Hoán Đổi Sinh Mệnh: Một Đời Yêu Anh
Chương 27: Diễn kịch
Mặt Trời Nhỏ
23/09/2024
Vài ngày sau, Niệm An được xuất viện về nhà. Nhưng người đón cô không phải là Nhiệm Dương mà là giúp việc.
Niệm An bày ra vẻ mặt mệt mỏi hỏi giúp việc:
"Sao anh ấy không đến?"
Giúp việc này chính là người cho cô ăn đồ ăn có thuốc. Chắc chắn là bị mua chuộc:
"Nhiệm thiếu đang bận ạ!"
Niệm An cười khẩy, uất ức nói:
"Chẳng qua là anh ta không muốn. Nếu muốn thì sẽ tìm cách, cần gì tìm lý do?"
Giúp việc cúi mặt:
"Thiếu phu nhân bớt giận!"
Niệm An đứng dậy rời đi, còn không quên buồn tủi than vẫn:
"Tôi có gì phải giận chứ?"
Như đã dự định từ trước đó, khi vừa bước vào cửa, Nhiệm Dương khoác vai người con gái khác bước ra. Hai người bọn họ còn lướt ngang qua mặt cô.
Niệm An không chịu được đưa tay ngăn cảng:
"Nhiệm Dương, hoá ra anh không đi đón tôi là vì bận ở cùng cô ta có đúng không?"
Nhiệm Dương lạnh lùng: "Không thấy sao còn phải hỏi?"
"Anh?"
Niệm An nói xong lao vào đấy cô gái bên cạnh Nhiệm Dương ra. Một cảnh giăng co khiến cho giúp việc đứng giữa ngã xuống.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân bớt giận."
Nhiệm Dương hét lớn:
"Cô còn muốn sống trong cái nhà này nữa thì dừng lại. Nếu không đừng trách tôi!"
Nhiệm Dương còn tát cô một cái:
"Không sinh được con thì đừng trách. Ở thì ở. Không ở được thì cút!"
"Tôi sẽ không cút khỏi cái nhà họ Nhiệm này đâu. Sống chết gì cũng sẽ ở đây!"
Nhiệm Dương mang theo cô gái ra bên ngoài:
"Tùỳ cô vậy!"
Nghe xong lời đau lòng, Niệm An khóc lóc chạy lên lầu, đóng chặt cửa không chịu ra. Mặc cho người giúp việc ở bên ngoài khuyên ngăn.
Ding nhu co du doan, ngudi giup viec kia vita xuong เล่น da lay dien thoai ra goi cho Hac Anh Dao:
"Cô chủ! Bọn họ cãi nhau."
Đầu dây bên kia cười đắc ý:
"Vậy Nhiệm Dương có đuổi cô ta?"
"Dạ có nhưng cô ấy không chịu đi?"
Hạc Anh Đào cười khẩy một cái:
"Nếu đã nhất quyết ở lại thì ta nên hành động rồi!"
Vừa nói xong ở phía sau vang lên tiếng của Niệm An:
"Dì nói chuyện với ai đó?"
Hạc Anh Đào lập tức cúp máy, tắt nguồn điện thoại. Cô ta không sợ giúp việc khai mình ra vì cô nắm giữ 4 mạng người của bà ta.
Hạc Anh Đào bình tĩnh quay sang mình Hạc Uyên Nhi:
"Đến lượt em làm kẻ xấu rồi đó!"
"Hì. Chuyện nhỏ!"
Đời này Hạc Anh Nhi khó lòng đóng vai người tốt. Nhưng để nói đến tài năng diễn phản diện thì không ai bằng được cô ta.
Uyên Nhi đứng sang bên cạnh vỗ vai Anh Đào:
"Chị không thấy mình tàn nhẫn lắm sao?"
Hạc Anh Đào cười khẩy:
"Tàn nhẫn sao? Sao chị không thấy vậy?"
Dứt lời, Uyên Nhi lấy điện thoại ra gọi vào số của Niệm An:
"Tôi có bất ngờ dành cho chị!"
"Sao nào? Em gái lại muốn làm gì?"
Hạc Anh Đào nghe điện thoại vừa nhìn sang Nhiệm Dương đánh mắt.
"À! Tôi nên gọi chị là gì đây? Hạc Anh Nhi hay là Đổng Niệm An."
"Em gái em nói gì chị không hiểu?"
Uyên Nhi tắt máy, cô ta gửi tin nhắn đã chuẩn bị trước cho Niệm An.
"Ting"
Tin nhắn vừa đến, Niệm An mở ra xem. Một giây sau cô như bị mất thở buông chiếc điện thoại. Cả người khuyu xuống. Nước mắt không ngừng tuôn ra:
"Chị... Chị vẫn còn sống?"
Trong đoạn ghi hình, chị cô bị trói và đánh trong một căn nhà hoang. Ánh mặt thất thần, cả người đầy máu gầy trơ xương. Chắc chăn chị đã bị hành hạ không ít.
