế.
Tiểu nhị há hốc mồm, vị cô nương này biết cưỡi ngựa nhưng lại không biết xuống ngựa???
Lâm Thiên Vũ với tay lấy tay nãi trên lưng ngựa, xoay người hướng tiểu nhị phân phó hắn chăm sóc ngựa giúp nàng. Sau đi thẳng vào khách điếm.
- A khách quan là muốn ở trọ hay dùng cơm ạ. – Chưởng quỹ vừa nhìn thấy Lâm Thiên Vũ liền tươi cười tiếp đón.
- Cho ta phòng thượng hạng. – Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt nói, tiện tay quăng ra 1 thỏi bạc.
- Nga~ được, tiểu nhị dẫn vị cô nương đây đến phòng số 3 chữ Thiên. – Chưởng quỹ phân phó.
- Dạ! Cô nương, xin mời đi bên này. – Tiểu nhị nhanh chóng đi trước dẫn đường, cũng không quên chừa ra 1 lối đi cho nàng.
“Chậc, thái độ phục vụ cũng không tệ” Lâm Thiên Vũ nghĩ, chân theo sau tiểu nhị.
Từ lúc Lâm Thiên Vũ bước vào khách điếm liền có 2 ánh mắt luôn gắt gao theo dõi nàng, trong ánh mắt ẩn chứa vô vàn dục niệm tà dâm.
Lâm Thiên Vũ vừa vào đến phòng liền phân phó tiểu nhị giúp nàng chuẩn bị nước tắm, tính ra đã hơn 1 ngày trời nàng còn chưa có tắm, thân thể đã muốn bốc mùi đây này.
1 lúc sau bên ngoài có mấy người bưng vào 1 thùng gỗ đầy nước, Lâm Thiên Vũ thưởng cho tiểu nhị vài đồng tiền lẻ, sau đó căn dặn hắn vài câu liền đi đến thùng tắm.
Cửa phòng đã được khép chặt, Lâm Thiên Vũ an tâm thoát y phục, từng lớp quần áo thay phiên nhau rơi vãi trên mặt đất, dần dần lộ ra bờ vai mảnh khảnh, thân hình cân đối, đùi ngọc mịn màng, tóc nàng búi cao lộ ra cái gáy trắng nõn mê người. Tay nàng hờ hững khuấy đảo nước trong thùng, cảm thấy nước đã vừa ấm liền bước vào bên trong. Ngâm mình trong nước thật là sảng khoái, nàng khép hờ mắt, môi hồng hé mở, lười biếng tựa lưng vào thành thùng tắm, tay ngọc nhẹ nhàng ma sát thân thể, dùng nước ấm tẩy rữa đi bụi bặm bám trên người. Bộ dáng thập phần hưởng thụ, trong phòng 1 mảnh phù dung xuất thủy đồ (cảnh người đẹp tắm giống như hoa sen trồi lên mặt nước) đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Buổi chiều Lâm Thiên Vũ dùng cơm trong phòng, ăn xong liền leo lên giường làm 1 giấc lấy lại sức, dự định ngày mai sẽ lại lên đường, dù gì nơi đây vẫn là gần với sơn trại, ngộ nhỡ tên Hắc tử kia nỗi hứng lại cho người đi bắt nàng thì làm sao, vẫn là đi đến nơi khác tốt hơn.
Nữa đêm, không khí tĩnh mịch, yên lặng đến ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động, cả ánh trăng treo trên cao cũng lười biếng rúc mình vào những đám mây làm cho không gian 1 mảnh u tối đến bất thường.
Bên ngoài gian phòng của Lâm Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện 2 bóng người, trong mắt bọn họ nỗi lên từng tia lửa dâm tà. 1 tên trong số đó dùng ngón tay chọc vào ô cửa, sau đó thuần thục đem 1 cái ngân tiêu chứa khói thuốc, 1 hơi thổi vào bên trong phòng, Lâm Thiên Vũ mê ngủ hít phải khói thuốc mà không hề hay biết. Chờ 1 lúc sau, 2 tên kia đã chắc chắn rằng nàng đã thấm thuốc thì mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Lâm Thiên Vũ trong cơn mơ cảm giác được thân thể đột nhiên nóng cả lên, như ẩn chứa hàng ngàn đốm lửa đang nhen nhóm chuẩn bị cháy bùng lên, cả người nàng toát mồ hôi.
