Quyển 4 - Chương 99: Ba quỳ tạ tội
Tây Tử Tình
10/08/2016
Bá quan văn võ đều kinh hãi nhìn Dạ Khinh Noãn và hai vị lão giả tiên phong đạo cốt kia, thì ra đây chính là “Đế sư Dạ thị”.
Trăm năm qua, mặc dù cũng biết có tôn hiệu Đế sư này, nhưng cho tới bây giờ Đế sư chưa từng xuất hiện trước người khác, cho dù là ai cũng không thể thấy. Không nghĩ đến hôm nay Dạ Tiểu Quận chúa lại mời “Đế sư Dạ thị” tới, trong thời gian ngắn bá quan văn võ đều cảm thấy sợ rằng chuyện hôm nay không đơn giản.
“Người đã chết, bây giờ đã đến giờ lành rồi, ba ngày nay quan tài đặt ở đây, ngươi cũng không dẫn người tới nghiệm quan, hôm nay ngay lúc đang phát tang lại đến nghiệm quan. Ta không biết ngươi có rắp tâm gì? Không biết đã quấy nhiễu vong linh, làm cho người đã chết cũng không thể an tâm sao?” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng, “Dạ Tiểu Quận chúa, ca ca ngươi là Tân hoàng, nhưng ngươi cũng không có quyền ngăn cản linh hồn của người đã chết lên đường!”
“Vân tỷ tỷ sai lầm rồi!” Dạ Khinh Noãn lắc đầu, “Một là, hai vị sư phụ của muội mới vừa vào kinh; hai là, muốn cho cái chết của Bình Vương được rõ ràng, còn cho ca ca một sự công bằng; còn ba là, giờ lành mà Khâm Thiên Giám đã tính không đúng, hai vị sư phụ của muội nói rằng một canh giờ nữa mới là giờ lành. Nghiệm quan chỉ cần thời gian một chung trà mà thôi, sẽ không trì hoãn bao lâu. Vân tỷ tỷ, tính lên, Bình Vương cũng là đệ đệ của muội, muội không phải không biết đại nghĩa trong chuyện này.”
“Quan tài đã phong, biết được đại nghĩa trong đó chính là quấy rầy vong linh như thế ư?” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh, “Dạ Tiểu Quận chúa muốn báo thù một kiếm mà ta đã đâm ca ca ngươi, thì không bằng hiện tại liền rút kiếm cho ta một kiếm đi, cũng đừng lấy một đứa bé đáng thương không cha không mẹ đã chết ra mà trút giận.”
“Muội đã nói hết lời rồi, vậy mà Vân tỷ tỷ lại ba đẩy bốn ngăn, không muốn muội mở quan tài nghiệm thi. Chẳng lẽ trong này thật sự có gì không thể cho ai biết?” Dạ Khinh Noãn nhướng mày, “Muội cũng không muốn hoài nghi Vân tỷ tỷ, nhưng cái chết của Bình Vương thật sự qua kỳ quặc, không muốn nghi ngờ cũng không được.” Nàng dứt lời, liền nhìn thoáng qua bá quan văn võ đang đứng yên ở xung quanh, hỏi: “Các vị đại nhân, có phải các ngài cũng muốn biết Bình Vương đã chết như thế nào đúng không?”
Bá quan văn võ thấy Dạ Khinh Noãn hỏi, trong nháy mắt đều không khỏi co đầu lại, không biết trả lời như thế nào.
Vân Thiển Nguyệt “A” cười lên, “Xem ra hôm nay Dạ Tiểu Quận chúa bắt buộc phải mở được quan tài ra, đúng không?”
“Đúng vậy! Có liên quan đến danh dự của ca ca, muội không thể không làm thế.” Dạ Khinh Noãn nói một cách quyết tâm.
“Nếu sau khi mở quan tài mà kết quả cuối cùng lại giống như lời nói hôm qua của ta, thì ngươi định thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta.
Dạ Khinh Noãn mấp máy môi, nói rõ ràng từng chữ: “Nguyện ý ba quỳ trước Bình Vương để tạ tội vì đã quấy nhiễu vong linh!”
“Vậy hai vị Đế sư thì sao đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn qua hai vị Đế sư kia.
Dạ Khinh Noãn cau mày, “Vân tỷ tỷ, Đế sư có thân phận tôn quý, chuyện này là do một mình muội chủ trương, nếu sai, thì một mình muội gánh tội là được, đừng làm khó Đế sư.”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không được! Nếu ngươi sai, thì Đế sư cũng phải ba quỳ trước Bình Vương để tạ tội đã quấy nhiễu vong linh!”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn trầm xuống, “Vân tỷ tỷ, tỷ đừng tưởng rằng……”
“Khinh Noãn!” Dạ Thiên Dật vẫn đứng yên không có mở miệng đột nhiên lên tiếng ngăn cản Dạ Khinh Noãn, chấp nhận điều kiện của Vân Thiển Nguyệt, “Được! Nếu sai, thì Đế sư cũng sẽ ba quỳ trước Bình Vương để tạ tội đã quấy nhiễu vong linh!”
“Dật ca ca! Sao Đế sư lại có thể……” Dạ Khinh Noãn nhìn Dạ Thiên Dật.
“Người nằm trong quan tài này cũng đã từng là Hoàng thượng, quấy nhiễu vong linh của ngài ấy, Đế sư ba quỳ để tạ tội đã quấy nhiễu cũng không bôi nhọ thân phận. Đế sư là quý, nhưng Thiên tử vi tôn, thân phận của Đế sư có cao tới đâu đi nữa, thì cũng không cao hơn Thiên tử được.” Dạ Thiên Dật nói.
Dạ Khinh Noãn ngậm miệng.
Dạ Thiên Dật nói với Vân Thiển Nguyệt: “Khai quan đi!”
“Dạ Tiểu Quận chúa có chịu không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn, muốn chờ một câu nói của nàng ta.
“Được! Muội đồng ý!” Dạ Khinh Noãn cắn răng gật đầu, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nhưng nếu cái chết của Bình Vương không liên quan với ca ca, Vân tỷ tỷ vu oan ca ấy, thì cũng phải tiến cung xin lỗi ca ca.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt cũng một ngụm đồng ý.
“Người đâu, khai quan!” Dạ Khinh Noãn cất giọng ra lệnh.
Có hai thị vệ tiến lên nhổ đinh trên quan tài ra. Mặc dù hôm nay đã vào đầu xuân, nhưng khí trời vẫn còn hơi lạnh, nên quan tài để ba ngày, thi thể của đứa bé bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Dạ Khinh Noãn bước lên trước nhìn thoáng qua Dạ Thiên Tứ bên trong, đồ vật chôn cùng đều có quy chế, không có nửa điểm khác thường, nằm bên trong đúng là đứa bé đó. Nàng mấp máy môi, cung kính nói với phía sau: “Hai vị sư phụ, các ngài đến đây xem đi!”
Hai lão giả kia lên tiếng đi lên trước, phân biệt đứng tại bên trái và bên phải quan tài.
Ánh mắt của bá quan văn võ đều nhìn vào hai vị Đế sư, trong lòng mỗi người đều khẩn trương.
Vân Thiển Nguyệt đứng bên cạnh quan tài vẫn không nhúc nhích, trên mặt không có cảm xúc gì, thấy hai lão giả kia nhìn vào quan tài, nàng liền với bá quan văn võ: “Các vị đại nhân cũng tiến lên đây xem xem, để làm chứng.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng không có ai tiến lên trước. Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Không muốn đến nhìn mặt Bình Vương lần cuối sao?”
Nàng vừa nói xong, Dung Phong liền bước lên trước, ngay sau đó Trầm Chiêu cũng đi tới, tiếp đó Thương Đình nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái rồi cũng đi đến, lúc này Hiếu Thân Vương cũng động thân, tiếp theo, một đám bá quan văn võ đều tiến tới bên cạnh quan tài.
Quan tài rất lớn, rộng mấy thước vuông, bá quan văn võ tập trung ở một bên, ba tầng trong ba tầng ngoài, chuyển đầu qua, ngược lại có đến một bộ phận lớn trong số mọi người có thể thấy được đứa bé đang nằm trong quan tài gỗ.
“Hai vị sư phụ, sao rồi?” Dạ Khinh Noãn thấy hai vị lão giả nhìn đứa bé trong quan tài không nhúc nhích, lên lên tiếng hỏi. Hôm đó, lúc đi ngang qua xe ngựa, dựa vào trực giác, nàng liền cảm thấy hơi thở của Dạ Thiên Tứ là lạ, không phải hơi thở mà lúc trước nàng đã cảm ứng được. Nàng cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của mỗi người, hơn nữa lại khắc sâu vào trí nhớ, sau khi vào cung, đợi đến khi tính mạng Dạ Khinh Nhiễm không còn nguy hiểm nữa, thì nàng liền tự chủ trương thương lượng với Dạ Thiên Dật, dùng bồ câu đưa tin mời Đế sư từ phương xa đến.
“Đợi chúng ta làm phép đã!” Hai vị Đế sư liếc mắt nhìn nhau, rồi nói với Dạ Khinh Noãn.
Dạ Khinh Noãn gật đầu.
Hai vị Đế sư đồng thời ra tay, một người đưa tay đặt lên trước người Dạ Thiên Tứ, một người lại đưa tay đặt lên lưng, hai người đồng thời nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, sợ bỏ qua một chi tiết nào đó.
Không lâu sau, chỉ thấy trên trán của hai vị Đế sư có khói xanh bốc lên, bốn phía quy tụ sương mù mờ ảo, không lâu sau, sương mù liền bao phủ lên Dạ Thiên Tứ trong quan tài, dường như làn sương mù mờ ảo này đang muốn thẩm thấu vào trong da thịt của Dạ Thiên Tứ.
Mọi người nín hơi ngưng thần, viện này có tới mấy trăm người, nhưng không có ai lên tiếng.
Qua khoảng một chung trà, Dạ Thiên Tứ trong quan tài vẫn không có chút khác thường hoặc động tĩnh nào, ngay cả thần sắc trên mặt cũng không có biến hóa gì, mà trên trán của hai vị Đế sư thì ngược lại đã đổ một tầng mồ hôi.
Ánh mắt Dạ Khinh Noãn cũng hiện lên vẻ mê mang, dường như có điều gì đó không giải thích được, nàng nhifn sang Vân Thiển Nguyệt.
Thần sắc Vân Thiển Nguyệt vẫn ung dung lạnh lùng, lơ đễnh nhìn quan tài và hai vị Đế sư.
Lại qua thời gian một chung trà, mồ hôi trên trán của hai vị Đế sư đã đọng thành từng giọt nhỏ, khói xanh trên trán cũng càng bay ra nhiều hơn, sắc mặt của họ đã có chút ít xanh tím nhàn nhạt, mà đứa bé trong quan tài vẫn không có nửa điểm khác thường.
Lại qua thời gian một chung trà, bỗng nhiên hai vị Đế sư đồng thời rút tay về, thân thể chợt lui ra sau một bước, cùng phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nhiễm đỏ phiến đá ngọc thạch màu xanh dưới sàn.
Dạ Khinh Noãn biến sắc, nóng ruột kêu một tiếng, “Sư phụ!”
Hai vị Đế sư nhìn nàng ấy một cái, cũng không nói chuyện, mà khoanh chân ngồi xuống đất, nhắm mắt điều trị.
Dạ Khinh Noãn đứng bên cạnh, cũng không dám quấy rầy nữa.
Lúc này bá quan văn võ cũng biết, xem ra hai vị này Đế sư không đạt được kết quả gì, nếu không cũng sẽ không chống đỡ được mà phun ra máu như vậy. Tất cả đều đồng loạt cách xa quan tài.
Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng ở đàng xa nhìn, cũng không vội nói chuyện, mà chờ hai vị Đế sư nói chuyện, lúc này, có người còn gấp hơn nàng nhiều. Ngược lại nàng muốn xem kết quả thế nào.
Lại qua thời gian một chung trà, hai vị Đế sư mới mở mắt, cùng đứng dậy, mặc dù đã khôi phục lại bộ dáng tiên phong đạo cốt, nhưng đến cùng thì khí sắc vẫn không được tốt như lúc mới xuất hiện.
“Hai vị sư phụ, các ngài…… sao vậy?” Dạ Khinh Noãn nhẹ giọng hỏi.
Hai vị Đế sư đồng loạt lắc đầu, một vị Đế sư trong đó nói: “Bản thân đứa bé này có Thiên tật.”
“Nó có Thiên tật?” Dạ Khinh Noãn ngẩn ra.
“Ừ!” Hai vị Đế sư gật đầu.
Dạ Khinh Noãn nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Rõ ràng lúc nó mới chào đời rất khỏe mạnh mà, sao lại có Thiên tật chứ?” Nói xong, nàng liền nhìn qua Dạ Thiên Dật, “Dật ca ca, lúc Thái hậu sinh nó, huynh là người đầu tiên ôm nó đúng không? Ban đầu nó rất khỏe, một chút tật bệnh cũng không có, đúng không?”
“Đúng vậy!” Dạ Thiên Dật cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, gật đầu.
“Thiên tật của nó chắc là ẩn tính, lúc mới ra đời có lẽ chưa hiện ra.” Một vị Đế sư nói.
“Vân tỷ tỷ, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Dạ Khinh Noãn nhìn qua Vân Thiển Nguyệt chất vấn.
“Sao ta biết, hai vị Đế sư không phải rất bản lãnh sao? Ngay cả Thiên tật mà cũng có thể nhìn ra, không bằng nói xem nguyên nhân trong chuyện này là gì.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai vị Đế sư.
Ánh mắt thương lão của hai vị Đế sư già nua đảo quanh người Vân Thiển Nguyệt trong chốc lát, một vị Đế sư trong đó nói: “Người bị Thiên tật không thể uống rượu, chắc là đã uống rượu, rượu này chính là dấu hiệu, thúc giục Thiên tật trong cơ thể nó, nên mới một mạng quy thiên.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy bỗng cười, nhìn qua Dạ Khinh Noãn, “Dạ Tiểu Quận chúa, lúc này ta vu oan ca ca của ngươi nữa không? Lúc hắn ta ban rượu, ngươi cũng có mặt đó, không chỉ có mỗi ngươi, lúc đó An Vương cũng tới, có nhớ không?”
Dạ Khinh Noãn mím môi không nói lời nào.
“Ca ca ngươi là ai? Hắn ta là Dạ Khinh Nhiễm, lúc đứa bé này cất tiếng chào đời, thì hắn ta đã từng ôm nó, chăm sóc nó, y thuật của hắn ta cũng vô cùng tốt, biết nó có Thiên tật, nhưng lại giữ kín không nói ra. Tiên hoàng lưu lại Di chiếu, muốn ban chết cho đứa bé này, nên liền ban rượu xuống, không cho đứa bé này chết ngay lập tức, mà là đợi đến sau khi giành được danh tiếng đại nhân đại nghĩa rồi, mới để cho Thiên tật của nó phát tác mà chết đi. Hắn ta tính toán thật giỏi đó!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh.
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, “Y thuật của ca ca không cao bằng Cảnh ca ca, vì sao ca ấy đã phát hiện ra mà lại không nói chứ? Chẳng lẽ Cảnh ca ca không phát hiện đứa bé này bị Thiên tật sao?”
“Lấy thân phận của hai người họ, lúc đó không muốn triều dã chấn động, quần thần vô chủ, nên vì để ổn định triều cục, không nói thì có gì là chứ?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói, “Tối thiểu ngươi không biết, ta không biết.”
Dạ Khinh Noãn bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh theo: “Người đâu, đóng quan!”
Có hai thị vệ lập tức đi tới, đóng quan tài lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn và hai vị Đế sư, “Hôm nay làm phiền vong linh, bá quan văn võ chứng kiến, An Vương chứng kiến. Dạ Tiểu Quận chúa, hai vị Đế sư, ba quỳ để tạ tội đã quấy nhiễu đi!”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn tái đi.
Ở nơi này, ngay cả gió cũng không thổi.
“Sao? Dạ Tiểu Quận chúa muốn nói không giữ lời sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta. Chẳng lẽ chỉ có Dạ thị ngươi biết trù tính thiết kế, mà người khác thì không biết trù tính thiết kế sao? Hôm nay nàng chính là tính toán Dạ Khinh Nhiễm, tính toán Dạ Khinh Noãn nàng ta đó, vậy thì thế nào? Đều bằng bản lãnh mỗi người thôi!
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, gương mặt trắng bệch nhìn sang hai vị Đế sư.
Hai vị Đế sư luôn tự xưng đức cao vọng trọng, Đế sư của Thiên tử, cả đời đã từng quỳ trước người phương nào chứ? Sắc mặt cũng có chút không tốt. Sở dĩ họ theo tới, cũng là tin tưởng đồ đệ mình sẽ không không bằng không cớ nói một cách chắc chắn như vậy, đồ đệ do chính họ dạy dỗ, bọn họ rõ ràng bản lĩnh của nàng ấy, nhất là khứu giác. Sau khi bọn họ tới đây cũng cảm thấy trong quan tài có gì đó là lạ, nhưng sau khi mở ra, thi triển sở học cả đời của bọn họ, thì lại không tìm ra được lý do, nên chỉ đành phải quy cho Thiên tật.
“Khinh Noãn, hai vị Đế sư, quỳ bái đi! Sau đó đưa Bình Vương ra khỏi thành đến Hoàng Lăng, không nên trì hoãn canh giờ nữa.” Dạ Thiên Dật nhìn lướt qua ba người.
Bàn tay trong ống tay áo của Dạ Khinh Noãn nắm chặt, rồi liền buông ra, sau đó lui ra sau một bước, rồi quỳ “Phịch” xuống trước quan tài, trong miệng cao giọng nói: “Dạ Khinh Noãn vạn bất đắc dĩ, quấy rầy vong linh của Bình Vương, xin Bình Vương vạn lần đừng trách tội, lên đường bình an!” Nói xong, nàng khấu đầu chạm xuống đất ba lần.
