Hoán Đổi Sinh Mệnh: Một Đời Yêu Anh
Chương 16: Vừa ăn xong liền vứt bỏ
Mặt Trời Nhỏ
21/09/2024
Niệm An lấy tay đẩy nhẹ người Nhiệm Dương một cái mà hắn đã cam tâm tình nguyện ngã xuống giường.
Dưới ánh sáng mập mờ của căn phòng, càng tôn lên vẻ nam tính của người đàn ông. Hắn chớp mắt một cái, yết hầu khẽ dao động ngay lập tức làm người con gái ở trước mắt ngã vào lòng. Toàn bộ cơ thể của cô áp đặt lên người hắn.
Hơi ấm từ người cô cũng lan sang người đàn ông. Có phải đang sưởi ấm trái tim lạnh buốt của hắn không?
Niệm An đưa tay vuốt dọc sống mũi của Nhiệm Dương. Bàn tay cô chạm đến bờ môi rồi trượt xuống trái cổ rồi dừng lại ở đó trêu đùa một chút. Người đàn ông nhếch mép cười một cái
“Tiểu hồ ly!”
Hắn vòng tay qua sau lưng vuốt dọc sống lưng của cô. Niệm An bắt đầu phản kháng đưa tay ngăn lại:
“Đừng!”
Bởi vì những vết sẹo chằng chịt trên lưng có thể sẽ làm hắn khiếp sợ. Hắn trầm giọng trong lòng dâng lên chua xót:
“Là bọn họ đánh em?”
“...”
Không nghe cô trả lời cũng đã biết đáp án.
“Sao không đánh trả?”
“Nhiệm Dương, lúc đó tôi không có chỗ dựa!”
“Vậy lúc ở bệnh viện, tại sao dám đánh trả?”
“Bởi vì…”, Niệm An ngập ngừng. Cô không biết người đàn ông trước mắt mình có chịu làm chỗ dựa cho cô không?
Câu nói chỉ dừng lại ở đó nhưng Nhiệm Dương biết rất rõ vế sau:
“Bởi vì em xem tôi là chỗ dựa có đúng không?"
Hắn dứt lời xoay người cô lại. Niệm An khẽ “ưm" lên một tiếng. Vẫn nghĩ hắn sẽ cuồng bạo với cô. Nhưng người đàn ông rõ ràng rất ôn nhu hôn lên từng vết sẹo.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã trút bỏ những thứ không cần thiết trên người xuống. Sau đó kéo cô dậy để cô ngồi vào lòng hắn. Từng hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ khiến Niệm An đỏ mặt.
Bàn tay từ từ trượt xuống bên dưới đem dục vọng dưới hạ thân tiến sâu khám phá nơi mật huyệt ẩm ướt.
Đây là lần thứ hai rồi nhỉ nhưng dường như cả hai đều không dễ gì thích ứng.
Lúc tiến vào có hơi đau, Niệm An khẽ nhíu chặt đôi chân mày thanh tú. Bàn tay vịn vai người đàn ông, sau đó đổ gục vào hõm cổ của hắn.
Đó cũng là nơi duy nhất có thể dựa vào lúc này.
"Ưm..."
Nhiệm Dương hài lòng không làm gì cả mà chỉ tận thưởng. Vì lúc này, bàn tay hắn đang nắm chặt chiếc eo thon của cô. Rồi bắt cô cử động lên xuống theo lực kéo của hắn.
Đêm rất dài, mồ hôi ướt sũng toàn thân cô, lưng sắp gãy, cả người không còn sức lực mềm nhũn ra. Chỉ để mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Một lần nữa, Nhiệm Dương hoán đổi vị trí. Lúc này đây Niệm An chỉ muốn ngủ mà thôi. Mắt cô nhắm nghiền cả người vô lực chìm sâu vào lớp chăn bông mềm mại.
Nhìn cô nằm yên, hắn muốn nhéo cho cô một cái:
"Ai cho em ngủ?"
"..."
Niệm An cứ thế chìm vào giấc mộng đẹp. Mặc cho
hắn mang anh bạn nhỏ càng quấy xâm chiếm hoa huyệt.
Động tác mỗi lúc càng tăng dần, mãnh liệt ra vào.
Mà trong giấc mơ, Niệm An dường như đang bồng bềnh trôi dạt giữa đại dương mênh mông không có điểm dừng.
Dày vò rất lâu mới dừng lại, sau đó, hắn nằm bên cạnh. Kéo cô vào lòng ôm thật chặt…
...
