Chương 23
A Ninh Nhi
25/07/2020
Công việc vẫn bận rộn, Cố Du tiếp tục tăng ca mỗi ngày.
Cô mong chờ đến ngày thứ bảy để được nghỉ ngơi, sau đó lại tỉnh táo để quay về với thực tại.
Vài ngày qua cô chưa gặp lại Phó Lệ Minh, nghe nói anh đi công tác, đi lúc nào thì cô không rõ lắm.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Tối thứ sáu cả đội liên hoan, đồng nghiệp đều nghĩ mối quan hệ giữa cô và Phó Lệ Minh không bình thường, bắt đầu thảo luận suy đoán, Trải qua mấy ngày quan sát, suy đoán cũng giảm bớt, bởi vì không phát hiện ra được đầu mối bất thường nào.
Hơn nữa, tin tức Phó Lệ Minh và Dung Tĩnh đính hôn bắt đầu lan truyền, mọi người càng muốn tin điều này là sự thật.
Cố Du cũng biết chuyện này, trong công ty cũng đang bàn tán, cô biết đồng nghiệp đang quan sát phản ứng của cô, bởi vậy nhân cơ hội này cô phải phá vỡ sự nghi ngờ của mọi người, tỏ vẻ bản thân cũng cảm thấy hai người bọn họ rất môn đăng hộ đối, tính cách và năng lực cũng xứng đôi.
Về phần trong lòng cô thấp thoáng một chút xíu mất mát, nhưng cũng rất nhanh bị lý trí của cô loại trừ.
Bởi vì trong khoảng thời gian này nhận không ít quảng cáo, cấp trên sắp xếp công việc, phân công công tác.
Quảng cáo của Dung thị do Tống Lệ Hoa phụ trách, mà Cố Du là cấp dưới của Tống Lệ Hoa cho nên cũng tham gia vào dự án.
Hai bên thường xuyên liên lạc với nhau, phương diện này chủ yếu do Cố Du phụ trách. Dung Tĩnh cực kỳ coi trọng lần quảng cáo này, hơn phân nửa thời gian đều tự mình tiếp điện thoại của Cố Du.
Trên phương diện làm việc, Dung Tĩnh cực kỳ nghiêm túc, tính tình ôn hòa, hợp tác cũng rất thoải mái.
Tiếp xúc nhiều hơn, dần dần quen thuộc, ngoại trừ công việc, còn thỉnh thoảng tán gẫu đến những chuyệ khác.
Dung Tĩnh là khách hàng, lại là thiên kim của tập đoàn Dung thị, Cố Du chỉ là một nhân viên nhỏ, đương nhiên sẽ khách khí và cung kính với cô ta. Dung Tĩnh không chủ động tán gẫu, thì Cố Du cũng không tùy tiện nói lung tung ngoài công việc.
Mới đầu Dung Tĩnh chỉ tán gẫu linh tinh về thời trang rồi cách ăn mặc các kiểu, sau đó lại biến thành tán gẫu về Phó Lệ Minh.
Lúc này Cố Du mới hiểu rõ ý đồ của cô ta.
Hôm nay Dung Tĩnh hẹn cô uống trà chiều, nói là muốn thay đổi kịch bản quảng cáo một chút, nhưng sau đó lại cố ý thăm dò tin tức về Phó Lệ Minh.
Cố Du bất đắc dĩ: “Dung tiểu thư, sao tôi có thể biết về chuyện tình của tổng giám đốc Phó chứ, thứ nhất Sang Thành không thuộc công ty con của Phó thị, thứ hai tôi vừa vào Sang Thành làm việc chưa đến một tháng, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ nữa mà.”
Dung Tĩnh đương nhiên hiểu rõ, chính vì như vậy cho nên cô ta mới hỏi Cố Du được, bởi vì người mới tới thì thích nhất là mấy chuyện bát quái trong công ty, hơn nữa hỏi Cố du, bởi vì trông cô có vẻ là người sẽ không nói chuyện này cho người khác biết. Trong khoảng thời gian làm việc với nhau, Dung Tĩnh nhìn ra được Cố Du là người biết đối nhân xử thế, sẽ không ăn nói lung tung.
