Chương 55: Đạo kinh doanh
Khai Hoang
09/11/2016
Ngày thứ ba sau khi tới Hổ Cứ bảo, Diệp Lăng Tuyết từ sớm đã mang theo người hầu, giấu ở rừng cây gần đó dùng kính thiên lý lén lút quan sát động tĩnh Hùng Cứ bảo.
Thật vất vả mới tìm được bóng dáng Doanh Trùng ở trên mảnh ruộng phía xa, Diệp Lăng Tuyết không khỏi nhếch mi nhưng là nàng cũng không quá bất ngờ, chỉ vì tình cảnh này nàng đã gặp mấy lần trong hai ngày trước.
- Thế tử hắn thật xuống ruộng sao? Thật không hiểu nổi mà, đấy không phải việc nặng của hạ nhân sao, sao thế tử có thể làm hăng say vậy được?
U Hương cũng có kính thiên lý, quan sát Doanh Trùng từ xa hơn mười dặm, vị này đang xắn quần, chân lội ruộng bùn, vừa cày vừa nói chuyện phiếm với những nông dân.
- Hừ, cái gì mà việc nặng của hạ nhân chứ!
Diệp Sơn hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh lên đầu U Hương:
- Sĩ nông công thương, nông nghiệp đứng hàng thứ hai. Dù là đương kim thiên tử, hàng năm đến đầu mùa xuân cũng cần xuống ruộng làm gương, khuyến khích con dân cày cấy. Có điều đó cũng là chuyện rất nhiều năm trước, giờ đây thiên tử cũng tịch điền nhưng là ứng phó cho xong. Thế tử có thể làm như vậy thật là bất phàm.
Hắn bây giờ càng lúc càng thỏa mãn vị cô gia tương lai, thử hỏi khắp thành Hàm Dương, có con cháu thế gia nào chịu tự mình xuống ruộng? Chỉ sợ không được mấy người biết đồ ăn của mình từ đâu ra, cây lúa là như nào. Mà mấy ngày nay nhìn động tác của thế tử vô cùng thành thạo, tuyệt không phải loại giả vờ giả vịt.
U Hương chút hiểu chút không gật gật đầu, nàng cũng không phải xem thường việc nhà nông, cũng không bởi vì vậy mà xem thường thế tử mà trái lại còn cảm giác thế tử thân thiết hơn. Người có thể đối xử hòa ái với tá điền như vậy hẳn sẽ đối xử tốt với hạ nhân. Vừa rồi nàng hỏi chỉ vì cảm giác thế tử khác với những con cháu thế gia khác.
Trong khi hai người nói chuyện, Diệp Lăng Tuyết lại chú ý lưỡi cày trên tay Doanh Trùng. Lưỡi cày này không giống với lưỡi cày nàng thường thấy, phần lưỡi cong chứ không thẳng mà còn uốn hình khúc, mà trên thân lưỡi còn có cơ quan, khi lưỡi lê đi qua ngay lập tức có hạt giống rơi xuống.
Hơn nữa lúc này cày ruộng cũng rất kỳ quái, giờ đã là tháng mười một rồi mà? Thật ra nghi vấn này tồn tại trong đầu nàng hai ngày nay. Lúc đầu nàng cho là hoang đường, Doanh Trùng không biết nông vụ nhưng nhìn khắp Hổ Cứ bảo đều là như vậy, mà những tá điền kia vô cùng phấn khởi, không chút bất mãn.
- Diệp bá, người dò la được gì không? Vì sao trước mùa đông rồi mới gieo hạt, mà còn là lúa mì?
- Thuộc hạ từng hỏi rồi, đó là lúa mì vụ đông. Gần đây có nông gia bồi dưỡng ra, có thể kháng hàn, trước đông gieo thì đến tháng năm thu hoạch, hương vị còn ngon hơn gieo trồng mùa xuân. Có người nói thổ địa màu mỡ, nhiệt độ thích hợp, gieo trồng lúa mì xong còn có thể trồng đậu nành, làm vậy thu nhập tăng gấp đôi bình thường. Phương pháp này chưa truyền bá rộng rãi.
Diệp Sơn kính cẩn đáp:
- Lưỡi cày kia là khúc viên cơ quan lưỡi cày, là tác phẩm của một vị khí sư Mặc gia, không chỉ tốc độ cày nhanh hơn mà còn đồng thời gieo hạt được. Dù cho chi phí đắt nhưng rất nhanh và tiện, gần đây các nước Tề Triệu, còn có Đại Tần ta có không ít người dùng, Song Hà Diệp gia chúng ta cũng mới đặt một lượng lớn.
- Thì ra là vậy.
Diệp Lăng Tuyết như có điều hiểu ra nói:
- Như vậy sản xuất ở Hổ Cư bảo năng suất cao hơn? Thảo nào hắn thu thuế năm phần, thuế nặng vậy mà những tá điền kia vẫn chịu được.
Trong Đại Tần cũng không phải không có chỗ thuế thu sáu phần trở lên nhưng đều là ruộng đặc biệt màu mỡ, mà làm vậy phần lớn là hàn môn thứ tộc hoặc nhà giàu mới nổi, thế phiệt chân chính rất bận tâm danh dự, không làm đến mức vậy. Ví như Doanh Trùng, thu thuế ruộng đã cao đến năm phần là vô cùng hiếm thấy.
U Hương khẽ lắc đầu:
- Tiểu thư nói không đúng! Hôm qua thuộc hạ dò la được tuy thu thuế ruộng năm phần nhưng mỗi khi đến Tết, Hổ Cư bảo đều phát tiền bạc, vải vóc mừng năm mới. Thuế ruộng nói là năm phần nhưng thực chất chỉ thu hai phần chỉ là có điều kiện, mỗi nhà phải có một tráng niên theo võ sư trong bảo thao diễn quân trận. Nhưng là cũng không khổ cực gì, không chỉ có ăn có uống mà thỉnh thoảng còn được ăn thịt.
Diệp Lăng Tuyết nghe vậy thì không khỏi sửng sốt:
- Nhưng danh tiếng của Doanh Trùng ở quanh đây không tốt mà.
Đây cũng là lý do vì sao thanh danh Doanh Trùng ở thành Hàm Dương tàn tạ.
- Danh tiếng xấu nhưng Hổ Cứ bảo kia nếu không phải không còn dư ruộng, không thể thuê thêm người thì rất nhiều tá điền đến xếp hàng xin được thuê rồi.
U Hương rất là khó hiểu, nâng cằm nói:
- Có người nói trong nhà những tá điền ở Hổ Cứ bảo đều có tượng thế tử, ngài ấy thật sự là phật trong lòng người ở đây.
- Thế tử ở ngoài ác danh truyền xa nhưng ở Phục Ngưu sơn này thì khác, mà trong Hổ Cứ bảo thì hoàn toàn trái ngược.
Diệp Sơn khẽ giải thích nghi hoặc cho Diệp Lăng Tuyết:
- Năm Thiên Thánh thứ hai mươi ba, sau khi thua trận Thần Lộc nguyên, bị mất hai mươi hai tòa thành trì, đúng lúc thiên tai khiến lưu dân nổi lên khắp nơi. Mấy chỗ điền trang của thế tử cũng bị lan đến, trang dân bạo động đốt điền xá, cuối cùng thế tử đứng ra kiên quyết mượn binh Tả Kim Ngô Vệ gần đây lắng lại bạo dân. Có người nói năm đó tá điền nhà thế tử chết hơn ba trăm người, từ đó thế tử thêm tiếng tàn bạo. Nhưng mà việc này cũng rất kỳ lạ, năm ấy dưới Phục Ngưu sơn không chịu đại thiên tai gì, mà phu thê Doanh Thần Thông đại soái luôn nhân thiện, điền thuê chỉ lấy hai phần, không chút hà khắc. Lại nói vụ đông này, ba năm trước thế tử lệnh tá điền trồng trọt, còn gây ra không ít chuyện. Nhưng sau ba năm, dù cho không có thế tử dặn dò, những điền dân này cũng tự giác gieo vụ đông. Huống hồ thế tử ở đây kinh doanh điền trang cũng làm mấy nhà xung quanh bị ảnh hưởng ít nhiều, vậy sao phải giúp thế tử tẩy sạch thanh danh chứ.