Như cảm nhận được có nguy hiểm đang ập đến với mình, bằng trực giác của người phụ nữ, nàng bất chấp tất cả, cố mở mắt ra. Vừa mở mắt ra nàng liền nhìn thấy có 2 tên đại hãn( người to lớn) đứng ở trước giường của nàng, ánh mắt dâm tà nhìn nàng, 1 tên còn vươn bàn tay dơ bẩn, ý đồ muốn chạm vào nàng. Lâm Thiên Vũ ngồi bật dậy mắt trừng to, sâu trong ánh mắt hoảng sợ có, lo lắng có, nàng lùi vào bên trong giường, nghiêng người né tránh bàn tay của tên kia, liền nói:
- Các ngươi là ai, còn không mau cút đi ta liền la lên đấy.
- Nàng cứ la đi, la bể cổ họng cũng không ai đến cứu nàng đâu, cả cái khách điếm này đều bị bọn ta bỏ thuốc mê, bọn họ đang ngủ như chết trong phòng, không ai rảnh mà nghe nàng kêu đâu. – 1 tên dùng cái giọng nói ghê tởm hù dọa nàng.
Lâm Thiên Vũ mặt thoáng biến sắc, nàng như thế nào lại xui xẻo đến vậy, gặp ngay bọn hái hoa tặc chuyên nghiệp?
1 tên nhìn ra sự sợ hãi của mình, hắn cười đến đê tiện, nói:
- Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn hầu hạ bọn đại gia, ta còn suy nghĩ lại mà tha cho cái mạng nhỏ của ngươi, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo.
- Đúng a, ngoan ngoãn thì chúng ta sẽ cho nàng cảm nhận cái gì gọi là dục tiên dục tử (vui sướng, khoái hoạt). – Tên còn lại cười đến vạn phần dâm ô, nghe là đã muốn ói.
Lâm Thiên Vũ đảo mắt hạnh cố nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là trong người nàng sao đột nhiên nóng quá, cứ như bị lửa đốt. Nàng vô thức kéo ra 1 bên áo, mong muốn sẽ bớt đi cơn nóng.
Nhận ra phản ứng của nàng, 1 tên cười đến quái dị, nói:
- Xem ra là dược đã có công dụng.
- Ha ha thực là đến vừa lúc a. – Tên còn lại xoa 2 lòng bàn tay, nhìn Lâm Thiên Vũ liếm môi vài cái, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Lâm thiên Vũ nàng sợ, rất sợ rồi, nàng muốn về nhà, nàng thà tình nguyện đi lấy cái tên hôn phu mắc dịch không biết mặt kia hay là bị bắt ở lại sơn trại còn hơn là bị mấy tên khốn này nhúng chàm.
Lâm Thiên Vũ càng sợ, đám hái hoa tặc kia càng khoái trá, đang tiến đến trên giường của Lâm Thiên Vũ, nàng trợn trừng mắt, trong lúc đó 1 suy nghĩ tiêu cực xoẹt qua trong đầu nàng, thà là nàng chết chứ không để cái bọn dơ bẩn gớm ghiếc chạm vào người nàng, nàng quyết làm liệt nữ đến cùng.
Ngay sau đó Lâm Thiên Vũ lấy thế quơ mạnh bên đầu vào cạnh giường định đập đầu vào đó thì đột nhiên có 1 luồng gió lao đến đánh bật nàng ra phía sau ngăn không cho nàng đập đầu, trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn không kịp hiểu ra chuyện gì đang phát sinh thì cửa sổ đột nhiên mở bung ra, 1 đạo thân ảnh quét qua, bay vào trong phòng, bọn hái hoa tặc còn chưa kịp trở tay, thân ảnh kia nhanh như chớp di chuyển thân người, không ai kịp thấy việc gì đang xảy ra, 2 tên hái hoa tặc liền đứng đờ ra như khúc gỗ không thể cử động.