Hai vị Đế sư liếc mắt nhìn nhau, cũng quỳ gối trước quan tài, cũng khấu đầu ba lần.
Khấu đầu ba lần xong, Dạ Khinh Noãn và hai vị Đế sư cùng đứng lên.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn ba người, cáo giọng nói: “Vinh Vương phủ không tiếp đãi nổi Đại Phật như Đế sư! Dạ Tiểu Quận chúa và hai vị Đế sư đi thong thả, không tiễn!”
Dạ Khinh Noãn mấp máy môi, biết chuyện hôm nay đã hoàn toàn xé rách mặt với Vân Thiển Nguyệt rồi, nên cũng không nói thêm nữa, mà cung kính nói với hai vị Đế sư: “Hai vị sư phụ, mời theo con tiến cung thăm ca ca ạ!”
Hai vị Đế sư gật đầu.
Dạ Khinh Noãn xoay người, dẫn hai vị Đế sư rời đi, hai vị Đế sư mới vừa đi được hai bước, thì bỗng dừng lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Trên người vị Cảnh Thế tử phi này có Linh thuật của Vân tộc, đúng không?”
Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc lạnh lùng nói: “Hôm Tết Nguyên Tiêu, đèn Thần hỏi mệnh, dân chúng kinh thành đều biết rõ ràng. Nghe nói đèn Thần là chí bảo của Vân tộc hơn hai nghìn năm trước, bên trong có một phần Linh lực của Vân tộc, sau khi Mạnh bà bà mất, đèn Thần bị ta thu phục, chút ít Linh khí ở trong nó cũng truyền cho ta, hai vị Đế sư còn có nghi vấn gì nữa không? Chỉ cần ngài hỏi, thì Vân Thiển Nguyệt biết gì sẽ nói hết.”
“Thì ra là như vậy!” Hai vị Đế sư gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Nhưng chúng ta thấy trong cơ thể Cảnh Thế tử phi cũng không là Linh thuật ít ỏi, mà là nhiều vô cùng.”
Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Bản thân ta cũng không biết, hai vị Đế sư có thể nói ra nhiều vô cùng này là bao nhiêu không? Không bằng đo cho ta xem, để cho trong lòng ta cũng có thể biết giá trị của nó.”
Hai vị Đế sư liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cáo từ, “Đã quấy rầy Cảnh Thế tử phi rồi, chúng ta cáo từ.” Nói xong, cũng không dây dưa nữa, mà đi ra cửa phủ.
Ánh mắt Dạ Khinh Noãn hiện lên sự trầm tư, cũng không nói chuyện nữa, mà xoay người dẫn hai người kia rời đi.
Rất nhanh, một nhóm ba người liền ra khỏi Vinh Vương phủ, tung người lên ngựa, tiếng vó ngựa hướng đến hoàng cung.
Dạ Thiên Dật cũng không đi với ba người.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nói với thị vệ: “Đóng đinh lại vào quan tài, khởi linh, đưa Bình Vương đi Hoàng Lăng an táng!”
“Dạ!” Có người vội vàng đóng quan tài lại.
“Bang bang”, sau một chuỗi tiếng vang, quan tài được dùng đinh vàng đóng chặt lại lần nữa. Thị vệ tản qua một bên, người nâng linh đi tới chuẩn bị sẵn sàng.
Bá quan văn võ lại tới kính viếng một lần nữa.
“Nếu An Vương đã ở đây, vậy thì liền làm phiền An Vương đưa Bình Vương chôn cất Hoàng Lăng đi! Ta sex không đi.” Vân Thiển Nguyệt hơi mệt mỏi, nói.
Dạ Thiên Dật gật đầu, “Cảnh Thế tử phi cần dưỡng thương, không cần phải đi. Bản Vương nhất định sẽ đưa Bình Vương chôn cất vào Hoàng Lăng an toàn.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xoay người trở về Tử Trúc Viện.
Nàng mới vừa đi tới Tử Trúc Lâm, thì liền nghe phía trước có người hô một tiếng “Khởi linh!”, nàng xoay người lại, chỉ thấy quan tài được nâng lên, đội ngũ đưa tang mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Vinh Vương phủ.
Đưa mắt nhìn đội ngũ đưa tang ra khỏi đại môn Vinh Vương phủ, nàng mới quay người lại.
Lúc này, Thanh Thường đã đi tới bên người nàng, thấp giọng nói: “Lúc này Vân Vương phi và Thế tử đều đã trở về Tử Trúc Viện, hình như cũng bị thương, Thế tử phi, ngài mau vào xem đi!”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt liền căng thẳng, vội vàng xông vào Tử Trúc Lâm.
Vào đến Tử Trúc Viện, bước chân nàng cũng không ngừng, tay áo như bay, chỉ trong chốc lát liền vào đến phòng, chỉ thấy Ngọc Thanh Tinh thì ngồi trên giường êm, còn Dung Cảnh thì đang dựa nửa người vào giường, sắc mặt hai người đều hơi trắng bệch hiếm thấy, nàng vội nói: “Hai người sao rồi?”
“Nhìn xem, lực trấn định lúc nãy đi đâu rồi? Chúng ta không chết được.” Ngọc Thanh Tinh liếc trắng mắt vớiVân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thấy Ngọc Thanh Tinh nói chuyện còn có sức lực, thì liền biết không sao, vội vàng đi qua Dung Cảnh, đứng ở trước giường nhìn hắn, “Sao rồi? Bị thương ở đâu?”
Dung Cảnh khẽ mỉm cười với nàng, vươn tay cầm tay nàng, lắc đầu, giọng nói hơi yếu hơn Ngọc Thanh Tinh một chút, “Bị thương trong bụng, dưỡng hai ngày là tốt rồi, không có gì đáng ngại.”
Vân Thiển Nguyệt lật tay xem mạch của hắn.
“Thật sự không sao, đừng lo!” Dung Cảnh trấn an nàng.
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, bắt mạch cho hắn một lát, thì mới biết hắn bị thương hơi nặng, nhưng đúng là không có gì đáng ngại, hắn nói dưỡng hai ngày đã là nhẹ rồi, thương tích như vậy thì có như thế nào cũng phải dưỡng bảy tám ngày, nàng rút tay về, hỏi: “Hai người làm cách nào mà ngăn cản được hai lão già kia vậy?”
Ngọc Thanh Tinh nghe vậy liền kể lại, “Hai lão già kia đúng là lợi hại, sáng nay Tiểu Cảnh nhận được tin tức bọn họ vào kinh, liền đoán được là đến vì đứa bé trong quan tài kia, nên liền lập tức chạy đi tìm mẹ, hai chúng ta thương nghị liền thống nhất rằng, một mình mẹ không thể đối kháng nổi hai lão già kia, nên liền để tiểu Cảnh làm Cấm thuật của Vân tộc cho giúp mẹ. Tiểu Cảnh dùng hơi nhiều khí lực để bảo vệ mẹ, cho nên bị thương nặng hơn mẹ.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Ngọc Thanh Tinh lại nói: “May mà có Định Hồn châu và Ích Tà châu. Nếu không, mặc dù chúng ta hợp lực thì cũng không phải là đối thủ của hai lão già kia. Quả nhiên không hổ là Đế sư Dạ thị.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Hai người hợp lực còn suýt nữa không phải là đối thủ của họ, bây giờ họ tới kinh thành, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Hơn nữa khi họ rời đi còn nhìn ra được Linh thuật trong cơ thể con, còn thăm dò một phen, bị con dùng đèn Thần qua loa tắc trách qua, nhưng ánh mắt của họ thật sắc bén, sợ rằng sẽ không tin.”
“Ánh mắt không sắc, võ công không tốt, cũng không phải là Đế sư Dạ thị.” Ngọc Thanh Tinh nói, “Đế sư Dạ thị vẫn luôn được truyền thừa trong Dạ thị, nghe nói bọn họ đều là người có huyết mạch của Dạ thị. Mấy trăm năm trước, tổ tiên Dạ thị là hai anh em sinh đôi, cơ duyên tình cờ, có được hai bản Thiên thư. Một quyển chính là Thiên Long ngâm, quyển còn lại chính là Hỏa Phượng ngâm. Cho nên một người tập luyện Thiên Long ngâm, một người tập luyện Hỏa Phượng ngâm. Sau đó lại truyền thừa đến ngày nay, có lòng mưu vị thiên hạ, liền chuyển thành một sáng một tối, thành lập ẩn vệ, âm thầm trù tính. Nhiều đời đều lấy trù tính thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Mấy trăm năm qua, thế lực dần dần phát triển an toàn, mà cũng có tâm kế, cho nên vào trăm năm trước mới có Mộ Dung thị vong. Thiên Long ngâm và Hỏa Phượng ngâm không truyền cho người ngoài Dạ thị, hai Đế sư kia tất nhiên là huyết mạch của Dạ thị, nên trung với Dạ thị. Mấy trăm năm phân dòng đến nay, hai huynh đệ chia làm hai mạch, một mạch chấp chưởng thiên hạ, làm Đế vương; còn một mạch trông coi truyền thừa của Đế vương, làm Đế sư, dốc lòng tu tập võ thuật, mà Kỳ môn huyễn thuật cũng tinh thông. Hiện tại tất nhiên không thể coi thường hai người này.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu chặt hai đầu lông mày, hỏi: “Phải làm sao mới có thể giết được hai lão già kia?”
