Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Chương 110: Suy nghĩ tiêu cực
Tiểu Cam Cam
25/04/2021
Cô khóc ngày càng lớn, hắn không ghét bỏ nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cái má nhỏ phúng phính
Sủng nịch cười
'Được rồi, là do anh không tốt, không hiểu được ý tứ của em'
Hoan Hoan uất ức nhìn hắn đang phóng ánh mắt trìu mến về phía cô
Lãnh Phong nâng cằm cô lên cúi đầu định in lên đó nụ hôn cưng chiều
Ngờ đâu cô giơ tay che miệng hắn, giọng nói vẫn còn hậm hực
'Anh đừng có làm càn'
'Anh hôn vợ mình sao lại được tính là làm càn?'
'...'
Hoan Hoan xoay mặt sang 1 bên, gương mặt xoan đào có hơi đăm chiêu
Hắn nắm nhẹ bàn tay đang để lên miệng mình kéo xuống, ngữ điệu có chút thất vọng
'Em ... không muốn kết hôn với anh sao?'
Cô nhìn hắn, rồi lại xoay đi nơi khác
Lãnh Phong bây giờ là người có tiền có quyền, oai phong biết bao
Hô phong hoán vũ đối với hắn là điều dễ như trở bàn tay
Bất kể hắn cần gì, nhà cửa, bất động sản, ... dù những thứ đó đã có chủ thì hắn cũng sẽ có cách ép người ta giao ra
Về nữ nhân thì chẳng cần phải nói
Chỉ cần ngồi trên ghế, bắt chéo chân, tay nâng ly rượu vang chẳng cần làm gì thì cũng sẽ có cả khối người tự nguyện đến bên làm những việc nên làm
Cô có là gì chứ?
Kết hôn ...
Sau này nếu hắn chán cô rồi, thì phải làm thế nào đây?
Hắn có cả khối cách khiến cô không có 1 đồng nào
Nhưng dù có ly hôn, hắn chia cho cô 1 nửa tài sản, hoặc thậm chí là hơn như thế thì có y nghĩa gì?
Con tim cô cũng tan nát mất rồi
Cô yêu hắn, nếu sau này xảy ra những chuyện như cô suy nghĩ thì có khi cô sẽ u uất đến chết
Chết trên đống tiền lạnh lẽo, không được tiêu xài dù đã có được
Như thế thì sẽ còn cẩu huyết hơn
Tình thì mất, tiền không tiêu được
Đó là những điều cô tưởng tượng nhưng ai biết trước tương lai?
Đâu phải ai cũng tương thân tương ái như ba mẹ cô?
Đặc biệt là những người ngồi trên cao
Hoan Hoan ngập ngừng, có chút man mát buồn nhìn hắn
'Anh xem ... chúng ta như thế này rất tốt, đâu cần phải ... kết hôn?'
'Ở nơi công cộng không được nắm tay, luôn phải giữ khoảng cách. Trong những buổi tiệc, họp báo luôn phải nói với truyền thông bản thân vẫn còn lẻ bóng. Em nói xem, tốt chỗ nào?'
Hắn nắm chặt vai cô, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc
Hoan Hoan chỉ biết cúi gầm mặt, nhỏ giọng lẩm nhẩm
'Nếu kết hôn, sau này ly hôn phải đính chính ... cũng sẽ rất phiền phức'
Cô nói nhỏ nhưng hắn thính tai nghe được liền tức giận
'Ai nói anh sẽ ly hôn, em đã có được anh mà còn nghĩ đến chuyện này sao, ai cho em cái lá gan lớn như vậy?!!!'
Cô tặc lưỡi, nói nhỏ như vậy mà cũng bị nghe
Nhưng nói về chuyện lá gan cô lớn, đều là hắn cho mà
Lãnh Phong dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, bao bọc nó bên trong còn tiến đến gần hôn lên
'Rốt cuộc là ai đã doạ em sợ, chưa trở thành bà Phong đã muốn ly hôn?'
Cô lắc lắc đầu mở lời
'Anh nói anh yêu tôi ... vậy thì ... vậy lý do là gì? Nếu là do 5 năm trước tôi cứu anh thì có lẽ anh ngộ nhận thôi, nếu là báo ân cứu mạng thì chẳng cần phải kết hôn đâu'
'Chuyện anh bắt em ... lúc đầu là do anh muốn hù doạ thỏ con không sợ chết là em, anh cũng không nghĩ sẽ làm đến mức đó, đoạt đi trong sạch của em. Nhưng ... mỗi lần tiếp xúc với em, tim anh loạn nhịp. Anh yêu em từ giây phút lần đầu nhìn thấy em, em bỏ qua chuyện cũ cứu anh 1 mạng càng khiến anh yêu em hơn. Anh đối với em không phải cảm giác bông đùa, anh muốn sau này sẽ được bên cạnh che chở bảo vệ em, cùng em trải qua tháng ngày vui vẻ'
Hắn rất chân thật, cô cảm nhận được
Nhưng khoảng cách về địa vị xã hội quá lớn, cô vẫn không tin
Lãnh Phong gõ lên cái trán cô thật mạnh, khiến cô kêu đau ném cho hắn 1 cái lườm
Hắn cũng không chịu thua, oán trách nhìn cô
'Anh muốn báo ân thì chỉ cần ném cho em 1 đống tiền, cần gì dùng thân báo đáp. Thân thể của anh quý giá chỉ thuộc về người con gái mình yêu'
Nghe hắn nói, chân mày cô mới giãn ra chút ít
Sủng nịch cười
'Được rồi, là do anh không tốt, không hiểu được ý tứ của em'
Hoan Hoan uất ức nhìn hắn đang phóng ánh mắt trìu mến về phía cô
Lãnh Phong nâng cằm cô lên cúi đầu định in lên đó nụ hôn cưng chiều
Ngờ đâu cô giơ tay che miệng hắn, giọng nói vẫn còn hậm hực
'Anh đừng có làm càn'
'Anh hôn vợ mình sao lại được tính là làm càn?'