“Chuyện về tôi và anh ấy cô cũng nghe qua rồi chứ?”
Cố Du gật đầu, trong lòng chán ghét đề tài này.
Dung Tĩnh: “Thật ra tôi rất bất an, bởi vì không hiểu nhiều về anh ấy, anh ấy ưu tú như vậy, tính cách lại lạnh nhạt, tôi chỉ muốn biết nhiều hơn về anh ấy mà thôi.”
Cố Du: “Dung tiểu thư, tôi rất muốn giúp cô, nhưng tôi thật sự không biết gì hết.”
Dung Tĩnh: “Tôi muốn biết anh ấy có bạn gái hay không, hoặc tình nhân bí mật hay bạn gái cũ gì đó chẳng hạn?
Cố Du thật sự đau đầu: “Chưa nghe nói qua.”
Dung Tĩnh thở dài một hơi, sau đó lấy ra một bì thư, đưa tới trước mặt Cố Du: “Tôi cũng yêu cầu rất cao trên phương diện công việc, không nói đến việc đã khiến cô hao tổn tâm trí, còn phải chạy người chạy xuôi, cái này mong cô nhận lấy.”
Bên trong là cái gì thì đã rõ rành rành.
“Đó là công việc tôi phải làm, nếu không còn việc gì khác, thì tôi quay lại công ty đây…” Cố Du đứng dậy, xách túi rời đi.
Dung Tĩnh cầm bì thư đứng dậy theo, nhét nhét vào ngực Cố Du: “Không nên khách khí, không nói không ai biết.”
Cố Du cực kỳ không thích loại chuyện này, cô đặt bì thư xuống bàn, nghiêm mặt nói: “Dung tiểu thư, cô là khách của công ty chúng tôi, tôi làm tốt công việc của mình, không chỉ vì công ty, mà còn là vì bản thân. Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, hy vọng từ nay về sau cũng không cần xảy ra lần nào nữa.”
Nói xong cô xoay người rời đi, trong lòng cực kỳ bực bội. Cô đương nhiên biết Dung Tĩnh đưa tiền cho cô để cô thăm dò Phó Lệ Minh, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không thích.
Vừa trở lại công ty, Hoắc Diệc Thanh lập tức gọi Cố Du vào văn phòng.
“Tổng giám đốc Hoắc.”
Tâm tình Hoắc Diệc Thanh không tệ, ngồi ở bàn tổng giám đốc nghịch bút máy: “Cô ngồi đi.”
Cố Du ngồi xuống ghế đối diện anh ấy.
“Nghe nói cô mới đi gặp Dung Tĩnh?”
Trong lòng Cố Du thấp thỏm, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Gần đây người ta đồn đại Dung Tĩnh và tổng giám đốc Phó…. Gì gì đó, cô biết không?”
Về “Gì gì đó” là cái gì, Cố Du hiểu được: “Có nghe đồng nghiệp bàn tán qua.”
Hoắc Diệc Thanh ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Đó đều là tin đồn nhảm.”
Cố Du im lặng, cái này cũng đâu liên quan gì đến cô.
Hoắc Diệc Thanh liếc mắt quan sát cô, thấy thần sắc cô không thay đổi, vì thế giao nhiệm vụ cho cô: “Cô giúp tôi lên văn phòng tổng giám đốc Phó một chuyến.”
Cố Du lập tức từ chối: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi còn có công việc quan trọng cần phải làm, anh nhờ người khác đi.”
Hoắc Diệc Thanh: “Vậy đợi sau khi cô xong việc rồi đi.”
“Có thể sẽ bận đến hết giờ làm.”
“Vậy thì sau giờ làm…”
“Tổng giám đốc Hoắc.” Cố Du cắt ngang Hoắc Diệc Thanh, sắc mặt không vui, nói: “Tôi biết anh và Giang Khải đều muốn gán ghép tôi với Tổng giám đốc Phó, nhưng mà hai người đã hỏi qua ý kiến của bọn tôi chưa? Tôi và tổng giám đốc Phó hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, thậm chí có thể nói là bọn tôi ở hai thế giới khác nhau. Có lẽ hai anh sẽ cảm thấy thú vị, nhưng với tôi mà nói, đây là một việc rất vô vị và cũng rất phức tạp. Tôi tới đây làm việc để thể hiện giá trị của bản thân, nếu như lúc trước anh tuyển tôi vào đây làm chỉ để làm trò tiêu khiển cho anh, thì tôi sẽ nghỉ việc.”