Ngọc Thanh Tinh nghe vậy liền cười, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Đứa ngốc, mười con cũng không giết được.”
“Cũng không phải không có ai giết được họ đi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Thanh Tinh, chợt nhớ tới bốn vị lão giả trên Ma Thiên Nhai, hỏi: “Bốn vị lão giả trên Ma Thiên Nhai thì sao?”
Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, “Mặc dù võ công của bọn họ cao tuyệt, nhưng lại không biết Kỳ môn huyễn thuật, không giết được. Chỉ có thể cho bọn họ rượu và thức ăn thì được thôi.”
“Lúc nãy con thấy bọn hắn cũng bị thương!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Dĩ nhiên, mặc dù mẹ và Tiểu Cảnh bị thương, nhưng cũng không thể để cho hai lão già kia đòi được chỗ tốt đi!” Ngọc Thanh Tinh nói một cách đắc ý.
“Nếu nhân cơ hội này giết bọn họ, thì Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Khinh Noãn liền ít đi một trợ lực. Nếu hôm nay hai người này đã đi ra ngoài, thì chỉ sợ sẽ không rời đi dễ dàng.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Giết bọn họ rất khó đó!” Dường như Ngọc Thanh Tinh cũng bắt đầu nghiêm túc suy tư, “Nhất mạch Đế sư Dạ thị này, mẹ nói nha, trăm năm qua bọn họ vẫn tận sức dốc lòng tu tập võ công, không chỉ tập Thiên Long ngâm và Hỏa Phượng ngâm đến lô hỏa thuần thanh, mà còn học hết tất cả võ học của thiên hạ vào trong người, hơn nữa còn tinh thông Kỳ môn huyễn thuật, ngay cả Linh thuật của Vân tộc cũng đều có nghiên cứu. Cộng thêm Quan tinh vấn tượng, Bói quẻ Bát quái,… không gì không giỏi, nếu không Dạ thị cũng không thể đoạt được thiên hạ, khiến cho Vinh Vương năm xưa phải lui một vạn bước. Trăm năm qua không ai có thể rung chuyển Đế vương được.”
“Chẳng trách trong mấy năm trước khi chết, lão Hoàng đế vẫn dốc hết sức làm suy yếu thế lực của Tứ đại Vương phủ, lại càng muốn trừ đi Vinh Vương phủ và Vân Vương phủ, hóa ra là không sợ thiên hạ đại loạn, không có sợ hãi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Ngọc Thanh Tinh “Ừ” một tiếng, “Nếu nói giang sơn Dạ thị có hai bình chướng, thì như vậy, Đức Thân Vương phủ là một bức, mà bức còn lại chính là Đế sư Dạ thị. Chỉ cần Đức Thân Vương phủ không ngã, Đế sư Dạ thị vẫn luôn ở trong bóng tối không ra, ẩn vệ hoàng thất trải rộng khắp giang sơn Dạ thị, thì ai cũng không đoạt được.”
Vân Thiển Nguyệt lại càng nhíu chặt lông mày.
“Chỉ có khi có chuyện uy hiếp đến giang sơn Dạ thị, thì Đế sư mới xuất hiện, nếu không sẽ vẫn ẩn cư không ra. Trăm năm qua, đây là lần đầu tiên Đế sư hiện thân.” Ngọc Thanh Tinh lại nói tiếp: “Nếu không phải hôm qua con đâm Dạ tiểu tử bị thương, chỉ chừa cho hắn ta có một hơi, thì sao sẽ như vậy. Đế vương chịu khổ, giang sơn gặp nguy hiểm, thì Đế sư mới hiện thân. Nếu không phải chuyện mà con đã làm thì sao Dạ tiểu nha đầu lại có thể dễ dàng mời Đế sư vào kinh như vậy chứ? Nếu hôm nay bọn họ đã xuất hiện, thì chắc chắn sẽ che chở bên người Dạ tiểu tử, không để cho ai làm hắn ta bị thương được nữa.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi.
“Con cho rằng vì sao lão Hoàng đế lại truyền ngôi vị Hoàng đế cho Dạ tiểu tử? Dạ tiểu tử này anh tài ngút trời trong trăm năm qua của Dạ thị, chỉ có điều, trước kia cũng ngụy trang giống như con mà thôi, mấy năm nay vẫn luôn ẩn giấu võ công, chưa bao giờ để lộ ra thực lực chân chính, hắn ta, với con nha……” Ngọc Thanh Tinh nói tới đây, thì nhìn Dung Cảnh một cái, cười ha ha một tiếng, “Ngược lại là thật sự quan tâm con, nếu không dựa vào bản lãnh không thua kém Tiểu Cảnh này, thì mỗi lần cũng sẽ không che chở tránh cho con bị thương. Xú nha đầu, hôm nay con nên hối hận vì không đâm một kiếm thật sự giết hắn ta đi? Sau này sẽ không có cơ hội như hôm qua nữa đâu.”
“Đã làm con liền không hối hận!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Bướng bỉnh giống hệt cha con, cùng một giuộc, năm xưa mẹ cũng coi trọng cha con ở điểm này, chỉ cần làm, thì sẽ không hối hận.” Ngọc Thanh Tinh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe mẹ nhắc tới cha nàng, thì liền hỏi: “Nếu cha và mẹ, hai người liên thủ, có thể làm gì được hai lão già kia không?”
Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, “Sợ rằng lưỡng bại câu thương.” Dứt lời, nàng liền nói một cách kiên quyết: “Cũng không có lời, mẹ và cha con vẫn còn có rất nhiều thời gian tốt đẹp, mà hai lão già kia thì đều sắp bước vào quan tài rồi. Hai mạng đổi hai mạng kiểu này không đáng giá đâu.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lại hỏi, “Vậy cộng thêm con và Dung Cảnh nữa thì sao?”
Ngọc Thanh Tinh nháy nháy mắt, lắc đầu, “Bên người ta còn cộng thêm cả Nhiễm tiểu tử, Dật tiểu tử và Dạ tiểu nha đầu đó.”
“Không giết công khai được, vậy dùng trí thì sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
Ngọc Thanh Tinh cười nói: “Cái này thì cần phải tính thật tỉ mỉ rồi, muốn giết hai lão già kia, thì nên trù tính vạn toàn, trong vòng trăm bước, người bình thường không được đến gần. Hôm nay mẹ và Tiểu Cảnh ngăn cản bọn họ đánh vỡ Định thuật của con, nếu không có Định Hồn châu và Ích Tà châu phụ trợ, thì đã bị bọn họ phát hiện từ lâu rồi. Chúng ta ở trong Tử Trúc Lâm, Tử Trúc Lâm chỉ cách Tiền viện có năm mươi bước thôi đó!”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc xuống, cúi đầu suy tư.
Dung Cảnh vươn tay cầm tay nàng, ôn nhuận cười một tiếng, “Cái này không vội, từ từ sẽ đến, nàng dưỡng thương trước quan trọng hơn.”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, trong đầu nghĩ làm cách nào thì mới có thể giết hai lão già kia. Bỗng nhiên linh quang của nàng chợt lóe, hỏi Ngọc Thanh Tinh: “Mẹ, nếu Lão đạo thối, Phổ Thiện đại sư liên thủ với cha mẹ, thì phần thắng bao nhiêu?”
Ngọc Thanh Tinh liếc trắng mắt, không nói chuyện.
“Mẹ!” Vân Thiển Nguyệt kêu một tiếng.
“Xú nha đầu, vì sao con cứ bắt buộc phải giết hai lão già đó vậy?” Ngọc Thanh Tinh hỏi.
“Đã sắp qua đời rồi mà còn chạy đến nhảy lung tung, thì cũng đừng trách bị người khác nhớ thương.” Mặt Vân Thiển Nguyệt lạnh xuống, “Hôm nay ánh mắt bọn họ nhìn con lúc rời đi rất khó lường, con lo bọn họ sẽ đánh chủ ý lên con. Lần này, con không muốn bị động nữa.”
“Có chí khí nha!” Ngọc Thanh Tinh khen một câu.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn mẹ một cái, “Mẹ nói xem có thể không?”
“Nếu có sách lược vẹn toàn, dẫn dụ hai tên kia ra, thì có thể!” Ngọc Thanh Tinh nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng thấy có thể, nàng đã được chứng kiến sự lợi hại của Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư, cũng biết khả năng của cha mẹ nàng, bốn người liên thủ, đối phó hai người, giết bọn hắn, hẳn không phải việc khó. Nàng hỏi: “Vậy lúc này Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư đang ở đâu ạ? Có phải ở Đông Hải không?”
“Ừ!” Ngọc Thanh Tinh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt giải quyết dứt khoát: “Vậy mẹ truyền tin cho họ, kêu họ tới Thiên Thánh, con cũng truyền tin cho cha, kêu cha âm thầm chạy từ Nam Lương về.” Nói xong, nàng liền nói một cách ngoan lệ: “Con muốn hai lão già kia đều chôn xương ở Thiên Thánh.”