Lâm thiên Vũ lúc này còn ngồi trên giường, nàng đơ ra mắt nhìn chằm chằm, thật không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Người kia sau khi điểm huyệt 2 tên hái hoa tặc, nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang ngồi trên giường ngẩn ra liền đi đến bên giường, quan tâm hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
Nam âm nghe rất quen tai vang lên, nhưng là nàng không biết đã nghe qua ở đâu, người kia 1 thân hồng bào đỏ thẩm, mang mặt nạ màu bạc che gần hết cả khuôn mặt, dáng dấp cao lớn oai phong nhưng khắp người tỏa ra hàn khí, đứng trước mặt Lâm Thiên Vũ, nàng thoáng run sợ nàng vẫn còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi do vụ việc lúc nãy mang lại, âm thanh có chút run rẩy hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là người vô danh vì thấy khách điếm có điều bất thường nên xem xét khắp nơi liền phát hiện ra bọn hái hoa tặc đang bị triều đình truy nã, đuổi theo chúng thì phát hiện ra cô nương, cô nương muốn giải quyết chúng như thế nào?
- Giết chúng đi. – Lâm Thiên Vũ mắt hiện lên căm hận cùng sát khí. Nàng xém chút nữa đã bỏ mạng, bọn chúng chính là đáng chết.
- Được. – Nói xong người vô danh liền xoay người, Lâm thiên Vũ chỉ thấy 1 đạo hoàng quang lóe lên, sau đó 2 tên hái hoa tặc bất động ngã nằm dưới đất.
Lâm Thiên Vũ thoáng sợ hãi, nàng chỉ là trong lúc tức giận nên mới nói ra những lời như thế, nàng cũng là không muốn giết người a…
Như nhận ra sự sợ hãi của nàng, người vô danh mới lành lạnh lên tiếng:
- Bọn chúng chính là đáng chết.
Nói xong hắn liền xoay người đang định rời đi thì đột nhiên vạt áo đột ngột bị kéo lại, hắn xoay đầu liền nhìn thấy Lâm Thiên Vũ khuôn mặt khổ sở người đầy mồ hôi, ánh mắt nhiễm sương, 2 má ửng hồng, hô hấp dồn dập, bộ dạng đích thị là đã bị hạ xuân dược.
Lâm Thiên Vũ hơi thở ồ ồ, nàng thật không biết vì sao thân thể lại nóng đến như vậy, lại ngứa ngáy như có ngàn con kiến đang bò qua bò lại trên người. Tay nàng vô thức nới rộng vạt áo, để lộ ra bờ vai trần mảnh khảnh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái yếm đỏ thẩm che đậy đôi gò bồng đang đong đưa vì hô hấp bất ổn của nàng.
Người vô danh ánh mắt thoáng trầm lại, làm người khác không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Lâm Thiên Vũ hô hấp khó khăn, có gắng rặn ra từng chữ:
- Ta… Ta nóng quá, ngươi… Ngươi làm ơn… – Lời còn nói chưa xong nàng liền cắn chặt môi dưới, ánh mắt khổ sở nhìn hắn như van xin.
Người vô danh còn chưa kịp nói gì nàng lại tiếp câu:
- Làm ơn… Đánh… Đánh ta… Ngất xỉu đi… Ta khó chịu lắm… Xỉu rồi thì… Chắc không… Khó chịu nữa…
Hắn thoáng sửng sốt với cách suy nghĩ kỳ quái của nàng, nhưng suy đi nghĩ lại cũng có chổ đúng, nàng trúng xuân dược, qua 1 khoảng thời gian chắc là sẽ hết hiệu nghiệm, nhưng chính là nàng chắc hẳn cũng không biết mình bị bỏ thuốc.
Hắn cũng không định sẽ giúp nàng giải dược thôi thì giúp nàng toại nguyện vậy, nghĩ vậy hắn liền tiến đến gần Lâm Thiên Vũ, nhấc tay lên, liền mạnh tay hạ xuống gáy của nàng, ngay sau đó Lâm Thiên Vũ ngã sấp xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
Hắn nhẹ nhàng đỡ nàng nằm thẳng trên giường, thay nàng đắp chăn, sau xoay người rời đi, lúc đi đến cửa liền lạnh lùng ra lệnh:
- Dọn dẹp.
Ngay sau đó bên ngoài liền tiến vào 2 hắc y nhân nhanh tay khuân 2 cái xác của hái hoa tặc đem đi.
Vạn vật lại chìm trong tĩnh lặng, cho đến khi bình minh lại ló dạng lần nữa.
Nữ nhân đang nằm rạp trên thân ngựa, 2 tay 2 chân buông thõng xuống trông cứ như xác chết, mắt thì nhắm tịt lại, đôi môi hồng nhuận chốc chốc lại làm động tác nhai nuốt, chép miệng liên hồi, có lẽ nàng đang mơ thấy được ăn thứ gì đó chăng?
