Chương 16
A Ninh Nhi
19/06/2020
Editor: Trà Đá.
Thang máy dừng ở tầng trệt, Cố Du hơi nghiêng người nói câu “Tạm biệt” với anh rồi rời đi.
Phó Lệ Minh nhìn bóng dáng của cô đi xa, khóe miệng vô thức cong lên cười.
Xe vừa chạy ra khỏi bãi đậu xe, thì trong nhà gọi điện thoại tới.
Vừa rồi tâm tình của anh không tệ lắm, bây giờ lại trở nên phiền muộn.
“Có chuyện gì à?”
Phó Khai Nguyên nghe thấy giọng anh thì mất hứng, khẽ nói: “Gọi con về ăn cơm mà sao không về?”
Giọng nói Phó Lệ Minh lạnh lùng: “Không phải con đã nói với ba là con không về sao?”
“Đừng tưởng rằng có chút thành tựu cứng cáp rồi là giỏi, hiện tại con lợi hại không có nghĩa là sẽ không bao giờ có người khác vượt qua con.”
“Cho nên phải mau chóng tìm một tiểu thư gia thế một chút để kết hôn, từ từ nuốt trọn gia sản của đối phương, bên ngoài thì được mệnh danh: Vì nàng mà đánh hạ cả giang sơn?” Lời nói đầy sự châm chọc của Phó Lệ Minh.
“Con đừng lấy chuyện của mẹ con mà trút giận lên ba nữa, ba không muốn cãi nhau với con. Con là con trai duy nhất của ba, ba làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho con…”
Nói còn hay hơn hát, cho tới bây giờ Phó Khai Nguyên vẫn cho là mình là người hiểu chuyện nhất. Phó Lệ Minh không muốn tốn nước miếng, cắt ngang: “Những chuyên khác thì con mặc kệ, nhưng chuyện tình cảm của con thì ba không được nhúng tay vào.”
Nói xong thì anh lập tức cúp điện thoại.
Vẻ mặt anh bực bội, sau đó thấy Cố Du ở phía trước, cô đứng ở ven đường đón xe, một tay ôm bụng, mặt có chút đau đớn.
Phó Lệ Minh sốt ruột, lái xe qua bên phải rồi phanh lại.
Tốc độ xe của anh không chậm, đột nhiên phanh lại nên tạo nên một tiếng động bén nhọn, dọa Cố Du nhảy dựng.
Cửa kính xe hạ xuống, anh nhìn Cố Du, nói: “Lên xe.”
Mặt anh không biến sắc, giọng nói lạnh nhạt, Cố Du cảm thấy tâm tình anh không tốt, ít nhất trong thang máy vẫn còn đỡ hơn.
Người bình thường sẽ chọn không lại gần để đảm bảo an toàn, cho nên Cố Du từ chối: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được rồi, cảm ơn anh.”
Mặt mày Phó Lệ Minh càng thêm thâm trầm: “Lúc này đừng bắt tôi lặp lại lời nói.”
Cố Du nhíu mày, trong lòng biết không được từ chối tổng giám đốc ngang ngược, cô ở địa vị thấp, nghĩ lại không nên gây sự với anh.
Cô tiến lên mở cửa ghế phụ, rồi ngồi lên.
Chờ sau khi cô thắt dây an toàn rồi, Phó Lệ Minh bắt đầu lái xe đi, Cố Du sợ tới mức nắm chặt lấy dây an toàn.
Cô định nói anh chạy chậm một chút, nhưng nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị của anh, cô đành gạt bỏ suy nghĩ này. Cô cảm thấy nếu cô nói thì anh sẽ lái xe nhanh hơn.
Không thể chọc vào người đàn ông này.
Xe cũng không chạy về phía nhà Cố Du, Phó Lệ Minh lại cua vào một con đường khác.
Trong lòng Cố Du bất an: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta đi đâu vậy?”
Phó Lệ Minh không muốn nói chuyện, nhưng vì liên quan đến sự an toàn của bản thân, Cố Du quyết định không theo ông chủ lớn.
Cố Du: “Tôi…”
Phó Lệ Minh: “Ăn cơm.”
Anh cũng chưa ăn cơm tối, cũng không muốn ăn một mình.
Cố Du không muốn ăn cơm với anh, nhưng cũng không dám từ chối.
“Tôi muốn ăn món Quảng Đông ở Từ Ký.” Cố Du không khách khí nói, dù sao hiện tại bộ dạng của Phó Lệ Minh không có hứng ăn gì, vậy thì cứ theo sở thích của cô vậy.
Người bình thường cũng không dám yêu cầu Phó Lệ Minh trong tình huống này, nên trong lòng Phó Lệ Minh ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cố Du nhận thấy ánh mắt của anh, nhìn lại anh, trừng mắt hỏi: “Không được sao?”
Phó Lệ Minh quay đầu nhìn phía trước, tập trung lái xe.
Vài phút sau, xe dừng lại phía trước Từ Ký.
Cố Du bất giác nở nụ cười.
Vừa rồi đã bị kinh hãi, lát nữa phải ăn bù lại mới được.
Đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ tiến lên tiếp đón, Phó Lệ Minh theo thói quen định vào phòng riêng.