Hoắc Diệc Thanh không ngờ Cố Du lại phản ứng gay gắt như vậy, trấn an nói: “Đừng động một tí là lại nói chuyện nghỉ việc, tôi không coi cô là trò tiêu khiển, tôi tuyển cô vào đây hoàn toàn là vì năng lực của cô. Về chuyện tổng giám đốc Phó… Thôi quên đi, sau này tôi sẽ không nhờ cô nữa được không?”
Cố Du không trả lời ngay lập tức, có vẻ như không tin lời anh ấy nói.
Hoắc Diệc Thanh thở dài một hơi, sầu khổ nói: “Tôi nói thật mà, có lẽ cô không hiểu rõ về tổng giám đốc Phó, thật ra cậu ấy là người đáng thương. Tôi và Giang Khải chỉ cảm thấy cậu ấy tiếp xúc với cô rất bình thường, không chán ghét, cho nên mới muốn hai người tiếp xúc nhiều hơn.”
Ở đây chưa tới hai tiếng, bởi vì Phó Lệ Minh mà Cố Du đã lớn tiếng bất đồng với người khác, quả thật rất gay gắt.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh đánh giá tôi quá cao rồi, tôi và tổng giám đốc Phó chỉ gặp mặt vài lần, vậy mà anh tự ý cho rằng mình làm vậy là đúng sao.”
Hoắc Diệc Thanh: “Thôi được rồi, nếu cô đã không thích, thì lần sau không kéo cô vào chuyện này nữa.”
Cố Du nhìn vẻ mặt anh ấy, cân nhắc một chút rồi gật đầu.
Hoắc Diệc Thanh mỉm cười: “Cô đi làm việc đi, nghỉ việc cái gì chứ, coi như chưa từng nói qua.”
“Được.”
Nói thẳng ra mọi chuyện cũng tốt, cũng coi như cảnh cáo anh ấy sau này không được làm mấy chuyện vô vị nữa.
Trong lòng Cố Du thoải mái, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, cô duỗi tay nắm chặt tay nắm cửa, chuẩn bị dùng lực xoay nắm cửa, thì bàn tay thả lỏng.
Cửa được mở ra từ người bên ngoài.
Cô lùi về phía sau một bước, giương mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt Phó Lệ Minh cũng đang nhìn cô.
Cô nhất thời sửng sốt.
Sắc mặt Phó Lệ Minh lạnh nhạt, thân hình không động đậy, ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt Cố Du.
“Sao cậu lại xuống đây?” Hoắc Diệc Thanh lên tiếng hỏi.
Cố Du hoàn hồn, cung kính chào hỏi anh: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Lệ Minh: “Ừ.”
Anh đứng ở cửa, một bàn tay còn đang đặt trên nắm cửa, cơ thể anh chặn hết lối ra vào.
Cố Du lui về phía sau: “Mời tổng giám đốc Phó vào, tôi ra ngoài làm việc.”
Phó Lệ Minh nghe thấy vậy mới cất bước tiến vào, Cố Du lập tức đi ra ngoài.
“Đợi một chút.” Giọng nói Phó Lệ Minh vang lên ở phía sau lưng cô.
Cố Du làm bộ không nghe thấy, cô vươn tay đóng cửa.
Cửa đóng được một nửa, thì đã bị một bàn tay chặn lấy khung cửa.
“Tôi nói cô đợi một chút.” Giọng điệu của anh rất nghiêm khắc, hiển nhiên là không vui vì cô giả điếc.
Cố Du không thể không dừng lại, hỏi: “Tổng giám đốc Phó còn chuyện gì sao?”