Còn chú ngựa thì sao? Xin thưa: Ngựa ta vẫn cứ mãi mê đuổi theo bó cỏ trước mặt không ngừng nghĩ, với quyết tâm hừng hực lửa, ngựa ta thề với lòng, nhất định phải ăn cho được đám cỏ kia.
Lâm Thiên Vũ vì bận đối phó với ngựa ngốc suốt 1 đêm mà thân thể mệt mõi, ngủ quên lúc nào cũng không hay, cho đến khi bên tai nghe thấy có những thứ âm thanh hỗn tạp thì nàng mới nhíu mày, vẻ mặt không vui vì bị đánh thức, đưa đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh xem là kẻ nào dám cả gan phá hư giấc ngủ của nàng.
Vừa tỉnh lại liền thấy nàng đang ở 1 nơi rất đông đúc, vâng, chính xác là nàng đã vào được thành thị, không ngờ chỉ sau 1 cái chớp mắt mở mắt nàng liền đến được nơi này, Lâm Thiên Vũ mừng như nhặt được vàng, nàng còn không vui mừng sao, rốt cuộc cũng thoát khỏi sơn trại, nàng bây giờ là người tự do. Yà hú….
- A ha! Ngựa ngốc, ngươi thực thông minh trong lúc ta ngủ quên ngươi vẫn có thể tự mình đi đến đây được, ngươi thực giỏi. – Lâm Thiên Vũ ôm lấy thân hình to lớn của ngựa, mặt phấn nộn cọ cọ lên lưng ngựa yêu thương, nàng không keo kiệt khen nó.
“Ha ha… ta mà lị, có gì có thể làm khó ta.” Ngựa ta kiêu căng hí lên mấy tiếng, mũi phồng lên như đang chứng minh nó thật rất đáng tin.
- Nga, ngươi thật là thông minh nha, còn hiểu được ta đang khen ngươi? – Lâm Thiên Vũ vẫn ôm chặt lấy con ngựa, nịnh đầm nó.
Ngựa ta được khen liền quẫy quẫy cái đuôi không ngừng, lỗ mũi không ngừng phun khí, ai nha, ngựa ta tự kiêu đó mà.
1 người 1 ngựa đang biểu diễn những hành vi rất chi là kì quặc, làm người đi đường cứ tò mò nhìn bọn họ, như phát giác được những ánh nhìn săm soi đang hướng về phía mình, Lâm Thiên Vũ đảo mắt hạnh nhìn quanh quất, sau thấy mọi người nhìn nàng như nhìn quái vật liền biết bản thân đã hơi quá lố, liền ngượng ngùng cúi thấp mặt xuống.
Nàng phát hiện phía xa xa có 1 khách điếm, liền xoay bó cỏ theo hướng đó, dụ dỗ ngựa ta đi đến. Đến trước quán trọ, nàng gìm cương, đưa bó cỏ đến gần, ngựa liền ngừng hẳn cước bộ, cái đầu to với ra, vui vẽ gặm lấy bó cỏ.
Lâm Thiên Vũ vừa dừng ngựa trước khách điếm liền có người chạy ra tiếp đón, tên tiểu nhị nhìn thấy nàng thoáng ngẩn người, sau nhanh mồm nhanh miệng chạy đến bên cạnh nàng xun xoe hỏi han.
- Khách quan đến ở trọ? Xin mời vào trong.
Lâm Thiên Vũ thật là rất muốn vào, nhưng là nàng không biết làm cách nào để xuống ngựa, liền hướng tiểu nhị nói:
- Lấy cho ta 1 cái ghế cao.
Tiểu nhị thoáng hiện 1 tia khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng đem ghế ra cho nàng, dưới sự chỉ thị của Lâm Thiên Vũ, hắn đặt ghế ở bên hông sườn ngựa, phía dưới bàn đạp, Lâm Thiên Vũ lúc này mới cẩn thận nghiêng người sang 1 bên, chân trái thõng xuống với lấy cái ghế, khi đã xác định chân đã chạm ghế và có điểm tựa vững chắc nàng mới an tâm nghiêng hẳn người, 2 tay giữ chặt yên, chân trái giẩm mạnh lên ghế, chân phải nhấc cao quá lưng ngựa, nhanh chóng thu chân phải về đặt lên ghế, nàng an toàn chuyển chổ từ lưng ngựa sang ghế, sau đó mới ỳ ạch leo xuống ghế.