Trăm năm qua, mặc dù cũng biết có tôn hiệu Đế sư này, nhưng cho tới bây giờ Đế sư chưa từng xuất hiện trước người khác, cho dù là ai cũng không thể thấy. Không nghĩ đến hôm nay Dạ Tiểu Quận chúa lại mời “Đế sư Dạ thị” tới, trong thời gian ngắn bá quan văn võ đều cảm thấy sợ rằng chuyện hôm nay không đơn giản.
“Người đã chết, bây giờ đã đến giờ lành rồi, ba ngày nay quan tài đặt ở đây, ngươi cũng không dẫn người tới nghiệm quan, hôm nay ngay lúc đang phát tang lại đến nghiệm quan. Ta không biết ngươi có rắp tâm gì? Không biết đã quấy nhiễu vong linh, làm cho người đã chết cũng không thể an tâm sao?” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng, “Dạ Tiểu Quận chúa, ca ca ngươi là Tân hoàng, nhưng ngươi cũng không có quyền ngăn cản linh hồn của người đã chết lên đường!”
“Vân tỷ tỷ sai lầm rồi!” Dạ Khinh Noãn lắc đầu, “Một là, hai vị sư phụ của muội mới vừa vào kinh; hai là, muốn cho cái chết của Bình Vương được rõ ràng, còn cho ca ca một sự công bằng; còn ba là, giờ lành mà Khâm Thiên Giám đã tính không đúng, hai vị sư phụ của muội nói rằng một canh giờ nữa mới là giờ lành. Nghiệm quan chỉ cần thời gian một chung trà mà thôi, sẽ không trì hoãn bao lâu. Vân tỷ tỷ, tính lên, Bình Vương cũng là đệ đệ của muội, muội không phải không biết đại nghĩa trong chuyện này.”
“Quan tài đã phong, biết được đại nghĩa trong đó chính là quấy rầy vong linh như thế ư?” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh, “Dạ Tiểu Quận chúa muốn báo thù một kiếm mà ta đã đâm ca ca ngươi, thì không bằng hiện tại liền rút kiếm cho ta một kiếm đi, cũng đừng lấy một đứa bé đáng thương không cha không mẹ đã chết ra mà trút giận.”
“Muội đã nói hết lời rồi, vậy mà Vân tỷ tỷ lại ba đẩy bốn ngăn, không muốn muội mở quan tài nghiệm thi. Chẳng lẽ trong này thật sự có gì không thể cho ai biết?” Dạ Khinh Noãn nhướng mày, “Muội cũng không muốn hoài nghi Vân tỷ tỷ, nhưng cái chết của Bình Vương thật sự qua kỳ quặc, không muốn nghi ngờ cũng không được.” Nàng dứt lời, liền nhìn thoáng qua bá quan văn võ đang đứng yên ở xung quanh, hỏi: “Các vị đại nhân, có phải các ngài cũng muốn biết Bình Vương đã chết như thế nào đúng không?”
Bá quan văn võ thấy Dạ Khinh Noãn hỏi, trong nháy mắt đều không khỏi co đầu lại, không biết trả lời như thế nào.
Vân Thiển Nguyệt “A” cười lên, “Xem ra hôm nay Dạ Tiểu Quận chúa bắt buộc phải mở được quan tài ra, đúng không?”
“Đúng vậy! Có liên quan đến danh dự của ca ca, muội không thể không làm thế.” Dạ Khinh Noãn nói một cách quyết tâm.
“Nếu sau khi mở quan tài mà kết quả cuối cùng lại giống như lời nói hôm qua của ta, thì ngươi định thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta.
Dạ Khinh Noãn mấp máy môi, nói rõ ràng từng chữ: “Nguyện ý ba quỳ trước Bình Vương để tạ tội vì đã quấy nhiễu vong linh!”
“Vậy hai vị Đế sư thì sao đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn qua hai vị Đế sư kia.
Dạ Khinh Noãn cau mày, “Vân tỷ tỷ, Đế sư có thân phận tôn quý, chuyện này là do một mình muội chủ trương, nếu sai, thì một mình muội gánh tội là được, đừng làm khó Đế sư.”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không được! Nếu ngươi sai, thì Đế sư cũng phải ba quỳ trước Bình Vương để tạ tội đã quấy nhiễu vong linh!”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn trầm xuống, “Vân tỷ tỷ, tỷ đừng tưởng rằng……”
“Khinh Noãn!” Dạ Thiên Dật vẫn đứng yên không có mở miệng đột nhiên lên tiếng ngăn cản Dạ Khinh Noãn, chấp nhận điều kiện của Vân Thiển Nguyệt, “Được! Nếu sai, thì Đế sư cũng sẽ ba quỳ trước Bình Vương để tạ tội đã quấy nhiễu vong linh!”
“Dật ca ca! Sao Đế sư lại có thể……” Dạ Khinh Noãn nhìn Dạ Thiên Dật.
“Người nằm trong quan tài này cũng đã từng là Hoàng thượng, quấy nhiễu vong linh của ngài ấy, Đế sư ba quỳ để tạ tội đã quấy nhiễu cũng không bôi nhọ thân phận. Đế sư là quý, nhưng Thiên tử vi tôn, thân phận của Đế sư có cao tới đâu đi nữa, thì cũng không cao hơn Thiên tử được.” Dạ Thiên Dật nói.
Dạ Khinh Noãn ngậm miệng.
Dạ Thiên Dật nói với Vân Thiển Nguyệt: “Khai quan đi!”
“Dạ Tiểu Quận chúa có chịu không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn, muốn chờ một câu nói của nàng ta.
“Được! Muội đồng ý!” Dạ Khinh Noãn cắn răng gật đầu, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nhưng nếu cái chết của Bình Vương không liên quan với ca ca, Vân tỷ tỷ vu oan ca ấy, thì cũng phải tiến cung xin lỗi ca ca.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt cũng một ngụm đồng ý.
“Người đâu, khai quan!” Dạ Khinh Noãn cất giọng ra lệnh.
Có hai thị vệ tiến lên nhổ đinh trên quan tài ra. Mặc dù hôm nay đã vào đầu xuân, nhưng khí trời vẫn còn hơi lạnh, nên quan tài để ba ngày, thi thể của đứa bé bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Dạ Khinh Noãn bước lên trước nhìn thoáng qua Dạ Thiên Tứ bên trong, đồ vật chôn cùng đều có quy chế, không có nửa điểm khác thường, nằm bên trong đúng là đứa bé đó. Nàng mấp máy môi, cung kính nói với phía sau: “Hai vị sư phụ, các ngài đến đây xem đi!”
Hai lão giả kia lên tiếng đi lên trước, phân biệt đứng tại bên trái và bên phải quan tài.
Ánh mắt của bá quan văn võ đều nhìn vào hai vị Đế sư, trong lòng mỗi người đều khẩn trương.
Vân Thiển Nguyệt đứng bên cạnh quan tài vẫn không nhúc nhích, trên mặt không có cảm xúc gì, thấy hai lão giả kia nhìn vào quan tài, nàng liền với bá quan văn võ: “Các vị đại nhân cũng tiến lên đây xem xem, để làm chứng.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng không có ai tiến lên trước. Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Không muốn đến nhìn mặt Bình Vương lần cuối sao?”
Nàng vừa nói xong, Dung Phong liền bước lên trước, ngay sau đó Trầm Chiêu cũng đi tới, tiếp đó Thương Đình nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái rồi cũng đi đến, lúc này Hiếu Thân Vương cũng động thân, tiếp theo, một đám bá quan văn võ đều tiến tới bên cạnh quan tài.
Quan tài rất lớn, rộng mấy thước vuông, bá quan văn võ tập trung ở một bên, ba tầng trong ba tầng ngoài, chuyển đầu qua, ngược lại có đến một bộ phận lớn trong số mọi người có thể thấy được đứa bé đang nằm trong quan tài gỗ.
“Hai vị sư phụ, sao rồi?” Dạ Khinh Noãn thấy hai vị lão giả nhìn đứa bé trong quan tài không nhúc nhích, lên lên tiếng hỏi. Hôm đó, lúc đi ngang qua xe ngựa, dựa vào trực giác, nàng liền cảm thấy hơi thở của Dạ Thiên Tứ là lạ, không phải hơi thở mà lúc trước nàng đã cảm ứng được. Nàng cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của mỗi người, hơn nữa lại khắc sâu vào trí nhớ, sau khi vào cung, đợi đến khi tính mạng Dạ Khinh Nhiễm không còn nguy hiểm nữa, thì nàng liền tự chủ trương thương lượng với Dạ Thiên Dật, dùng bồ câu đưa tin mời Đế sư từ phương xa đến.
“Đợi chúng ta làm phép đã!” Hai vị Đế sư liếc mắt nhìn nhau, rồi nói với Dạ Khinh Noãn.
Dạ Khinh Noãn gật đầu.