Cố Du lại nói: “Chúng ta ngồi ở bên ngoài đi, bên kia có một vị trí gần cửa sổ, ngồi ở đó có thể nhìn ngắm cảnh đêm.”
Phó Lệ Minh ngạc nhiên: “Cảnh đêm ở đây có gì đẹp chứ?”
Chỗ này là tầng ba, ngoài cửa sổ chỉ là đường cái, phong cảnh gì ở đây.
Cố Du mặc kệ, cất bước đi về phía bên kia. Vừa đi vừa nói: “Tâm tình tốt thì chỗ nào cũng là cảnh đẹp.” Giống như hiện tại tâm tình anh không tốt, thì có đến những chỗ đẹp cũng không có tâm tình thưởng thức.
Phó Lệ Minh nhìn chằm chằm lưng cô, hai mắt nheo lại.
Đây là đang nói chuyện đạo lý với anh?
Nhân viên phục vụ thấy hai người khác kỳ quái, lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi còn cần phòng riêng không ạ?”
Giọng nói Phó Lệ Minh nặng nề: “Không cần.”
Gần cửa sổ là ghế dài, hai ghế dài đối diện nhau, Cố Du ngồi vào bên cạnh cửa sổ, thật sự nhìn ngắm phong cảnh.
Lúc Phó Lệ Minh đi đến bên cạnh cạnh bàn, cô ngẩng đầu nở nụ cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó đã mời.”
“Tôi nói mời cô lúc nào?” Phó Lệ Minh ngồi xuống ghế đối diện cô.
Cố Du nhíu mày, hào phóng nói: “Vậy để tôi mời tổng giám đốc Phó ăn một bữa.” May thay vừa rồi cô không chọn một nhà hàng sang trọng, nếu không thì sao mời nổi.
Đương nhiên, cô cũng không tin Phó Lệ Minh thật sự để cô trả tiền, chắc chỉ nói dọa cô, dù sao cô cũng làm cho anh khó chịu hơn.
Trong lòng Cố Du thầm mắng: Hứ! Anh còn làm cho tôi khó chịu nữa đó.
Dù sao Cố Du đã nhìn ra, Phó Lệ Minh là cậu ấm ngậm thìa vàng. Tính tình thì đáng ghét, lại còn độc tài, nhưng không đến nỗi đáng sợ như lời đồn, những lời đồn kia chắc cũng bị làm quá lên.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, đưa mỗi người một cái.
Cố Du mở ra, chọn mấy món, sau đó đóng lại, chờ Phó Lệ Minh chọn món ăn.
Hiện tại Phó Lệ Minh quả thật không hứng ăn, hơn nữa anh cũng không thích món Quảng Đông, quá nhạt. Anh để menu xuống bàn, nói: “Cô chọn đi.”
Cố Du gật đầu: “Được.” Sau đó lại mở menu một lần nữa.
Nhân viên phục vụ vẫn nở nụ cười nhìn bọn họ, Cố Du vừa chọn món vừa tò mò hỏi: “Tâm trạng cô có vẻ rất tốt.”
Cô gái nhân viên cười rất tươi, nịnh hót: “Tôi thấy vị tiên sinh này rất chiều chuộng tiểu thư, cảm giác hai người rất hạnh phúc.”
“Đợi đã…” Cố Du cố gắng tiêu hóa hai chữ “Chiều chuộng”, định mở miệng giải thích, nghĩ lại thôi quên đi, Phó Lệ Minh lạnh lùng liếc nhìn cô gái nhân viên, cô gái lập tức cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại cô vừa khách khí vừa xa cách nói với Phó Lệ Minh: “Tổng giám đốc Phó, rất vinh dự được ăn cơm với anh, vừa đúng lúc có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Lúc nói chuyện đồng thời không quên nhắc cô gái nhân viên mau rời đi, nếu không thì cô thật sự lo lắng anh lại mắng cô gái: “Con mắt nào của cô thấy tôi chiều chuộng cô ấy?”
“Cô thật sự “Vinh dự” sao?” Phó Lệ Minh thản nhiên nhìn Cố Du.
Cố Du có chút chột dạ, cô cũng không muốn phần vinh dự này.
“Rất vinh dự.” Cô duy trì nụ cười trên mặt, người ta sẽ không động thủ với người đang cười.
Phó Lệ Minh hừ nhẹ một tiếng, khinh thường câu nói của cô.
Cố Du không thèm đếm xỉa đến anh, bởi vì dạ dày đột nhiên quặn đau.
Trên bàn chỉ có một bình trà, Cố Du vì muốn bỏ chút gì vào dạ dày rỗng, cho nên rót một tách.
Đang chuẩn bị cầm lên, thì Phó Lệ Minh đè tay cô lại, đồng thời gọi nhân viên đến.
“Cho tôi một ly nước ấm.”
“Được ạ.”
Nhân viên nhanh chóng bưng đến một ly nước ấm đặt lên bàn.
Phó Lệ Minh hất cằm, nói với Cố Du: “Uống đi.”
Cố Du nói câu “Cảm ơn”, rồi lấy ly nước bắt đầu uống.
Không biết là do uống quá nhanh, hay do bị đau dạ dày, mà tim cô đập rất nhanh. Cô nhanh chóng xác định là mình bị hạ đường huyết do đói bụng.