Niệm An gào lên thảm thương khiến Nhiệm Dương nhanh chóng chạy lại ôm lấy cô.
"A... Chị ơi... Tại sao họ lại đối xử với chị như vậy?"
"Em không sao chứ?"
Niệm An nắm chặt hai tay của Nhiệm Dương, nước mắt rơi như mưa, cô nghẹ giọng:
"Chị em... Chị ấy vẫn còn sống... Bọn chúng đang giam giữ chị ấy!"
"Không được! Em phải cứu chị!"
Niệm An run tay đưa tay ấn lại số của Uyên Nhi. Nhiệm Dương ngăn cản:
"Bình tĩnh nghe anh nói! Tại sao trước đó không xuất hiện, bây giờ cô ta mới xuất hiện? Em nghĩ kỹ trước đã!"
"Nhưng mà... Chị em... Nhờ có chị ấy mà em sống..."
"Niệm An!"
Ánh mắt của Nhiệm Dương khiến cô chững lại. Niệm An tựa vào lòng anh:
"Em mệt mỏi quá!"
"Chẳng phải em nói phải tìm ra người hại con của chúng ta sao? Quyết tâm của em đâu?"
Niệm An nhắm mắt lại, người đàn ông vẫn ở bên cạnh vỗ về an ủi. Chắc chắn bọn chúng đang nhắm đến tài sản của Nhiệm Dương.
Bây giờ, cô phải kiên cường để bảo vệ người mình yêu thương. Niệm An ngồi dậy hít thật sâu. Cô lấy tay lau nước
mât:
"Uyên Nhi, nói đi! Cô muốn gì?"
"Tôi muốn một con số!"
Nhiệm Dương biết cái đầu tiên bọn họ nhắm đến là dự án. Bởi vì có trong tay dự án đó sẽ có nhiều cái lợi. Lợi nhất chính là mối quan hệ với các ông lớn. Có được mối quan hệ này, con đường làm ăn sau sẽ không phải lo nghĩ.
Cho dù thế nào, hắn vẫn sẽ ủng hộ Niệm An. Người đàn ông gật đầu. Chẳng qua cũng chỉ là một dự án. Có cũng được, không có cũng không sao.
"Khi nào thả người?"
"Cô gấp vậy à? Niệm An khi nào ba tôi giành được dự án. Tôi sẽ thả!"
"Làm sao tôi có thể tin cô?"
Uyên Nhi cười:
"Tôi giữ cô ta cũng không có ít gì. Cô không tin cũng phải tin. Nếu không, tôi sẽ khiến cho cô vĩnh viễn không thể nào gặp được chị nữa!"
Niệm An bày ra vẻ mặt mệt mỏi hỏi giúp việc:
"Sao anh ấy không đến?"
Giúp việc này chính là người cho cô ăn đồ ăn có thuốc. Chắc chắn là bị mua chuộc:
"Nhiệm thiếu đang bận ạ!"
Niệm An cười khẩy, uất ức nói:
"Chẳng qua là anh ta không muốn. Nếu muốn thì sẽ tìm cách, cần gì tìm lý do?"
Giúp việc cúi mặt:
"Thiếu phu nhân bớt giận!"
Niệm An đứng dậy rời đi, còn không quên buồn tủi than vẫn:
"Tôi có gì phải giận chứ?"
Như đã dự định từ trước đó, khi vừa bước vào cửa, Nhiệm Dương khoác vai người con gái khác bước ra. Hai người bọn họ còn lướt ngang qua mặt cô.
Niệm An không chịu được đưa tay ngăn cảng:
"Nhiệm Dương, hoá ra anh không đi đón tôi là vì bận ở cùng cô ta có đúng không?"
Nhiệm Dương lạnh lùng: "Không thấy sao còn phải hỏi?"
"Anh?"
Niệm An nói xong lao vào đấy cô gái bên cạnh Nhiệm Dương ra. Một cảnh giăng co khiến cho giúp việc đứng giữa ngã xuống.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân bớt giận."
Nhiệm Dương hét lớn:
"Cô còn muốn sống trong cái nhà này nữa thì dừng lại. Nếu không đừng trách tôi!"
Nhiệm Dương còn tát cô một cái:
"Không sinh được con thì đừng trách. Ở thì ở. Không ở được thì cút!"
"Tôi sẽ không cút khỏi cái nhà họ Nhiệm này đâu. Sống chết gì cũng sẽ ở đây!"
Nhiệm Dương mang theo cô gái ra bên ngoài:
"Tùỳ cô vậy!"
Nghe xong lời đau lòng, Niệm An khóc lóc chạy lên lầu, đóng chặt cửa không chịu ra. Mặc cho người giúp việc ở bên ngoài khuyên ngăn.
Ding nhu co du doan, ngudi giup viec kia vita xuong เล่น da lay dien thoai ra goi cho Hac Anh Dao:
"Cô chủ! Bọn họ cãi nhau."
