Hoạn Hải Vô Nhai

Quyển 1 - Chương 45: Dự tính buôn bán

Hạ Ngôn Băng

24/01/2014

- Đông Phong, Quyên Tử, hai ngươi cũng đừng làm nữa, giao cho Trương mụ là được rồi. Mau ra đây xem, đại ân nhân của chúng ta đến đây.

Lâm Mãn Đường lão nhân kêu lên.

- Con đến đây, cha!

Vợ chồng Lâm Đông Phong lên tiếng, lập tức từ trong phòng bếp đi ra. Vốn bữa cơm hôm nay đã có bảo mẫu Trương mụ chuẩn bị là được rồi, nhưng vợ chồng Lâm Đông Phong vì muốn thể hiện thành ý của mình, cố ý muốn biểu diễn một chút món ăn Nga do bọn họ học được ở Sông Tuy Phần, cho nên cũng xuống phòng bếp bận rộn.

Vợ chồng Lâm Đông Phong thấy Triệu Trường Phong, không thiếu được lại là một trận nghìn ân vạn tạ, khiến Triệu Trường Phong rất xấu hổ, liên tiếp không nói được câu nào.

Trong lòng Lâm Đông Phong vốn tồn tại lòng cảm kích Triệu Trường Phong đã cứu mạng lão gia tử nhà mình, lúc này thấy bộ dạng Triệu Trường Phong làm ơn mà không chút kiêu ngạo, trong lòng càng cảm thấy thích Triệu Trường Phong hơn.

- Trường Phong, nào, xem tôi mang đến cho cháu cái gì này!

Lâm Đông Phong lôi ra một va li du lịch lớn, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ nặng trịch đưa cho Triệu Trường Phong.

Triệu Trường Phong cầm lấy xem. Hộp tốt vẫn duy trì chất liệu thô, không có lớp sơn bên trên. Chỉ được mài sơ qua một chút, sờ vào cảm thấy có chút thô ráp.

Mở ra hộp, bên trong là một túi đay hình tròn. Triệu Trường Phong cẩn thận mở túi đay ra, phát hiện bên trong là một miếng hình tròn màu nâu hồng tỏa ra ánh sáng, sờ lên đã rất bóng. Thật giống như là một mảng nến thô được cắt ra thành miếng. Nhưng cầm nó lại thấy nặng hơn rất nhiều. Ngửi còn có một mùi tanh nhàn nhạt.

- Lâm thúc thúc, đây là cái gì?

Triệu Trường Phong tò mò hỏi.

- Ha ha, đây là Nhung hươu Nga chính tông. Tôi đã đặc biệt chạy đến bờ bên kia sông Tuy Phần mua về.

Lâm Đông Phong vừa cười vừa nói:

- Nhung hươu là dược liệu bổ máu tốt nhất. Trường Phong, lần trước cậu vì cha tôi đã hiến sáu trăm cc máu, thân thể chắc hẳn rất mệt mọi. Những lát nhung hươu này là tôi đặc biệt mua về cho cậu dùng bổ máu.

- Lâm thúc thúc, chắc là cái này rất đắt phải không? Cháu làm sao không biết xấu hổ nhận lấy được? Hay là để lại cho Lâm gia gia dùng đi.

Triệu Trường Phong vừa mới từ chối qua liền hối hận. Lâm gia có tiền như thế, chắc hẳn cũng không thiếu chút nhung hươu này. Nói không chừng Lâm Đông Phong đã sớm mua cho Lâm Mãn Đường. Tuy rằng mình không cần những lát nhung hươu này, nhưng có thể mang về để ba mẹ bổ sung một chút cho cơ thể.

Triệu Trường Phong biết lộc nhung rất đắt, lại không biết Lâm Đông Phong mua cho hắn là lộc nhung thượng phẩm. Dựa theo cách gọi của trung y là sáp phiến.

Theo Y điển Thượng Vân: nhung đứng đầu, lớp trên cùng là sáp tự nhiên, mịn mạng như mỡ, tên là sáp phiến. Tầng thứ hai màu trắng có chút vàng, có nhiều đường máu tinh khiết trong đó. Tầng cuối cùng giống như tổ ong, màu đen tím xuyên thấu, tên là phong phiến, còn gọi là thông phiến.

Bởi vậy có thể thấy được, sáp phiến này trân quý tới mức nào.



- Trường Phong, cậu cầm về dùng đi.

Lâm Đông Phong cười nói.

- Bên cha tôi, tôi đã chuẩn bị cái khác.

Lâm Mãn Đường cười nói:

- Đúng vậy, Trường Phong. Đông Phong đã chuẩn bị cho tôi vài túi đây này.

Triệu Trường Phong biết thời biết thế nói:

- Vậy, Lâm gia gia, Lâm thúc thúc, cháu không khách khí nữa.

- Ha ha, khách khí cái gì!

Lâm Đông Phong cười lại lấy ra thứ khác.

- Trường Phong, tôi cho cũng chuẩn bị quà biếu cha mẹ cậu. Cậu mang về cho bọn họ.