Phản ứng rõ ràng nhất của hạ đường huyết là tim đập nhanh.
“Đói quá.” Cô khổ sở nói.
Dù sao đói quá đã khiến cô xấu hổ, hiện tại nói thẳng ra không biết sẽ như thế nào.
Phó Lê Minh ném về mấy chữ: “Ráng chịu đựng đi.”
Cố Du đột nhiên nở nụ cười.
Phó Lệ Minh đương nhiên rất ngạc nhiên với phản ứng này của cô, Cố Du giải thích: “Tôi còn nghĩ anh nói là đáng đời cơ.”
So với “Đáng đời” thì “Ráng chịu đựng” dễ chịu hơn nhiều.
Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng, nói: “Điều này mà cũng cần nói sao.”
Chính xác là đáng đời.
Nụ cười Cố Du cứng lại, bắt đầu hối hận vì nói quá nhiều.
Ở chung một chỗ với người đàn ông này thì nên ngậm miệng thì hơn.
Đồ ăn được bưng lên, Cố Du uống một chén canh, rồi sau đó ăn món gà mà cô thích nhất.
Phó Lệ Minh vốn không có hứng ăn, nhưng nhìn thấy biểu cảm thỏa mãn khi được ăn ngon của cô, thì anh đột nhiên có hứng ăn, ăn canh, ăn cơm, ăn thịt. Cả toàn bộ quá trình, tư thế của anh luôn ngồi thẳng.
Dáng vẻ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng, dáng vẻ nghiêm chỉnh thật sự khiến người khác có ấn tượng tốt.
Gần đây Cố Du luôn duy trì cơ thể gầy, lần trước sau khi nghỉ tập ở “Nhiên Thiêu” thì cô cũng không đi tập ở chỗ khác. Cô định tìm việc làm trước rồi tính tiếp, nhưng lúc đó lại không tìm được việc làm, tiền gởi ngân hàng gần hết, cho nên khiến cô khủng hoảng, không dám tiêu xài hoang phí nữa. Sau đó cô vào Sang Thành làm việc, đang cố gắng thích ứng với công ty mới, nên chưa kịp thu xếp cái khác.
Không có thời gian đi tập gym, cô ở nhà tập yoga, nhưng hiệu quả không rõ ràng, cho nên cô chỉ có thể ăn ít đi. Mấy ngày nay, cô cảm thấy dạ dày của mình cũng dần nhỏ đi.
Ăn chưa được bao lâu, cô đã buông bát đũa.
“Tôi no rồi.”
Phó Lệ Minh nhíu mày, chén sứ ở nhà hàng rất nhỏ, cô chỉ uống một chén canh, một chén cơm, ăn mấy miếng thịt gà, mà cũng chỉ ăn cổ gà chân gà là nơi không nhiều thịt, rồi thêm chút rau dưa.
“Không phải cô đói lắm sao? Sao ăn ít vậy?”
“Tôi đã no chín phần rồi.”
“Cô là mèo à?”
Cố Du: “Không, nội tâm tôi thuộc họ hổ.”
“A!” Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua hơn phân nửa thức ăn còn trên bàn, nói: “Không phải hổ thích ăn thịt sao?”
Cố Du nhất thời bị nghẹn, phản bác ngay lập tức: “Tôi chỉ nói là nội tâm…”
Phó Lệ Minh: “Có tâm như hổ nhưng không có gan như hổ.”
Anh đã sớm nhìn ra điểm ấy.
Cố Du không còn lời nào để nói.
Cô thật ra rất muốn nói, nhưng biểu hiện của Phó Lệ Minh không tốt, nghĩ tới nghĩ lui, thôi vậy, cô không có can đảm nói.
Nếu thật sự đôi co với anh, rồi lỡ như anh tức giận, sẽ làm khó dễ cô ở công ty thì làm sao?
Cô chỉ là một nhân viên nhỏ, phải khom lưng vì năm đấu gạo thôi.
Sau khi ăn no thì điện thoại Phó Lệ Minh vang lên, là Giang Khải.
“Chuyện gì?”
Giang Khải kích động nói: “Anh! Em về rồi, anh đang ở đâu?”
Gần đây Giang Khải bị mẹ anh ấy bắt xuất ngoại đi thăm bà con, nghe nói anh ấy đã chán bắt chết. Hiện tại vừa trở về, chưa về nhà thì đã vội vàng gọi điện thoại cho bạn bè.
“Nhà hàng.”
“Có phải anh cố ý đặt nhà hàng cho em không? Cho em đón gió tẩy trần? Ở đâu? Em chạy qua luôn.”
“Không phài vì cậu.” Phó Lệ Minh nói đơn giản một câu, tại đây buổi tối oi bức, anh lại thành công gội một chậu nước lạnh lên Giang Khải.
“Vậy thì cho ai?” Giọng nói này mang theo chút u oán.
Phó Lệ Minh: “Không liên quan đến cậu.”
Giang Khải cảm thấy tim mình như bị đâm thêm nhát dao nữa.
“Anh đang ở đâu, nói địa chỉ cho em biết đi, em đi tìm anh. Hiện tại em sắp chết đói rồi nè, cơm trên máy bay khó ăn quá, nên đợi về đến nơi sẽ đi ăn món Trung Quốc với anh.” Giang Khải không kiêng nể gì cả, chỉ cần có cơm ăn là được rồi.