Tiểu nhị há hốc mồm, vị cô nương này biết cưỡi ngựa nhưng lại không biết xuống ngựa???
Lâm Thiên Vũ với tay lấy tay nãi trên lưng ngựa, xoay người hướng tiểu nhị phân phó hắn chăm sóc ngựa giúp nàng. Sau đi thẳng vào khách điếm.
- A khách quan là muốn ở trọ hay dùng cơm ạ. – Chưởng quỹ vừa nhìn thấy Lâm Thiên Vũ liền tươi cười tiếp đón.
- Cho ta phòng thượng hạng. – Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt nói, tiện tay quăng ra 1 thỏi bạc.
- Nga~ được, tiểu nhị dẫn vị cô nương đây đến phòng số 3 chữ Thiên. – Chưởng quỹ phân phó.
- Dạ! Cô nương, xin mời đi bên này. – Tiểu nhị nhanh chóng đi trước dẫn đường, cũng không quên chừa ra 1 lối đi cho nàng.
“Chậc, thái độ phục vụ cũng không tệ” Lâm Thiên Vũ nghĩ, chân theo sau tiểu nhị.
Từ lúc Lâm Thiên Vũ bước vào khách điếm liền có 2 ánh mắt luôn gắt gao theo dõi nàng, trong ánh mắt ẩn chứa vô vàn dục niệm tà dâm.
Lâm Thiên Vũ vừa vào đến phòng liền phân phó tiểu nhị giúp nàng chuẩn bị nước tắm, tính ra đã hơn 1 ngày trời nàng còn chưa có tắm, thân thể đã muốn bốc mùi đây này.
1 lúc sau bên ngoài có mấy người bưng vào 1 thùng gỗ đầy nước, Lâm Thiên Vũ thưởng cho tiểu nhị vài đồng tiền lẻ, sau đó căn dặn hắn vài câu liền đi đến thùng tắm.
Cửa phòng đã được khép chặt, Lâm Thiên Vũ an tâm thoát y phục, từng lớp quần áo thay phiên nhau rơi vãi trên mặt đất, dần dần lộ ra bờ vai mảnh khảnh, thân hình cân đối, đùi ngọc mịn màng, tóc nàng búi cao lộ ra cái gáy trắng nõn mê người. Tay nàng hờ hững khuấy đảo nước trong thùng, cảm thấy nước đã vừa ấm liền bước vào bên trong. Ngâm mình trong nước thật là sảng khoái, nàng khép hờ mắt, môi hồng hé mở, lười biếng tựa lưng vào thành thùng tắm, tay ngọc nhẹ nhàng ma sát thân thể, dùng nước ấm tẩy rữa đi bụi bặm bám trên người. Bộ dáng thập phần hưởng thụ, trong phòng 1 mảnh phù dung xuất thủy đồ (cảnh người đẹp tắm giống như hoa sen trồi lên mặt nước) đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Buổi chiều Lâm Thiên Vũ dùng cơm trong phòng, ăn xong liền leo lên giường làm 1 giấc lấy lại sức, dự định ngày mai sẽ lại lên đường, dù gì nơi đây vẫn là gần với sơn trại, ngộ nhỡ tên Hắc tử kia nỗi hứng lại cho người đi bắt nàng thì làm sao, vẫn là đi đến nơi khác tốt hơn.
Nữa đêm, không khí tĩnh mịch, yên lặng đến ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động, cả ánh trăng treo trên cao cũng lười biếng rúc mình vào những đám mây làm cho không gian 1 mảnh u tối đến bất thường.
Bên ngoài gian phòng của Lâm Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện 2 bóng người, trong mắt bọn họ nỗi lên từng tia lửa dâm tà. 1 tên trong số đó dùng ngón tay chọc vào ô cửa, sau đó thuần thục đem 1 cái ngân tiêu chứa khói thuốc, 1 hơi thổi vào bên trong phòng, Lâm Thiên Vũ mê ngủ hít phải khói thuốc mà không hề hay biết. Chờ 1 lúc sau, 2 tên kia đã chắc chắn rằng nàng đã thấm thuốc thì mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Lâm Thiên Vũ trong cơn mơ cảm giác được thân thể đột nhiên nóng cả lên, như ẩn chứa hàng ngàn đốm lửa đang nhen nhóm chuẩn bị cháy bùng lên, cả người nàng toát mồ hôi.