Nói xong câu này, Diệp Sơn chỉ hướng người đi đường phía xa:
- Thật ra chỉ nhìn khí sắc những tá điền này cũng biết, quần áo không chút vết vá, người không xanh xao vàng vọt, có thể cười nói, như vậy đủ thấy cuộc sống thoải mái. Thiên hạ ngày nay, nơi dân chúng có thể an cư lạc nghiệp ít ỏi vô cùng.
- Hóa ra là vậy.
Diệp Lăng Tuyết lần nữa bình tĩnh nhìn Doanh Trùng phía xa, tâm tình vô cùng phức tạp. Trong lúc vô tình, nàng cũng không khỏi sinh mấy phần thương tiếc và khâm phục với người này.
Có thể tưởng tượng khi An Quốc công chết, Doanh Trùng phải đối mặt với cục diện ác liệt như nào. Nhưng bốn năm qua, mấy chỗ điền trang Doanh Trùng không chút sa sút mà còn phát triển không ngừng, xây dựng Hổ Cứ bảo trước mắt.
- Nhớ có người từng nói với ta danh tiếng một người xấu xa dễ dàng nhưng muốn đảo ngược lại vô cùng khó khăn. Hả, bọn họ muốn đi đâu vậy?
Diệp Lăng Tuyết chuyển kính nhìn thấy Doanh Trùng phía xa cưỡi tuấn mã mang theo đoàn người hầu đi hướng phía bắc.
Từ xa mà nhìn thì hẳn là Doanh Trùng đi hướng gò núi phía ngoài Phục Ngưu sơn. Có điều khắp đồi núi không phải sắc vàng cỏ khô thường thấy của mùa đông mà là một mảng lớn hồng tím.
Diệp Sơn cũng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Doanh Trùng:
- Bọn họ hẳn là qua gò nói kia, nghe nói ba ngàn khoảnh vùng núi đều gieo ô liu tím. Thuộc hạ cũng không rõ tại sao, hai ngày này cũng thử dò la nhưng bên kia thủ vệ sâm nghiêm, không thể nào tới gần. Chắc chắn trong này có điều kỳ bí.
- Kỳ bí, ô liu tím?
Diệp Lăng Tuyết khẽ cắn móng tay trầm tư, ô liu tím đến từ phương Tây, ô liu bình thường thích hợp phía nam ấm áp nhưng ô liu tím thì khác, chịu lạnh tốt nên có thể sinh trưởng ở phương bắc.
Nhưng cây trồng phương Tây này có thể ra quả ở nơi đất khách này sao? Còn có cả gò núi đều trồng nữa, rốt cuộc là ý gì?
- Nếu hiếu kỳ thì qua xem một chút.
Diệp Lăng Tuyết liền bay từ xe ngựa xuống, dáng người phiêu dật theo gió lướt đi. Nàng tuy đạo pháp không yếu nhưng không thể ẩn giấu cả cái xe đến gần được, nếu không muốn bị phát hiện thì chỉ có thể một mình qua đó.
- Nhưng là…
Diệp Sơn có chút do dự:
- Trong Hổ Cứ bảo có thiên vị cường giả tọa trấn, hơn nữa cấp độ không thấp. Còn có Hướng Lai Phúc kia nữa, tuy chỉ là võ tôn cấp chín nhưng chỉ thiếu chút là đột phá thiên vị, bản thân tu hành huyền công lục đạo thần thông, linh giác nhạy cảm hơn người thường nhiều.
Trong Hổ Cư bảo có thiên vị tồn tại là do Thu di nói, còn về Hướng Lai Phúc, bản thân tuy chỉ võ tôn nhưng công pháp lục đạo thông thần vô cùng tuyệt vời, có thể nói tu đến tầng chín có thể thấy lá rơi từ xa ngàn mét.
Dù lấy đạo pháp Diệp Lăng Tuyết, muốn giấu diếm được Hướng Lai Phúc chỉ sợ không dễ.
Diệp Lăng Tuyết quay đầu cười nói:
- Diệp bá không tin ta sao, thêm Thu di hẳn là đủ rồi đi!