Phó Lệ Minh nhìn cô một cái thật sâu, trên mặt không có biểu hiện gì, sau đó quay đầu hỏi Hoắc Diệc Thanh: “Tối nay cô ấy có tăng ca không?”
Dạo gần đây hầu như đều tăng ca mỗi ngày, nhưng tối nay thì chưa rõ, nhưng Hoắc Diệc Thanh vẫn kiên định nói: “Không tăng ca.”
Nghe thấy đáp án, Phó Lệ Minh tiếp tục nói với Cố Du: “Chỗ tiệm làm đồ gốm gọi điện thoại tới nói có thể đến lấy đồ được rồi, sau khi tan làm cô đi với tôi.”
Cái này không phải là hỏi ý kiến cô, mà là tự quyết định.
Cố Du không hiểu bực bội vì cái gì, từ chối: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, hôm nay tôi có hẹn rồi, không thể đi với anh.”
Phó Lệ Minh lại hỏi: “Hẹn với ai?”
Cố Du: “Bạn.”
Hoắc Diệc Thanh nhìn hai người bọn họ, thấy không khí không đúng, nói: “Tôi không có hẹn, để tôi đi với cậu. Cố Du, cô mau đi làm việc đi, đừng để khách hàng chờ lâu.”
“Được.” Cố Du có thể thoát thân, cô cũng không quan tâm đến cánh cửa nữa, bởi vì Phó Lệ Minh vẫn đang nắm chặt khung cửa.
Một lát sau, Hoắc Diệc Thanh phiền muộn nói: “Đừng nhìn nữa, người cũng đã đi rồi.”
Phó Lệ Minh đóng cửa lại, lạnh mặt đi tới, ném túi giấy trong tay tới trước mặt Hoắc Diệc Thanh.
Hoắc Diệc Thanh keo túi giấy qua, trách cứ: “Cậu dịu dàng lại một chút, bởi vì tính tình cậu đáng ghét như vậy nên người ta mới không thèm để ý đến cậu.”
Phó Lệ Minh sắc mắt liếc nhìn anh ấy.
Hoắc Diệc Thanh không muốn đâm chọt nữa: “Ngồi đi, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Phó Lệ Minh ngồi xuống, lạnh mặt hỏi: “Gần đây có chuyện gì quan trọng không, nói đi.”
Hoắc Diệc Thanh: “Bây giờ tôi không hiểu là anh đang hỏi chuyện quan trọng gì? Về công ty? Hay là về phụ nữ?”
Phó Lệ Minh liếc mắt nhìn Hoắc Diệc Thanh, không muốn nói nhảm với anh ấy.
Trong lòng Hoắc Diệc Thanh thở dài, loại tính tình đáng ghét này, nếu anh ấy là phụ nữ thì chắc chắn sẽ lựa chọn tránh xa giống y Cố Du vậy.
“Về công ty, thì có mấy lão già bắt đầu cướp việc làm ăn của bên mình, cho khách hàng rất nhiều lợi nhuận tốt hơn chúng ta. Về phụ nữ, không biết ai đồn chuyện của cậu và Dung Tĩnh tới công ty, mà lại đồn đúng một việc.”
Phó Lệ Minh cau mày, tâm tư nặng nề.
Hoắc Diệc Thanh tiếp tục: “Cố Du đương nhiên cũng đã nghe nói qua, còn nữa, bởi vì công việc, cho nên cô ấy và Dung Tĩnh thường xuyên tiếp xúc với nhau, Dung Tĩnh rất coi trọng đợt quảng cáo này như vậy, còn không phải là vì cậu sao. Nghe nói Dung Tĩnh còn thăm dò chuyện của cậu, có lẽ đã ra tay với cả Cố Du.”
Đây cũng là nguyên nhân khiến Cố Du phản ứng gay gắt như vậy, Hoắc Diệc Thanh lý giải.
Phó Lệ Minh: “Vừa rồi cậu nói gì với cô ấy?”
Anh nhận ra tâm tình của Cố Du không tốt.
Anh tự mình mang cà phê đen xuống cho Hoắc Diệc Thanh, mục đích chính là kêu Cố Du đi đến tiệm đồ gốm với anh, vốn còn cho là cô sẽ rất thích mà đồng ý, nhưng ai ngờ cô lại từ chối.