Như cảm nhận được có nguy hiểm đang ập đến với mình, bằng trực giác của người phụ nữ, nàng bất chấp tất cả, cố mở mắt ra. Vừa mở mắt ra nàng liền nhìn thấy có 2 tên đại hãn( người to lớn) đứng ở trước giường của nàng, ánh mắt dâm tà nhìn nàng, 1 tên còn vươn bàn tay dơ bẩn, ý đồ muốn chạm vào nàng. Lâm Thiên Vũ ngồi bật dậy mắt trừng to, sâu trong ánh mắt hoảng sợ có, lo lắng có, nàng lùi vào bên trong giường, nghiêng người né tránh bàn tay của tên kia, liền nói:
- Các ngươi là ai, còn không mau cút đi ta liền la lên đấy.
- Nàng cứ la đi, la bể cổ họng cũng không ai đến cứu nàng đâu, cả cái khách điếm này đều bị bọn ta bỏ thuốc mê, bọn họ đang ngủ như chết trong phòng, không ai rảnh mà nghe nàng kêu đâu. – 1 tên dùng cái giọng nói ghê tởm hù dọa nàng.
Lâm Thiên Vũ mặt thoáng biến sắc, nàng như thế nào lại xui xẻo đến vậy, gặp ngay bọn hái hoa tặc chuyên nghiệp?
1 tên nhìn ra sự sợ hãi của mình, hắn cười đến đê tiện, nói:
- Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn hầu hạ bọn đại gia, ta còn suy nghĩ lại mà tha cho cái mạng nhỏ của ngươi, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo.
- Đúng a, ngoan ngoãn thì chúng ta sẽ cho nàng cảm nhận cái gì gọi là dục tiên dục tử (vui sướng, khoái hoạt). – Tên còn lại cười đến vạn phần dâm ô, nghe là đã muốn ói.
Lâm Thiên Vũ đảo mắt hạnh cố nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là trong người nàng sao đột nhiên nóng quá, cứ như bị lửa đốt. Nàng vô thức kéo ra 1 bên áo, mong muốn sẽ bớt đi cơn nóng.
Nhận ra phản ứng của nàng, 1 tên cười đến quái dị, nói:
- Xem ra là dược đã có công dụng.
- Ha ha thực là đến vừa lúc a. – Tên còn lại xoa 2 lòng bàn tay, nhìn Lâm Thiên Vũ liếm môi vài cái, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Lâm thiên Vũ nàng sợ, rất sợ rồi, nàng muốn về nhà, nàng thà tình nguyện đi lấy cái tên hôn phu mắc dịch không biết mặt kia hay là bị bắt ở lại sơn trại còn hơn là bị mấy tên khốn này nhúng chàm.
Lâm Thiên Vũ càng sợ, đám hái hoa tặc kia càng khoái trá, đang tiến đến trên giường của Lâm Thiên Vũ, nàng trợn trừng mắt, trong lúc đó 1 suy nghĩ tiêu cực xoẹt qua trong đầu nàng, thà là nàng chết chứ không để cái bọn dơ bẩn gớm ghiếc chạm vào người nàng, nàng quyết làm liệt nữ đến cùng.
Ngay sau đó Lâm Thiên Vũ lấy thế quơ mạnh bên đầu vào cạnh giường định đập đầu vào đó thì đột nhiên có 1 luồng gió lao đến đánh bật nàng ra phía sau ngăn không cho nàng đập đầu, trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn không kịp hiểu ra chuyện gì đang phát sinh thì cửa sổ đột nhiên mở bung ra, 1 đạo thân ảnh quét qua, bay vào trong phòng, bọn hái hoa tặc còn chưa kịp trở tay, thân ảnh kia nhanh như chớp di chuyển thân người, không ai kịp thấy việc gì đang xảy ra, 2 tên hái hoa tặc liền đứng đờ ra như khúc gỗ không thể cử động.
