Chương 15: Đại kết cục
Vụ Nguyệt Nguyệt Nguyệt
30/12/2021
Một dải lụa đỏ khe rũ xuống trên đầu Thích Không, y cuối xuống nhìn, đập vào mắt cũng là một màu đỏ rực. Tăng y vải thô mặc đã nhiều năm, áo
choàng gấm đỏ thẫm lại khiến y cảm thấy hơi không quen. Nhưng y vẫn yên
tĩnh ngồi trên giường chờ Hạ Cẩm về.
Hôm qua sau khi bọn họ tỉnh lại từ mộng cảnh đã phiên vân phúc vũ một phen, Thích Không còn ôm Hạ Cẩm vào thùng nước trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó hai người ngủ thẳng một hơi đến sau giờ ngọ* mới tỉnh. Cung Nhụy ở bên ngoài gọi vào: "Sư đệ, ngươi chưa chết chứ hả?" Hạ Cẩm dụi dụi mắt, buồn ngủ mà ngáp một cái trả lời người đứng ngoài cửa: "Chưa chết đâu, vẫn tốt lắm."
(Giờ ngọ: Khoảng 11:00 đến 13:00 giờ.)
"Cung chủ chờ ngươi đã lâu." Cung Nhụy nói, "Có muốn học công pháp hay không? Còn tiếc một hai canh giờ dính nhau làm chi."
" Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng mà." Hạ Cẩm thầm nói. Cũng may Thích Không hiểu chuyện hơn hắn nhiều, y kéo hắn lên, lấy quần áo trên giá đưa cho hắn. Hai người thay xong quần áo rồi cùng nhau ra cửa, Cung Nhụy liếc nhìn bọn họ với ánh mắt trêu ghẹo, đá Hạ Cẩm một phát bảo hắn nhanh chóng đi gặp cung chủ, đoạn kéo tay Thích Không lại không cho y đi theo, cười nói: "Hòa thượng, còn ngươi thì đi theo ta."
Thích Không thật sự không ngờ mình lại phải cùng nàng đi thay quần áo. Trình nương tử cũng đang chờ ở trong phòng, lúc bọn họ đi vào nàng ta vẫn còn đang chỉnh sửa kích cỡ của bộ đồ, sau đó yêu cầu y mặc vào thử xem. Quần áo trên người nhìn sơ qua thì thấy tương đối đắt tiền, Thích Không vừa muốn cự tuyệt Cung Nhụy lại không cho y nói chuyện, đẩy y một cái: "Sư đệ ta đã chọn sẵn đồ cưới từ tám trăm năm trước rồi, chỉ chờ cưới về được một người vợ xinh đẹp. Ngươi không thể vẻ vang xuất giá để thỏa mãn hắn à?"
"Xuất giá?" Tuy rằng Thích Không vẫn thấy hoang mang, nhưng vẫn nghe theo hướng dẫn của Trình nương tử mà mặc đồ cưới vào.
"Người muốn vào Vô Ưu Cung chúng ta, ai cũng phải xuất giá." Cung Nhụy đeo lên cho y món trang sức cuối cùng —— Cái mũ trùm đầu.
"Như ngươi thì cũng bớt được mấy món trang sức rườm rà." Nữ nhân đẩy y vào trong một gian phòng khác, quẳng lại một câu, "Chờ tân lang của ngươi đi nhé, tiểu hòa thượng."
Thế là Thích Không ngồi yên mà chờ đợi. Xa xa có tiếng cười rộn ràng huyên náo truyền đến, sau đó là tiếng bước chân có hơi lộn xộn, cửa phòng cọt kẹt một cái mở ra, một bóng người mặc đồ đỏ rực nhào vào trong lòng y.
Người nọ ngồi trên đùi y, khẽ cọ lên mặt y, cọ mấy phát mới nhận ra cảm giác này không đúng, miếng vải lụa mềm mại kia đang ngăn cách giữa làn da của hai người. Thanh niên lẩm bẩm hai tiếng rồi nhấc lên một góc vải đỏ cúi đầu xuống chui vào trong.
Hai nam nhân chen chúc dưới một tấm vải không lớn lắm, ngay cả Thích Không cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Hạ Cẩm chui đầu vào khăn lụa, kề sát một chỗ với y, khuôn mặt ánh lên màu hồng, trong mắt cũng chan chứa ý cười. Mùi rượu ngọt ngào tràn ngập cái khăn lụa vỏn vẹn một tấc vuông, Hạ Cẩm say khướt mà cười, hôn một cái thật kêu lên môi y, nói: "Ngươi là vợ ta rồi nha." Sau đó môi hắn hạ xuống vị trí sau tai Thích Không, bờ môi mềm mại khẽ cọ lên tóc con của y, lầm bầm trong miệng: "Oa, ta cưới một vị hòa thượng."
Thích Không ấn lên gáy hắn nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi: "Công pháp học được như nào rồi? Cảm thấy có tốt không?" Hạ Cẩm chớp chớp mắt đáp: "Không tốt lắm."
"Có chỗ nào khó chịu hả?" Thích Không lập tức khẩn trương. Hạ Cẩm gục đầu vào vai y cười thành tiếng, nắm tay y lần xuống, đặt lên mông mình nói: "Khó chịu ở đây nè, hòa thượng tốt bụng, giúp ta xoa xoa đi." Thích Không bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn nghe lời mà sờ lên hai gò mông, cẩn thận xoa nắn cho hắn.
Y chỉ bóp mỗi hai bờ mông Hạ Cẩm, còn lại thì không chạm vào chỗ nào khác. Cũng không thèm chạm tới cái thứ đang nóng hừng hực cương lên giữa hai người, cũng không chạm vào miệng huyệt đã trở nên mềm mại ẩm ướt của Hạ Cẩm. Hạ Cẩm tựa lên người y, khẽ khàng lay động eo cọ tới cọ lui trên người y, phát ra tiếng rên rỉ ngâm nga mềm mại, âm thanh quyến rũ lấp đầy không gian nho nhỏ dưới chiếc khăn lụa.
Thích Không nghiêng đầu hôn lên cổ hắn, hơi thở của Hạ Cẩm bắt đầu trở nên rối loạn, hai cánh mông bị Thích Không bóp chặt cũng hơi căng cứng. Hắn đẩy Thích Không ra sau, hai người ngã xuống chăn gấm thêu uyên ương, Hạ Cẩm lắc eo cưỡi lên người Thích Không, bờ mông nằm trong tay hòa thượng lắc qua lắc lại, d*m thủy thấm xuyên qua lớp vải mà dính lên tay Thích Không.
Chăn gối trên giường đảo loạn, hai người môi răng quấn quýt, đầu lưỡi Hạ Cẩm còn lưu lại chút mùi rượu, cũng đủ để Thích Không cảm thấy hơi ngà ngà say. Bọn họ hôn đến thở hồng hộc, Hạ Cẩm khẽ ngẩng đầu, giữa môi còn vương một sợi chỉ bạc, hắn nói: "Ta muốn vén khăn hỉ, để một đời một kiếp này của ngươi chỉ có thể thuộc về mình ta." Thích Không nắm chặt tay hắn, cách lớp vải đặt lên một nụ hôn, sau đó buông ra, nắm đôi tay ấy đặt lên cái khăn lụa đỏ. Khăn lụa bị kéo xuống khỏi đầu hai người, không khí tươi mát cùng ánh nến ấm áp lập lòe hiện ra trước mắt, Hạ Cẩm lập tức nắm chặt tay Thích Không, đặt lên cổ áo của mình
"Mặc lên người bộ đồ cưới này, chỉ chờ một người đến giúp ta cởi ra." Hắn nói, "Từ đây về sau ta sẽ thuộc về người đó."
Một thân hồng y theo tay Thích Không mà trượt xuống từng lớp, lộ ra thân thể ửng hồng ẩn giấu bên trong. Tựa như có hàng ngàn đóa hoa đào từ đâu đáp xuống chiếc giường này, Thích Không cúi người, ôm lấy thứ quả hấp dẫn nhất trần đời.
======Kết thúc======
Năm ngày sau, Thích Không cùng Hạ Cẩm cưỡi chung trên một con ngựa, lên đường rời khỏi thôn trấn. Hạ Cẩm bảo muốn đến Giang Nam du ngoạn, Cung Nhụy không đi theo, nói rằng bản thân đã đi nhiều đến phát ngấy rồi. Hạ Cẩm rúc vào trong lồng ngực Thích Không, chơi đùa với con bướm đang bay quanh người hắn, đột nhiên hắn túm dây cương kéo một phát, rẽ vào một con đường khác nơi ngã ba.
"Đây không phải là đường xuôi nam." Thích Không nói. Hạ Cẩm "Xuỵt" một tiếng, đắc ý nói: "Chúng ta đến đô thành xem đại hội võ lâm đi."
"Sao lại muốn đi đại hội võ lâm?"
Hạ Cẩm nhìn hai bên đường một chút, bốn bề vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ cưỡi ngựa ở nơi đồng nội mênh mông trống vắng, vì vậy tràn đầy phấn khởi mà buôn chuyện với y: "Ta nghe nói rằng cung chủ từng gặp phải tổn thương tình cảm, mà người đã tổn thương hắn, chính là minh chủ võ lâm hiện nay. Vị minh chủ võ lâm kia còn từng dẫn người vây quét Vô Ưu Cung, chỉ là không thành công, hao tổn phân nửa nhân số. Ta chỉ là muốn nhìn thử xem, minh chủ võ lâm dáng dấp ra sao..."
Chợt có người cưỡi ngựa chạy đến từ đầu kia của con đường, lướt ngang qua hai người họ. Hạ Cẩm đang nói dở lại phát hiện Thích Không chẳng hề nghe y mà quay đầu nhìn theo con ngựa đã chạy xa kia. Hạ Cẩm khó chịu mà chọc y: "Này, hòa thượng, có cái gì đẹp lắm hả? Đẹp hơn cả ta à?"
Thích Không quay đầu lại, hỏi hắn: "Ngươi chưa từng thấy minh chủ võ lâm bao giờ đúng không?"
"Đại hội võ lâm mấy lần trước ta đều không kịp xem, cho nên lần này mới cố tình đến sớm một chút đó."
"Cái người vừa mới chạy ngang qua kia..." Thích Không không chắc chắn lắm mà nói, "Hình như là minh chủ võ lâm đương nhiệm."
Ngựa của bọn họ lập tức bị ghìm lại một chút, Hạ Cẩm kéo dây cương vòng lại đường cũ. Thích Không hỏi: "Không phải ngươi muốn đi đại hội võ lâm sao?" . Truyện Hot
"Còn đi đại hội võ lâm cái gì nữa" Hạ Cẩm ngồi thẳng dậy, hướng ngựa chạy theo hướng mà người kia vừa biến mất, "Đi, mau trở lại xem trò vui nào!
----------oOo----------Hoàn chính văn----------oOo----------
Hôm qua sau khi bọn họ tỉnh lại từ mộng cảnh đã phiên vân phúc vũ một phen, Thích Không còn ôm Hạ Cẩm vào thùng nước trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó hai người ngủ thẳng một hơi đến sau giờ ngọ* mới tỉnh. Cung Nhụy ở bên ngoài gọi vào: "Sư đệ, ngươi chưa chết chứ hả?" Hạ Cẩm dụi dụi mắt, buồn ngủ mà ngáp một cái trả lời người đứng ngoài cửa: "Chưa chết đâu, vẫn tốt lắm."
(Giờ ngọ: Khoảng 11:00 đến 13:00 giờ.)
"Cung chủ chờ ngươi đã lâu." Cung Nhụy nói, "Có muốn học công pháp hay không? Còn tiếc một hai canh giờ dính nhau làm chi."
" Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng mà." Hạ Cẩm thầm nói. Cũng may Thích Không hiểu chuyện hơn hắn nhiều, y kéo hắn lên, lấy quần áo trên giá đưa cho hắn. Hai người thay xong quần áo rồi cùng nhau ra cửa, Cung Nhụy liếc nhìn bọn họ với ánh mắt trêu ghẹo, đá Hạ Cẩm một phát bảo hắn nhanh chóng đi gặp cung chủ, đoạn kéo tay Thích Không lại không cho y đi theo, cười nói: "Hòa thượng, còn ngươi thì đi theo ta."
Thích Không thật sự không ngờ mình lại phải cùng nàng đi thay quần áo. Trình nương tử cũng đang chờ ở trong phòng, lúc bọn họ đi vào nàng ta vẫn còn đang chỉnh sửa kích cỡ của bộ đồ, sau đó yêu cầu y mặc vào thử xem. Quần áo trên người nhìn sơ qua thì thấy tương đối đắt tiền, Thích Không vừa muốn cự tuyệt Cung Nhụy lại không cho y nói chuyện, đẩy y một cái: "Sư đệ ta đã chọn sẵn đồ cưới từ tám trăm năm trước rồi, chỉ chờ cưới về được một người vợ xinh đẹp. Ngươi không thể vẻ vang xuất giá để thỏa mãn hắn à?"
"Xuất giá?" Tuy rằng Thích Không vẫn thấy hoang mang, nhưng vẫn nghe theo hướng dẫn của Trình nương tử mà mặc đồ cưới vào.
"Người muốn vào Vô Ưu Cung chúng ta, ai cũng phải xuất giá." Cung Nhụy đeo lên cho y món trang sức cuối cùng —— Cái mũ trùm đầu.
"Như ngươi thì cũng bớt được mấy món trang sức rườm rà." Nữ nhân đẩy y vào trong một gian phòng khác, quẳng lại một câu, "Chờ tân lang của ngươi đi nhé, tiểu hòa thượng."
Thế là Thích Không ngồi yên mà chờ đợi. Xa xa có tiếng cười rộn ràng huyên náo truyền đến, sau đó là tiếng bước chân có hơi lộn xộn, cửa phòng cọt kẹt một cái mở ra, một bóng người mặc đồ đỏ rực nhào vào trong lòng y.
Người nọ ngồi trên đùi y, khẽ cọ lên mặt y, cọ mấy phát mới nhận ra cảm giác này không đúng, miếng vải lụa mềm mại kia đang ngăn cách giữa làn da của hai người. Thanh niên lẩm bẩm hai tiếng rồi nhấc lên một góc vải đỏ cúi đầu xuống chui vào trong.
Hai nam nhân chen chúc dưới một tấm vải không lớn lắm, ngay cả Thích Không cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Hạ Cẩm chui đầu vào khăn lụa, kề sát một chỗ với y, khuôn mặt ánh lên màu hồng, trong mắt cũng chan chứa ý cười. Mùi rượu ngọt ngào tràn ngập cái khăn lụa vỏn vẹn một tấc vuông, Hạ Cẩm say khướt mà cười, hôn một cái thật kêu lên môi y, nói: "Ngươi là vợ ta rồi nha." Sau đó môi hắn hạ xuống vị trí sau tai Thích Không, bờ môi mềm mại khẽ cọ lên tóc con của y, lầm bầm trong miệng: "Oa, ta cưới một vị hòa thượng."
Thích Không ấn lên gáy hắn nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi: "Công pháp học được như nào rồi? Cảm thấy có tốt không?" Hạ Cẩm chớp chớp mắt đáp: "Không tốt lắm."
"Có chỗ nào khó chịu hả?" Thích Không lập tức khẩn trương. Hạ Cẩm gục đầu vào vai y cười thành tiếng, nắm tay y lần xuống, đặt lên mông mình nói: "Khó chịu ở đây nè, hòa thượng tốt bụng, giúp ta xoa xoa đi." Thích Không bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn nghe lời mà sờ lên hai gò mông, cẩn thận xoa nắn cho hắn.
Y chỉ bóp mỗi hai bờ mông Hạ Cẩm, còn lại thì không chạm vào chỗ nào khác. Cũng không thèm chạm tới cái thứ đang nóng hừng hực cương lên giữa hai người, cũng không chạm vào miệng huyệt đã trở nên mềm mại ẩm ướt của Hạ Cẩm. Hạ Cẩm tựa lên người y, khẽ khàng lay động eo cọ tới cọ lui trên người y, phát ra tiếng rên rỉ ngâm nga mềm mại, âm thanh quyến rũ lấp đầy không gian nho nhỏ dưới chiếc khăn lụa.
Thích Không nghiêng đầu hôn lên cổ hắn, hơi thở của Hạ Cẩm bắt đầu trở nên rối loạn, hai cánh mông bị Thích Không bóp chặt cũng hơi căng cứng. Hắn đẩy Thích Không ra sau, hai người ngã xuống chăn gấm thêu uyên ương, Hạ Cẩm lắc eo cưỡi lên người Thích Không, bờ mông nằm trong tay hòa thượng lắc qua lắc lại, d*m thủy thấm xuyên qua lớp vải mà dính lên tay Thích Không.