Cô mong chờ đến ngày thứ bảy để được nghỉ ngơi, sau đó lại tỉnh táo để quay về với thực tại.
Vài ngày qua cô chưa gặp lại Phó Lệ Minh, nghe nói anh đi công tác, đi lúc nào thì cô không rõ lắm.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Tối thứ sáu cả đội liên hoan, đồng nghiệp đều nghĩ mối quan hệ giữa cô và Phó Lệ Minh không bình thường, bắt đầu thảo luận suy đoán, Trải qua mấy ngày quan sát, suy đoán cũng giảm bớt, bởi vì không phát hiện ra được đầu mối bất thường nào.
Hơn nữa, tin tức Phó Lệ Minh và Dung Tĩnh đính hôn bắt đầu lan truyền, mọi người càng muốn tin điều này là sự thật.
Cố Du cũng biết chuyện này, trong công ty cũng đang bàn tán, cô biết đồng nghiệp đang quan sát phản ứng của cô, bởi vậy nhân cơ hội này cô phải phá vỡ sự nghi ngờ của mọi người, tỏ vẻ bản thân cũng cảm thấy hai người bọn họ rất môn đăng hộ đối, tính cách và năng lực cũng xứng đôi.
Về phần trong lòng cô thấp thoáng một chút xíu mất mát, nhưng cũng rất nhanh bị lý trí của cô loại trừ.
Bởi vì trong khoảng thời gian này nhận không ít quảng cáo, cấp trên sắp xếp công việc, phân công công tác.
Quảng cáo của Dung thị do Tống Lệ Hoa phụ trách, mà Cố Du là cấp dưới của Tống Lệ Hoa cho nên cũng tham gia vào dự án.
Hai bên thường xuyên liên lạc với nhau, phương diện này chủ yếu do Cố Du phụ trách. Dung Tĩnh cực kỳ coi trọng lần quảng cáo này, hơn phân nửa thời gian đều tự mình tiếp điện thoại của Cố Du.
Trên phương diện làm việc, Dung Tĩnh cực kỳ nghiêm túc, tính tình ôn hòa, hợp tác cũng rất thoải mái.
Tiếp xúc nhiều hơn, dần dần quen thuộc, ngoại trừ công việc, còn thỉnh thoảng tán gẫu đến những chuyệ khác.
Dung Tĩnh là khách hàng, lại là thiên kim của tập đoàn Dung thị, Cố Du chỉ là một nhân viên nhỏ, đương nhiên sẽ khách khí và cung kính với cô ta. Dung Tĩnh không chủ động tán gẫu, thì Cố Du cũng không tùy tiện nói lung tung ngoài công việc.
Mới đầu Dung Tĩnh chỉ tán gẫu linh tinh về thời trang rồi cách ăn mặc các kiểu, sau đó lại biến thành tán gẫu về Phó Lệ Minh.
Lúc này Cố Du mới hiểu rõ ý đồ của cô ta.
Hôm nay Dung Tĩnh hẹn cô uống trà chiều, nói là muốn thay đổi kịch bản quảng cáo một chút, nhưng sau đó lại cố ý thăm dò tin tức về Phó Lệ Minh.
Cố Du bất đắc dĩ: “Dung tiểu thư, sao tôi có thể biết về chuyện tình của tổng giám đốc Phó chứ, thứ nhất Sang Thành không thuộc công ty con của Phó thị, thứ hai tôi vừa vào Sang Thành làm việc chưa đến một tháng, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ nữa mà.”
Dung Tĩnh đương nhiên hiểu rõ, chính vì như vậy cho nên cô ta mới hỏi Cố Du được, bởi vì người mới tới thì thích nhất là mấy chuyện bát quái trong công ty, hơn nữa hỏi Cố du, bởi vì trông cô có vẻ là người sẽ không nói chuyện này cho người khác biết. Trong khoảng thời gian làm việc với nhau, Dung Tĩnh nhìn ra được Cố Du là người biết đối nhân xử thế, sẽ không ăn nói lung tung.