Hai vị Đế sư đồng thời ra tay, một người đưa tay đặt lên trước người Dạ Thiên Tứ, một người lại đưa tay đặt lên lưng, hai người đồng thời nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, sợ bỏ qua một chi tiết nào đó.
Không lâu sau, chỉ thấy trên trán của hai vị Đế sư có khói xanh bốc lên, bốn phía quy tụ sương mù mờ ảo, không lâu sau, sương mù liền bao phủ lên Dạ Thiên Tứ trong quan tài, dường như làn sương mù mờ ảo này đang muốn thẩm thấu vào trong da thịt của Dạ Thiên Tứ.
Mọi người nín hơi ngưng thần, viện này có tới mấy trăm người, nhưng không có ai lên tiếng.
Qua khoảng một chung trà, Dạ Thiên Tứ trong quan tài vẫn không có chút khác thường hoặc động tĩnh nào, ngay cả thần sắc trên mặt cũng không có biến hóa gì, mà trên trán của hai vị Đế sư thì ngược lại đã đổ một tầng mồ hôi.
Ánh mắt Dạ Khinh Noãn cũng hiện lên vẻ mê mang, dường như có điều gì đó không giải thích được, nàng nhifn sang Vân Thiển Nguyệt.
Thần sắc Vân Thiển Nguyệt vẫn ung dung lạnh lùng, lơ đễnh nhìn quan tài và hai vị Đế sư.
Lại qua thời gian một chung trà, mồ hôi trên trán của hai vị Đế sư đã đọng thành từng giọt nhỏ, khói xanh trên trán cũng càng bay ra nhiều hơn, sắc mặt của họ đã có chút ít xanh tím nhàn nhạt, mà đứa bé trong quan tài vẫn không có nửa điểm khác thường.
Lại qua thời gian một chung trà, bỗng nhiên hai vị Đế sư đồng thời rút tay về, thân thể chợt lui ra sau một bước, cùng phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nhiễm đỏ phiến đá ngọc thạch màu xanh dưới sàn.
Dạ Khinh Noãn biến sắc, nóng ruột kêu một tiếng, “Sư phụ!”
Hai vị Đế sư nhìn nàng ấy một cái, cũng không nói chuyện, mà khoanh chân ngồi xuống đất, nhắm mắt điều trị.
Dạ Khinh Noãn đứng bên cạnh, cũng không dám quấy rầy nữa.
Lúc này bá quan văn võ cũng biết, xem ra hai vị này Đế sư không đạt được kết quả gì, nếu không cũng sẽ không chống đỡ được mà phun ra máu như vậy. Tất cả đều đồng loạt cách xa quan tài.
Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng ở đàng xa nhìn, cũng không vội nói chuyện, mà chờ hai vị Đế sư nói chuyện, lúc này, có người còn gấp hơn nàng nhiều. Ngược lại nàng muốn xem kết quả thế nào.
Lại qua thời gian một chung trà, hai vị Đế sư mới mở mắt, cùng đứng dậy, mặc dù đã khôi phục lại bộ dáng tiên phong đạo cốt, nhưng đến cùng thì khí sắc vẫn không được tốt như lúc mới xuất hiện.
“Hai vị sư phụ, các ngài…… sao vậy?” Dạ Khinh Noãn nhẹ giọng hỏi.
Hai vị Đế sư đồng loạt lắc đầu, một vị Đế sư trong đó nói: “Bản thân đứa bé này có Thiên tật.”
“Nó có Thiên tật?” Dạ Khinh Noãn ngẩn ra.
“Ừ!” Hai vị Đế sư gật đầu.
Dạ Khinh Noãn nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Rõ ràng lúc nó mới chào đời rất khỏe mạnh mà, sao lại có Thiên tật chứ?” Nói xong, nàng liền nhìn qua Dạ Thiên Dật, “Dật ca ca, lúc Thái hậu sinh nó, huynh là người đầu tiên ôm nó đúng không? Ban đầu nó rất khỏe, một chút tật bệnh cũng không có, đúng không?”
“Đúng vậy!” Dạ Thiên Dật cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, gật đầu.
“Thiên tật của nó chắc là ẩn tính, lúc mới ra đời có lẽ chưa hiện ra.” Một vị Đế sư nói.
“Vân tỷ tỷ, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Dạ Khinh Noãn nhìn qua Vân Thiển Nguyệt chất vấn.
“Sao ta biết, hai vị Đế sư không phải rất bản lãnh sao? Ngay cả Thiên tật mà cũng có thể nhìn ra, không bằng nói xem nguyên nhân trong chuyện này là gì.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai vị Đế sư.
Ánh mắt thương lão của hai vị Đế sư già nua đảo quanh người Vân Thiển Nguyệt trong chốc lát, một vị Đế sư trong đó nói: “Người bị Thiên tật không thể uống rượu, chắc là đã uống rượu, rượu này chính là dấu hiệu, thúc giục Thiên tật trong cơ thể nó, nên mới một mạng quy thiên.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy bỗng cười, nhìn qua Dạ Khinh Noãn, “Dạ Tiểu Quận chúa, lúc này ta vu oan ca ca của ngươi nữa không? Lúc hắn ta ban rượu, ngươi cũng có mặt đó, không chỉ có mỗi ngươi, lúc đó An Vương cũng tới, có nhớ không?”
Dạ Khinh Noãn mím môi không nói lời nào.
“Ca ca ngươi là ai? Hắn ta là Dạ Khinh Nhiễm, lúc đứa bé này cất tiếng chào đời, thì hắn ta đã từng ôm nó, chăm sóc nó, y thuật của hắn ta cũng vô cùng tốt, biết nó có Thiên tật, nhưng lại giữ kín không nói ra. Tiên hoàng lưu lại Di chiếu, muốn ban chết cho đứa bé này, nên liền ban rượu xuống, không cho đứa bé này chết ngay lập tức, mà là đợi đến sau khi giành được danh tiếng đại nhân đại nghĩa rồi, mới để cho Thiên tật của nó phát tác mà chết đi. Hắn ta tính toán thật giỏi đó!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh.
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, “Y thuật của ca ca không cao bằng Cảnh ca ca, vì sao ca ấy đã phát hiện ra mà lại không nói chứ? Chẳng lẽ Cảnh ca ca không phát hiện đứa bé này bị Thiên tật sao?”
“Lấy thân phận của hai người họ, lúc đó không muốn triều dã chấn động, quần thần vô chủ, nên vì để ổn định triều cục, không nói thì có gì là chứ?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói, “Tối thiểu ngươi không biết, ta không biết.”
Dạ Khinh Noãn bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh theo: “Người đâu, đóng quan!”
Có hai thị vệ lập tức đi tới, đóng quan tài lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn và hai vị Đế sư, “Hôm nay làm phiền vong linh, bá quan văn võ chứng kiến, An Vương chứng kiến. Dạ Tiểu Quận chúa, hai vị Đế sư, ba quỳ để tạ tội đã quấy nhiễu đi!”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn tái đi.
Ở nơi này, ngay cả gió cũng không thổi.
“Sao? Dạ Tiểu Quận chúa muốn nói không giữ lời sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta. Chẳng lẽ chỉ có Dạ thị ngươi biết trù tính thiết kế, mà người khác thì không biết trù tính thiết kế sao? Hôm nay nàng chính là tính toán Dạ Khinh Nhiễm, tính toán Dạ Khinh Noãn nàng ta đó, vậy thì thế nào? Đều bằng bản lãnh mỗi người thôi!
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, gương mặt trắng bệch nhìn sang hai vị Đế sư.
Hai vị Đế sư luôn tự xưng đức cao vọng trọng, Đế sư của Thiên tử, cả đời đã từng quỳ trước người phương nào chứ? Sắc mặt cũng có chút không tốt. Sở dĩ họ theo tới, cũng là tin tưởng đồ đệ mình sẽ không không bằng không cớ nói một cách chắc chắn như vậy, đồ đệ do chính họ dạy dỗ, bọn họ rõ ràng bản lĩnh của nàng ấy, nhất là khứu giác. Sau khi bọn họ tới đây cũng cảm thấy trong quan tài có gì đó là lạ, nhưng sau khi mở ra, thi triển sở học cả đời của bọn họ, thì lại không tìm ra được lý do, nên chỉ đành phải quy cho Thiên tật.
“Khinh Noãn, hai vị Đế sư, quỳ bái đi! Sau đó đưa Bình Vương ra khỏi thành đến Hoàng Lăng, không nên trì hoãn canh giờ nữa.” Dạ Thiên Dật nhìn lướt qua ba người.
Bàn tay trong ống tay áo của Dạ Khinh Noãn nắm chặt, rồi liền buông ra, sau đó lui ra sau một bước, rồi quỳ “Phịch” xuống trước quan tài, trong miệng cao giọng nói: “Dạ Khinh Noãn vạn bất đắc dĩ, quấy rầy vong linh của Bình Vương, xin Bình Vương vạn lần đừng trách tội, lên đường bình an!” Nói xong, nàng khấu đầu chạm xuống đất ba lần.
Hai vị Đế sư liếc mắt nhìn nhau, cũng quỳ gối trước quan tài, cũng khấu đầu ba lần.