Đầu dây bên kia cười đắc ý:
"Vậy Nhiệm Dương có đuổi cô ta?"
"Dạ có nhưng cô ấy không chịu đi?"
Hạc Anh Đào cười khẩy một cái:
"Nếu đã nhất quyết ở lại thì ta nên hành động rồi!"
Vừa nói xong ở phía sau vang lên tiếng của Niệm An:
"Dì nói chuyện với ai đó?"
Hạc Anh Đào lập tức cúp máy, tắt nguồn điện thoại. Cô ta không sợ giúp việc khai mình ra vì cô nắm giữ 4 mạng người của bà ta.
Hạc Anh Đào bình tĩnh quay sang mình Hạc Uyên Nhi:
"Đến lượt em làm kẻ xấu rồi đó!"
"Hì. Chuyện nhỏ!"
Đời này Hạc Anh Nhi khó lòng đóng vai người tốt. Nhưng để nói đến tài năng diễn phản diện thì không ai bằng được cô ta.
Uyên Nhi đứng sang bên cạnh vỗ vai Anh Đào:
"Chị không thấy mình tàn nhẫn lắm sao?"
Hạc Anh Đào cười khẩy:
"Tàn nhẫn sao? Sao chị không thấy vậy?"
Dứt lời, Uyên Nhi lấy điện thoại ra gọi vào số của Niệm An:
"Tôi có bất ngờ dành cho chị!"
"Sao nào? Em gái lại muốn làm gì?"
Hạc Anh Đào nghe điện thoại vừa nhìn sang Nhiệm Dương đánh mắt.
"À! Tôi nên gọi chị là gì đây? Hạc Anh Nhi hay là Đổng Niệm An."
"Em gái em nói gì chị không hiểu?"
Uyên Nhi tắt máy, cô ta gửi tin nhắn đã chuẩn bị trước cho Niệm An.
"Ting"
Tin nhắn vừa đến, Niệm An mở ra xem. Một giây sau cô như bị mất thở buông chiếc điện thoại. Cả người khuyu xuống. Nước mắt không ngừng tuôn ra:
"Chị... Chị vẫn còn sống?"
Trong đoạn ghi hình, chị cô bị trói và đánh trong một căn nhà hoang. Ánh mặt thất thần, cả người đầy máu gầy trơ xương. Chắc chăn chị đã bị hành hạ không ít.
Niệm An gào lên thảm thương khiến Nhiệm Dương nhanh chóng chạy lại ôm lấy cô.
"A... Chị ơi... Tại sao họ lại đối xử với chị như vậy?"
"Em không sao chứ?"
Niệm An nắm chặt hai tay của Nhiệm Dương, nước mắt rơi như mưa, cô nghẹ giọng:
"Chị em... Chị ấy vẫn còn sống... Bọn chúng đang giam giữ chị ấy!"
"Không được! Em phải cứu chị!"
Niệm An run tay đưa tay ấn lại số của Uyên Nhi. Nhiệm Dương ngăn cản:
"Bình tĩnh nghe anh nói! Tại sao trước đó không xuất hiện, bây giờ cô ta mới xuất hiện? Em nghĩ kỹ trước đã!"
"Nhưng mà... Chị em... Nhờ có chị ấy mà em sống..."
"Niệm An!"
Ánh mắt của Nhiệm Dương khiến cô chững lại. Niệm An tựa vào lòng anh:
"Em mệt mỏi quá!"
"Chẳng phải em nói phải tìm ra người hại con của chúng ta sao? Quyết tâm của em đâu?"
Niệm An nhắm mắt lại, người đàn ông vẫn ở bên cạnh vỗ về an ủi. Chắc chắn bọn chúng đang nhắm đến tài sản của Nhiệm Dương.
Bây giờ, cô phải kiên cường để bảo vệ người mình yêu thương. Niệm An ngồi dậy hít thật sâu. Cô lấy tay lau nước
mât:
"Uyên Nhi, nói đi! Cô muốn gì?"
"Tôi muốn một con số!"
Nhiệm Dương biết cái đầu tiên bọn họ nhắm đến là dự án. Bởi vì có trong tay dự án đó sẽ có nhiều cái lợi. Lợi nhất chính là mối quan hệ với các ông lớn. Có được mối quan hệ này, con đường làm ăn sau sẽ không phải lo nghĩ.
Cho dù thế nào, hắn vẫn sẽ ủng hộ Niệm An. Người đàn ông gật đầu. Chẳng qua cũng chỉ là một dự án. Có cũng được, không có cũng không sao.
"Khi nào thả người?"
"Cô gấp vậy à? Niệm An khi nào ba tôi giành được dự án. Tôi sẽ thả!"
"Làm sao tôi có thể tin cô?"
Uyên Nhi cười:
"Tôi giữ cô ta cũng không có ít gì. Cô không tin cũng phải tin. Nếu không, tôi sẽ khiến cho cô vĩnh viễn không thể nào gặp được chị nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.