Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Chương 2: Tỉnh dậy
Tiểu Cam Cam
25/04/2021
Mái tóc dài đã che phủ đôi mắt, nhưng cô biết ánh mắt ác quỷ đó đang chăm chăm trên người cô, hận không thể xé cô ra làm trăm mảnh
Hoan Hoan lui cước bộ, nhưng chỉ được 2 bước thì luồng hắc khí của hắn đã trói chặt cô lại
Sợ đến nỗi không dám bước thêm bước thứ 3
Hoan Hoan cao 1m65, đối với Lãnh Phong cao hơn 1m8 trông chẳng khác gì đang đứng trước bức tường thịt
Hắn chăm chú nhìn cô, đôi môi lãnh lẽo buông ra vài chữ
'Giải tán hết đi'
Chỉ vài giây sau đó, ngoài 2 người họ thì xung quanh chẳng còn ai
Hắn ném chai thủy tinh trong tay rồi quay đầu bước đi không nói thêm gì
Cô ....Cô còn sống ư? Hắn thật không bóp chết cô sao?
Lúc nãy hắn ra tay tàn ác vô cùng, vậy mà lại buông tha cho cô dễ dàng như vậy ư
Cô lẩm bẩm 'đứa bé đó cũng đã về đến nơi, không thể ở lại đây nữa, nếu không hắn đổi ý bóp chết mình thì lúc đó quả thực .... không nghĩ bậy nữa, rời khỏi đây thôi'
Hoan Hoan nhanh chóng chạy, cũng may là cô nhớ được đường ra, không thì lại vướng thêm rắc rối
Cô gái nhỏ chỉ nghĩ đến thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, lại không chú ý đến luồng sát khí phía sau lưng
Vừa đến nơi không có ai sống, chỉ toàn là núi thì cô chỉ thấy trên vai rất đau, đầu óc choáng váng tối sầm
Rồi ...
Không còn biết gì nữa
Trong bóng tối, cô thấy mình trở về năm 12 tuổi
Lúc ấy, ba và mẹ vần còn bên cạnh, cả nhà 3 người họ cùng nhau đón sinh nhật cô
Ai ngờ trên đường về lại gặp tài xế say rượu, chiếc xe tải ông ta lái tông vào chiếc xe con đang chở cô và ba mẹ
Ba mẹ theo quán tính dùng cơ thể che chắn cho cô, vì thế cô chẳng bị gì nghiêm trọng
Nhưng ba mẹ
Lại không qua khỏi
Trong bóng tối đó cô gào thét kêu ba mẹ đừng đi
Nhưng cổ họng lại bị nghẹn lại không thể thốt thành tiếng
'Đừng mà!!!'
Hoan Hoan giật mình tỉnh giấc trong cơn hoảng loạn
Trước mắt cô là 1 khung cảnh xa lạ, 1 căn nhà nhỏ mục nát, cô đang nằm trên cái giường nhỏ cũ kỹ
Ánh sáng ở đây rất yếu phải một lúc lâu mắt cô mới thích ứng được
Ngoài cái giường cô đang nằm thì chẳng có gì ở đây nữa
'Tại sao mình lại ở đây, đây là ....'
'Chỗ ở của tôi'
Sau lưng phát ra âm thanh chặn đứng dòng suy nghĩ của Hoan Hoan, nhưng điều làm cô sợ là giọng nói này rất lạnh
Cô phải cố gắng hồi lâu mới trấn an được bản thân, nuốt 1 ngụm nước bọt chậm rãi xoay người về nơi phát ra âm thanh
Là Lãnh Phong!!!
Cái tình huống gì đâu
Lúc này trên cổ truyền đến 1 trận đau, cô đưa tay lên cổ miệng xúyt xoa 'a...'
Bước xuống giường, xoay người đối diện với người thiếu niên mang tên Lãnh Phong, cô dồn hết can đảm hỏi hắn
'Tại sao anh lại bắt tôi đến đây, vết thương trên cổ tôi là anh làm đúng không?'