- Đây là khăng quàng cổ lông chồn của Nga. Cậu mang về để mẹ cậu quàng cho ấm.

Lâm Đông Phong đưa khăng quàng cổ lông chồn cho Triệu Trường Phong. Sau đó lại giơ lên một thứ khác nữa,

- Cái này đây, là dao cạo râu của Nga. Mã lực mạnh mẽ. Cắt râu như cắt cỏ. Loại râu gì cũng có thể cạo sạch, hơn nữa chất lượng vô cùng tốt. Mười mấy năm cũng không bị hỏng. Khuyết điểm duy nhất chính là âm thanh hơi lớn. Ban đêm dùng nó có thể khiến người khác nghĩ cậu đang mở máy kéo!



- Ha ha, âm thanh lớn hơn một chút cũng không sao. Chỉ cần dùng tốt là được.

Triệu Trường Phong nở nụ cười, râu quai nón của cha dầy như vậy. Mỗi một sợi râu giống như là dây thép. Một năm không biết đã phá hỏng bao nhiêu dao cạo râu. Hiện tại có loại dao cạo râu của Nga. Phỏng đoán từ bây giờ sẽ không cần buồn rầu vì nó nữa?

- Lâm thúc thúc, mấy thứ này nhất định không rẻ phải không? Cháu cầm sợ không thích hợp đâu.

Triệu Trường Phong có chút lo lắng.

- Phỏng chừng cha mẹ cháu nhất định sẽ mắng cháu.



Dao cạo râu có giá thế nào Triệu Trường Phong không biết, nhưng Triệu Trường Phong biết chiếc khăn quàng cổ lông chồn kia khẳng định có giá không rẻ. Chỉ sợ phải tới mấy trăm?

Lâm Đông Phong cười to mấy tiếng, nói:

- Trường Phong, hai thứ này không đáng mấy tiền. Người Nga rất dễ lừa gạt. Tùy tiện đưa ra một chiếc áo nhung làm bằng lông vịt bốn mươi, năm mươi đồng có thể đổi được hai chiếc khăn quàng cổ lông chồn như vậy.

- Giá dao cạo râu lại càng rẻ. Một đôi đôi giầy do Ôn Châu sản xuất chỉ có hơn mười đồng, nhưng lại có thể đổi được ba cái dao cạo râu. Tính lên, một cái dao cạo râu cũng chỉ sáu bảy đồng.

Triệu Trường Phong mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lâm Đông Phong:

- Không thể nào? Lâm thúc thúc, cháu nghe nói đồ của Nga rẻ, nhưng cũng không rẻ đến nước này chứ?

Lâm Đông Phong khoát tay, nói:

- Thời điểm trước kia còn rẻ hơn. Hiện tại bọn người Nga đều đã trở nên giảo hoạt, sẽ làm giá. Thứ đó so với trước kia đã đắt hơn rất nhiều!

Triệu Trường Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

- Lâm thúc thúc, vậy hộp lộc hươu Nga này có phải cũng không tốn bao nhiêu tiền phải không?

Lâm Trường Phong cười ha ha:

- Trường Phong, tiểu tử cậu thật thông minh. Cái này cũng bị cậu phát hiện được!

Lúc này Trương mụ qua mời mọi người đi ăn cơm. Lâm Mãn Đường lớn tiếng nói:

- Đi một chút đi, đi ăn cơm. Có gì nói trên bàn cơm là được!

Trên bàn cơm đầy đặc sản của Nga: xúc xích Nga, xúc xích xông khói của Nga, súp gan ngỗng, cá ngừ ca-li vò, các loại cá hồi hun khói, bánh mì lúa mạch đen, mỡ bò, thậm chí còn có rượu Vodka.

Ngoài ra chính là thức ăn của Nga do chính tay vợ chồng Lâm Đông Phong làm. Cái gì là sa lát thịt xay và các loại món ăn cuộn nấm. Trong lúc nhất thời Triệu Trường Phong nhìn đến hoa cả mắt, hận không thể đóng gói mấy thứ này về chậm rãi hưởng thụ.

Tuy rằng là trên bàn chủ yếu là các món ăn của Nga nhưng vẫn dùng chén đũa của người phương đông. Thật ra Triệu Trường Phong rất đễ thích ứng.

Đối với những thức ăn Nga, Triệu Trường Phong cảm giác không giống nhau. Có vài thứ ăn vào cảm thấy vô cùng ngon. Có vài thứ lại có mùi vị lại quá mức cổ quái. Không biết đám người Nga làm thế nào nhét được mấy thứ đó ăn vào trong bụng.

Lúc Triệu Trường Phong ăn cơm vẫn nghĩ tới một vấn đề, nhưng lại không quyết định được có nên mở miệng hỏi Lâm Đông Phong hay không. Mắt thấy bữa cơm này sắp phải kết thúc, Triệu Trường Phong rốt cục đã hạ quyết tâm.

- Lâm thúc thúc, trong tay chú còn có dao cạo râu của Nga không? Có thể bán sỉ một ít cho cháu được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Hải Vô Nhai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook