Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Chương 165: Ngày nguy hiểm
Tiểu Cam Cam
25/04/2021
Nhưng nếu hắn từ chối thì hậu quả chẳng cần phải giải thích nhiều đâu ...
Hoan Hoan thấy hắn chẳng có phản ứng gì liền khó chịu nhíu mày
'Làm sao? Không đồng ý? Quả nhiên đàn ông khi có được rồi liền keo kiệt, mau buông ra đừng làm mất thời gian của nhau nữa'
'Sao anh có thể không đồng ý? Chỉ là đang suy nghĩ nên kinh doanh ở đâu, thiết kế của quán ...'
'Chuyện này em đã lên kế hoạch rồi, anh không cần lo đâu'
Con thỏ nhỏ này quả nhiên đã có mưu đồ từ trước
Rốt cuộc con sói xám là hắn lại bị quấn 1 sợi dây vào cổ mặc cô kéo đi
Lãnh Phong hôn lên má cô
'Anh đồng ý, chỉ có điều ... hình như em quên mất nghi thức chào mừng anh về nhà rồi, vợ~'
Cái tên sắc lang!!!
Hoan Hoan khẽ vào tay, hắn cũng biết điều nới lỏng
Cô phút chốc xoay người vòng tay lên cổ rồi áp lên môi hắn 1 nụ hôn
Lãnh Phong rất hài lòng đối với hành động của cô, nhiệt tình mút lấy cánh môi mềm mại
Lưỡi cũng chui vào thăm dò rồi quấn lấy đối phương
Lãnh Phong luồng bàn tay to ra sau lưng cô cởi bỏ vật đang siết chặt lấy đôi gò bồng
Trong đầu hiện lên tia tinh quái
Hôm nay là ngày nguy hiểm, anh không xài biện pháp xem em có thể mở quán như thế nào
Hắn và cô vẫn tham lam ôm lấy đối phương, cứ như thế mà tiến vào phòng ngủ
Quần áo cứ thế mà rơi vãi xuống sàn nhà
Đằng sau cánh cửa dày, đôi nam nữ ôm lấy nhau trần trụi như thời sơ khai
Từ từ cũng khép chặt căn phòng, chẳng ai thấy gì nữa
Chỉ còn lại âm thanh ngân nga và tiếng va chạm
________
Mặt khác, ở quán cafe
Lâm Doãn vẫn chưa rời đi
Cô cứ ngồi đó buồn bã nhìn dòng xe tấp nập qua tấm cửa kính lớn
Những lời mà Hoan Hoan nói khiến cô phiền não
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn chẳng thể nào mở lòng
Chỉ thích trêu chọc chứ chẳng muốn yêu đương
Cô tin vào tình yêu, nhưng cô không tin nó sẽ đến với cô
Đàn ông chỉ là những tên trần tục, suy nghĩ bằng nửa thân dưới, có đầu mà chẳng có não
Cô cũng chẳng hi vọng nhiều, à mà không, phải nói là
Cô đã sớm chẳng còn hi vọng gì
Chỉ mong sau này có thể có cuộc sống bình thường, chẳng cần ai che chở đâu
Đống tiền cô kiếm được đủ xây vài căn biệt thự che mưa che gió rồi
Dòng suy nghĩ chưa đi đến đâu, phía đối diện đã có 1 bóng người ngồi xuống
'Tiểu Lâm'
Lâm Doãn bình tĩnh ngẩng đầu nhưng vẫn duy trì trạng thái cũ chẳng nói chẳng rằng
'Dạo này em ... có khoẻ không, anh đã tìm em suốt' đối phương gương mặt sáng láng, giọng nói khẩn thiết chang chứa tình cảm
Ai nghe cũng sẽ cảm thấy xúc động, riêng chỉ có cô vẻ mặt lạnh tanh
Thấy cô không nói gì, tên đó vẫn chưa bỏ cuộc
'Anh rất nhớ em'
Lần này khi nghe xong, cô nhoẻn miệng cười
'Trương Tiểu Cường, anh nói mà không biết nhục à?'
Đối phương chính là mối tình đầu khiến cô khắc cốt ghi tâm, bộ dạng bây giờ ...
Chắc là đã xem tin tức biết được thông tin gì rồi
Cũng nhờ năm đó cô che giấu thân phận, chỉ nói rằng ba mẹ cô là nông dân cho nên mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cái tên đang mặt dày ngồi trước mặt này
Lâm Doãn hôm nay đâu còn là cô gái ngây thơ nữa, những tên có ý đồ với cô chỉ cần nhìn sơ là có thể biết trong đầu bọn chúng đang nghĩ gì
Mà cái tên này, cô chẳng cần nhìn cũng biết mục đích hôm nay hắn tìm đến
Muốn nối lại tình xưa rồi 1 bước lên mây? Nằm mơ
Cô nhấm nháp ly cafe cố ý hỏi
'Cái người bạn gái của anh nếu như nhìn thấy cảnh này cô ấy sẽ buồn đó'
'Em đừng nói về cô ta nữa, năm đó khi anh và em chia tay, cô ta liền gom hết tiền bạc của anh rồi trốn mất. Anh ... anh hối hận rồi'
'Oh' cô buông ra 1 chữ lạc lõng, nhưng tên đó vẫn chưa từ bỏ
'Tiểu Lâm, từ lúc đó đến nay anh vẫn không thể quên được em. Em cũng còn cảm giác với anh đúng không, lúc xưa chuyện gì em cũng suy nghĩ cho anh, vậy mà anh lại phụ lòng em, anh là tên khốn'
'Biết vậy thì tốt' cô nhìn ra ngoài cửa
'.....'