Chăn gối trên giường đảo loạn, hai người môi răng quấn quýt, đầu lưỡi Hạ Cẩm còn lưu lại chút mùi rượu, cũng đủ để Thích Không cảm thấy hơi ngà ngà say. Bọn họ hôn đến thở hồng hộc, Hạ Cẩm khẽ ngẩng đầu, giữa môi còn vương một sợi chỉ bạc, hắn nói: "Ta muốn vén khăn hỉ, để một đời một kiếp này của ngươi chỉ có thể thuộc về mình ta." Thích Không nắm chặt tay hắn, cách lớp vải đặt lên một nụ hôn, sau đó buông ra, nắm đôi tay ấy đặt lên cái khăn lụa đỏ. Khăn lụa bị kéo xuống khỏi đầu hai người, không khí tươi mát cùng ánh nến ấm áp lập lòe hiện ra trước mắt, Hạ Cẩm lập tức nắm chặt tay Thích Không, đặt lên cổ áo của mình
"Mặc lên người bộ đồ cưới này, chỉ chờ một người đến giúp ta cởi ra." Hắn nói, "Từ đây về sau ta sẽ thuộc về người đó."
Một thân hồng y theo tay Thích Không mà trượt xuống từng lớp, lộ ra thân thể ửng hồng ẩn giấu bên trong. Tựa như có hàng ngàn đóa hoa đào từ đâu đáp xuống chiếc giường này, Thích Không cúi người, ôm lấy thứ quả hấp dẫn nhất trần đời.
======Kết thúc======
Năm ngày sau, Thích Không cùng Hạ Cẩm cưỡi chung trên một con ngựa, lên đường rời khỏi thôn trấn. Hạ Cẩm bảo muốn đến Giang Nam du ngoạn, Cung Nhụy không đi theo, nói rằng bản thân đã đi nhiều đến phát ngấy rồi. Hạ Cẩm rúc vào trong lồng ngực Thích Không, chơi đùa với con bướm đang bay quanh người hắn, đột nhiên hắn túm dây cương kéo một phát, rẽ vào một con đường khác nơi ngã ba.
"Đây không phải là đường xuôi nam." Thích Không nói. Hạ Cẩm "Xuỵt" một tiếng, đắc ý nói: "Chúng ta đến đô thành xem đại hội võ lâm đi."
"Sao lại muốn đi đại hội võ lâm?"
Hạ Cẩm nhìn hai bên đường một chút, bốn bề vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ cưỡi ngựa ở nơi đồng nội mênh mông trống vắng, vì vậy tràn đầy phấn khởi mà buôn chuyện với y: "Ta nghe nói rằng cung chủ từng gặp phải tổn thương tình cảm, mà người đã tổn thương hắn, chính là minh chủ võ lâm hiện nay. Vị minh chủ võ lâm kia còn từng dẫn người vây quét Vô Ưu Cung, chỉ là không thành công, hao tổn phân nửa nhân số. Ta chỉ là muốn nhìn thử xem, minh chủ võ lâm dáng dấp ra sao..."
Chợt có người cưỡi ngựa chạy đến từ đầu kia của con đường, lướt ngang qua hai người họ. Hạ Cẩm đang nói dở lại phát hiện Thích Không chẳng hề nghe y mà quay đầu nhìn theo con ngựa đã chạy xa kia. Hạ Cẩm khó chịu mà chọc y: "Này, hòa thượng, có cái gì đẹp lắm hả? Đẹp hơn cả ta à?"
Thích Không quay đầu lại, hỏi hắn: "Ngươi chưa từng thấy minh chủ võ lâm bao giờ đúng không?"
"Đại hội võ lâm mấy lần trước ta đều không kịp xem, cho nên lần này mới cố tình đến sớm một chút đó."
"Cái người vừa mới chạy ngang qua kia..." Thích Không không chắc chắn lắm mà nói, "Hình như là minh chủ võ lâm đương nhiệm."
Ngựa của bọn họ lập tức bị ghìm lại một chút, Hạ Cẩm kéo dây cương vòng lại đường cũ. Thích Không hỏi: "Không phải ngươi muốn đi đại hội võ lâm sao?" . Truyện Hot
"Còn đi đại hội võ lâm cái gì nữa" Hạ Cẩm ngồi thẳng dậy, hướng ngựa chạy theo hướng mà người kia vừa biến mất, "Đi, mau trở lại xem trò vui nào!
----------oOo----------Hoàn chính văn----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.