Mặt trời bắt đầu dần ló dạng nhưng trên chiếc giường lớn, hai người vẫn ôm nhau ngủ rất ngon.
…
Niệm An tỉnh dậy bởi tiếng kêu của thư ký Nhược Lạc:
“Nhiệm thiếu, công ty có việc gấp cần ngài xử lý.”
Cô bật dậy thoáng chốc liếc mắt nhìn dấu vết trên người cộng thêm toàn thân đau nhức mà căm phẫn.
Tất cả là tại tên Nhiệm Dương đó. Niệm An khó chịu quay sang vung tay tát hắn một cái thật mạnh:
“Lưu manh!”
Nhiệm Dương đang chìm vào giấc mộng đẹp. Hắn bị đánh thức một cách thô bạo, không nghĩ mình bị đánh. Chỉ nghe tiếng kêu ở ngoài cửa.
Hắn bục dọc bước xuống giường đi ra mở:
“Mới sáng sớm kêu cái gì?”
‘12 giờ rồi thưa Nhiệm thiếu. Ngài quên sáng nay có cuộc hợp sao?”
Lúc Nhược Lạc ngẩng mặt lên, anh bị dấu vết trên mặt Nhiệm Dương dọa sợ. Anh cả kinh ngã về sau:
“Nhiệm thiếu, mặt ngài…”
Nhiệm Dương đưa tay lên mặt:
“Mặt tôi làm sao?”
Trợ lý hắn nuốt nước bọt, đưa 5 ngón tay lên. Khó khăn bật thành tiếng:
“Là 5 dấu tay! Ngài còn đến công ty được không ạ?”
Hèn gì có cảm giác ran rát. Thủ phạm không ai khác là Niệm An.
"Được lắm!"
Đúng lúc này, Niệm An đã thay quần áo xong. Cô lướt ngang qua người Nhiệm Dương không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái.
"Được cái gì mà được!"
Thái độ này của cô với con người tối qua ở trên giường dường như là hai người khác nhau vậy đó.
“Này, em đi đâu?”
Niệm An đứng lại, vẫn tưởng cô sẽ trả lời hắn nhưng cô ngờ, cô nhấc chân lên giẫm mạnh vào chân của Nhiệm Dương.
“Chết tiệt! Tại anh làm lỡ việc của tôi!”
“Ây…”
Người đàn ông nhăn mặt ôm chân. Khi thư ký của Nhiệm Dương định đỡ hắn, hắn khó chịu hất tay ra:
“Không cần! Mau đi chuẩn bị đến công ty!”
“Nhưng mà Nhiệm thiếu, mặt của ngài…”
“Mang khẩu trang đến cho tôi. Cứ nói tôi bị cảm là được.”
Nhiệm Dương quay vào bên trong thay quần áo. Tiện thể trút giận lên cái cửa phòng.
“Rầm"
Chỉ một lúc, quần áo thay xong. Lúc thắt cà vạt nhìn mình trong gương mà chính hắn còn kinh sợ.
"Ra tay không nhẹ?"
Tức giận dâng lên khiến hắn vừa thắt cà vạt vừa khó chịu vứt nó sang một bên:
“Cô ấy xem mình là gì nhỉ? Vừa ăn xong liền vứt sang một bên?”
Đứng cả buổi chẳng thắt được cà vạt, Nhiệm Dương bước nhanh ra bên ngoài. Hắn ra lênh cho Nhược Lạc:
“Mau cho người đi theo thiếu phu nhân. Xem coi tôi đã làm lỡ việc gì của cô ấy!”
“Dạ rõ thưa Nhiệm thiếu!”
Nhược Lạc vừa quay đi, Nhiệm Dương gọi hắn lại.
"Nếu là tìm đàn ông thì đánh gãy chân hắn sau đó ném tên đàn ông đó đi cho tôi!"
"Dạ!"
Còn chưa kịp quay gót giày, Nhiệm Dương gọi lại:
"Khoan đã! Nhớ kỹ không cho tên nào đụng chạm vào cô ấy."
"Dạ!"
"Nhiệm thiếu còn gì căn dặn?"
Lời này đúng thật là khó nói:
"Chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân. Cô ấy mất sợi tóc nào, ta hỏi tội ngươi."
Nhược Lạc gật đầu tiếp tục nghe Nhiệm Dương nói mà lời này cũng chính là đang tự trấn an bản thân:
"Ngươi đừng hiểu lầm. Chẳng qua là một con cờ. Vẫn còn giá trị lợi dụng!"