Phó Lệ Minh: “Bọn tôi ăn xong rồi…”
“Anh…”
“Cậu có thể tìm Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên.”
“Bọn họ ăn hết rồi.” Phó Lệ Minh là niềm hy vọng cuối cùng của Giang Khải.
Cố Du không quấy rầy anh nghe điện thoại, bữa cơm này cô nói là cô mời, vì thế đứng dậy đi tính tiền.
Phó Lệ Minh thấy thế, ra tiếng ngăn lại: “Đợi chút.”
“Hả?” Giang Khải nghĩ Phó Lệ Minh đang nói chuyện với mình.
Phó Lệ Minh không thèm để ý đến Giang Khải, vừa lấy bóp tiền ra, vừa nói với Cố Du: “Cầm đi tính tiền.”
Cố Du không nhận: “Không được, tôi mời mà.”
Phó Lệ Minh: “Tôi đồng ý hồi nào?”
Cố Du: “Anh ngầm đồng ý.”
Tay Phó Lệ Minh cầm cái ví tiền đưa ra giữa không trung, ra lệnh: “Cầm lấy.”
Cố Du mím môi, nhận lấy.
Đến quầy tính tiền, Cố Du mở ví tiền anh ra, bên trong ngoại trừ rất nhiều thẻ ngân hàng, thì còn có rất nhiều tiền giấy, tất cả đều là tiền màu đỏ mới tinh.
Lúc trở lại, Phó Lệ Minh đã gọi điện thoại xong, Cố Du đưa tiền thừa và 28 đồng, biên lai tới trước mặt anh.
Phó Lệ minh nhìn thoáng qua, chỉ lấy tiền thừa, rồi sau đó đứng dậy ra ngoài.
Cố Du: “A, còn 28 đồng…”
“Cho cô đó.”
Người có tiền không thích chút tiền lẻ này.
Mắt thấy anh đã nhanh đi ra ngoài, Cố Du cầm lấy tiền lẻ trên bàn, đuổi theo.
Ra khỏi nhà hàng, Cố Du nói: “Tôi lấy tiền của anh làm gì? Anh cầm đi.”
Sớm biết như vậy thì đã không lấy tiền lẻ rồi.
Phó Lệ Minh mặc kệ cô, đi đến chờ trước thang máy.
Thang máy đến rất nhanh, nhưng bên trong có rất nhiều người, bọn họ không vào.
Cố Du đứng ở bên cạnh anh, đưa tiền cho anh: “Cầm lấy.”
Giọng điệu này có vài phần giống anh lúc nãy.
Phó Lệ Minh hơi mất kiên nhẫn: “Đừng có nói nhiều nữa.”
Cố Du kiên trì: “Đây là tiền của anh mà, anh cầm đi.”
Đúng lúc này, người chờ thang máy bên cạnh lên tiếng nói:
“Ai da, người đẹp, tiền của cậu ấy không phải tiền của cô sao? Không cần phải vạch rõ như vậy.”
“Đúng vậy, tiền của cậu ấy là của cô, còn tiền của cô cũng là của cô.”
Cố Du: “Tôi không phải…”
“Cô làm vậy sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của đàn ông, đừng khó chịu vậy.”
“Cô gái, dì là người từng trải nên nói cho cháu biết: Cậu ấy cho, thì cháu cứ lấy, không cần phải hành động như vậy, sau này cậu ấy không cho nữa, đến lúc cháu muốn thì cũng chẳng có. Đàn ông ấy mà, chỉ tốt với cháu khi muốn bắt đầu giai đoạn sau này thôi.”
Cố Du đau đầu: “Bọn tôi không có quan hệ gì hết.”
Nói xong cô nhìn Phó Lệ Minh, hi vọng anh lên tiếng.
Phó Lệ Minh gật đầu: “Mọi người hiểu lầm rồi.”
Mọi người đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn anh: “Cậu phải cố gắng lên.”
Cố Du: “…”
Có thể cảm nhận thấy Phó Lệ Minh lạnh lùng không dễ nói chuyện, cho nên mọi người xung quanh lại nhiệt tình với Cố Du: “Cô gái à, đàn ông tuấn tú lại hào phóng như vậy không nhiều, còn có thể coi là rất hiếm, phải giữ kỹ không thôi sẽ bị cô gái khác cướp mất.”
Cái quái gì đây??? Sao mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa, hơn nữa cũng không nghe người khác giải thích.
Cố Du thở hắt ra một cái, kiên quyết nói: “Anh ấy là anh trai tôi.”
Một câu nói đã khiến mọi người im lặng.
Mọi người ngây ngẩn cả người, ánh mắt bọn họ do dự, bọn họ trầm mặc, lúng túng, thì ra anh em họ lớn lên đều đẹp mắt.
Cố Du nói xong thì không dám nhìn Phó Lệ Minh, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh vẫn đang tập trung trên người cô.
“Chúng ta đi thang bộ.” Phó Lệ Minh xoay người đi đến chỗ cầu thang bộ, Cố Du đi theo phía sau, nặng nề bước theo.