Hoan Hoan thấy hắn chẳng có phản ứng gì liền khó chịu nhíu mày
'Làm sao? Không đồng ý? Quả nhiên đàn ông khi có được rồi liền keo kiệt, mau buông ra đừng làm mất thời gian của nhau nữa'
'Sao anh có thể không đồng ý? Chỉ là đang suy nghĩ nên kinh doanh ở đâu, thiết kế của quán ...'
'Chuyện này em đã lên kế hoạch rồi, anh không cần lo đâu'
Con thỏ nhỏ này quả nhiên đã có mưu đồ từ trước
Rốt cuộc con sói xám là hắn lại bị quấn 1 sợi dây vào cổ mặc cô kéo đi
Lãnh Phong hôn lên má cô
'Anh đồng ý, chỉ có điều ... hình như em quên mất nghi thức chào mừng anh về nhà rồi, vợ~'
Cái tên sắc lang!!!
Hoan Hoan khẽ vào tay, hắn cũng biết điều nới lỏng
Cô phút chốc xoay người vòng tay lên cổ rồi áp lên môi hắn 1 nụ hôn
Lãnh Phong rất hài lòng đối với hành động của cô, nhiệt tình mút lấy cánh môi mềm mại
Lưỡi cũng chui vào thăm dò rồi quấn lấy đối phương
Lãnh Phong luồng bàn tay to ra sau lưng cô cởi bỏ vật đang siết chặt lấy đôi gò bồng
Trong đầu hiện lên tia tinh quái
Hôm nay là ngày nguy hiểm, anh không xài biện pháp xem em có thể mở quán như thế nào
Hắn và cô vẫn tham lam ôm lấy đối phương, cứ như thế mà tiến vào phòng ngủ
Quần áo cứ thế mà rơi vãi xuống sàn nhà
Đằng sau cánh cửa dày, đôi nam nữ ôm lấy nhau trần trụi như thời sơ khai
Từ từ cũng khép chặt căn phòng, chẳng ai thấy gì nữa
Chỉ còn lại âm thanh ngân nga và tiếng va chạm
________
Mặt khác, ở quán cafe
Lâm Doãn vẫn chưa rời đi
Cô cứ ngồi đó buồn bã nhìn dòng xe tấp nập qua tấm cửa kính lớn
Những lời mà Hoan Hoan nói khiến cô phiền não
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn chẳng thể nào mở lòng
Chỉ thích trêu chọc chứ chẳng muốn yêu đương
Cô tin vào tình yêu, nhưng cô không tin nó sẽ đến với cô
Đàn ông chỉ là những tên trần tục, suy nghĩ bằng nửa thân dưới, có đầu mà chẳng có não
Cô cũng chẳng hi vọng nhiều, à mà không, phải nói là
Cô đã sớm chẳng còn hi vọng gì
Chỉ mong sau này có thể có cuộc sống bình thường, chẳng cần ai che chở đâu
Đống tiền cô kiếm được đủ xây vài căn biệt thự che mưa che gió rồi
Dòng suy nghĩ chưa đi đến đâu, phía đối diện đã có 1 bóng người ngồi xuống
'Tiểu Lâm'
Lâm Doãn bình tĩnh ngẩng đầu nhưng vẫn duy trì trạng thái cũ chẳng nói chẳng rằng
'Dạo này em ... có khoẻ không, anh đã tìm em suốt' đối phương gương mặt sáng láng, giọng nói khẩn thiết chang chứa tình cảm
Ai nghe cũng sẽ cảm thấy xúc động, riêng chỉ có cô vẻ mặt lạnh tanh
Thấy cô không nói gì, tên đó vẫn chưa bỏ cuộc
'Anh rất nhớ em'
Lần này khi nghe xong, cô nhoẻn miệng cười
'Trương Tiểu Cường, anh nói mà không biết nhục à?'
Đối phương chính là mối tình đầu khiến cô khắc cốt ghi tâm, bộ dạng bây giờ ...
Chắc là đã xem tin tức biết được thông tin gì rồi
Cũng nhờ năm đó cô che giấu thân phận, chỉ nói rằng ba mẹ cô là nông dân cho nên mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cái tên đang mặt dày ngồi trước mặt này
Lâm Doãn hôm nay đâu còn là cô gái ngây thơ nữa, những tên có ý đồ với cô chỉ cần nhìn sơ là có thể biết trong đầu bọn chúng đang nghĩ gì
Mà cái tên này, cô chẳng cần nhìn cũng biết mục đích hôm nay hắn tìm đến
Muốn nối lại tình xưa rồi 1 bước lên mây? Nằm mơ
Cô nhấm nháp ly cafe cố ý hỏi
'Cái người bạn gái của anh nếu như nhìn thấy cảnh này cô ấy sẽ buồn đó'
'Em đừng nói về cô ta nữa, năm đó khi anh và em chia tay, cô ta liền gom hết tiền bạc của anh rồi trốn mất. Anh ... anh hối hận rồi'
'Oh' cô buông ra 1 chữ lạc lõng, nhưng tên đó vẫn chưa từ bỏ
'Tiểu Lâm, từ lúc đó đến nay anh vẫn không thể quên được em. Em cũng còn cảm giác với anh đúng không, lúc xưa chuyện gì em cũng suy nghĩ cho anh, vậy mà anh lại phụ lòng em, anh là tên khốn'
'Biết vậy thì tốt' cô nhìn ra ngoài cửa
'.....'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.