Thư ký của hắn nghe không hiểu:
"Nhiệm thiếu, gần đây ngài còn thích chơi cờ nữa à?"
"Cút!"
Dưới ánh sáng mập mờ của căn phòng, càng tôn lên vẻ nam tính của người đàn ông. Hắn chớp mắt một cái, yết hầu khẽ dao động ngay lập tức làm người con gái ở trước mắt ngã vào lòng. Toàn bộ cơ thể của cô áp đặt lên người hắn.
Hơi ấm từ người cô cũng lan sang người đàn ông. Có phải đang sưởi ấm trái tim lạnh buốt của hắn không?
Niệm An đưa tay vuốt dọc sống mũi của Nhiệm Dương. Bàn tay cô chạm đến bờ môi rồi trượt xuống trái cổ rồi dừng lại ở đó trêu đùa một chút. Người đàn ông nhếch mép cười một cái
“Tiểu hồ ly!”
Hắn vòng tay qua sau lưng vuốt dọc sống lưng của cô. Niệm An bắt đầu phản kháng đưa tay ngăn lại:
“Đừng!”
Bởi vì những vết sẹo chằng chịt trên lưng có thể sẽ làm hắn khiếp sợ. Hắn trầm giọng trong lòng dâng lên chua xót:
“Là bọn họ đánh em?”
“...”
Không nghe cô trả lời cũng đã biết đáp án.
“Sao không đánh trả?”
“Nhiệm Dương, lúc đó tôi không có chỗ dựa!”
“Vậy lúc ở bệnh viện, tại sao dám đánh trả?”
“Bởi vì…”, Niệm An ngập ngừng. Cô không biết người đàn ông trước mắt mình có chịu làm chỗ dựa cho cô không?
Câu nói chỉ dừng lại ở đó nhưng Nhiệm Dương biết rất rõ vế sau:
“Bởi vì em xem tôi là chỗ dựa có đúng không?"
Hắn dứt lời xoay người cô lại. Niệm An khẽ “ưm" lên một tiếng. Vẫn nghĩ hắn sẽ cuồng bạo với cô. Nhưng người đàn ông rõ ràng rất ôn nhu hôn lên từng vết sẹo.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã trút bỏ những thứ không cần thiết trên người xuống. Sau đó kéo cô dậy để cô ngồi vào lòng hắn. Từng hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ khiến Niệm An đỏ mặt.
Bàn tay từ từ trượt xuống bên dưới đem dục vọng dưới hạ thân tiến sâu khám phá nơi mật huyệt ẩm ướt.
Đây là lần thứ hai rồi nhỉ nhưng dường như cả hai đều không dễ gì thích ứng.
Lúc tiến vào có hơi đau, Niệm An khẽ nhíu chặt đôi chân mày thanh tú. Bàn tay vịn vai người đàn ông, sau đó đổ gục vào hõm cổ của hắn.
Đó cũng là nơi duy nhất có thể dựa vào lúc này.
"Ưm..."
Nhiệm Dương hài lòng không làm gì cả mà chỉ tận thưởng. Vì lúc này, bàn tay hắn đang nắm chặt chiếc eo thon của cô. Rồi bắt cô cử động lên xuống theo lực kéo của hắn.
Đêm rất dài, mồ hôi ướt sũng toàn thân cô, lưng sắp gãy, cả người không còn sức lực mềm nhũn ra. Chỉ để mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Một lần nữa, Nhiệm Dương hoán đổi vị trí. Lúc này đây Niệm An chỉ muốn ngủ mà thôi. Mắt cô nhắm nghiền cả người vô lực chìm sâu vào lớp chăn bông mềm mại.
Nhìn cô nằm yên, hắn muốn nhéo cho cô một cái:
"Ai cho em ngủ?"
"..."
Niệm An cứ thế chìm vào giấc mộng đẹp. Mặc cho
hắn mang anh bạn nhỏ càng quấy xâm chiếm hoa huyệt.
Động tác mỗi lúc càng tăng dần, mãnh liệt ra vào.
Mà trong giấc mơ, Niệm An dường như đang bồng bềnh trôi dạt giữa đại dương mênh mông không có điểm dừng.
Dày vò rất lâu mới dừng lại, sau đó, hắn nằm bên cạnh. Kéo cô vào lòng ôm thật chặt…
...
Mặt trời bắt đầu dần ló dạng nhưng trên chiếc giường lớn, hai người vẫn ôm nhau ngủ rất ngon.