Đợi lát nữa cô sẽ nhận sai, giải thích và xin lỗi.
Thang máy dừng ở tầng trệt, Cố Du hơi nghiêng người nói câu “Tạm biệt” với anh rồi rời đi.
Phó Lệ Minh nhìn bóng dáng của cô đi xa, khóe miệng vô thức cong lên cười.
Xe vừa chạy ra khỏi bãi đậu xe, thì trong nhà gọi điện thoại tới.
Vừa rồi tâm tình của anh không tệ lắm, bây giờ lại trở nên phiền muộn.
“Có chuyện gì à?”
Phó Khai Nguyên nghe thấy giọng anh thì mất hứng, khẽ nói: “Gọi con về ăn cơm mà sao không về?”
Giọng nói Phó Lệ Minh lạnh lùng: “Không phải con đã nói với ba là con không về sao?”
“Đừng tưởng rằng có chút thành tựu cứng cáp rồi là giỏi, hiện tại con lợi hại không có nghĩa là sẽ không bao giờ có người khác vượt qua con.”
“Cho nên phải mau chóng tìm một tiểu thư gia thế một chút để kết hôn, từ từ nuốt trọn gia sản của đối phương, bên ngoài thì được mệnh danh: Vì nàng mà đánh hạ cả giang sơn?” Lời nói đầy sự châm chọc của Phó Lệ Minh.
“Con đừng lấy chuyện của mẹ con mà trút giận lên ba nữa, ba không muốn cãi nhau với con. Con là con trai duy nhất của ba, ba làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho con…”
Nói còn hay hơn hát, cho tới bây giờ Phó Khai Nguyên vẫn cho là mình là người hiểu chuyện nhất. Phó Lệ Minh không muốn tốn nước miếng, cắt ngang: “Những chuyên khác thì con mặc kệ, nhưng chuyện tình cảm của con thì ba không được nhúng tay vào.”
Nói xong thì anh lập tức cúp điện thoại.
Vẻ mặt anh bực bội, sau đó thấy Cố Du ở phía trước, cô đứng ở ven đường đón xe, một tay ôm bụng, mặt có chút đau đớn.
Phó Lệ Minh sốt ruột, lái xe qua bên phải rồi phanh lại.
Tốc độ xe của anh không chậm, đột nhiên phanh lại nên tạo nên một tiếng động bén nhọn, dọa Cố Du nhảy dựng.
Cửa kính xe hạ xuống, anh nhìn Cố Du, nói: “Lên xe.”
Mặt anh không biến sắc, giọng nói lạnh nhạt, Cố Du cảm thấy tâm tình anh không tốt, ít nhất trong thang máy vẫn còn đỡ hơn.
Người bình thường sẽ chọn không lại gần để đảm bảo an toàn, cho nên Cố Du từ chối: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được rồi, cảm ơn anh.”
Mặt mày Phó Lệ Minh càng thêm thâm trầm: “Lúc này đừng bắt tôi lặp lại lời nói.”
Cố Du nhíu mày, trong lòng biết không được từ chối tổng giám đốc ngang ngược, cô ở địa vị thấp, nghĩ lại không nên gây sự với anh.
Cô tiến lên mở cửa ghế phụ, rồi ngồi lên.
Chờ sau khi cô thắt dây an toàn rồi, Phó Lệ Minh bắt đầu lái xe đi, Cố Du sợ tới mức nắm chặt lấy dây an toàn.
Cô định nói anh chạy chậm một chút, nhưng nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị của anh, cô đành gạt bỏ suy nghĩ này. Cô cảm thấy nếu cô nói thì anh sẽ lái xe nhanh hơn.
Không thể chọc vào người đàn ông này.
Xe cũng không chạy về phía nhà Cố Du, Phó Lệ Minh lại cua vào một con đường khác.
Trong lòng Cố Du bất an: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta đi đâu vậy?”
Phó Lệ Minh không muốn nói chuyện, nhưng vì liên quan đến sự an toàn của bản thân, Cố Du quyết định không theo ông chủ lớn.
Cố Du: “Tôi…”
Phó Lệ Minh: “Ăn cơm.”
Anh cũng chưa ăn cơm tối, cũng không muốn ăn một mình.
Cố Du không muốn ăn cơm với anh, nhưng cũng không dám từ chối.
“Tôi muốn ăn món Quảng Đông ở Từ Ký.” Cố Du không khách khí nói, dù sao hiện tại bộ dạng của Phó Lệ Minh không có hứng ăn gì, vậy thì cứ theo sở thích của cô vậy.
Người bình thường cũng không dám yêu cầu Phó Lệ Minh trong tình huống này, nên trong lòng Phó Lệ Minh ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cố Du nhận thấy ánh mắt của anh, nhìn lại anh, trừng mắt hỏi: “Không được sao?”
Phó Lệ Minh quay đầu nhìn phía trước, tập trung lái xe.
Vài phút sau, xe dừng lại phía trước Từ Ký.
Cố Du bất giác nở nụ cười.
Vừa rồi đã bị kinh hãi, lát nữa phải ăn bù lại mới được.
Đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ tiến lên tiếp đón, Phó Lệ Minh theo thói quen định vào phòng riêng.