“Chuyện về tôi và anh ấy cô cũng nghe qua rồi chứ?”
Cố Du gật đầu, trong lòng chán ghét đề tài này.
Dung Tĩnh: “Thật ra tôi rất bất an, bởi vì không hiểu nhiều về anh ấy, anh ấy ưu tú như vậy, tính cách lại lạnh nhạt, tôi chỉ muốn biết nhiều hơn về anh ấy mà thôi.”
Cố Du: “Dung tiểu thư, tôi rất muốn giúp cô, nhưng tôi thật sự không biết gì hết.”
Dung Tĩnh: “Tôi muốn biết anh ấy có bạn gái hay không, hoặc tình nhân bí mật hay bạn gái cũ gì đó chẳng hạn?
Cố Du thật sự đau đầu: “Chưa nghe nói qua.”
Dung Tĩnh thở dài một hơi, sau đó lấy ra một bì thư, đưa tới trước mặt Cố Du: “Tôi cũng yêu cầu rất cao trên phương diện công việc, không nói đến việc đã khiến cô hao tổn tâm trí, còn phải chạy người chạy xuôi, cái này mong cô nhận lấy.”
Bên trong là cái gì thì đã rõ rành rành.
“Đó là công việc tôi phải làm, nếu không còn việc gì khác, thì tôi quay lại công ty đây…” Cố Du đứng dậy, xách túi rời đi.
Dung Tĩnh cầm bì thư đứng dậy theo, nhét nhét vào ngực Cố Du: “Không nên khách khí, không nói không ai biết.”
Cố Du cực kỳ không thích loại chuyện này, cô đặt bì thư xuống bàn, nghiêm mặt nói: “Dung tiểu thư, cô là khách của công ty chúng tôi, tôi làm tốt công việc của mình, không chỉ vì công ty, mà còn là vì bản thân. Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, hy vọng từ nay về sau cũng không cần xảy ra lần nào nữa.”
Nói xong cô xoay người rời đi, trong lòng cực kỳ bực bội. Cô đương nhiên biết Dung Tĩnh đưa tiền cho cô để cô thăm dò Phó Lệ Minh, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không thích.
Vừa trở lại công ty, Hoắc Diệc Thanh lập tức gọi Cố Du vào văn phòng.
“Tổng giám đốc Hoắc.”
Tâm tình Hoắc Diệc Thanh không tệ, ngồi ở bàn tổng giám đốc nghịch bút máy: “Cô ngồi đi.”
Cố Du ngồi xuống ghế đối diện anh ấy.
“Nghe nói cô mới đi gặp Dung Tĩnh?”
Trong lòng Cố Du thấp thỏm, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Gần đây người ta đồn đại Dung Tĩnh và tổng giám đốc Phó…. Gì gì đó, cô biết không?”
Về “Gì gì đó” là cái gì, Cố Du hiểu được: “Có nghe đồng nghiệp bàn tán qua.”
Hoắc Diệc Thanh ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Đó đều là tin đồn nhảm.”
Cố Du im lặng, cái này cũng đâu liên quan gì đến cô.
Hoắc Diệc Thanh liếc mắt quan sát cô, thấy thần sắc cô không thay đổi, vì thế giao nhiệm vụ cho cô: “Cô giúp tôi lên văn phòng tổng giám đốc Phó một chuyến.”
Cố Du lập tức từ chối: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi còn có công việc quan trọng cần phải làm, anh nhờ người khác đi.”
Hoắc Diệc Thanh: “Vậy đợi sau khi cô xong việc rồi đi.”
“Có thể sẽ bận đến hết giờ làm.”
“Vậy thì sau giờ làm…”
“Tổng giám đốc Hoắc.” Cố Du cắt ngang Hoắc Diệc Thanh, sắc mặt không vui, nói: “Tôi biết anh và Giang Khải đều muốn gán ghép tôi với Tổng giám đốc Phó, nhưng mà hai người đã hỏi qua ý kiến của bọn tôi chưa? Tôi và tổng giám đốc Phó hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, thậm chí có thể nói là bọn tôi ở hai thế giới khác nhau. Có lẽ hai anh sẽ cảm thấy thú vị, nhưng với tôi mà nói, đây là một việc rất vô vị và cũng rất phức tạp. Tôi tới đây làm việc để thể hiện giá trị của bản thân, nếu như lúc trước anh tuyển tôi vào đây làm chỉ để làm trò tiêu khiển cho anh, thì tôi sẽ nghỉ việc.”