Khấu đầu ba lần xong, Dạ Khinh Noãn và hai vị Đế sư cùng đứng lên.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn ba người, cáo giọng nói: “Vinh Vương phủ không tiếp đãi nổi Đại Phật như Đế sư! Dạ Tiểu Quận chúa và hai vị Đế sư đi thong thả, không tiễn!”
Dạ Khinh Noãn mấp máy môi, biết chuyện hôm nay đã hoàn toàn xé rách mặt với Vân Thiển Nguyệt rồi, nên cũng không nói thêm nữa, mà cung kính nói với hai vị Đế sư: “Hai vị sư phụ, mời theo con tiến cung thăm ca ca ạ!”
Hai vị Đế sư gật đầu.
Dạ Khinh Noãn xoay người, dẫn hai vị Đế sư rời đi, hai vị Đế sư mới vừa đi được hai bước, thì bỗng dừng lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Trên người vị Cảnh Thế tử phi này có Linh thuật của Vân tộc, đúng không?”
Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc lạnh lùng nói: “Hôm Tết Nguyên Tiêu, đèn Thần hỏi mệnh, dân chúng kinh thành đều biết rõ ràng. Nghe nói đèn Thần là chí bảo của Vân tộc hơn hai nghìn năm trước, bên trong có một phần Linh lực của Vân tộc, sau khi Mạnh bà bà mất, đèn Thần bị ta thu phục, chút ít Linh khí ở trong nó cũng truyền cho ta, hai vị Đế sư còn có nghi vấn gì nữa không? Chỉ cần ngài hỏi, thì Vân Thiển Nguyệt biết gì sẽ nói hết.”
“Thì ra là như vậy!” Hai vị Đế sư gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Nhưng chúng ta thấy trong cơ thể Cảnh Thế tử phi cũng không là Linh thuật ít ỏi, mà là nhiều vô cùng.”
Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Bản thân ta cũng không biết, hai vị Đế sư có thể nói ra nhiều vô cùng này là bao nhiêu không? Không bằng đo cho ta xem, để cho trong lòng ta cũng có thể biết giá trị của nó.”
Hai vị Đế sư liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cáo từ, “Đã quấy rầy Cảnh Thế tử phi rồi, chúng ta cáo từ.” Nói xong, cũng không dây dưa nữa, mà đi ra cửa phủ.
Ánh mắt Dạ Khinh Noãn hiện lên sự trầm tư, cũng không nói chuyện nữa, mà xoay người dẫn hai người kia rời đi.
Rất nhanh, một nhóm ba người liền ra khỏi Vinh Vương phủ, tung người lên ngựa, tiếng vó ngựa hướng đến hoàng cung.
Dạ Thiên Dật cũng không đi với ba người.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nói với thị vệ: “Đóng đinh lại vào quan tài, khởi linh, đưa Bình Vương đi Hoàng Lăng an táng!”
“Dạ!” Có người vội vàng đóng quan tài lại.
“Bang bang”, sau một chuỗi tiếng vang, quan tài được dùng đinh vàng đóng chặt lại lần nữa. Thị vệ tản qua một bên, người nâng linh đi tới chuẩn bị sẵn sàng.
Bá quan văn võ lại tới kính viếng một lần nữa.
“Nếu An Vương đã ở đây, vậy thì liền làm phiền An Vương đưa Bình Vương chôn cất Hoàng Lăng đi! Ta sex không đi.” Vân Thiển Nguyệt hơi mệt mỏi, nói.
Dạ Thiên Dật gật đầu, “Cảnh Thế tử phi cần dưỡng thương, không cần phải đi. Bản Vương nhất định sẽ đưa Bình Vương chôn cất vào Hoàng Lăng an toàn.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xoay người trở về Tử Trúc Viện.
Nàng mới vừa đi tới Tử Trúc Lâm, thì liền nghe phía trước có người hô một tiếng “Khởi linh!”, nàng xoay người lại, chỉ thấy quan tài được nâng lên, đội ngũ đưa tang mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Vinh Vương phủ.
Đưa mắt nhìn đội ngũ đưa tang ra khỏi đại môn Vinh Vương phủ, nàng mới quay người lại.
Lúc này, Thanh Thường đã đi tới bên người nàng, thấp giọng nói: “Lúc này Vân Vương phi và Thế tử đều đã trở về Tử Trúc Viện, hình như cũng bị thương, Thế tử phi, ngài mau vào xem đi!”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt liền căng thẳng, vội vàng xông vào Tử Trúc Lâm.
Vào đến Tử Trúc Viện, bước chân nàng cũng không ngừng, tay áo như bay, chỉ trong chốc lát liền vào đến phòng, chỉ thấy Ngọc Thanh Tinh thì ngồi trên giường êm, còn Dung Cảnh thì đang dựa nửa người vào giường, sắc mặt hai người đều hơi trắng bệch hiếm thấy, nàng vội nói: “Hai người sao rồi?”
“Nhìn xem, lực trấn định lúc nãy đi đâu rồi? Chúng ta không chết được.” Ngọc Thanh Tinh liếc trắng mắt vớiVân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thấy Ngọc Thanh Tinh nói chuyện còn có sức lực, thì liền biết không sao, vội vàng đi qua Dung Cảnh, đứng ở trước giường nhìn hắn, “Sao rồi? Bị thương ở đâu?”
Dung Cảnh khẽ mỉm cười với nàng, vươn tay cầm tay nàng, lắc đầu, giọng nói hơi yếu hơn Ngọc Thanh Tinh một chút, “Bị thương trong bụng, dưỡng hai ngày là tốt rồi, không có gì đáng ngại.”
Vân Thiển Nguyệt lật tay xem mạch của hắn.
“Thật sự không sao, đừng lo!” Dung Cảnh trấn an nàng.
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, bắt mạch cho hắn một lát, thì mới biết hắn bị thương hơi nặng, nhưng đúng là không có gì đáng ngại, hắn nói dưỡng hai ngày đã là nhẹ rồi, thương tích như vậy thì có như thế nào cũng phải dưỡng bảy tám ngày, nàng rút tay về, hỏi: “Hai người làm cách nào mà ngăn cản được hai lão già kia vậy?”
Ngọc Thanh Tinh nghe vậy liền kể lại, “Hai lão già kia đúng là lợi hại, sáng nay Tiểu Cảnh nhận được tin tức bọn họ vào kinh, liền đoán được là đến vì đứa bé trong quan tài kia, nên liền lập tức chạy đi tìm mẹ, hai chúng ta thương nghị liền thống nhất rằng, một mình mẹ không thể đối kháng nổi hai lão già kia, nên liền để tiểu Cảnh làm Cấm thuật của Vân tộc cho giúp mẹ. Tiểu Cảnh dùng hơi nhiều khí lực để bảo vệ mẹ, cho nên bị thương nặng hơn mẹ.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Ngọc Thanh Tinh lại nói: “May mà có Định Hồn châu và Ích Tà châu. Nếu không, mặc dù chúng ta hợp lực thì cũng không phải là đối thủ của hai lão già kia. Quả nhiên không hổ là Đế sư Dạ thị.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Hai người hợp lực còn suýt nữa không phải là đối thủ của họ, bây giờ họ tới kinh thành, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Hơn nữa khi họ rời đi còn nhìn ra được Linh thuật trong cơ thể con, còn thăm dò một phen, bị con dùng đèn Thần qua loa tắc trách qua, nhưng ánh mắt của họ thật sắc bén, sợ rằng sẽ không tin.”
“Ánh mắt không sắc, võ công không tốt, cũng không phải là Đế sư Dạ thị.” Ngọc Thanh Tinh nói, “Đế sư Dạ thị vẫn luôn được truyền thừa trong Dạ thị, nghe nói bọn họ đều là người có huyết mạch của Dạ thị. Mấy trăm năm trước, tổ tiên Dạ thị là hai anh em sinh đôi, cơ duyên tình cờ, có được hai bản Thiên thư. Một quyển chính là Thiên Long ngâm, quyển còn lại chính là Hỏa Phượng ngâm. Cho nên một người tập luyện Thiên Long ngâm, một người tập luyện Hỏa Phượng ngâm. Sau đó lại truyền thừa đến ngày nay, có lòng mưu vị thiên hạ, liền chuyển thành một sáng một tối, thành lập ẩn vệ, âm thầm trù tính. Nhiều đời đều lấy trù tính thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Mấy trăm năm qua, thế lực dần dần phát triển an toàn, mà cũng có tâm kế, cho nên vào trăm năm trước mới có Mộ Dung thị vong. Thiên Long ngâm và Hỏa Phượng ngâm không truyền cho người ngoài Dạ thị, hai Đế sư kia tất nhiên là huyết mạch của Dạ thị, nên trung với Dạ thị. Mấy trăm năm phân dòng đến nay, hai huynh đệ chia làm hai mạch, một mạch chấp chưởng thiên hạ, làm Đế vương; còn một mạch trông coi truyền thừa của Đế vương, làm Đế sư, dốc lòng tu tập võ thuật, mà Kỳ môn huyễn thuật cũng tinh thông. Hiện tại tất nhiên không thể coi thường hai người này.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu chặt hai đầu lông mày, hỏi: “Phải làm sao mới có thể giết được hai lão già kia?”