Cố Du lại nói: “Chúng ta ngồi ở bên ngoài đi, bên kia có một vị trí gần cửa sổ, ngồi ở đó có thể nhìn ngắm cảnh đêm.”
Phó Lệ Minh ngạc nhiên: “Cảnh đêm ở đây có gì đẹp chứ?”
Chỗ này là tầng ba, ngoài cửa sổ chỉ là đường cái, phong cảnh gì ở đây.
Cố Du mặc kệ, cất bước đi về phía bên kia. Vừa đi vừa nói: “Tâm tình tốt thì chỗ nào cũng là cảnh đẹp.” Giống như hiện tại tâm tình anh không tốt, thì có đến những chỗ đẹp cũng không có tâm tình thưởng thức.
Phó Lệ Minh nhìn chằm chằm lưng cô, hai mắt nheo lại.
Đây là đang nói chuyện đạo lý với anh?
Nhân viên phục vụ thấy hai người khác kỳ quái, lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi còn cần phòng riêng không ạ?”
Giọng nói Phó Lệ Minh nặng nề: “Không cần.”
Gần cửa sổ là ghế dài, hai ghế dài đối diện nhau, Cố Du ngồi vào bên cạnh cửa sổ, thật sự nhìn ngắm phong cảnh.
Lúc Phó Lệ Minh đi đến bên cạnh cạnh bàn, cô ngẩng đầu nở nụ cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó đã mời.”
“Tôi nói mời cô lúc nào?” Phó Lệ Minh ngồi xuống ghế đối diện cô.
Cố Du nhíu mày, hào phóng nói: “Vậy để tôi mời tổng giám đốc Phó ăn một bữa.” May thay vừa rồi cô không chọn một nhà hàng sang trọng, nếu không thì sao mời nổi.
Đương nhiên, cô cũng không tin Phó Lệ Minh thật sự để cô trả tiền, chắc chỉ nói dọa cô, dù sao cô cũng làm cho anh khó chịu hơn.
Trong lòng Cố Du thầm mắng: Hứ! Anh còn làm cho tôi khó chịu nữa đó.
Dù sao Cố Du đã nhìn ra, Phó Lệ Minh là cậu ấm ngậm thìa vàng. Tính tình thì đáng ghét, lại còn độc tài, nhưng không đến nỗi đáng sợ như lời đồn, những lời đồn kia chắc cũng bị làm quá lên.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, đưa mỗi người một cái.
Cố Du mở ra, chọn mấy món, sau đó đóng lại, chờ Phó Lệ Minh chọn món ăn.
Hiện tại Phó Lệ Minh quả thật không hứng ăn, hơn nữa anh cũng không thích món Quảng Đông, quá nhạt. Anh để menu xuống bàn, nói: “Cô chọn đi.”
Cố Du gật đầu: “Được.” Sau đó lại mở menu một lần nữa.
Nhân viên phục vụ vẫn nở nụ cười nhìn bọn họ, Cố Du vừa chọn món vừa tò mò hỏi: “Tâm trạng cô có vẻ rất tốt.”
Cô gái nhân viên cười rất tươi, nịnh hót: “Tôi thấy vị tiên sinh này rất chiều chuộng tiểu thư, cảm giác hai người rất hạnh phúc.”
“Đợi đã…” Cố Du cố gắng tiêu hóa hai chữ “Chiều chuộng”, định mở miệng giải thích, nghĩ lại thôi quên đi, Phó Lệ Minh lạnh lùng liếc nhìn cô gái nhân viên, cô gái lập tức cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại cô vừa khách khí vừa xa cách nói với Phó Lệ Minh: “Tổng giám đốc Phó, rất vinh dự được ăn cơm với anh, vừa đúng lúc có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Lúc nói chuyện đồng thời không quên nhắc cô gái nhân viên mau rời đi, nếu không thì cô thật sự lo lắng anh lại mắng cô gái: “Con mắt nào của cô thấy tôi chiều chuộng cô ấy?”
“Cô thật sự “Vinh dự” sao?” Phó Lệ Minh thản nhiên nhìn Cố Du.
Cố Du có chút chột dạ, cô cũng không muốn phần vinh dự này.
“Rất vinh dự.” Cô duy trì nụ cười trên mặt, người ta sẽ không động thủ với người đang cười.
Phó Lệ Minh hừ nhẹ một tiếng, khinh thường câu nói của cô.
Cố Du không thèm đếm xỉa đến anh, bởi vì dạ dày đột nhiên quặn đau.
Trên bàn chỉ có một bình trà, Cố Du vì muốn bỏ chút gì vào dạ dày rỗng, cho nên rót một tách.
Đang chuẩn bị cầm lên, thì Phó Lệ Minh đè tay cô lại, đồng thời gọi nhân viên đến.
“Cho tôi một ly nước ấm.”
“Được ạ.”
Nhân viên nhanh chóng bưng đến một ly nước ấm đặt lên bàn.
Phó Lệ Minh hất cằm, nói với Cố Du: “Uống đi.”
Cố Du nói câu “Cảm ơn”, rồi lấy ly nước bắt đầu uống.
Không biết là do uống quá nhanh, hay do bị đau dạ dày, mà tim cô đập rất nhanh. Cô nhanh chóng xác định là mình bị hạ đường huyết do đói bụng.