…
Niệm An tỉnh dậy bởi tiếng kêu của thư ký Nhược Lạc:
“Nhiệm thiếu, công ty có việc gấp cần ngài xử lý.”
Cô bật dậy thoáng chốc liếc mắt nhìn dấu vết trên người cộng thêm toàn thân đau nhức mà căm phẫn.
Tất cả là tại tên Nhiệm Dương đó. Niệm An khó chịu quay sang vung tay tát hắn một cái thật mạnh:
“Lưu manh!”
Nhiệm Dương đang chìm vào giấc mộng đẹp. Hắn bị đánh thức một cách thô bạo, không nghĩ mình bị đánh. Chỉ nghe tiếng kêu ở ngoài cửa.
Hắn bục dọc bước xuống giường đi ra mở:
“Mới sáng sớm kêu cái gì?”
‘12 giờ rồi thưa Nhiệm thiếu. Ngài quên sáng nay có cuộc hợp sao?”
Lúc Nhược Lạc ngẩng mặt lên, anh bị dấu vết trên mặt Nhiệm Dương dọa sợ. Anh cả kinh ngã về sau:
“Nhiệm thiếu, mặt ngài…”
Nhiệm Dương đưa tay lên mặt:
“Mặt tôi làm sao?”
Trợ lý hắn nuốt nước bọt, đưa 5 ngón tay lên. Khó khăn bật thành tiếng:
“Là 5 dấu tay! Ngài còn đến công ty được không ạ?”
Hèn gì có cảm giác ran rát. Thủ phạm không ai khác là Niệm An.
"Được lắm!"
Đúng lúc này, Niệm An đã thay quần áo xong. Cô lướt ngang qua người Nhiệm Dương không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái.
"Được cái gì mà được!"
Thái độ này của cô với con người tối qua ở trên giường dường như là hai người khác nhau vậy đó.
“Này, em đi đâu?”
Niệm An đứng lại, vẫn tưởng cô sẽ trả lời hắn nhưng cô ngờ, cô nhấc chân lên giẫm mạnh vào chân của Nhiệm Dương.
“Chết tiệt! Tại anh làm lỡ việc của tôi!”
“Ây…”
Người đàn ông nhăn mặt ôm chân. Khi thư ký của Nhiệm Dương định đỡ hắn, hắn khó chịu hất tay ra:
“Không cần! Mau đi chuẩn bị đến công ty!”
“Nhưng mà Nhiệm thiếu, mặt của ngài…”
“Mang khẩu trang đến cho tôi. Cứ nói tôi bị cảm là được.”
Nhiệm Dương quay vào bên trong thay quần áo. Tiện thể trút giận lên cái cửa phòng.
“Rầm"
Chỉ một lúc, quần áo thay xong. Lúc thắt cà vạt nhìn mình trong gương mà chính hắn còn kinh sợ.
"Ra tay không nhẹ?"
Tức giận dâng lên khiến hắn vừa thắt cà vạt vừa khó chịu vứt nó sang một bên:
“Cô ấy xem mình là gì nhỉ? Vừa ăn xong liền vứt sang một bên?”
Đứng cả buổi chẳng thắt được cà vạt, Nhiệm Dương bước nhanh ra bên ngoài. Hắn ra lênh cho Nhược Lạc:
“Mau cho người đi theo thiếu phu nhân. Xem coi tôi đã làm lỡ việc gì của cô ấy!”
“Dạ rõ thưa Nhiệm thiếu!”
Nhược Lạc vừa quay đi, Nhiệm Dương gọi hắn lại.
"Nếu là tìm đàn ông thì đánh gãy chân hắn sau đó ném tên đàn ông đó đi cho tôi!"
"Dạ!"
Còn chưa kịp quay gót giày, Nhiệm Dương gọi lại:
"Khoan đã! Nhớ kỹ không cho tên nào đụng chạm vào cô ấy."
"Dạ!"
"Nhiệm thiếu còn gì căn dặn?"
Lời này đúng thật là khó nói:
"Chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân. Cô ấy mất sợi tóc nào, ta hỏi tội ngươi."
Nhược Lạc gật đầu tiếp tục nghe Nhiệm Dương nói mà lời này cũng chính là đang tự trấn an bản thân:
"Ngươi đừng hiểu lầm. Chẳng qua là một con cờ. Vẫn còn giá trị lợi dụng!"
Thư ký của hắn nghe không hiểu:
"Nhiệm thiếu, gần đây ngài còn thích chơi cờ nữa à?"
"Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.