Tuy cười nói nhưng trên mặt Diệp Lăng Tuyết tràn đầy tự tin.
Thật vất vả mới tìm được bóng dáng Doanh Trùng ở trên mảnh ruộng phía xa, Diệp Lăng Tuyết không khỏi nhếch mi nhưng là nàng cũng không quá bất ngờ, chỉ vì tình cảnh này nàng đã gặp mấy lần trong hai ngày trước.
- Thế tử hắn thật xuống ruộng sao? Thật không hiểu nổi mà, đấy không phải việc nặng của hạ nhân sao, sao thế tử có thể làm hăng say vậy được?
U Hương cũng có kính thiên lý, quan sát Doanh Trùng từ xa hơn mười dặm, vị này đang xắn quần, chân lội ruộng bùn, vừa cày vừa nói chuyện phiếm với những nông dân.
- Hừ, cái gì mà việc nặng của hạ nhân chứ!
Diệp Sơn hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh lên đầu U Hương:
- Sĩ nông công thương, nông nghiệp đứng hàng thứ hai. Dù là đương kim thiên tử, hàng năm đến đầu mùa xuân cũng cần xuống ruộng làm gương, khuyến khích con dân cày cấy. Có điều đó cũng là chuyện rất nhiều năm trước, giờ đây thiên tử cũng tịch điền nhưng là ứng phó cho xong. Thế tử có thể làm như vậy thật là bất phàm.
Hắn bây giờ càng lúc càng thỏa mãn vị cô gia tương lai, thử hỏi khắp thành Hàm Dương, có con cháu thế gia nào chịu tự mình xuống ruộng? Chỉ sợ không được mấy người biết đồ ăn của mình từ đâu ra, cây lúa là như nào. Mà mấy ngày nay nhìn động tác của thế tử vô cùng thành thạo, tuyệt không phải loại giả vờ giả vịt.
U Hương chút hiểu chút không gật gật đầu, nàng cũng không phải xem thường việc nhà nông, cũng không bởi vì vậy mà xem thường thế tử mà trái lại còn cảm giác thế tử thân thiết hơn. Người có thể đối xử hòa ái với tá điền như vậy hẳn sẽ đối xử tốt với hạ nhân. Vừa rồi nàng hỏi chỉ vì cảm giác thế tử khác với những con cháu thế gia khác.
Trong khi hai người nói chuyện, Diệp Lăng Tuyết lại chú ý lưỡi cày trên tay Doanh Trùng. Lưỡi cày này không giống với lưỡi cày nàng thường thấy, phần lưỡi cong chứ không thẳng mà còn uốn hình khúc, mà trên thân lưỡi còn có cơ quan, khi lưỡi lê đi qua ngay lập tức có hạt giống rơi xuống.
Hơn nữa lúc này cày ruộng cũng rất kỳ quái, giờ đã là tháng mười một rồi mà? Thật ra nghi vấn này tồn tại trong đầu nàng hai ngày nay. Lúc đầu nàng cho là hoang đường, Doanh Trùng không biết nông vụ nhưng nhìn khắp Hổ Cứ bảo đều là như vậy, mà những tá điền kia vô cùng phấn khởi, không chút bất mãn.
- Diệp bá, người dò la được gì không? Vì sao trước mùa đông rồi mới gieo hạt, mà còn là lúa mì?
- Thuộc hạ từng hỏi rồi, đó là lúa mì vụ đông. Gần đây có nông gia bồi dưỡng ra, có thể kháng hàn, trước đông gieo thì đến tháng năm thu hoạch, hương vị còn ngon hơn gieo trồng mùa xuân. Có người nói thổ địa màu mỡ, nhiệt độ thích hợp, gieo trồng lúa mì xong còn có thể trồng đậu nành, làm vậy thu nhập tăng gấp đôi bình thường. Phương pháp này chưa truyền bá rộng rãi.
Diệp Sơn kính cẩn đáp:
- Lưỡi cày kia là khúc viên cơ quan lưỡi cày, là tác phẩm của một vị khí sư Mặc gia, không chỉ tốc độ cày nhanh hơn mà còn đồng thời gieo hạt được. Dù cho chi phí đắt nhưng rất nhanh và tiện, gần đây các nước Tề Triệu, còn có Đại Tần ta có không ít người dùng, Song Hà Diệp gia chúng ta cũng mới đặt một lượng lớn.
- Thì ra là vậy.
Diệp Lăng Tuyết như có điều hiểu ra nói:
- Như vậy sản xuất ở Hổ Cư bảo năng suất cao hơn? Thảo nào hắn thu thuế năm phần, thuế nặng vậy mà những tá điền kia vẫn chịu được.
Trong Đại Tần cũng không phải không có chỗ thuế thu sáu phần trở lên nhưng đều là ruộng đặc biệt màu mỡ, mà làm vậy phần lớn là hàn môn thứ tộc hoặc nhà giàu mới nổi, thế phiệt chân chính rất bận tâm danh dự, không làm đến mức vậy. Ví như Doanh Trùng, thu thuế ruộng đã cao đến năm phần là vô cùng hiếm thấy.
U Hương khẽ lắc đầu:
- Tiểu thư nói không đúng! Hôm qua thuộc hạ dò la được tuy thu thuế ruộng năm phần nhưng mỗi khi đến Tết, Hổ Cư bảo đều phát tiền bạc, vải vóc mừng năm mới. Thuế ruộng nói là năm phần nhưng thực chất chỉ thu hai phần chỉ là có điều kiện, mỗi nhà phải có một tráng niên theo võ sư trong bảo thao diễn quân trận. Nhưng là cũng không khổ cực gì, không chỉ có ăn có uống mà thỉnh thoảng còn được ăn thịt.
Diệp Lăng Tuyết nghe vậy thì không khỏi sửng sốt:
- Nhưng danh tiếng của Doanh Trùng ở quanh đây không tốt mà.
Đây cũng là lý do vì sao thanh danh Doanh Trùng ở thành Hàm Dương tàn tạ.
- Danh tiếng xấu nhưng Hổ Cứ bảo kia nếu không phải không còn dư ruộng, không thể thuê thêm người thì rất nhiều tá điền đến xếp hàng xin được thuê rồi.
U Hương rất là khó hiểu, nâng cằm nói:
- Có người nói trong nhà những tá điền ở Hổ Cứ bảo đều có tượng thế tử, ngài ấy thật sự là phật trong lòng người ở đây.
- Thế tử ở ngoài ác danh truyền xa nhưng ở Phục Ngưu sơn này thì khác, mà trong Hổ Cứ bảo thì hoàn toàn trái ngược.
Diệp Sơn khẽ giải thích nghi hoặc cho Diệp Lăng Tuyết:
- Năm Thiên Thánh thứ hai mươi ba, sau khi thua trận Thần Lộc nguyên, bị mất hai mươi hai tòa thành trì, đúng lúc thiên tai khiến lưu dân nổi lên khắp nơi. Mấy chỗ điền trang của thế tử cũng bị lan đến, trang dân bạo động đốt điền xá, cuối cùng thế tử đứng ra kiên quyết mượn binh Tả Kim Ngô Vệ gần đây lắng lại bạo dân. Có người nói năm đó tá điền nhà thế tử chết hơn ba trăm người, từ đó thế tử thêm tiếng tàn bạo. Nhưng mà việc này cũng rất kỳ lạ, năm ấy dưới Phục Ngưu sơn không chịu đại thiên tai gì, mà phu thê Doanh Thần Thông đại soái luôn nhân thiện, điền thuê chỉ lấy hai phần, không chút hà khắc. Lại nói vụ đông này, ba năm trước thế tử lệnh tá điền trồng trọt, còn gây ra không ít chuyện. Nhưng sau ba năm, dù cho không có thế tử dặn dò, những điền dân này cũng tự giác gieo vụ đông. Huống hồ thế tử ở đây kinh doanh điền trang cũng làm mấy nhà xung quanh bị ảnh hưởng ít nhiều, vậy sao phải giúp thế tử tẩy sạch thanh danh chứ.