'...'
Hoan Hoan xoay mặt sang 1 bên, gương mặt xoan đào có hơi đăm chiêu
Hắn nắm nhẹ bàn tay đang để lên miệng mình kéo xuống, ngữ điệu có chút thất vọng
'Em ... không muốn kết hôn với anh sao?'
Cô nhìn hắn, rồi lại xoay đi nơi khác
Lãnh Phong bây giờ là người có tiền có quyền, oai phong biết bao
Hô phong hoán vũ đối với hắn là điều dễ như trở bàn tay
Bất kể hắn cần gì, nhà cửa, bất động sản, ... dù những thứ đó đã có chủ thì hắn cũng sẽ có cách ép người ta giao ra
Về nữ nhân thì chẳng cần phải nói
Chỉ cần ngồi trên ghế, bắt chéo chân, tay nâng ly rượu vang chẳng cần làm gì thì cũng sẽ có cả khối người tự nguyện đến bên làm những việc nên làm
Cô có là gì chứ?
Kết hôn ...
Sau này nếu hắn chán cô rồi, thì phải làm thế nào đây?
Hắn có cả khối cách khiến cô không có 1 đồng nào
Nhưng dù có ly hôn, hắn chia cho cô 1 nửa tài sản, hoặc thậm chí là hơn như thế thì có y nghĩa gì?
Con tim cô cũng tan nát mất rồi
Cô yêu hắn, nếu sau này xảy ra những chuyện như cô suy nghĩ thì có khi cô sẽ u uất đến chết
Chết trên đống tiền lạnh lẽo, không được tiêu xài dù đã có được
Như thế thì sẽ còn cẩu huyết hơn
Tình thì mất, tiền không tiêu được
Đó là những điều cô tưởng tượng nhưng ai biết trước tương lai?
Đâu phải ai cũng tương thân tương ái như ba mẹ cô?
Đặc biệt là những người ngồi trên cao
Hoan Hoan ngập ngừng, có chút man mát buồn nhìn hắn
'Anh xem ... chúng ta như thế này rất tốt, đâu cần phải ... kết hôn?'
'Ở nơi công cộng không được nắm tay, luôn phải giữ khoảng cách. Trong những buổi tiệc, họp báo luôn phải nói với truyền thông bản thân vẫn còn lẻ bóng. Em nói xem, tốt chỗ nào?'
Hắn nắm chặt vai cô, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc
Hoan Hoan chỉ biết cúi gầm mặt, nhỏ giọng lẩm nhẩm
'Nếu kết hôn, sau này ly hôn phải đính chính ... cũng sẽ rất phiền phức'
Cô nói nhỏ nhưng hắn thính tai nghe được liền tức giận
'Ai nói anh sẽ ly hôn, em đã có được anh mà còn nghĩ đến chuyện này sao, ai cho em cái lá gan lớn như vậy?!!!'
Cô tặc lưỡi, nói nhỏ như vậy mà cũng bị nghe
Nhưng nói về chuyện lá gan cô lớn, đều là hắn cho mà
Lãnh Phong dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, bao bọc nó bên trong còn tiến đến gần hôn lên
'Rốt cuộc là ai đã doạ em sợ, chưa trở thành bà Phong đã muốn ly hôn?'
Cô lắc lắc đầu mở lời
'Anh nói anh yêu tôi ... vậy thì ... vậy lý do là gì? Nếu là do 5 năm trước tôi cứu anh thì có lẽ anh ngộ nhận thôi, nếu là báo ân cứu mạng thì chẳng cần phải kết hôn đâu'
'Chuyện anh bắt em ... lúc đầu là do anh muốn hù doạ thỏ con không sợ chết là em, anh cũng không nghĩ sẽ làm đến mức đó, đoạt đi trong sạch của em. Nhưng ... mỗi lần tiếp xúc với em, tim anh loạn nhịp. Anh yêu em từ giây phút lần đầu nhìn thấy em, em bỏ qua chuyện cũ cứu anh 1 mạng càng khiến anh yêu em hơn. Anh đối với em không phải cảm giác bông đùa, anh muốn sau này sẽ được bên cạnh che chở bảo vệ em, cùng em trải qua tháng ngày vui vẻ'
Hắn rất chân thật, cô cảm nhận được
Nhưng khoảng cách về địa vị xã hội quá lớn, cô vẫn không tin
Lãnh Phong gõ lên cái trán cô thật mạnh, khiến cô kêu đau ném cho hắn 1 cái lườm
Hắn cũng không chịu thua, oán trách nhìn cô
'Anh muốn báo ân thì chỉ cần ném cho em 1 đống tiền, cần gì dùng thân báo đáp. Thân thể của anh quý giá chỉ thuộc về người con gái mình yêu'
Nghe hắn nói, chân mày cô mới giãn ra chút ít
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.