Hoắc Diệc Thanh không ngờ Cố Du lại phản ứng gay gắt như vậy, trấn an nói: “Đừng động một tí là lại nói chuyện nghỉ việc, tôi không coi cô là trò tiêu khiển, tôi tuyển cô vào đây hoàn toàn là vì năng lực của cô. Về chuyện tổng giám đốc Phó… Thôi quên đi, sau này tôi sẽ không nhờ cô nữa được không?”
Cố Du không trả lời ngay lập tức, có vẻ như không tin lời anh ấy nói.
Hoắc Diệc Thanh thở dài một hơi, sầu khổ nói: “Tôi nói thật mà, có lẽ cô không hiểu rõ về tổng giám đốc Phó, thật ra cậu ấy là người đáng thương. Tôi và Giang Khải chỉ cảm thấy cậu ấy tiếp xúc với cô rất bình thường, không chán ghét, cho nên mới muốn hai người tiếp xúc nhiều hơn.”
Ở đây chưa tới hai tiếng, bởi vì Phó Lệ Minh mà Cố Du đã lớn tiếng bất đồng với người khác, quả thật rất gay gắt.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh đánh giá tôi quá cao rồi, tôi và tổng giám đốc Phó chỉ gặp mặt vài lần, vậy mà anh tự ý cho rằng mình làm vậy là đúng sao.”
Hoắc Diệc Thanh: “Thôi được rồi, nếu cô đã không thích, thì lần sau không kéo cô vào chuyện này nữa.”
Cố Du nhìn vẻ mặt anh ấy, cân nhắc một chút rồi gật đầu.
Hoắc Diệc Thanh mỉm cười: “Cô đi làm việc đi, nghỉ việc cái gì chứ, coi như chưa từng nói qua.”
“Được.”
Nói thẳng ra mọi chuyện cũng tốt, cũng coi như cảnh cáo anh ấy sau này không được làm mấy chuyện vô vị nữa.
Trong lòng Cố Du thoải mái, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, cô duỗi tay nắm chặt tay nắm cửa, chuẩn bị dùng lực xoay nắm cửa, thì bàn tay thả lỏng.
Cửa được mở ra từ người bên ngoài.
Cô lùi về phía sau một bước, giương mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt Phó Lệ Minh cũng đang nhìn cô.
Cô nhất thời sửng sốt.
Sắc mặt Phó Lệ Minh lạnh nhạt, thân hình không động đậy, ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt Cố Du.
“Sao cậu lại xuống đây?” Hoắc Diệc Thanh lên tiếng hỏi.
Cố Du hoàn hồn, cung kính chào hỏi anh: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Lệ Minh: “Ừ.”
Anh đứng ở cửa, một bàn tay còn đang đặt trên nắm cửa, cơ thể anh chặn hết lối ra vào.
Cố Du lui về phía sau: “Mời tổng giám đốc Phó vào, tôi ra ngoài làm việc.”
Phó Lệ Minh nghe thấy vậy mới cất bước tiến vào, Cố Du lập tức đi ra ngoài.
“Đợi một chút.” Giọng nói Phó Lệ Minh vang lên ở phía sau lưng cô.
Cố Du làm bộ không nghe thấy, cô vươn tay đóng cửa.
Cửa đóng được một nửa, thì đã bị một bàn tay chặn lấy khung cửa.
“Tôi nói cô đợi một chút.” Giọng điệu của anh rất nghiêm khắc, hiển nhiên là không vui vì cô giả điếc.
Cố Du không thể không dừng lại, hỏi: “Tổng giám đốc Phó còn chuyện gì sao?”
Phó Lệ Minh nhìn cô một cái thật sâu, trên mặt không có biểu hiện gì, sau đó quay đầu hỏi Hoắc Diệc Thanh: “Tối nay cô ấy có tăng ca không?”