Nói xong câu này, Diệp Sơn chỉ hướng người đi đường phía xa:
- Thật ra chỉ nhìn khí sắc những tá điền này cũng biết, quần áo không chút vết vá, người không xanh xao vàng vọt, có thể cười nói, như vậy đủ thấy cuộc sống thoải mái. Thiên hạ ngày nay, nơi dân chúng có thể an cư lạc nghiệp ít ỏi vô cùng.
- Hóa ra là vậy.
Diệp Lăng Tuyết lần nữa bình tĩnh nhìn Doanh Trùng phía xa, tâm tình vô cùng phức tạp. Trong lúc vô tình, nàng cũng không khỏi sinh mấy phần thương tiếc và khâm phục với người này.
Có thể tưởng tượng khi An Quốc công chết, Doanh Trùng phải đối mặt với cục diện ác liệt như nào. Nhưng bốn năm qua, mấy chỗ điền trang Doanh Trùng không chút sa sút mà còn phát triển không ngừng, xây dựng Hổ Cứ bảo trước mắt.
- Nhớ có người từng nói với ta danh tiếng một người xấu xa dễ dàng nhưng muốn đảo ngược lại vô cùng khó khăn. Hả, bọn họ muốn đi đâu vậy?
Diệp Lăng Tuyết chuyển kính nhìn thấy Doanh Trùng phía xa cưỡi tuấn mã mang theo đoàn người hầu đi hướng phía bắc.
Từ xa mà nhìn thì hẳn là Doanh Trùng đi hướng gò núi phía ngoài Phục Ngưu sơn. Có điều khắp đồi núi không phải sắc vàng cỏ khô thường thấy của mùa đông mà là một mảng lớn hồng tím.
Diệp Sơn cũng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Doanh Trùng:
- Bọn họ hẳn là qua gò nói kia, nghe nói ba ngàn khoảnh vùng núi đều gieo ô liu tím. Thuộc hạ cũng không rõ tại sao, hai ngày này cũng thử dò la nhưng bên kia thủ vệ sâm nghiêm, không thể nào tới gần. Chắc chắn trong này có điều kỳ bí.
- Kỳ bí, ô liu tím?
Diệp Lăng Tuyết khẽ cắn móng tay trầm tư, ô liu tím đến từ phương Tây, ô liu bình thường thích hợp phía nam ấm áp nhưng ô liu tím thì khác, chịu lạnh tốt nên có thể sinh trưởng ở phương bắc.
Nhưng cây trồng phương Tây này có thể ra quả ở nơi đất khách này sao? Còn có cả gò núi đều trồng nữa, rốt cuộc là ý gì?
- Nếu hiếu kỳ thì qua xem một chút.
Diệp Lăng Tuyết liền bay từ xe ngựa xuống, dáng người phiêu dật theo gió lướt đi. Nàng tuy đạo pháp không yếu nhưng không thể ẩn giấu cả cái xe đến gần được, nếu không muốn bị phát hiện thì chỉ có thể một mình qua đó.
- Nhưng là…
Diệp Sơn có chút do dự:
- Trong Hổ Cứ bảo có thiên vị cường giả tọa trấn, hơn nữa cấp độ không thấp. Còn có Hướng Lai Phúc kia nữa, tuy chỉ là võ tôn cấp chín nhưng chỉ thiếu chút là đột phá thiên vị, bản thân tu hành huyền công lục đạo thần thông, linh giác nhạy cảm hơn người thường nhiều.
Trong Hổ Cư bảo có thiên vị tồn tại là do Thu di nói, còn về Hướng Lai Phúc, bản thân tuy chỉ võ tôn nhưng công pháp lục đạo thông thần vô cùng tuyệt vời, có thể nói tu đến tầng chín có thể thấy lá rơi từ xa ngàn mét.
Dù lấy đạo pháp Diệp Lăng Tuyết, muốn giấu diếm được Hướng Lai Phúc chỉ sợ không dễ.
Diệp Lăng Tuyết quay đầu cười nói:
- Diệp bá không tin ta sao, thêm Thu di hẳn là đủ rồi đi!
Tuy cười nói nhưng trên mặt Diệp Lăng Tuyết tràn đầy tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.