Ngọc Thanh Tinh nghe vậy liền cười, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Đứa ngốc, mười con cũng không giết được.”
“Cũng không phải không có ai giết được họ đi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Thanh Tinh, chợt nhớ tới bốn vị lão giả trên Ma Thiên Nhai, hỏi: “Bốn vị lão giả trên Ma Thiên Nhai thì sao?”
Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, “Mặc dù võ công của bọn họ cao tuyệt, nhưng lại không biết Kỳ môn huyễn thuật, không giết được. Chỉ có thể cho bọn họ rượu và thức ăn thì được thôi.”
“Lúc nãy con thấy bọn hắn cũng bị thương!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Dĩ nhiên, mặc dù mẹ và Tiểu Cảnh bị thương, nhưng cũng không thể để cho hai lão già kia đòi được chỗ tốt đi!” Ngọc Thanh Tinh nói một cách đắc ý.
“Nếu nhân cơ hội này giết bọn họ, thì Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Khinh Noãn liền ít đi một trợ lực. Nếu hôm nay hai người này đã đi ra ngoài, thì chỉ sợ sẽ không rời đi dễ dàng.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Giết bọn họ rất khó đó!” Dường như Ngọc Thanh Tinh cũng bắt đầu nghiêm túc suy tư, “Nhất mạch Đế sư Dạ thị này, mẹ nói nha, trăm năm qua bọn họ vẫn tận sức dốc lòng tu tập võ công, không chỉ tập Thiên Long ngâm và Hỏa Phượng ngâm đến lô hỏa thuần thanh, mà còn học hết tất cả võ học của thiên hạ vào trong người, hơn nữa còn tinh thông Kỳ môn huyễn thuật, ngay cả Linh thuật của Vân tộc cũng đều có nghiên cứu. Cộng thêm Quan tinh vấn tượng, Bói quẻ Bát quái,… không gì không giỏi, nếu không Dạ thị cũng không thể đoạt được thiên hạ, khiến cho Vinh Vương năm xưa phải lui một vạn bước. Trăm năm qua không ai có thể rung chuyển Đế vương được.”
“Chẳng trách trong mấy năm trước khi chết, lão Hoàng đế vẫn dốc hết sức làm suy yếu thế lực của Tứ đại Vương phủ, lại càng muốn trừ đi Vinh Vương phủ và Vân Vương phủ, hóa ra là không sợ thiên hạ đại loạn, không có sợ hãi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Ngọc Thanh Tinh “Ừ” một tiếng, “Nếu nói giang sơn Dạ thị có hai bình chướng, thì như vậy, Đức Thân Vương phủ là một bức, mà bức còn lại chính là Đế sư Dạ thị. Chỉ cần Đức Thân Vương phủ không ngã, Đế sư Dạ thị vẫn luôn ở trong bóng tối không ra, ẩn vệ hoàng thất trải rộng khắp giang sơn Dạ thị, thì ai cũng không đoạt được.”
Vân Thiển Nguyệt lại càng nhíu chặt lông mày.
“Chỉ có khi có chuyện uy hiếp đến giang sơn Dạ thị, thì Đế sư mới xuất hiện, nếu không sẽ vẫn ẩn cư không ra. Trăm năm qua, đây là lần đầu tiên Đế sư hiện thân.” Ngọc Thanh Tinh lại nói tiếp: “Nếu không phải hôm qua con đâm Dạ tiểu tử bị thương, chỉ chừa cho hắn ta có một hơi, thì sao sẽ như vậy. Đế vương chịu khổ, giang sơn gặp nguy hiểm, thì Đế sư mới hiện thân. Nếu không phải chuyện mà con đã làm thì sao Dạ tiểu nha đầu lại có thể dễ dàng mời Đế sư vào kinh như vậy chứ? Nếu hôm nay bọn họ đã xuất hiện, thì chắc chắn sẽ che chở bên người Dạ tiểu tử, không để cho ai làm hắn ta bị thương được nữa.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi.
“Con cho rằng vì sao lão Hoàng đế lại truyền ngôi vị Hoàng đế cho Dạ tiểu tử? Dạ tiểu tử này anh tài ngút trời trong trăm năm qua của Dạ thị, chỉ có điều, trước kia cũng ngụy trang giống như con mà thôi, mấy năm nay vẫn luôn ẩn giấu võ công, chưa bao giờ để lộ ra thực lực chân chính, hắn ta, với con nha……” Ngọc Thanh Tinh nói tới đây, thì nhìn Dung Cảnh một cái, cười ha ha một tiếng, “Ngược lại là thật sự quan tâm con, nếu không dựa vào bản lãnh không thua kém Tiểu Cảnh này, thì mỗi lần cũng sẽ không che chở tránh cho con bị thương. Xú nha đầu, hôm nay con nên hối hận vì không đâm một kiếm thật sự giết hắn ta đi? Sau này sẽ không có cơ hội như hôm qua nữa đâu.”
“Đã làm con liền không hối hận!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Bướng bỉnh giống hệt cha con, cùng một giuộc, năm xưa mẹ cũng coi trọng cha con ở điểm này, chỉ cần làm, thì sẽ không hối hận.” Ngọc Thanh Tinh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe mẹ nhắc tới cha nàng, thì liền hỏi: “Nếu cha và mẹ, hai người liên thủ, có thể làm gì được hai lão già kia không?”
Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, “Sợ rằng lưỡng bại câu thương.” Dứt lời, nàng liền nói một cách kiên quyết: “Cũng không có lời, mẹ và cha con vẫn còn có rất nhiều thời gian tốt đẹp, mà hai lão già kia thì đều sắp bước vào quan tài rồi. Hai mạng đổi hai mạng kiểu này không đáng giá đâu.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lại hỏi, “Vậy cộng thêm con và Dung Cảnh nữa thì sao?”
Ngọc Thanh Tinh nháy nháy mắt, lắc đầu, “Bên người ta còn cộng thêm cả Nhiễm tiểu tử, Dật tiểu tử và Dạ tiểu nha đầu đó.”
“Không giết công khai được, vậy dùng trí thì sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
Ngọc Thanh Tinh cười nói: “Cái này thì cần phải tính thật tỉ mỉ rồi, muốn giết hai lão già kia, thì nên trù tính vạn toàn, trong vòng trăm bước, người bình thường không được đến gần. Hôm nay mẹ và Tiểu Cảnh ngăn cản bọn họ đánh vỡ Định thuật của con, nếu không có Định Hồn châu và Ích Tà châu phụ trợ, thì đã bị bọn họ phát hiện từ lâu rồi. Chúng ta ở trong Tử Trúc Lâm, Tử Trúc Lâm chỉ cách Tiền viện có năm mươi bước thôi đó!”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc xuống, cúi đầu suy tư.
Dung Cảnh vươn tay cầm tay nàng, ôn nhuận cười một tiếng, “Cái này không vội, từ từ sẽ đến, nàng dưỡng thương trước quan trọng hơn.”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, trong đầu nghĩ làm cách nào thì mới có thể giết hai lão già kia. Bỗng nhiên linh quang của nàng chợt lóe, hỏi Ngọc Thanh Tinh: “Mẹ, nếu Lão đạo thối, Phổ Thiện đại sư liên thủ với cha mẹ, thì phần thắng bao nhiêu?”
Ngọc Thanh Tinh liếc trắng mắt, không nói chuyện.
“Mẹ!” Vân Thiển Nguyệt kêu một tiếng.
“Xú nha đầu, vì sao con cứ bắt buộc phải giết hai lão già đó vậy?” Ngọc Thanh Tinh hỏi.
“Đã sắp qua đời rồi mà còn chạy đến nhảy lung tung, thì cũng đừng trách bị người khác nhớ thương.” Mặt Vân Thiển Nguyệt lạnh xuống, “Hôm nay ánh mắt bọn họ nhìn con lúc rời đi rất khó lường, con lo bọn họ sẽ đánh chủ ý lên con. Lần này, con không muốn bị động nữa.”
“Có chí khí nha!” Ngọc Thanh Tinh khen một câu.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn mẹ một cái, “Mẹ nói xem có thể không?”
“Nếu có sách lược vẹn toàn, dẫn dụ hai tên kia ra, thì có thể!” Ngọc Thanh Tinh nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng thấy có thể, nàng đã được chứng kiến sự lợi hại của Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư, cũng biết khả năng của cha mẹ nàng, bốn người liên thủ, đối phó hai người, giết bọn hắn, hẳn không phải việc khó. Nàng hỏi: “Vậy lúc này Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư đang ở đâu ạ? Có phải ở Đông Hải không?”
“Ừ!” Ngọc Thanh Tinh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt giải quyết dứt khoát: “Vậy mẹ truyền tin cho họ, kêu họ tới Thiên Thánh, con cũng truyền tin cho cha, kêu cha âm thầm chạy từ Nam Lương về.” Nói xong, nàng liền nói một cách ngoan lệ: “Con muốn hai lão già kia đều chôn xương ở Thiên Thánh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.