Lâm thiên Vũ lúc này còn ngồi trên giường, nàng đơ ra mắt nhìn chằm chằm, thật không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Người kia sau khi điểm huyệt 2 tên hái hoa tặc, nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang ngồi trên giường ngẩn ra liền đi đến bên giường, quan tâm hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
Nam âm nghe rất quen tai vang lên, nhưng là nàng không biết đã nghe qua ở đâu, người kia 1 thân hồng bào đỏ thẩm, mang mặt nạ màu bạc che gần hết cả khuôn mặt, dáng dấp cao lớn oai phong nhưng khắp người tỏa ra hàn khí, đứng trước mặt Lâm Thiên Vũ, nàng thoáng run sợ nàng vẫn còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi do vụ việc lúc nãy mang lại, âm thanh có chút run rẩy hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là người vô danh vì thấy khách điếm có điều bất thường nên xem xét khắp nơi liền phát hiện ra bọn hái hoa tặc đang bị triều đình truy nã, đuổi theo chúng thì phát hiện ra cô nương, cô nương muốn giải quyết chúng như thế nào?
- Giết chúng đi. – Lâm Thiên Vũ mắt hiện lên căm hận cùng sát khí. Nàng xém chút nữa đã bỏ mạng, bọn chúng chính là đáng chết.
- Được. – Nói xong người vô danh liền xoay người, Lâm thiên Vũ chỉ thấy 1 đạo hoàng quang lóe lên, sau đó 2 tên hái hoa tặc bất động ngã nằm dưới đất.
Lâm Thiên Vũ thoáng sợ hãi, nàng chỉ là trong lúc tức giận nên mới nói ra những lời như thế, nàng cũng là không muốn giết người a…
Như nhận ra sự sợ hãi của nàng, người vô danh mới lành lạnh lên tiếng:
- Bọn chúng chính là đáng chết.
Nói xong hắn liền xoay người đang định rời đi thì đột nhiên vạt áo đột ngột bị kéo lại, hắn xoay đầu liền nhìn thấy Lâm Thiên Vũ khuôn mặt khổ sở người đầy mồ hôi, ánh mắt nhiễm sương, 2 má ửng hồng, hô hấp dồn dập, bộ dạng đích thị là đã bị hạ xuân dược.
Lâm Thiên Vũ hơi thở ồ ồ, nàng thật không biết vì sao thân thể lại nóng đến như vậy, lại ngứa ngáy như có ngàn con kiến đang bò qua bò lại trên người. Tay nàng vô thức nới rộng vạt áo, để lộ ra bờ vai trần mảnh khảnh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái yếm đỏ thẩm che đậy đôi gò bồng đang đong đưa vì hô hấp bất ổn của nàng.
Người vô danh ánh mắt thoáng trầm lại, làm người khác không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Lâm Thiên Vũ hô hấp khó khăn, có gắng rặn ra từng chữ:
- Ta… Ta nóng quá, ngươi… Ngươi làm ơn… – Lời còn nói chưa xong nàng liền cắn chặt môi dưới, ánh mắt khổ sở nhìn hắn như van xin.
Người vô danh còn chưa kịp nói gì nàng lại tiếp câu:
- Làm ơn… Đánh… Đánh ta… Ngất xỉu đi… Ta khó chịu lắm… Xỉu rồi thì… Chắc không… Khó chịu nữa…
Hắn thoáng sửng sốt với cách suy nghĩ kỳ quái của nàng, nhưng suy đi nghĩ lại cũng có chổ đúng, nàng trúng xuân dược, qua 1 khoảng thời gian chắc là sẽ hết hiệu nghiệm, nhưng chính là nàng chắc hẳn cũng không biết mình bị bỏ thuốc.
Hắn cũng không định sẽ giúp nàng giải dược thôi thì giúp nàng toại nguyện vậy, nghĩ vậy hắn liền tiến đến gần Lâm Thiên Vũ, nhấc tay lên, liền mạnh tay hạ xuống gáy của nàng, ngay sau đó Lâm Thiên Vũ ngã sấp xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
Hắn nhẹ nhàng đỡ nàng nằm thẳng trên giường, thay nàng đắp chăn, sau xoay người rời đi, lúc đi đến cửa liền lạnh lùng ra lệnh:
- Dọn dẹp.
Ngay sau đó bên ngoài liền tiến vào 2 hắc y nhân nhanh tay khuân 2 cái xác của hái hoa tặc đem đi.
Vạn vật lại chìm trong tĩnh lặng, cho đến khi bình minh lại ló dạng lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.