Phản ứng rõ ràng nhất của hạ đường huyết là tim đập nhanh.
“Đói quá.” Cô khổ sở nói.
Dù sao đói quá đã khiến cô xấu hổ, hiện tại nói thẳng ra không biết sẽ như thế nào.
Phó Lê Minh ném về mấy chữ: “Ráng chịu đựng đi.”
Cố Du đột nhiên nở nụ cười.
Phó Lệ Minh đương nhiên rất ngạc nhiên với phản ứng này của cô, Cố Du giải thích: “Tôi còn nghĩ anh nói là đáng đời cơ.”
So với “Đáng đời” thì “Ráng chịu đựng” dễ chịu hơn nhiều.
Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng, nói: “Điều này mà cũng cần nói sao.”
Chính xác là đáng đời.
Nụ cười Cố Du cứng lại, bắt đầu hối hận vì nói quá nhiều.
Ở chung một chỗ với người đàn ông này thì nên ngậm miệng thì hơn.
Đồ ăn được bưng lên, Cố Du uống một chén canh, rồi sau đó ăn món gà mà cô thích nhất.
Phó Lệ Minh vốn không có hứng ăn, nhưng nhìn thấy biểu cảm thỏa mãn khi được ăn ngon của cô, thì anh đột nhiên có hứng ăn, ăn canh, ăn cơm, ăn thịt. Cả toàn bộ quá trình, tư thế của anh luôn ngồi thẳng.
Dáng vẻ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng, dáng vẻ nghiêm chỉnh thật sự khiến người khác có ấn tượng tốt.
Gần đây Cố Du luôn duy trì cơ thể gầy, lần trước sau khi nghỉ tập ở “Nhiên Thiêu” thì cô cũng không đi tập ở chỗ khác. Cô định tìm việc làm trước rồi tính tiếp, nhưng lúc đó lại không tìm được việc làm, tiền gởi ngân hàng gần hết, cho nên khiến cô khủng hoảng, không dám tiêu xài hoang phí nữa. Sau đó cô vào Sang Thành làm việc, đang cố gắng thích ứng với công ty mới, nên chưa kịp thu xếp cái khác.
Không có thời gian đi tập gym, cô ở nhà tập yoga, nhưng hiệu quả không rõ ràng, cho nên cô chỉ có thể ăn ít đi. Mấy ngày nay, cô cảm thấy dạ dày của mình cũng dần nhỏ đi.
Ăn chưa được bao lâu, cô đã buông bát đũa.
“Tôi no rồi.”
Phó Lệ Minh nhíu mày, chén sứ ở nhà hàng rất nhỏ, cô chỉ uống một chén canh, một chén cơm, ăn mấy miếng thịt gà, mà cũng chỉ ăn cổ gà chân gà là nơi không nhiều thịt, rồi thêm chút rau dưa.
“Không phải cô đói lắm sao? Sao ăn ít vậy?”
“Tôi đã no chín phần rồi.”
“Cô là mèo à?”
Cố Du: “Không, nội tâm tôi thuộc họ hổ.”
“A!” Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua hơn phân nửa thức ăn còn trên bàn, nói: “Không phải hổ thích ăn thịt sao?”
Cố Du nhất thời bị nghẹn, phản bác ngay lập tức: “Tôi chỉ nói là nội tâm…”
Phó Lệ Minh: “Có tâm như hổ nhưng không có gan như hổ.”
Anh đã sớm nhìn ra điểm ấy.
Cố Du không còn lời nào để nói.
Cô thật ra rất muốn nói, nhưng biểu hiện của Phó Lệ Minh không tốt, nghĩ tới nghĩ lui, thôi vậy, cô không có can đảm nói.
Nếu thật sự đôi co với anh, rồi lỡ như anh tức giận, sẽ làm khó dễ cô ở công ty thì làm sao?
Cô chỉ là một nhân viên nhỏ, phải khom lưng vì năm đấu gạo thôi.
Sau khi ăn no thì điện thoại Phó Lệ Minh vang lên, là Giang Khải.
“Chuyện gì?”
Giang Khải kích động nói: “Anh! Em về rồi, anh đang ở đâu?”
Gần đây Giang Khải bị mẹ anh ấy bắt xuất ngoại đi thăm bà con, nghe nói anh ấy đã chán bắt chết. Hiện tại vừa trở về, chưa về nhà thì đã vội vàng gọi điện thoại cho bạn bè.
“Nhà hàng.”
“Có phải anh cố ý đặt nhà hàng cho em không? Cho em đón gió tẩy trần? Ở đâu? Em chạy qua luôn.”
“Không phài vì cậu.” Phó Lệ Minh nói đơn giản một câu, tại đây buổi tối oi bức, anh lại thành công gội một chậu nước lạnh lên Giang Khải.
“Vậy thì cho ai?” Giọng nói này mang theo chút u oán.
Phó Lệ Minh: “Không liên quan đến cậu.”
Giang Khải cảm thấy tim mình như bị đâm thêm nhát dao nữa.
“Anh đang ở đâu, nói địa chỉ cho em biết đi, em đi tìm anh. Hiện tại em sắp chết đói rồi nè, cơm trên máy bay khó ăn quá, nên đợi về đến nơi sẽ đi ăn món Trung Quốc với anh.” Giang Khải không kiêng nể gì cả, chỉ cần có cơm ăn là được rồi.