Hắn ngồi trên cái ghế nhỏ uống beer dửng dưng không nói gì
Không khí hắc ám bao trùm căn nhà nhỏ, Hoan Hoan sợ hãi xoay người tiến đến cánh cửa, định đưa tay mở thì phát hiện nó đã bị khoá
Cô dùng sức lay, nhìn cánh cửa gỗ này hơi mục nát biết đâu chỉ cần dùng sức thì sẽ mở ra được
Lay được vài cái thì cổ tay phải truyền đến cảm giác đau đớn
'A, đau quá...'
Vài giây sau, cô bị ném lên cái giường
Lãnh Phong đang thượng trên người cô, vẫn không nói gì
'Tại sao anh lại đưa tôi đến đây, anh có biết làm vậy là phạm pháp không?'
...
Hắn không trả lời, cứ giữ nguyên tư thế
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng con người này quả thực cứ như tảng đá, cứ như thế không tài nào suy chuyển được
Vì mệt mà cô thở dốc, mồ hôi bắt đầu tuông, khuôn ngực phập phồng lên xuống thành công thi hút sự chú ý của hắn
Hắn đưa tay lên nơi đầy đặn kia vuốt nhẹ
Hoan Hoan sợ hãi không dám tin nhìn hắn 'anh làm gì ... đừng ... bỏ tay ra'
Cô thét lên nhưng hắn mảy may không bỏ ra khỏi mà còn dùng sức bóp 1 cái
Gương mặt không nhìn rõ diện mạo cũng từ từ cúi về phía cô, lúc gương mặt 2 người chỉ còn cách nhau 5cm, cô mới nghe thấy tiếng hắn thở dốc
Hoan Hoan lắc đầu, nước mắt chảy ra, toàn thân không ngừng kháng cự nhưng Lãnh Phong quá mạnh, dù cô vùng vẫy ác liệt cũng không khiến hắn tránh xa
Cô hoảng loạn kêu gào
'Có ai không, làm ơn cứu... a .... dừng lại, đừng chạm vào tôi, xin anh dừng lại!!!'
Hoan Hoan lui cước bộ, nhưng chỉ được 2 bước thì luồng hắc khí của hắn đã trói chặt cô lại
Sợ đến nỗi không dám bước thêm bước thứ 3
Hoan Hoan cao 1m65, đối với Lãnh Phong cao hơn 1m8 trông chẳng khác gì đang đứng trước bức tường thịt
Hắn chăm chú nhìn cô, đôi môi lãnh lẽo buông ra vài chữ
'Giải tán hết đi'
Chỉ vài giây sau đó, ngoài 2 người họ thì xung quanh chẳng còn ai
Hắn ném chai thủy tinh trong tay rồi quay đầu bước đi không nói thêm gì
Cô ....Cô còn sống ư? Hắn thật không bóp chết cô sao?
Lúc nãy hắn ra tay tàn ác vô cùng, vậy mà lại buông tha cho cô dễ dàng như vậy ư
Cô lẩm bẩm 'đứa bé đó cũng đã về đến nơi, không thể ở lại đây nữa, nếu không hắn đổi ý bóp chết mình thì lúc đó quả thực .... không nghĩ bậy nữa, rời khỏi đây thôi'
Hoan Hoan nhanh chóng chạy, cũng may là cô nhớ được đường ra, không thì lại vướng thêm rắc rối
Cô gái nhỏ chỉ nghĩ đến thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, lại không chú ý đến luồng sát khí phía sau lưng
Vừa đến nơi không có ai sống, chỉ toàn là núi thì cô chỉ thấy trên vai rất đau, đầu óc choáng váng tối sầm
Rồi ...