Dạo gần đây hầu như đều tăng ca mỗi ngày, nhưng tối nay thì chưa rõ, nhưng Hoắc Diệc Thanh vẫn kiên định nói: “Không tăng ca.”
Nghe thấy đáp án, Phó Lệ Minh tiếp tục nói với Cố Du: “Chỗ tiệm làm đồ gốm gọi điện thoại tới nói có thể đến lấy đồ được rồi, sau khi tan làm cô đi với tôi.”
Cái này không phải là hỏi ý kiến cô, mà là tự quyết định.
Cố Du không hiểu bực bội vì cái gì, từ chối: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, hôm nay tôi có hẹn rồi, không thể đi với anh.”
Phó Lệ Minh lại hỏi: “Hẹn với ai?”
Cố Du: “Bạn.”
Hoắc Diệc Thanh nhìn hai người bọn họ, thấy không khí không đúng, nói: “Tôi không có hẹn, để tôi đi với cậu. Cố Du, cô mau đi làm việc đi, đừng để khách hàng chờ lâu.”
“Được.” Cố Du có thể thoát thân, cô cũng không quan tâm đến cánh cửa nữa, bởi vì Phó Lệ Minh vẫn đang nắm chặt khung cửa.
Một lát sau, Hoắc Diệc Thanh phiền muộn nói: “Đừng nhìn nữa, người cũng đã đi rồi.”
Phó Lệ Minh đóng cửa lại, lạnh mặt đi tới, ném túi giấy trong tay tới trước mặt Hoắc Diệc Thanh.
Hoắc Diệc Thanh keo túi giấy qua, trách cứ: “Cậu dịu dàng lại một chút, bởi vì tính tình cậu đáng ghét như vậy nên người ta mới không thèm để ý đến cậu.”
Phó Lệ Minh sắc mắt liếc nhìn anh ấy.
Hoắc Diệc Thanh không muốn đâm chọt nữa: “Ngồi đi, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Phó Lệ Minh ngồi xuống, lạnh mặt hỏi: “Gần đây có chuyện gì quan trọng không, nói đi.”
Hoắc Diệc Thanh: “Bây giờ tôi không hiểu là anh đang hỏi chuyện quan trọng gì? Về công ty? Hay là về phụ nữ?”
Phó Lệ Minh liếc mắt nhìn Hoắc Diệc Thanh, không muốn nói nhảm với anh ấy.
Trong lòng Hoắc Diệc Thanh thở dài, loại tính tình đáng ghét này, nếu anh ấy là phụ nữ thì chắc chắn sẽ lựa chọn tránh xa giống y Cố Du vậy.
“Về công ty, thì có mấy lão già bắt đầu cướp việc làm ăn của bên mình, cho khách hàng rất nhiều lợi nhuận tốt hơn chúng ta. Về phụ nữ, không biết ai đồn chuyện của cậu và Dung Tĩnh tới công ty, mà lại đồn đúng một việc.”
Phó Lệ Minh cau mày, tâm tư nặng nề.
Hoắc Diệc Thanh tiếp tục: “Cố Du đương nhiên cũng đã nghe nói qua, còn nữa, bởi vì công việc, cho nên cô ấy và Dung Tĩnh thường xuyên tiếp xúc với nhau, Dung Tĩnh rất coi trọng đợt quảng cáo này như vậy, còn không phải là vì cậu sao. Nghe nói Dung Tĩnh còn thăm dò chuyện của cậu, có lẽ đã ra tay với cả Cố Du.”
Đây cũng là nguyên nhân khiến Cố Du phản ứng gay gắt như vậy, Hoắc Diệc Thanh lý giải.
Phó Lệ Minh: “Vừa rồi cậu nói gì với cô ấy?”
Anh nhận ra tâm tình của Cố Du không tốt.
Anh tự mình mang cà phê đen xuống cho Hoắc Diệc Thanh, mục đích chính là kêu Cố Du đi đến tiệm đồ gốm với anh, vốn còn cho là cô sẽ rất thích mà đồng ý, nhưng ai ngờ cô lại từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.