Phó Lệ Minh: “Bọn tôi ăn xong rồi…”
“Anh…”
“Cậu có thể tìm Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên.”
“Bọn họ ăn hết rồi.” Phó Lệ Minh là niềm hy vọng cuối cùng của Giang Khải.
Cố Du không quấy rầy anh nghe điện thoại, bữa cơm này cô nói là cô mời, vì thế đứng dậy đi tính tiền.
Phó Lệ Minh thấy thế, ra tiếng ngăn lại: “Đợi chút.”
“Hả?” Giang Khải nghĩ Phó Lệ Minh đang nói chuyện với mình.
Phó Lệ Minh không thèm để ý đến Giang Khải, vừa lấy bóp tiền ra, vừa nói với Cố Du: “Cầm đi tính tiền.”
Cố Du không nhận: “Không được, tôi mời mà.”
Phó Lệ Minh: “Tôi đồng ý hồi nào?”
Cố Du: “Anh ngầm đồng ý.”
Tay Phó Lệ Minh cầm cái ví tiền đưa ra giữa không trung, ra lệnh: “Cầm lấy.”
Cố Du mím môi, nhận lấy.
Đến quầy tính tiền, Cố Du mở ví tiền anh ra, bên trong ngoại trừ rất nhiều thẻ ngân hàng, thì còn có rất nhiều tiền giấy, tất cả đều là tiền màu đỏ mới tinh.
Lúc trở lại, Phó Lệ Minh đã gọi điện thoại xong, Cố Du đưa tiền thừa và 28 đồng, biên lai tới trước mặt anh.
Phó Lệ minh nhìn thoáng qua, chỉ lấy tiền thừa, rồi sau đó đứng dậy ra ngoài.
Cố Du: “A, còn 28 đồng…”
“Cho cô đó.”
Người có tiền không thích chút tiền lẻ này.
Mắt thấy anh đã nhanh đi ra ngoài, Cố Du cầm lấy tiền lẻ trên bàn, đuổi theo.
Ra khỏi nhà hàng, Cố Du nói: “Tôi lấy tiền của anh làm gì? Anh cầm đi.”
Sớm biết như vậy thì đã không lấy tiền lẻ rồi.
Phó Lệ Minh mặc kệ cô, đi đến chờ trước thang máy.
Thang máy đến rất nhanh, nhưng bên trong có rất nhiều người, bọn họ không vào.
Cố Du đứng ở bên cạnh anh, đưa tiền cho anh: “Cầm lấy.”
Giọng điệu này có vài phần giống anh lúc nãy.
Phó Lệ Minh hơi mất kiên nhẫn: “Đừng có nói nhiều nữa.”
Cố Du kiên trì: “Đây là tiền của anh mà, anh cầm đi.”
Đúng lúc này, người chờ thang máy bên cạnh lên tiếng nói:
“Ai da, người đẹp, tiền của cậu ấy không phải tiền của cô sao? Không cần phải vạch rõ như vậy.”
“Đúng vậy, tiền của cậu ấy là của cô, còn tiền của cô cũng là của cô.”
Cố Du: “Tôi không phải…”
“Cô làm vậy sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của đàn ông, đừng khó chịu vậy.”
“Cô gái, dì là người từng trải nên nói cho cháu biết: Cậu ấy cho, thì cháu cứ lấy, không cần phải hành động như vậy, sau này cậu ấy không cho nữa, đến lúc cháu muốn thì cũng chẳng có. Đàn ông ấy mà, chỉ tốt với cháu khi muốn bắt đầu giai đoạn sau này thôi.”
Cố Du đau đầu: “Bọn tôi không có quan hệ gì hết.”
Nói xong cô nhìn Phó Lệ Minh, hi vọng anh lên tiếng.
Phó Lệ Minh gật đầu: “Mọi người hiểu lầm rồi.”
Mọi người đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn anh: “Cậu phải cố gắng lên.”
Cố Du: “…”
Có thể cảm nhận thấy Phó Lệ Minh lạnh lùng không dễ nói chuyện, cho nên mọi người xung quanh lại nhiệt tình với Cố Du: “Cô gái à, đàn ông tuấn tú lại hào phóng như vậy không nhiều, còn có thể coi là rất hiếm, phải giữ kỹ không thôi sẽ bị cô gái khác cướp mất.”
Cái quái gì đây??? Sao mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa, hơn nữa cũng không nghe người khác giải thích.
Cố Du thở hắt ra một cái, kiên quyết nói: “Anh ấy là anh trai tôi.”
Một câu nói đã khiến mọi người im lặng.
Mọi người ngây ngẩn cả người, ánh mắt bọn họ do dự, bọn họ trầm mặc, lúng túng, thì ra anh em họ lớn lên đều đẹp mắt.
Cố Du nói xong thì không dám nhìn Phó Lệ Minh, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh vẫn đang tập trung trên người cô.
“Chúng ta đi thang bộ.” Phó Lệ Minh xoay người đi đến chỗ cầu thang bộ, Cố Du đi theo phía sau, nặng nề bước theo.
Đợi lát nữa cô sẽ nhận sai, giải thích và xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.