Không còn biết gì nữa
Trong bóng tối, cô thấy mình trở về năm 12 tuổi
Lúc ấy, ba và mẹ vần còn bên cạnh, cả nhà 3 người họ cùng nhau đón sinh nhật cô
Ai ngờ trên đường về lại gặp tài xế say rượu, chiếc xe tải ông ta lái tông vào chiếc xe con đang chở cô và ba mẹ
Ba mẹ theo quán tính dùng cơ thể che chắn cho cô, vì thế cô chẳng bị gì nghiêm trọng
Nhưng ba mẹ
Lại không qua khỏi
Trong bóng tối đó cô gào thét kêu ba mẹ đừng đi
Nhưng cổ họng lại bị nghẹn lại không thể thốt thành tiếng
'Đừng mà!!!'
Hoan Hoan giật mình tỉnh giấc trong cơn hoảng loạn
Trước mắt cô là 1 khung cảnh xa lạ, 1 căn nhà nhỏ mục nát, cô đang nằm trên cái giường nhỏ cũ kỹ
Ánh sáng ở đây rất yếu phải một lúc lâu mắt cô mới thích ứng được
Ngoài cái giường cô đang nằm thì chẳng có gì ở đây nữa
'Tại sao mình lại ở đây, đây là ....'
'Chỗ ở của tôi'
Sau lưng phát ra âm thanh chặn đứng dòng suy nghĩ của Hoan Hoan, nhưng điều làm cô sợ là giọng nói này rất lạnh
Cô phải cố gắng hồi lâu mới trấn an được bản thân, nuốt 1 ngụm nước bọt chậm rãi xoay người về nơi phát ra âm thanh
Là Lãnh Phong!!!
Cái tình huống gì đâu
Lúc này trên cổ truyền đến 1 trận đau, cô đưa tay lên cổ miệng xúyt xoa 'a...'
Bước xuống giường, xoay người đối diện với người thiếu niên mang tên Lãnh Phong, cô dồn hết can đảm hỏi hắn
'Tại sao anh lại bắt tôi đến đây, vết thương trên cổ tôi là anh làm đúng không?'
Hắn ngồi trên cái ghế nhỏ uống beer dửng dưng không nói gì
Không khí hắc ám bao trùm căn nhà nhỏ, Hoan Hoan sợ hãi xoay người tiến đến cánh cửa, định đưa tay mở thì phát hiện nó đã bị khoá
Cô dùng sức lay, nhìn cánh cửa gỗ này hơi mục nát biết đâu chỉ cần dùng sức thì sẽ mở ra được
Lay được vài cái thì cổ tay phải truyền đến cảm giác đau đớn
'A, đau quá...'
Vài giây sau, cô bị ném lên cái giường
Lãnh Phong đang thượng trên người cô, vẫn không nói gì
'Tại sao anh lại đưa tôi đến đây, anh có biết làm vậy là phạm pháp không?'
...
Hắn không trả lời, cứ giữ nguyên tư thế
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng con người này quả thực cứ như tảng đá, cứ như thế không tài nào suy chuyển được
Vì mệt mà cô thở dốc, mồ hôi bắt đầu tuông, khuôn ngực phập phồng lên xuống thành công thi hút sự chú ý của hắn
Hắn đưa tay lên nơi đầy đặn kia vuốt nhẹ
Hoan Hoan sợ hãi không dám tin nhìn hắn 'anh làm gì ... đừng ... bỏ tay ra'
Cô thét lên nhưng hắn mảy may không bỏ ra khỏi mà còn dùng sức bóp 1 cái
Gương mặt không nhìn rõ diện mạo cũng từ từ cúi về phía cô, lúc gương mặt 2 người chỉ còn cách nhau 5cm, cô mới nghe thấy tiếng hắn thở dốc
Hoan Hoan lắc đầu, nước mắt chảy ra, toàn thân không ngừng kháng cự nhưng Lãnh Phong quá mạnh, dù cô vùng vẫy ác liệt cũng không khiến hắn tránh xa
Cô hoảng loạn kêu gào
'Có ai không, làm ơn cứu... a .... dừng lại, đừng chạm vào tôi, xin anh dừng lại!!!'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.